Chương 39: Một Bước Tiến (Cao H)
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
Mộ Diên đã không có sức để nhúc nhích nữa, đôi chân dài nhỏ duỗi ra theo hình ảnh dâm mỹ, hai đồi cao trước ngực run run đầu vú cũng đỏ bừng in dấu răng của hắn, cương cứng lên nhìn kiều diễm mất hồn.
Phó Hàn Sanh chỉ cảm nhận được người huynh đệ của mình lại bắt đầu cương lên, hắn gạt vài sợi tóc dính mồ hôi của cô ra sau tai, để lộ gương mặt ửng hồng, dáng vẻ bị hắn ăn sạch sẽ ấy khiến hắn vừa thỏa mãn vừa xót xa, cúi người hôn lên môi cô, hôn má cô, tâm trạng tốt vô cùng.
Cô mở to hai mắt ra thấy rõ gương mặt tuấn tú của hắn hiện lên nụ cười, cảm giác mê ly say rượu đậm đà, đây không phải là Phó tam gia sao?
Duỗi tay đẩy vai hắn, dùng toàn bộ sức lực để đẩy nhưng hắn không hề nhúc nhích, còn nắm lấy tay cô đưa lên môi mổ chơi.
Đầu Mộ Diên hỗn độn, dường như giấc mơ hoang dâm vừa rồi cô cảm thấy cực kỳ chân thật, vì giữa hai chân cô dính nhớp nháp lại còn sưng, có cái gì đó đang ở trong người cô ấm cực kỳ.
“Khó chịu quá…” Cô nói thầm, nghiêng người khép hai chân lại, bời vì mới qua một trận ác chiến nên khi chuyển động cảm giác đau đớn lại ập tới.
Mộ Diên suýt rơi nước mắt, nhắm mắt lại, cắn môi che đi sự mệt mỏi, cô không muốn nhớ lại.
Chẳng phải đây là mơ ư sao lại giống thật như thế?
Không sao không có việc gì A Diên, mau ngủ đi, ngủ dậy là mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Phó Hàn Sanh mặc chiếc áo lụa màu đen, lau đi mồ hôi trên trán của cô, sau đó mút gương mặt trắng nõn ấy một cái, đúng là giống với miếng thịt của quả vải được lột ra, chỉ là có hơi mặn: “Bé yêu ngoan, mai dậy là ổn cả thôi.”
Hôn thêm một cái nữa hắn mới xuống giường đi dép vào, đi đến cầu thang thì thấp giọng gọi Lục Võ đang ở dưới lầu.
Lục Võ ngồi ở phòng khách bảo người hầu làm nóng chén mỳ thịt kho, vừa ngồi ăn bánh và mật ong, không còn cách nào khác, anh ấy là một người thiếu niên đang lớn. Hơn nữa, cả ngày nay chạy tới chạy lui khắp nơi, giờ bụng đã đánh trống khua mép kêu gào rồi.
Nghe tam gia gọi mình, anh ấy vội buông đũa xuống, dùng tay áo lau miệng nhanh chóng chạy lên lầu nghe dặn dò.
Thực ra anh ấy đã nghe thấy động tĩnh trên lầu chỉ là cảm thấy khó hiểu, không phải Mộ Diên cô nương sẽ được hứa hôn với ngũ thiếu gia sao, sao giờ đã ở bên cạnh tam gia? Nhưng anh ấy cũng biết chuyện của ông chủ tự ông chủ có quyết định, huống hồ tam gia là người lỗi lạc, người thấp kém như anh ấy làm sao hiểu được.
Phó Hàn Sanh chỉ cảm nhận được người huynh đệ của mình lại bắt đầu cương lên, hắn gạt vài sợi tóc dính mồ hôi của cô ra sau tai, để lộ gương mặt ửng hồng, dáng vẻ bị hắn ăn sạch sẽ ấy khiến hắn vừa thỏa mãn vừa xót xa, cúi người hôn lên môi cô, hôn má cô, tâm trạng tốt vô cùng.
Cô mở to hai mắt ra thấy rõ gương mặt tuấn tú của hắn hiện lên nụ cười, cảm giác mê ly say rượu đậm đà, đây không phải là Phó tam gia sao?
Duỗi tay đẩy vai hắn, dùng toàn bộ sức lực để đẩy nhưng hắn không hề nhúc nhích, còn nắm lấy tay cô đưa lên môi mổ chơi.
Đầu Mộ Diên hỗn độn, dường như giấc mơ hoang dâm vừa rồi cô cảm thấy cực kỳ chân thật, vì giữa hai chân cô dính nhớp nháp lại còn sưng, có cái gì đó đang ở trong người cô ấm cực kỳ.
“Khó chịu quá…” Cô nói thầm, nghiêng người khép hai chân lại, bời vì mới qua một trận ác chiến nên khi chuyển động cảm giác đau đớn lại ập tới.
Mộ Diên suýt rơi nước mắt, nhắm mắt lại, cắn môi che đi sự mệt mỏi, cô không muốn nhớ lại.
Chẳng phải đây là mơ ư sao lại giống thật như thế?
Không sao không có việc gì A Diên, mau ngủ đi, ngủ dậy là mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Phó Hàn Sanh mặc chiếc áo lụa màu đen, lau đi mồ hôi trên trán của cô, sau đó mút gương mặt trắng nõn ấy một cái, đúng là giống với miếng thịt của quả vải được lột ra, chỉ là có hơi mặn: “Bé yêu ngoan, mai dậy là ổn cả thôi.”
Hôn thêm một cái nữa hắn mới xuống giường đi dép vào, đi đến cầu thang thì thấp giọng gọi Lục Võ đang ở dưới lầu.
Lục Võ ngồi ở phòng khách bảo người hầu làm nóng chén mỳ thịt kho, vừa ngồi ăn bánh và mật ong, không còn cách nào khác, anh ấy là một người thiếu niên đang lớn. Hơn nữa, cả ngày nay chạy tới chạy lui khắp nơi, giờ bụng đã đánh trống khua mép kêu gào rồi.
Nghe tam gia gọi mình, anh ấy vội buông đũa xuống, dùng tay áo lau miệng nhanh chóng chạy lên lầu nghe dặn dò.
Thực ra anh ấy đã nghe thấy động tĩnh trên lầu chỉ là cảm thấy khó hiểu, không phải Mộ Diên cô nương sẽ được hứa hôn với ngũ thiếu gia sao, sao giờ đã ở bên cạnh tam gia? Nhưng anh ấy cũng biết chuyện của ông chủ tự ông chủ có quyết định, huống hồ tam gia là người lỗi lạc, người thấp kém như anh ấy làm sao hiểu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.