Chương 35:
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
Đám mây tản đi, ánh trăng lại tiếp tục chiếu sáng nhân gian, chiếu lên gương mặt yêu thương của đôi tình nhân.
Dưới ánh sáng thiên nhiên gương mặt Mộ Diên như phủ thêm một lớp phấn, cái miệng nhỏ dính hơi rượu.
Phó Hàn Sanh cúi đầu, vươn đầu lưỡi khẽ liếm môi cô, đúng là ngọt như mật hoa ngày xuân làm cả người hắn cũng ngọt theo.
Mộ Diên đang rất khát, cảm thấy đôi môi khô của mình được tẩm ướt cô lập tức duỗi lưỡi ra liếm nó, thoáng chốc một chiếc lưỡi to khác xông vào miệng cô, dùng sức nuốt hết nước bọt trong đó.
Thật lâu sau tiếng trao đổi nước bọt mới dừng lại, không biết từ khi nào Mộ Diên được hắn ôm vào trong ngực, ôn hương nhuyễn ngọc trong tay ai mà buông ra được, hắn rũ mắt mổ nhẹ mấy cái lên môi của bé, bước từng bước đi ra khỏi rừng trúc, bảo Lục Võ cho người đưa tứ tiểu thư về phòng, sau đó lên xe từ cửa hậu viện.
Kể từ khi Phó lão gia tử mất vì bệnh thì Phó Hàn Sanh không còn về nhà lớn thường xuyên nữa, dần dần chuyển ra ở công quán ở đường Nam Kinh cách đó không xa.
Lục Võ giao tứ tiểu thư cho người hầu rồi lái xe về công quán, lúc xuống xe Phó Hàn Sanh gọi anh ấy lại, bảo anh ấy báo với người nhà Mộ Diên là cô uống say nên nghỉ tại nhà cũ Phó gia.
Vầng trăng treo cao, chiếu vào bức tường như nước biển lấp lánh, gió thổi cành cây phát ra tiếng nhạc du dương.
Phó Hàn Sanh cởi áo dài ngồi quỳ trên giường, xương ngón tay nắm lấy bàn tay đang di chuyển lung tung của bé, cổ tay mảnh khảnh, ngón chân sơn cùng một màu với móng tay, hắn cầm lấy nơi đó thấy màu hồng mê người, nhịn không được xoa một cái rồi cắn một ngụm.
Mộ Diên đỏ mặt nhíu mày, sườn xám được cởi ra một nửa để lộ cảnh xuân, cô muốn rút chân về nhưng bị hắn cầm chặt lấy.
“Ưm… Buông ra đi…” Mộ Diên không tỉnh táo chỉ hàm hồ cầu xin thả ra, chân nhỏ lộ ra khỏi sườn xám vừa trắng vừa mềm, đồng thời để lộ hoa huyệt phấn nộn. Cô bé - nhỏ - xinh lộ ra.
Hoa huyệt trắng hồng đột ngột xuất đập vào mắt người đàn ông, xương ngón tay của cô nắm chặt ga giường, có hơi nóng nóng khó chịu.
Ánh mắt Phó Hàn Sanh đỏ tươi, cúi người về phía trước, nắm cổ tay cô để lên đầu làm cô không thể động đậy, cắn vành tai non mềm sau đó nhẹ nhàng dụ dỗ: “A Diên cho tôi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em.”
Bên tai như có khí nóng bao lấy cô run lên.
Dưới ánh sáng thiên nhiên gương mặt Mộ Diên như phủ thêm một lớp phấn, cái miệng nhỏ dính hơi rượu.
Phó Hàn Sanh cúi đầu, vươn đầu lưỡi khẽ liếm môi cô, đúng là ngọt như mật hoa ngày xuân làm cả người hắn cũng ngọt theo.
Mộ Diên đang rất khát, cảm thấy đôi môi khô của mình được tẩm ướt cô lập tức duỗi lưỡi ra liếm nó, thoáng chốc một chiếc lưỡi to khác xông vào miệng cô, dùng sức nuốt hết nước bọt trong đó.
Thật lâu sau tiếng trao đổi nước bọt mới dừng lại, không biết từ khi nào Mộ Diên được hắn ôm vào trong ngực, ôn hương nhuyễn ngọc trong tay ai mà buông ra được, hắn rũ mắt mổ nhẹ mấy cái lên môi của bé, bước từng bước đi ra khỏi rừng trúc, bảo Lục Võ cho người đưa tứ tiểu thư về phòng, sau đó lên xe từ cửa hậu viện.
Kể từ khi Phó lão gia tử mất vì bệnh thì Phó Hàn Sanh không còn về nhà lớn thường xuyên nữa, dần dần chuyển ra ở công quán ở đường Nam Kinh cách đó không xa.
Lục Võ giao tứ tiểu thư cho người hầu rồi lái xe về công quán, lúc xuống xe Phó Hàn Sanh gọi anh ấy lại, bảo anh ấy báo với người nhà Mộ Diên là cô uống say nên nghỉ tại nhà cũ Phó gia.
Vầng trăng treo cao, chiếu vào bức tường như nước biển lấp lánh, gió thổi cành cây phát ra tiếng nhạc du dương.
Phó Hàn Sanh cởi áo dài ngồi quỳ trên giường, xương ngón tay nắm lấy bàn tay đang di chuyển lung tung của bé, cổ tay mảnh khảnh, ngón chân sơn cùng một màu với móng tay, hắn cầm lấy nơi đó thấy màu hồng mê người, nhịn không được xoa một cái rồi cắn một ngụm.
Mộ Diên đỏ mặt nhíu mày, sườn xám được cởi ra một nửa để lộ cảnh xuân, cô muốn rút chân về nhưng bị hắn cầm chặt lấy.
“Ưm… Buông ra đi…” Mộ Diên không tỉnh táo chỉ hàm hồ cầu xin thả ra, chân nhỏ lộ ra khỏi sườn xám vừa trắng vừa mềm, đồng thời để lộ hoa huyệt phấn nộn. Cô bé - nhỏ - xinh lộ ra.
Hoa huyệt trắng hồng đột ngột xuất đập vào mắt người đàn ông, xương ngón tay của cô nắm chặt ga giường, có hơi nóng nóng khó chịu.
Ánh mắt Phó Hàn Sanh đỏ tươi, cúi người về phía trước, nắm cổ tay cô để lên đầu làm cô không thể động đậy, cắn vành tai non mềm sau đó nhẹ nhàng dụ dỗ: “A Diên cho tôi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em.”
Bên tai như có khí nóng bao lấy cô run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.