Chương 23:
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
“Tí nữa người hầu sẽ đưa thuốc tới, nhớ phải ăn hết cái này đó.”
Nói xong Phó Hàn Sanh liền đi.
Chu Tự Khâm ăn vài miếng kẹo bơ sau đó che miệng ngáp, Giang Viễn Cẩn cầm ly trà Bích Loa Xuân uống vài ngụm, nghe thấy cách vách có tiếng rên rỉ ái muội thì đã đoán được Phó Hàn Sanh đang làm gì.
“Cuối cùng cũng đã kết thúc rồi, nghe thấy tiếng cũng biết nhị đệ của hắn đã nhịn vất vả lắm.” Chu Tự Khâm duỗi người, đứng dậy khỏi ghế mây, hoạt động vài cái cho đỡ tê chân mỏi gối.
“Đó là vợ mười tám chồng ba mươi, mỗi đêm đều là xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.” Giang Viễn Cẩn cười nói, uống thêm ngụm trà cho tỉnh táo, đáy mắt sáng ngời.
“Tính cả tuổi mụ thì tôi cũng chỉ mới hai mươi tám đâu ra ba mươi như mấy người nói?”
Bên ngoài thư phòng truyền đến âm thanh của Phó Hàn Sanh nhẹ nhàng phản bác, bộ đồ màu xanh mờ ảo, phía trước thêu trúc Tô Châu hai ống tay áo dài suông, ngồi chễm chệ trên ghế gỗ mun được chạm khắc tinh tế.
“Được được, là tôi nói sai rồi.” Giang Viễn Cẩn xua tay, buông ly trà xuống, đã uống bốn ly rồi, bụng cũng no luôn rồi, thực sự không uống được nữa.
“Đêm nay ngồi đây nghe tiếng ở bên cạnh chán chê, Hàn Sanh, không phải anh gọi bọn tôi tới đây chỉ để nghe thấy tiếng này thôi đúng chứ? Nói đi, có việc gì à?” Chu Tử Khâm hỏi, đứng dậy đi đến bên cửa sổ đóng nó lại, ban đêm có sương mù gió lạnh.
…
Chiếc đèn lưu ly trong thư phòng phát sáng.
Phó Hàn Sanh nhấc mí mắt lên, cầm ấm trà màu tím được đặt trên khăn trải bàn vàng ươm trải trên bàn gỗ tử sa, rót một ly cho mình.
“Mặc dù chuyện kỹ viện đã được chính phủ nói rõ nhưng có không ít quan chức lén lút cấu kết với nhà thổ một cách bí mật, mấy năm trước con hẻm Hoa Yên đã mai danh ẩn tích giờ đây lại xuất hiện rầm rộ, có lẽ so với năm kia thuốc phiện bắt đầu tràn lan khắp nơi rồi, A Diên suýt nữa thì bị đưa vào con đường đó, vì vậy tôi muốn quét sạch hết bọn chúng.”
Chu Tự Khâm không có ý kiến gì, anh ta rất vui vẻ khi làm chuyện này.
Giang Viễn Cẩn vuốt vẻ chén trà, nhìn bức tranh hoa sơn dầu đồ án, suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở: “Có được không? Kỹ viện giờ không thể so với ba năm trước đâu, thủ lĩnh của Ngụy Hồng bang là Hoàng Kinh Vinh đã nhậm chức đôn đốc tuần, hiện tại thế lực của bang hội cực kỳ lớn, dù chính phủ có tâm muốn thống trị thì e là hơi khó, cơ sở xã hội đen mọc lên như núi, Hàn Sanh lần này chỉ sợ là lực bất tòng tâm.”
Nói xong Phó Hàn Sanh liền đi.
Chu Tự Khâm ăn vài miếng kẹo bơ sau đó che miệng ngáp, Giang Viễn Cẩn cầm ly trà Bích Loa Xuân uống vài ngụm, nghe thấy cách vách có tiếng rên rỉ ái muội thì đã đoán được Phó Hàn Sanh đang làm gì.
“Cuối cùng cũng đã kết thúc rồi, nghe thấy tiếng cũng biết nhị đệ của hắn đã nhịn vất vả lắm.” Chu Tự Khâm duỗi người, đứng dậy khỏi ghế mây, hoạt động vài cái cho đỡ tê chân mỏi gối.
“Đó là vợ mười tám chồng ba mươi, mỗi đêm đều là xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.” Giang Viễn Cẩn cười nói, uống thêm ngụm trà cho tỉnh táo, đáy mắt sáng ngời.
“Tính cả tuổi mụ thì tôi cũng chỉ mới hai mươi tám đâu ra ba mươi như mấy người nói?”
Bên ngoài thư phòng truyền đến âm thanh của Phó Hàn Sanh nhẹ nhàng phản bác, bộ đồ màu xanh mờ ảo, phía trước thêu trúc Tô Châu hai ống tay áo dài suông, ngồi chễm chệ trên ghế gỗ mun được chạm khắc tinh tế.
“Được được, là tôi nói sai rồi.” Giang Viễn Cẩn xua tay, buông ly trà xuống, đã uống bốn ly rồi, bụng cũng no luôn rồi, thực sự không uống được nữa.
“Đêm nay ngồi đây nghe tiếng ở bên cạnh chán chê, Hàn Sanh, không phải anh gọi bọn tôi tới đây chỉ để nghe thấy tiếng này thôi đúng chứ? Nói đi, có việc gì à?” Chu Tử Khâm hỏi, đứng dậy đi đến bên cửa sổ đóng nó lại, ban đêm có sương mù gió lạnh.
…
Chiếc đèn lưu ly trong thư phòng phát sáng.
Phó Hàn Sanh nhấc mí mắt lên, cầm ấm trà màu tím được đặt trên khăn trải bàn vàng ươm trải trên bàn gỗ tử sa, rót một ly cho mình.
“Mặc dù chuyện kỹ viện đã được chính phủ nói rõ nhưng có không ít quan chức lén lút cấu kết với nhà thổ một cách bí mật, mấy năm trước con hẻm Hoa Yên đã mai danh ẩn tích giờ đây lại xuất hiện rầm rộ, có lẽ so với năm kia thuốc phiện bắt đầu tràn lan khắp nơi rồi, A Diên suýt nữa thì bị đưa vào con đường đó, vì vậy tôi muốn quét sạch hết bọn chúng.”
Chu Tự Khâm không có ý kiến gì, anh ta rất vui vẻ khi làm chuyện này.
Giang Viễn Cẩn vuốt vẻ chén trà, nhìn bức tranh hoa sơn dầu đồ án, suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở: “Có được không? Kỹ viện giờ không thể so với ba năm trước đâu, thủ lĩnh của Ngụy Hồng bang là Hoàng Kinh Vinh đã nhậm chức đôn đốc tuần, hiện tại thế lực của bang hội cực kỳ lớn, dù chính phủ có tâm muốn thống trị thì e là hơi khó, cơ sở xã hội đen mọc lên như núi, Hàn Sanh lần này chỉ sợ là lực bất tòng tâm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.