Mưa Bụi Thượng Hải (Dân Quốc)

Chương 50:

Mai Tân Thập Luật

19/07/2024

Tứ tiểu thư nhìn ra ngoài cửa sổ hai tay chống má, thở dài một tiếng: “Chị ghét mùa hè nhất, qua hè này em sẽ không được gặp chị nữa đâu A Diên à, em sẽ nhớ chị chứ?”

Nắng tháng năm nhuộm tóc Mộ Diên vàng óng, Phó Kiều Ngọc cảm thấy bản thân như mỹ nữ mà là một miếng thịt trong quả vải đã bị lột vỏ, vị ngọt tựa như mưa bụi ẩn chứa biết bao tâm sự.

“Sao lại không gặp được? Tứ tiểu thư đi du học sao?” Mộ Diên nói một cách nghiêm túc, Phó gia là gia đình giàu có như thế.

“Chị là do vợ bé sinh ra sao có thể đi du học được chứ cho dù bà nội có đồng ý thì đại thái thái cũng sẽ tìm mọi cách để ngăn cản.”

Bánh tart trứng mới bưng lên, tứ tiểu thư đã dùng muỗng bạc xắn một miếng cho vào miệng: “Chị phải gả cho người ta, người kia là nhân sĩ ở kinh thành, nghe nói gia đình làm ăn buôn bán với người nước ngoài, nhân phẩm cũng tốt, trước kia nhà họ và nhà họ Phó có hôn ước sau đó người ta biết nhà họ Phó có đứa con gái là chị.”

Mộ Diên cắn miếng bánh, miệng lan tỏa sự mềm của nguyên liệu, giương mắt hỏi: “Vậy chị có thích người ta không?”

Tứ tiểu thư nghe cô hỏi như nghe thấy chuyện cười: “A Diên, chị còn chưa gặp anh ta sao thích được?”

Mùi thơm của cappuccino bay vào không khí, Mộ Diên định nói gì đó nhưng đã bị tứ tiểu thư chặn lại, cô ấy nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô: “Tuân ca có tốt với em không?”



“Anh ấy lúc nào cũng tốt với em.” Mộ Diên nhỏ nhẹ nói, chỉ là bây giờ cô đã không còn trinh tiết không biết Phó Tuân có ghét hay không.

Mặc dù ngoài miệng nói không sao nhưng ai biết bên trong thâm tâm như thế nào, dù sao thì có người chồng nào chấp nhận vợ mình mất trinh đâu.

“Tốt với em thì chị yên tâm rồi, thà làm vợ bé nhà giàu còn hơn là làm vợ người nghèo nhưng A Diên đừng để bản thân chịu tủi thân, chị là do vợ bé sinh ra nên bị đại thái thái gả đi xa ngay cả tâm lý và thể xác đều mệt mỏi, nói toạc ra là phải nghe sắp xếp của đại thái thái, đừng nhìn chị lúc nào cũng cẩm y ngọc thực chứ ngay cả tên của mẹ chị cũng không được biết.”

Phó Kiều Ngọc cũng không biết vì sao mình lại nói nhiều với Mộ Diên như thế, có lẽ là cảm thấy cô đẹp tính cách mềm mại đơn thuần lại cùng phận hồng nhan nên cô ấy muốn đánh thức Mộ Diên, Phó gia là cái động không đáy, vài chục năm qua ai ai cũng có dã tâm khó đoán chỉ trêu chọc một người thôi cũng phải lấy mạng ra trả.

Chiếc đèn thủy tinh chiếu vào gương mặt tứ tiểu thư, Mộ Diên chợt nhớ tới tờ báo tuần san đã ố vàng bên ngoài hào nhoáng nhưng bên trong như thế nào ai biết được.

“Chắc chắn phải có biện pháp gì đó để ngăn chặn chuyện này chứ?” Mộ Diên suy nghĩ điều gì đó, đầu óc trống rỗng cố gắng tìm ra cách.

Tứ tiểu thư hơi động, nhìn bộ dáng khôn khéo của Mộ Diên tâm tư chắc không nông cạn, lôi kéo tay cô cười khổ: “Có thể chạy thì chị đã chạy rồi, chị còn có mẹ mà, bà ấy mà qua nửa đời thì chị có thể thoải mái mà đi nhưng không thể để bà ấy ở lại chịu khổ, gần đây có chiến hỏa liên miên có nơi nào sống yên đâu?”

Gió hè mang theo hơi nóng thổi qua tung bay chiếc rèm cửa, tứ tiểu thư đỏ mắt, cười nói gió mạnh quá, làn gió đung đưa xua tan nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa Bụi Thượng Hải (Dân Quốc)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook