Chương 29: Tình Yêu Thuở Ban Đầu
Mai Tân Thập Luật
19/07/2024
Người xưa có câu: Người nào có nghiên mực tốt thì cũng giống như tướng có con ngựa khỏe.
Ánh mắt Mộ Diên sáng ngời, mỉm cười gật đầu.
Qua chiếc cổng vòm của đình viện là vườn hoa thủy tiên đầy còn vương sương mù, cánh hoa màu lam nhạt, thoắt ẩn thoắt hiện trong không gian.
Bên ngoài thư phòng có mấy cây tùng cây mai cây hồng giờ đã được cắt bỏ chỉ còn lại mấy nhành cây mà thôi, xung quanh còn dính chút hương thơm của hoa mai, Mộ Diên đi theo mùi hương ấy.
Trước cửa sổ thư phòng có đặt bình hoa mẫu đơn, mấy tia nắng chiếu qua dáng đứng sừng sững của nó.
“Đúng là hiếm thấy có người đàn ông nào yêu hoa, phần lớn đều thích trúc tùng mai đế.” Mộ Diên theo anh đi vào thư phòng, hạt chân trâu gắn trên rèm vang lên tiếng thánh thót vui tai.
Phó Tuân mở cửa tủ sách hình bát giác ra, lấy nghiên mực ở ngăn thứ hai xuống: “Mặc dù điều em nói là có cơ sở nhưng cũng có một số người đàn ông yêu hoa, mạnh mẽ kiên trì hồng hạnh xuất tường, điều này không phải rất kỳ diệu sao?”
Mộ Diên nhìn anh một lúc, sau đó bỗng nhiên lấy khăn tay che miệng cười: “Hồng hạnh xuất tường là dùng để miêu tả phụ nữ ngoại tình sao có thể dùng nó để hình dung một người đàn ông mạnh mẽ được?”
Phó Tuân nghiêm túc nói: “Tuân tử đã nói thì không được cười, vẫn chưa xem nghiên mực đâu.”
Mực đặc sệt, màu sắc thẫm đủ, tỉ lệ cực kỳ tốt, Mộ Diên cầm một chiếc bút lông lên, nhẹ nhàng chấm một cái mượt mà tự nhiên, ngước mắt lên nhìn gương mặt trắng trẻo của Phó Tuân: “Đúng là mực tốt, chỉ kém giấy Tuyên Thành chút ít mà thôi.”
Phó Tuân vuốt ve tờ giấy Tuyên Thành rồi suy nghĩ: “Giấy của Tuyên Châu bóng loáng, để lâu không mục, nhưng không tốt bằng giấy này, ánh mắt của A Diên thật là cao!”
Mộ Diên bĩu môi lắc đầu, nâng bút lên: “Dù sao ánh mắt của em vẫn luôn cao, vì đã gặp được loại giấy tốt nên cảm thấy mọi loại giấy khác dù có thế nào cũng không bằng cái mà em đã chọn.”
“Ồ, vậy anh có thể xem không?” Phó Tuân cười nói.
Mộ Diên nhướng mày, đôi mắt lộ ra chút thích thú, tay cầm bút nóng lòng muốn thử: “Thật sự muốn xem sao?”
Phó Tuân gật đầu khẳng định, chưa kịp nói thì đôi tay của Mộ Diên đã vẽ một vòng quanh hốc mắt của anh, mùi mực xộc vào mũi, nhìn từ xa cực kỳ giống tên ăn trộm hay lẻn vào buổi tối bị người ta đánh thâm mắt.
Ánh mắt Mộ Diên sáng ngời, mỉm cười gật đầu.
Qua chiếc cổng vòm của đình viện là vườn hoa thủy tiên đầy còn vương sương mù, cánh hoa màu lam nhạt, thoắt ẩn thoắt hiện trong không gian.
Bên ngoài thư phòng có mấy cây tùng cây mai cây hồng giờ đã được cắt bỏ chỉ còn lại mấy nhành cây mà thôi, xung quanh còn dính chút hương thơm của hoa mai, Mộ Diên đi theo mùi hương ấy.
Trước cửa sổ thư phòng có đặt bình hoa mẫu đơn, mấy tia nắng chiếu qua dáng đứng sừng sững của nó.
“Đúng là hiếm thấy có người đàn ông nào yêu hoa, phần lớn đều thích trúc tùng mai đế.” Mộ Diên theo anh đi vào thư phòng, hạt chân trâu gắn trên rèm vang lên tiếng thánh thót vui tai.
Phó Tuân mở cửa tủ sách hình bát giác ra, lấy nghiên mực ở ngăn thứ hai xuống: “Mặc dù điều em nói là có cơ sở nhưng cũng có một số người đàn ông yêu hoa, mạnh mẽ kiên trì hồng hạnh xuất tường, điều này không phải rất kỳ diệu sao?”
Mộ Diên nhìn anh một lúc, sau đó bỗng nhiên lấy khăn tay che miệng cười: “Hồng hạnh xuất tường là dùng để miêu tả phụ nữ ngoại tình sao có thể dùng nó để hình dung một người đàn ông mạnh mẽ được?”
Phó Tuân nghiêm túc nói: “Tuân tử đã nói thì không được cười, vẫn chưa xem nghiên mực đâu.”
Mực đặc sệt, màu sắc thẫm đủ, tỉ lệ cực kỳ tốt, Mộ Diên cầm một chiếc bút lông lên, nhẹ nhàng chấm một cái mượt mà tự nhiên, ngước mắt lên nhìn gương mặt trắng trẻo của Phó Tuân: “Đúng là mực tốt, chỉ kém giấy Tuyên Thành chút ít mà thôi.”
Phó Tuân vuốt ve tờ giấy Tuyên Thành rồi suy nghĩ: “Giấy của Tuyên Châu bóng loáng, để lâu không mục, nhưng không tốt bằng giấy này, ánh mắt của A Diên thật là cao!”
Mộ Diên bĩu môi lắc đầu, nâng bút lên: “Dù sao ánh mắt của em vẫn luôn cao, vì đã gặp được loại giấy tốt nên cảm thấy mọi loại giấy khác dù có thế nào cũng không bằng cái mà em đã chọn.”
“Ồ, vậy anh có thể xem không?” Phó Tuân cười nói.
Mộ Diên nhướng mày, đôi mắt lộ ra chút thích thú, tay cầm bút nóng lòng muốn thử: “Thật sự muốn xem sao?”
Phó Tuân gật đầu khẳng định, chưa kịp nói thì đôi tay của Mộ Diên đã vẽ một vòng quanh hốc mắt của anh, mùi mực xộc vào mũi, nhìn từ xa cực kỳ giống tên ăn trộm hay lẻn vào buổi tối bị người ta đánh thâm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.