Chương 36:
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
“Ưm… Tứ tiểu thư uống tiếp đi…”
Phó Hàn Sanh thong thả liếm cổ cô, tay phải cởi nút sườn xám, bộ đồ quá rẻ để đính thêm vài chiếc nút nữa, mới cởi hai ba cái đã cởi ra được rồi, sau đó dưới mảnh vải đó là áo yếm màu đỏ chỉ với một động tác kéo mà nó đã nằm bay ra khỏi giường.
Cười khẽ rồi véo chóp mũi cô: “Đồ quỷ rượu nhỏ.”
Mộ Diên không những bị hắn lột hết mà còn bị hắn đè dưới thân, cơ thể trắng bóc trơn mượt, giống như con cá tươi được vớt lên ngửa đầu thở dốc vùng vẫy cái đuôi, hắn chỉ cần dùng dầu chiên cô lên là hương thơm lập tức bay tứ phía.
Có lẽ là do uống rượu nên một màu đỏ rực kéo dài từ mặt xuống xương quai xanh của cô, càng nhìn càng mê.
Dù không được nuôi dưỡng kiểu cẩm y ngọc thực nhưng bên trong tủy cốt thì lại không hề thua kém, khi còn thiếu niên Phó Hàn Sanh và mấy người bạn đã từng xem tranh khỏa thân của Tây Dương, người con gái có vòng ngực đẫy đà, lớn nẩy nhưng hắn lại thấy nhàm chán vô vị, còn không bằng hai cái vú đáng yêu của bé.
Hai hòn núi được bao phủ bởi tuyết trắng, đỉnh đầu gắn hai hòn thạch nhũ hồng hào, khi gặp gió lập tức cương lại, ngay cả vùng đỏ lên cũng kiều mỹ động lòng người.
Gió xuân thổi qua, cửa sổ trong phòng không đóng lại nên phát ra tiếng cọt kẹt.
“Đúng là yêu tinh…” Tiểu hồ ly ăn tươi nuốt sống đàn ông như bé này, hắn cúi người xuống môi lưỡi giao nhau, cắn cánh môi mềm mại ướt nước, dùng sức hút lấy nước bọt bên trong cô.
Tay của hắn theo dọc cần cổ tinh tế đi xuống xoa bóp nơi hai hòn thạch nhũ trú ngự được bảo bọc trong lớp quần áo màu thanh đào, lúc cởi hết là ngọn núi no đủ ngọt ngào.
Cả người Mộ Diên nóng muốn bốc lửa, hai cái đùi cứ cọ cọ vào nhau muốn quấn quanh eo của người đàn ông nhưng không thể, cổ họng khô khốc, cô muốn xin hắn uống nước thì hắn đã dùng môi lưỡi trao đổi nước bọt với cô rồi, cô hút lưỡi hắn nuốt đi dòng mát lạnh biết rõ là giải khát vậy mà giờ phút này toàn bộ suy nghĩ đều bị chặt đứt.
Phó Hàn Sanh rời môi cô, nhìn cô ưỡn cổ vì triền miên, miệng nhỏ sưng lên vậy mà không rời xa hắn.
Điều này cực kỳ hợp ý hắn, quá khứ hắn chưa từng chạm vào người phụ nữ nào bây giờ chỉ mới thấy cảnh này đã khiến Phó Hàn Sanh như bị hút hồn, họng khô miệng đắng, sau đêm nay bé là của hắn, cả đời này đều là của hắn.
Phó Hàn Sanh thong thả liếm cổ cô, tay phải cởi nút sườn xám, bộ đồ quá rẻ để đính thêm vài chiếc nút nữa, mới cởi hai ba cái đã cởi ra được rồi, sau đó dưới mảnh vải đó là áo yếm màu đỏ chỉ với một động tác kéo mà nó đã nằm bay ra khỏi giường.
Cười khẽ rồi véo chóp mũi cô: “Đồ quỷ rượu nhỏ.”
Mộ Diên không những bị hắn lột hết mà còn bị hắn đè dưới thân, cơ thể trắng bóc trơn mượt, giống như con cá tươi được vớt lên ngửa đầu thở dốc vùng vẫy cái đuôi, hắn chỉ cần dùng dầu chiên cô lên là hương thơm lập tức bay tứ phía.
Có lẽ là do uống rượu nên một màu đỏ rực kéo dài từ mặt xuống xương quai xanh của cô, càng nhìn càng mê.
Dù không được nuôi dưỡng kiểu cẩm y ngọc thực nhưng bên trong tủy cốt thì lại không hề thua kém, khi còn thiếu niên Phó Hàn Sanh và mấy người bạn đã từng xem tranh khỏa thân của Tây Dương, người con gái có vòng ngực đẫy đà, lớn nẩy nhưng hắn lại thấy nhàm chán vô vị, còn không bằng hai cái vú đáng yêu của bé.
Hai hòn núi được bao phủ bởi tuyết trắng, đỉnh đầu gắn hai hòn thạch nhũ hồng hào, khi gặp gió lập tức cương lại, ngay cả vùng đỏ lên cũng kiều mỹ động lòng người.
Gió xuân thổi qua, cửa sổ trong phòng không đóng lại nên phát ra tiếng cọt kẹt.
“Đúng là yêu tinh…” Tiểu hồ ly ăn tươi nuốt sống đàn ông như bé này, hắn cúi người xuống môi lưỡi giao nhau, cắn cánh môi mềm mại ướt nước, dùng sức hút lấy nước bọt bên trong cô.
Tay của hắn theo dọc cần cổ tinh tế đi xuống xoa bóp nơi hai hòn thạch nhũ trú ngự được bảo bọc trong lớp quần áo màu thanh đào, lúc cởi hết là ngọn núi no đủ ngọt ngào.
Cả người Mộ Diên nóng muốn bốc lửa, hai cái đùi cứ cọ cọ vào nhau muốn quấn quanh eo của người đàn ông nhưng không thể, cổ họng khô khốc, cô muốn xin hắn uống nước thì hắn đã dùng môi lưỡi trao đổi nước bọt với cô rồi, cô hút lưỡi hắn nuốt đi dòng mát lạnh biết rõ là giải khát vậy mà giờ phút này toàn bộ suy nghĩ đều bị chặt đứt.
Phó Hàn Sanh rời môi cô, nhìn cô ưỡn cổ vì triền miên, miệng nhỏ sưng lên vậy mà không rời xa hắn.
Điều này cực kỳ hợp ý hắn, quá khứ hắn chưa từng chạm vào người phụ nữ nào bây giờ chỉ mới thấy cảnh này đã khiến Phó Hàn Sanh như bị hút hồn, họng khô miệng đắng, sau đêm nay bé là của hắn, cả đời này đều là của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.