Chương 26:
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
“Tam ca, đừng nói cho cha biết được không, em biết sai rồi.” Phó Dự chạy tới túm chặt cổ tay áo dài của Phó Hàn Sanh, giọng điệu nghẹn ngào.
Phó Hàn Sanh lạnh lùng búng lên trán cậu bé: “Tái phạm thì sẽ tăng gấp đôi.”
Thân ảnh mềm mại ngồi trước bàn đã múa bút thành văn, vẫn chăm chú chép bài như thường, Phó Hàn Sanh bước tới: “Dự nhi bình thường rất hay dùng chiêu này, mong cô nương đừng trách.”
Mộ Diên đặt bút xuống, xoa nhẹ tay và bả vai đang đau nhức, cô khép sách lại, xoay người lắc đầu: “Không sao, mặc dù khoa thi cử đã được bỏ từ sớm nhưng tinh túy của lão tổ tông thì không thể nào quên được, tôi cũng phải cảm ơn Phó tiểu thiếu gia vì đã giúp tôi ôn lại Cố Tri Tân.”
Mặt trời lặn xuống, Phó Hàn Sanh ngẩn ngơ, chiếu rọi lên gương mặt kiều diễm của cô, chỉ cảm thấy so với lúc hắn thấy cô ở trường thì càng quyến rũ hơn.
Cậu bé trốn sau áo dài của Phó Hàn Sanh đỏ mặt, bị cô nói cho câu cảm thấy xấu hổ, đi qua chắp tay xin lỗi, xoay người cho miếng chocolate vào tay Mộ Diên.
“Đây là tam ca cho tôi, chỉ còn lại cái duy nhất, cho cô đấy, xem như là quà trả ơn.” Nói xong, nhanh chóng chạy ra sân.
Mộ Diên nhìn miếng bánh màu đen trong tay cười không nói gì sau đó ngước mắt lên nhìn người trước mặt, áo dài được làm bằng gấm Tứ Xuyên, màu hồng diễm lệ mặc trên hắn lại nội liễm rất nhiều.
Nghe cậu nhóc kia nói đó là tam ca của cậu bé, đúng là rất giống nhau, chỉ là người trước mặt này có đôi mắt thâm thúy, bí ẩn vô cùng, lại giống như có sóng ngầm mãnh liệt đi qua.
“Chào tam thiếu gia.” Mộ Diên chắp tay hành lễ, đứng dậy dọn giấy bút và nghiên mực, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của hắn đang dừng trên người mình, đánh giá cô từ đầu đến chân, từ váy áo đến đôi giày.
“Tam thiếu gia, có chuyện gì sao?” Mộ Diện quay lại hỏi.
Mặt trời đã lặn về phía tây, nếu cô không về thì thím sẽ lo lắng chết mất.
Phó Hàn Sanh cười khẽ, cô giống như cáo trạng kẻ ác vậy, nếu cô không nhìn lén thì làm sao cô biết hắn đang nhìn cô?
“Vừa khéo tôi mang kẹo bạc hà đến cửa hàng cho bà nội, hay là tôi đưa em về nhé?”
Cửa hàng của bà nội Phó Hàn Sanh cách chỗ ở Mộ Diên rất gần, mỗi ngày cửa hàng đó đều bán kẹo bạc hà, mùi thơm ngòn ngọt, quẩn quanh chóp mũi.
Mộ Diên ngồi trong xe, chocolate trong lòng bàn tay hòa tan theo độ ấm, trở nên mềm mại, Mộ Diên bóc giấy thiếc bỏ miếng đó vào môi.
Phó Hàn Sanh lạnh lùng búng lên trán cậu bé: “Tái phạm thì sẽ tăng gấp đôi.”
Thân ảnh mềm mại ngồi trước bàn đã múa bút thành văn, vẫn chăm chú chép bài như thường, Phó Hàn Sanh bước tới: “Dự nhi bình thường rất hay dùng chiêu này, mong cô nương đừng trách.”
Mộ Diên đặt bút xuống, xoa nhẹ tay và bả vai đang đau nhức, cô khép sách lại, xoay người lắc đầu: “Không sao, mặc dù khoa thi cử đã được bỏ từ sớm nhưng tinh túy của lão tổ tông thì không thể nào quên được, tôi cũng phải cảm ơn Phó tiểu thiếu gia vì đã giúp tôi ôn lại Cố Tri Tân.”
Mặt trời lặn xuống, Phó Hàn Sanh ngẩn ngơ, chiếu rọi lên gương mặt kiều diễm của cô, chỉ cảm thấy so với lúc hắn thấy cô ở trường thì càng quyến rũ hơn.
Cậu bé trốn sau áo dài của Phó Hàn Sanh đỏ mặt, bị cô nói cho câu cảm thấy xấu hổ, đi qua chắp tay xin lỗi, xoay người cho miếng chocolate vào tay Mộ Diên.
“Đây là tam ca cho tôi, chỉ còn lại cái duy nhất, cho cô đấy, xem như là quà trả ơn.” Nói xong, nhanh chóng chạy ra sân.
Mộ Diên nhìn miếng bánh màu đen trong tay cười không nói gì sau đó ngước mắt lên nhìn người trước mặt, áo dài được làm bằng gấm Tứ Xuyên, màu hồng diễm lệ mặc trên hắn lại nội liễm rất nhiều.
Nghe cậu nhóc kia nói đó là tam ca của cậu bé, đúng là rất giống nhau, chỉ là người trước mặt này có đôi mắt thâm thúy, bí ẩn vô cùng, lại giống như có sóng ngầm mãnh liệt đi qua.
“Chào tam thiếu gia.” Mộ Diên chắp tay hành lễ, đứng dậy dọn giấy bút và nghiên mực, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của hắn đang dừng trên người mình, đánh giá cô từ đầu đến chân, từ váy áo đến đôi giày.
“Tam thiếu gia, có chuyện gì sao?” Mộ Diện quay lại hỏi.
Mặt trời đã lặn về phía tây, nếu cô không về thì thím sẽ lo lắng chết mất.
Phó Hàn Sanh cười khẽ, cô giống như cáo trạng kẻ ác vậy, nếu cô không nhìn lén thì làm sao cô biết hắn đang nhìn cô?
“Vừa khéo tôi mang kẹo bạc hà đến cửa hàng cho bà nội, hay là tôi đưa em về nhé?”
Cửa hàng của bà nội Phó Hàn Sanh cách chỗ ở Mộ Diên rất gần, mỗi ngày cửa hàng đó đều bán kẹo bạc hà, mùi thơm ngòn ngọt, quẩn quanh chóp mũi.
Mộ Diên ngồi trong xe, chocolate trong lòng bàn tay hòa tan theo độ ấm, trở nên mềm mại, Mộ Diên bóc giấy thiếc bỏ miếng đó vào môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.