Chương 22:
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
Bị hắn đánh mấy phát cả hai đùi run rẩy lợi hại cuối cùng là ngã trên mặt giường, hai tay cường tráng cầm lấy hông để làm điểm tựa cho cô, tiếp tục ép mông cao lên cho hắn dễ dàng thao.
Gió ngoài cửa gào thét như đang phấn khích khi thấy cảnh cấm xuân sắc, màn đêm bao phủ cả bầu trời, đã đến giờ Sửu một khắc lúc nào không hay.
Cả người Mộ Diên dính nhớp nháp, cúi đầu xuống là nhìn thấy được phần đùi ướt đẫm đang quỳ, cô khóc lóc nghẹn ngào nói: “... Ưm… A… Tam gia lừa em… Ưm… Đã quá giờ Sửu rồi.”
Phó Hàn Sanh cười khẽ, đánh nhẹ lên cái mông đang cong lên của cô: “Ừm… Cho em liền đây…”
Hắn biết Mộ Diên đã rất mệt không chịu được nữa, rốt cuộc thì đã lâu chưa làm tình chờ sau này để cô từ từ cảm nhận cũng không muộn… Thấp người xuống, dùng ngực che đi tấm lưng trần trụi của cô, cầm lấy hai tay nhỏ bé mười ngón tay đan vào nhau như chưa từng rời xa, cắn cổ cô một cái sau đó vòng eo chuyển động mãnh liệt.
Mộ Diên cảm nhận được hắn đã đến nơi mềm nhất của cô, tư vị khó chịu dâng lên, xương cốt như vỡ ra cuối cùng sợi dây lý trí cuối cùng đã bay đi theo gió, trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh cuồng dã của hắn tiếng bạch bạch của va chạm, sự ẩm ướt nóng bỏng, cô chưa kịp nghĩ gì thì một tiếng phụt vang lên, tinh dịch của hắn một lần nữa phóng vào người cô sau đó rơi vương vãi trên nệm… Cùng lúc đó Phó Hàn Sanh gầm nhẹ bên tai cô.
Nệm cao su cuối cùng cũng được trở lại bình thường, hai người ôm nhau thở dốc, Phó Hàn Sanh thấy vết đỏ do mình để lại trên làn da trắng nõn ở cổ cô, hắn lấy tay vuốt sợi tóc dính mồ hôi ra sau tai, hôn nhẹ môi cô.
Tinh lực của Mộ Diên đã cạn kiệt, cả người đau đớn nhức nhối, có vài giọt nước mắt chảy từ khóe mi lăn xuống gối.
Lục Võ nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ chính liền gõ cửa: “Tam gia, Chu thiếu gia và Giang tiên sinh đang chờ ở dưới.”
Trọng lượng cơ thể bỗng dưng nhẹ đi, Mộ Diên biết Phó Hàn Sanh đã rời khỏi người cô, tấm lưng dài rộng tráng kiện, hòa vào ánh trăng trông rất bắt mắt, hắn thong thả mặc quần áo vào rồi đi ra.
Mộ Diên nghĩ hắn đã đi rồi nên xoay cơ thể mệt mỏi lại định ngủ, bỗng dưng lòng bàn tay lạnh ngắt, Phó Hàn Sanh đứng ở mép giường để một chiếc hộp sắt màu hồng vào tay cô, trên nắp có ghi chữ tiếng nước ngoài, Mộ Diên cầm lấy, đó là hộp chocolate.
Gió ngoài cửa gào thét như đang phấn khích khi thấy cảnh cấm xuân sắc, màn đêm bao phủ cả bầu trời, đã đến giờ Sửu một khắc lúc nào không hay.
Cả người Mộ Diên dính nhớp nháp, cúi đầu xuống là nhìn thấy được phần đùi ướt đẫm đang quỳ, cô khóc lóc nghẹn ngào nói: “... Ưm… A… Tam gia lừa em… Ưm… Đã quá giờ Sửu rồi.”
Phó Hàn Sanh cười khẽ, đánh nhẹ lên cái mông đang cong lên của cô: “Ừm… Cho em liền đây…”
Hắn biết Mộ Diên đã rất mệt không chịu được nữa, rốt cuộc thì đã lâu chưa làm tình chờ sau này để cô từ từ cảm nhận cũng không muộn… Thấp người xuống, dùng ngực che đi tấm lưng trần trụi của cô, cầm lấy hai tay nhỏ bé mười ngón tay đan vào nhau như chưa từng rời xa, cắn cổ cô một cái sau đó vòng eo chuyển động mãnh liệt.
Mộ Diên cảm nhận được hắn đã đến nơi mềm nhất của cô, tư vị khó chịu dâng lên, xương cốt như vỡ ra cuối cùng sợi dây lý trí cuối cùng đã bay đi theo gió, trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh cuồng dã của hắn tiếng bạch bạch của va chạm, sự ẩm ướt nóng bỏng, cô chưa kịp nghĩ gì thì một tiếng phụt vang lên, tinh dịch của hắn một lần nữa phóng vào người cô sau đó rơi vương vãi trên nệm… Cùng lúc đó Phó Hàn Sanh gầm nhẹ bên tai cô.
Nệm cao su cuối cùng cũng được trở lại bình thường, hai người ôm nhau thở dốc, Phó Hàn Sanh thấy vết đỏ do mình để lại trên làn da trắng nõn ở cổ cô, hắn lấy tay vuốt sợi tóc dính mồ hôi ra sau tai, hôn nhẹ môi cô.
Tinh lực của Mộ Diên đã cạn kiệt, cả người đau đớn nhức nhối, có vài giọt nước mắt chảy từ khóe mi lăn xuống gối.
Lục Võ nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ chính liền gõ cửa: “Tam gia, Chu thiếu gia và Giang tiên sinh đang chờ ở dưới.”
Trọng lượng cơ thể bỗng dưng nhẹ đi, Mộ Diên biết Phó Hàn Sanh đã rời khỏi người cô, tấm lưng dài rộng tráng kiện, hòa vào ánh trăng trông rất bắt mắt, hắn thong thả mặc quần áo vào rồi đi ra.
Mộ Diên nghĩ hắn đã đi rồi nên xoay cơ thể mệt mỏi lại định ngủ, bỗng dưng lòng bàn tay lạnh ngắt, Phó Hàn Sanh đứng ở mép giường để một chiếc hộp sắt màu hồng vào tay cô, trên nắp có ghi chữ tiếng nước ngoài, Mộ Diên cầm lấy, đó là hộp chocolate.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.