Mưa Bụi Thượng Hải (Dân Quốc)

Chương 5:

Mai Tân Thập Luật

23/06/2024

Hắn đã đi qua biết bao nhiêu bụi hồng ở trần gian cho nên hắn có nhiều kinh nghiệm, chờ cho Tiểu Nguyệt Tiên chảy nước thì sẽ không còn khó chịu nữa.

Nhưng dương vật của hắn đã run rẩy căng cứng đến mức đau đớn, bất chấp mọi thứ, hắn duỗi tay tách hai chân cô ta ra, để lộ chiếc quần nhỏ che đậy nơi hồng hào múp míp ấy.

Cởi quần nhỏ ra nhét vào trong miệng cô.

Sau đó phun một miếng nước bọt vào lòng bàn tay, xoa xoa tiểu huyệt của Tiểu Nguyệt Tiên, di chuyển ngón tay ở bên trong nó.

Nhìn cô ta cắn chặt quần nhỏ, vẻ mặt hoảng sợ, ánh mắt bất lực đáng thương nhìn hắn, cảm giác khoái cảm trong lòng tăng lên.

Hắn tách hai chân cô ta ra, đưa cự long tím dữ kia vào trong động huyệt, cả người Tiểu Nguyệt Tiên run lên, môi đỏ cắn chặt lại.

Chu Tử Khâm làm mặt quỷ với Phó Hàn Sanh, tên họ Vương này đúng là kẻ chưa hiểu sự đời, ra tay nóng vội như vậy quả nhiên trên đầu chữ sắc có một con dao, chặt đường của biết bao người đàn ông.



Trên giường là một hình ảnh dâm đãng, Phó Hàn Sanh không có hứng thú, nhìn mọi chuyện diễn ra rồi nhấc chân đi xuống lầu, bố trí người ở sáu hướng, sắc mặt Triệu Khương Dận trắng bệch, mặt trời đã xuống núi, chỉ còn lại bóng đêm, sự việc cũng đã được quyết định.

Xung quanh mười dặm đô thị đều có người nước ngoài ở, ca hát nhảy múa hăng say, bây giờ đã là giờ Tý, phía chân trời là một mảnh đen kịt. Chốn Nam Kinh phồn hoa ồn ào, dòng người qua lại chen chúc, nơi Vĩnh An đã đóng cửa ngừng bán, bên ngoài treo biểu ngữ màu trắng, với lời chúc buôn bán thuận lợi.

Lục Võ thấy tam gia đi ra, lập tức tiến đến: “Tam gia, giờ chúng ta đi đâu?”

Đáng lẽ hôm nay sẽ về công quán nhưng hôm nay lão thái thái đã phái người đến nói rằng sẽ bàn bạc hôn sự cho tam gia nên phải về nhà cũ một chuyến.

Một mùi thơm mơ hồ truyền đến, Phó Hàn Sanh dừng bước, mặt mày trầm xuống, bông hoa tử đằng tung bay trong gió.

“Đã sang tháng tư rồi.” Thở dài một tiếng, câu nói phía sau Lục Võ không nghe thấy, lúc nghiêng tai để nghe rõ hơn thì Phó Hàn Sanh đã ngẩng đầu, đánh lên trán Lục Võ một cái, đi đến đường Nam Kinh, thân hình cô đơn nói: “Nói với lão thái thái chờ lần sau đi, hôm nay sẽ về công quán.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa Bụi Thượng Hải (Dân Quốc)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook