Chương 40:
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
“Tam gia, nhà Mộ Diên cô nương không có ai cả, nghe nói là thím của cô nương đã về quê thăm viếng rồi.” Anh ấy lau miệng, nhìn cửa được đóng kín mít không nhìn thấy gì bên trong cả.
Phó Hàn Sanh nhíu mày, đứng chắn cửa, giọng điệu lạnh lùng: “Bên nhà cũ đã chuẩn bị xong chưa?”
Lục Võ vội vàng cười hì hì nói: “Đã chuẩn bị xong rồi ạ, chỉ cần Phó gia hỏi là có người nói đã an toàn trở về.”
Ánh mặt trời chiếu rọi.
Đường Nam Kinh phồn hoa náo nhiệt, người bán báo kêu to: “Có biến! Có biến! Án oan thiên cổ! Đại Dương hành trường xử oan người dân!”
Trong nhà Tây vườn đầy xuân sắc, Mộ Diên tỉnh lại, tấm kính trong suốt mở rộng, những chú chim đậu trên cây đón ngày mới, tấm màn mỏng manh lắc lư theo gió.
Bây giờ là giờ nào, ở đây là chỗ nào cô có phải vẫn đang mơ hay không, trong đầu cô giờ rất hỗn loạn, sững sờ nhìn màn trắng hồi lâu.
Chỗ eo có vòng tay rắn chắc như gông cùm xiết chặt lại, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ cô, ngứa ngáy khó chịu.
Ký ức tối qua như thủy triều dâng lên, cả người Mộ Diên trần trụi, chỗ giữa hai chân nóng bỏng, quay đầu nhìn phía sau thấy người đàn ông chống cằm, vẻ mặt lười biếng nửa mở mắt nửa nhắm mắt nhìn cô cười dưới ánh mặt trời.
Đó là Phó Hàn Sanh!
Mộ Diên hoảng sợ đẩy hắn ra, đi dép xuống giường, vội vàng nhặt áo yếm màu đỏ và bộ sườn xám mặc vào nhưng sườn xám đã hỏng hai nút, không thể mặc nữa, cô đành phải leo lên giường, ôm chặt chăn với vẻ mặt đáng thương, bỗng dưng nước mắt lưng tròng, cố gắng không để chảy xuống.
Phó Hàn Sanh vốn muốn trêu chọc cô nhưng nhìn thấy bộ dáng đáng thương đó chỉ thở dài một tiếng, ôm bé con đang khóc vào lòng, lau nước mắt dỗ dành cô: “Khóc cái gì, tôi sẽ mua cho em bộ quần áo mới.”
Hắn cho rằng cô khóc vì hư bộ quần áo ư?
Mộ Diên giãy giụa thoát ra khỏi cái ôm của hắn, con ngươi tức giận trừng hắn, hàm răng rung rung: “Đồ không biết xấu hổ!”
Người đàn ông cười nhạt, không để ý đến gương mặt đầy lửa của cô, cắn vành tai của cô rồi nói: “Bé có thể đi nói với toàn bộ thiên hạ để bọn họ tới bắt tôi cũng không sao.”
Phó Hàn Sanh biết cô không dám.
Mộ Diên túm chặt ga trải giường, hung hăng trừng hắn một cái, chỉ tiếc đôi mắt hạnh ngấn nước khi trừng lên không rõ là ngây thơ hay đáng yêu nữa.
Phó Hàn Sanh nhíu mày, đứng chắn cửa, giọng điệu lạnh lùng: “Bên nhà cũ đã chuẩn bị xong chưa?”
Lục Võ vội vàng cười hì hì nói: “Đã chuẩn bị xong rồi ạ, chỉ cần Phó gia hỏi là có người nói đã an toàn trở về.”
Ánh mặt trời chiếu rọi.
Đường Nam Kinh phồn hoa náo nhiệt, người bán báo kêu to: “Có biến! Có biến! Án oan thiên cổ! Đại Dương hành trường xử oan người dân!”
Trong nhà Tây vườn đầy xuân sắc, Mộ Diên tỉnh lại, tấm kính trong suốt mở rộng, những chú chim đậu trên cây đón ngày mới, tấm màn mỏng manh lắc lư theo gió.
Bây giờ là giờ nào, ở đây là chỗ nào cô có phải vẫn đang mơ hay không, trong đầu cô giờ rất hỗn loạn, sững sờ nhìn màn trắng hồi lâu.
Chỗ eo có vòng tay rắn chắc như gông cùm xiết chặt lại, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ cô, ngứa ngáy khó chịu.
Ký ức tối qua như thủy triều dâng lên, cả người Mộ Diên trần trụi, chỗ giữa hai chân nóng bỏng, quay đầu nhìn phía sau thấy người đàn ông chống cằm, vẻ mặt lười biếng nửa mở mắt nửa nhắm mắt nhìn cô cười dưới ánh mặt trời.
Đó là Phó Hàn Sanh!
Mộ Diên hoảng sợ đẩy hắn ra, đi dép xuống giường, vội vàng nhặt áo yếm màu đỏ và bộ sườn xám mặc vào nhưng sườn xám đã hỏng hai nút, không thể mặc nữa, cô đành phải leo lên giường, ôm chặt chăn với vẻ mặt đáng thương, bỗng dưng nước mắt lưng tròng, cố gắng không để chảy xuống.
Phó Hàn Sanh vốn muốn trêu chọc cô nhưng nhìn thấy bộ dáng đáng thương đó chỉ thở dài một tiếng, ôm bé con đang khóc vào lòng, lau nước mắt dỗ dành cô: “Khóc cái gì, tôi sẽ mua cho em bộ quần áo mới.”
Hắn cho rằng cô khóc vì hư bộ quần áo ư?
Mộ Diên giãy giụa thoát ra khỏi cái ôm của hắn, con ngươi tức giận trừng hắn, hàm răng rung rung: “Đồ không biết xấu hổ!”
Người đàn ông cười nhạt, không để ý đến gương mặt đầy lửa của cô, cắn vành tai của cô rồi nói: “Bé có thể đi nói với toàn bộ thiên hạ để bọn họ tới bắt tôi cũng không sao.”
Phó Hàn Sanh biết cô không dám.
Mộ Diên túm chặt ga trải giường, hung hăng trừng hắn một cái, chỉ tiếc đôi mắt hạnh ngấn nước khi trừng lên không rõ là ngây thơ hay đáng yêu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.