Chương 25:
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
Gió thổi qua, Mộ Diên nổi lên một tầng da gà, cô cúi người xuống nhặt hòn đá sau đó ném vào bóng người nhỏ ngồi đằng kia.
“Ai đang ở đó?
“Đau!”
Tiếng khóc càng to hơn, Mộ Diên biết bản thân đã nhận lầm người nên lập tức xách váy chạy đến.
Cơ thể nhỏ bé ngồi xổm cạnh vườn hoa, bộ dáng có vẻ chỉ mới sáu bảy tuổi, tay cầm nhánh cây, trên mặt đất vẽ những vòng tròn mắng người.
“Cậu bé à, em là con nhà ai?” Mộ Diên sờ cái ót bị đá ném trúng của cậu, mấp máy môi áy náy hỏi.
“Trung dung chi đức là vàng, nay đã đến hồi kết rồi chăng, nguyên tư vì cái này mà chết ta sẽ chi túc chín trăm lần. Tử đằng: Chớ có quây quần với người khác quê!”*
Miệng cậu bé còn đọc bối thư, không thèm để ý đến cô.
“Bây giờ đã qua giờ luận ngữ rồi em còn đọc cái này làm gì?” Mộ Diên kéo ống tay áo của cậu bé.
Cậu bé nghiêng người né tránh, không vui hừ một tiếng: “Chị kéo tôi làm gì? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân à?”
Mộ Diên cười: “Vừa nãy chị ném đá trúng em, vì lo em sẽ có chuyện gì nên chị phải lại xem đúng chứ?”
Cậu bé đặt ống tay áo lên mũi, ánh mắt mới khóc xong nên có hơi sưng: “Không cần, bồi thường cho tôi thì tôi sẽ thuộc hết luận ngữ à?”
Oan quá! Từ khi nào cô lại trở thành hòn đá cản đường cậu nhóc này học luận ngữ rồi?
“Cũng không phải là không thể, giờ là giờ Dậu, nếu không vội thì chị có thể giúp em.” Mộ Diên nhìn cái bàn đá bày đầy đủ giấy bút và nghiên mực.
“Thật sao? Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn chị, tôi họ Phó, tên Dự ai cũng gọi tôi là đường tiểu thiếu gia, sau này nhất định sẽ báo đáp chị thật tốt.”
Phó Dự nhanh nhẹn nói, cậu bé lau khô nước mắt rồi ngồi lên ghế đá tròn.
Mộ Diên khẽ lắc đầu, hóa ra là người của Phó gia, bỏ đi.
Cầm lấy giấy bút và nghiên mực bắt đầu học bài.
Mặt trời vào lúc hoàng hôn như muốn thiêu đốt cả đám mây nơi chân trời, tạo nên một mùi hương đặc trưng cho cả không gian về chiều tối.
Phó Dự đói đến mức tưởng tượng mặt trời đó là quả trứng vịt đang được luộc lên, muốn cầm nó bỏ vào miệng nhai nuốt, cậu bé dụi dụi mắt, thấy Mộ Diên đã viết xong hai tờ giấy, nét bút cứng cáp và quyến rũ.
Đã lâu rồi chưa thấy chữ viết nào đẹp như vậy.
“Mới nửa khắc không dám sát đã tìm được đồng lõa rồi?”
Giọng điệu tức giận vang lên phía sau lưng, Phó Dự sợ tới mức nhảy dựng lên, hóa ra là cha bảo tam ca tới giám sát cậu bé.
“Ai đang ở đó?
“Đau!”
Tiếng khóc càng to hơn, Mộ Diên biết bản thân đã nhận lầm người nên lập tức xách váy chạy đến.
Cơ thể nhỏ bé ngồi xổm cạnh vườn hoa, bộ dáng có vẻ chỉ mới sáu bảy tuổi, tay cầm nhánh cây, trên mặt đất vẽ những vòng tròn mắng người.
“Cậu bé à, em là con nhà ai?” Mộ Diên sờ cái ót bị đá ném trúng của cậu, mấp máy môi áy náy hỏi.
“Trung dung chi đức là vàng, nay đã đến hồi kết rồi chăng, nguyên tư vì cái này mà chết ta sẽ chi túc chín trăm lần. Tử đằng: Chớ có quây quần với người khác quê!”*
Miệng cậu bé còn đọc bối thư, không thèm để ý đến cô.
“Bây giờ đã qua giờ luận ngữ rồi em còn đọc cái này làm gì?” Mộ Diên kéo ống tay áo của cậu bé.
Cậu bé nghiêng người né tránh, không vui hừ một tiếng: “Chị kéo tôi làm gì? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân à?”
Mộ Diên cười: “Vừa nãy chị ném đá trúng em, vì lo em sẽ có chuyện gì nên chị phải lại xem đúng chứ?”
Cậu bé đặt ống tay áo lên mũi, ánh mắt mới khóc xong nên có hơi sưng: “Không cần, bồi thường cho tôi thì tôi sẽ thuộc hết luận ngữ à?”
Oan quá! Từ khi nào cô lại trở thành hòn đá cản đường cậu nhóc này học luận ngữ rồi?
“Cũng không phải là không thể, giờ là giờ Dậu, nếu không vội thì chị có thể giúp em.” Mộ Diên nhìn cái bàn đá bày đầy đủ giấy bút và nghiên mực.
“Thật sao? Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn chị, tôi họ Phó, tên Dự ai cũng gọi tôi là đường tiểu thiếu gia, sau này nhất định sẽ báo đáp chị thật tốt.”
Phó Dự nhanh nhẹn nói, cậu bé lau khô nước mắt rồi ngồi lên ghế đá tròn.
Mộ Diên khẽ lắc đầu, hóa ra là người của Phó gia, bỏ đi.
Cầm lấy giấy bút và nghiên mực bắt đầu học bài.
Mặt trời vào lúc hoàng hôn như muốn thiêu đốt cả đám mây nơi chân trời, tạo nên một mùi hương đặc trưng cho cả không gian về chiều tối.
Phó Dự đói đến mức tưởng tượng mặt trời đó là quả trứng vịt đang được luộc lên, muốn cầm nó bỏ vào miệng nhai nuốt, cậu bé dụi dụi mắt, thấy Mộ Diên đã viết xong hai tờ giấy, nét bút cứng cáp và quyến rũ.
Đã lâu rồi chưa thấy chữ viết nào đẹp như vậy.
“Mới nửa khắc không dám sát đã tìm được đồng lõa rồi?”
Giọng điệu tức giận vang lên phía sau lưng, Phó Dự sợ tới mức nhảy dựng lên, hóa ra là cha bảo tam ca tới giám sát cậu bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.