Chương 6: Người Xưa
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
Chiếc xe vang lên tiếng leng keng, dòng người xếp hàng từ bên này qua bên kia.
Một bức ảnh được treo bên ngoài xe màu xanh lục của quân đội, hai người phụ nữ mặc sườn xám cầm kem dưỡng da trong tay cười duyên dáng, bây giờ mới qua canh ba một chút, mèo hoang ở cửa hàng son phấn đã bắt đầu lười biếng, ngủ gật.
Cả gia tộc họ Thẩm Trạch e là chỉ có Chu Tử Khâm nhàn hạ thoải mái hơn nhiều nên đã tới phó công quán đợi.
Ánh nắng ban mai chiếu qua tấm kính pha lê, chiếu vào bức tranh màu đỏ gắn trên tường, từ xa nhìn lại giống như một mảnh xanh biếc, từ trước đến nay Phó Hàn Sanh không thích ồn ào, vì thế công quán cũng vô cùng yên tĩnh.
“Tam gia có thể đến đây đúng là khiến cho người ta phải mỏi mắt mong chờ.”
Chu Tự Khâm chậc lưỡi, nói với mẹ Triệu là mình muốn uống trà Tây Hồ Long Tĩnh, thêm bánh sữa bò thơm ngậy, sau đó dựa vào chiếc ghế làm bằng gỗ nam thản nhiên tự đắc.
Hàn Sanh mặc một bộ áo dài lan đi từ trên tầng xuống, phong nhã nhẹ nhàng, so với màu của Tây Hồ Long Tĩnh thì nhạt hơn.
Mẹ Triệu thấy tam gia đi xuống liền sai người bưng thức ăn lên, miếng sandwich kiểu Tây thêm thịt xông khói, sữa bò vẫn còn nóng, có thêm món nướng chấm với mù tạt và nước sốt, màu sắc đẹp mắt óng ánh mỡ làm cho Chu Tự Khâm không nhịn được cắn một miếng.
“Mẹ Triệu, từ khi nào công quán nuôi thêm một con khỉ vậy?” Phó Hàn Sanh cười dịu dàng, nhìn chằm chằm Chu Tự Khâm đang ăn như hổ đói, ăn mãi như vậy đã thành thói quen.
Người hầu bưng mâm lên đứng bên cạnh khẽ cười, lén nói với nhau cảm thấy Chu thiếu gia bây giờ đúng là giống khỉ mới xuống núi.
Chu Tự Khâm vuốt áo khoác, giọng điệu hời hợt: “Khụ, cậu chọc tôi như vậy đúng là không có lương tâm, hôm nay tôi mang đến một tin tức tốt cho Hàn Sanh cậu đó.”
Làn gió xuân đến muộn làm lòng người rung động.
Động tác uống trà của Hàn Sanh khựng lại, mùi thơm của trà Tây Hồ Long Tĩnh quẩn quanh mũi, hắn nhìn Chu Tự Khâm, đó là chuyện mà hắn đã nhờ anh ta làm.
Thời gian trôi qua, đã ba năm trôi qua.
Chu Tự Khâm uống sữa bò, cười khan, đã lâu không thấy bộ dạng thất thần của Phó Hàn Sanh, ông trời vẫn thương hắn, hôm qua thấy Vương Phùng Lăng hoang dâm vô độ, thao Tiểu Nguyệt Tiên bao nhiêu cũng không đủ hắn cũng không thèm chớp mắt.
Sau đó muốn dẫn anh ta đi nhà thổ dạo, mặc dù Chu Tự Khâm là đứa con bướng bỉnh nhưng mấy nơi như nhà thổ dạo anh ta có chết cũng không đi, chỉ có khi thời thiếu niên có hơi tò mò ham mới mẻ nên mới vào với mấy tên bạn chó mà thôi.
Cảm thấy cực kỳ thấp kém, chỗ đó chỉ toàn là mấy kỹ nữ dơ bẩn, chỉ cần có người vung tiền là có thể thao.
Anh ta đã nhìn thấy bức tranh mà Phó Hàn Sanh cất giấu, không nhớ rõ khi đó anh ta cảm thấy kinh diễm khi thấy cô gái đó như thế nào, Chu Tự Khâm đã gặp nhiều phụ nữ mà hắn tìm cảm thấy có gì đó giống nhau sau đó phát hiện ra bí mật.
Một bức ảnh được treo bên ngoài xe màu xanh lục của quân đội, hai người phụ nữ mặc sườn xám cầm kem dưỡng da trong tay cười duyên dáng, bây giờ mới qua canh ba một chút, mèo hoang ở cửa hàng son phấn đã bắt đầu lười biếng, ngủ gật.
Cả gia tộc họ Thẩm Trạch e là chỉ có Chu Tử Khâm nhàn hạ thoải mái hơn nhiều nên đã tới phó công quán đợi.
Ánh nắng ban mai chiếu qua tấm kính pha lê, chiếu vào bức tranh màu đỏ gắn trên tường, từ xa nhìn lại giống như một mảnh xanh biếc, từ trước đến nay Phó Hàn Sanh không thích ồn ào, vì thế công quán cũng vô cùng yên tĩnh.
“Tam gia có thể đến đây đúng là khiến cho người ta phải mỏi mắt mong chờ.”
Chu Tự Khâm chậc lưỡi, nói với mẹ Triệu là mình muốn uống trà Tây Hồ Long Tĩnh, thêm bánh sữa bò thơm ngậy, sau đó dựa vào chiếc ghế làm bằng gỗ nam thản nhiên tự đắc.
Hàn Sanh mặc một bộ áo dài lan đi từ trên tầng xuống, phong nhã nhẹ nhàng, so với màu của Tây Hồ Long Tĩnh thì nhạt hơn.
Mẹ Triệu thấy tam gia đi xuống liền sai người bưng thức ăn lên, miếng sandwich kiểu Tây thêm thịt xông khói, sữa bò vẫn còn nóng, có thêm món nướng chấm với mù tạt và nước sốt, màu sắc đẹp mắt óng ánh mỡ làm cho Chu Tự Khâm không nhịn được cắn một miếng.
“Mẹ Triệu, từ khi nào công quán nuôi thêm một con khỉ vậy?” Phó Hàn Sanh cười dịu dàng, nhìn chằm chằm Chu Tự Khâm đang ăn như hổ đói, ăn mãi như vậy đã thành thói quen.
Người hầu bưng mâm lên đứng bên cạnh khẽ cười, lén nói với nhau cảm thấy Chu thiếu gia bây giờ đúng là giống khỉ mới xuống núi.
Chu Tự Khâm vuốt áo khoác, giọng điệu hời hợt: “Khụ, cậu chọc tôi như vậy đúng là không có lương tâm, hôm nay tôi mang đến một tin tức tốt cho Hàn Sanh cậu đó.”
Làn gió xuân đến muộn làm lòng người rung động.
Động tác uống trà của Hàn Sanh khựng lại, mùi thơm của trà Tây Hồ Long Tĩnh quẩn quanh mũi, hắn nhìn Chu Tự Khâm, đó là chuyện mà hắn đã nhờ anh ta làm.
Thời gian trôi qua, đã ba năm trôi qua.
Chu Tự Khâm uống sữa bò, cười khan, đã lâu không thấy bộ dạng thất thần của Phó Hàn Sanh, ông trời vẫn thương hắn, hôm qua thấy Vương Phùng Lăng hoang dâm vô độ, thao Tiểu Nguyệt Tiên bao nhiêu cũng không đủ hắn cũng không thèm chớp mắt.
Sau đó muốn dẫn anh ta đi nhà thổ dạo, mặc dù Chu Tự Khâm là đứa con bướng bỉnh nhưng mấy nơi như nhà thổ dạo anh ta có chết cũng không đi, chỉ có khi thời thiếu niên có hơi tò mò ham mới mẻ nên mới vào với mấy tên bạn chó mà thôi.
Cảm thấy cực kỳ thấp kém, chỗ đó chỉ toàn là mấy kỹ nữ dơ bẩn, chỉ cần có người vung tiền là có thể thao.
Anh ta đã nhìn thấy bức tranh mà Phó Hàn Sanh cất giấu, không nhớ rõ khi đó anh ta cảm thấy kinh diễm khi thấy cô gái đó như thế nào, Chu Tự Khâm đã gặp nhiều phụ nữ mà hắn tìm cảm thấy có gì đó giống nhau sau đó phát hiện ra bí mật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.