Chương 16:
Mai Tân Thập Luật
08/03/2024
Phó Hàn Sanh đi vào sâu bên trong, thấy gương mặt tứ muội đỏ bừng vì uống rượu.
Chiếc đèn lồng màu đỏ có in hình cây trúc chiếu lên gương mặt kiều diễm đỏ bừng của Mộ Diên.
Sắc mặt của Phó Hàn Sanh bình thản ngồi xuống, tay Mộ Diên chống lên trên bàn tròn, khóe miệng cong cong, nhìn phong tình vạn chủng cực kỳ, không biết sau này khi lớn hơn sẽ khiến cho bao nhiêu người phải mê mệt nữa đây.
“A Diên, có phải tôi uống say rồi hay không? Sao tôi lại thấy tam ca ngồi trước mặt vậy?”
Tứ tiểu thư dùng khăn xoa mắt, cầm ly rượu trong tay uống một ngụm.
Mộ Diên mơ mơ hồ hồ ngước mắt, cô chỉ nhớ chân của Phó Tuân không được thoải mái nên đã về nghỉ, cô liền đi theo tứ tiểu thư chơi, sau đó tứ tiểu thư nói đại ca có rượu ngon, bảo với cô nhân lúc đại ca đang ngủ thì trộm uống, rượu này là loại rất khó có được.
“Thật tiếc khi vò rượu này hết rồi.” Phó Hàn Sanh cười bất lực, bình rượu ngon này không còn thừa giọt rượu nào nữa, chỉ còn dư nửa ly trong tay Mộ Diên, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Hắn yên lặng cầm lấy ly rượu của cô, uống cạn, vị rượu hơi nồng có chút cay, thêm vị mè vừng hòa tan vào đầu lưỡi, hắn nhíu mày, từ nhỏ đã không thích mè vừng, hắn nhận ra đây là hương vị mà vừa nãy Mộ Diên đã ăn bánh quế nhân hạch có rải mè vừng lên.
Mộ Diên say đến mức mặt đỏ ửng, hai tay chống lên má cười ngây ngô.
Mây che đi vầng trăng sáng chói, mùi hương của trúc quanh quẩn bên mũi thấm vào từng tế bào trong ruột gan, mấy con bướm đêm bay dập dờn trên đèn dầu, cánh nhuốm sáp hồng giãy giụa thoát ra.
Lúc nãy khi nghe thấy giọng cười lanh lảnh của lão thái thái đã lâu chưa được cười sung sướng thế, Phó Hàn Sanh nghĩ lão thái thái thực sự thích Mộ Diên, hắn ghé đầu lại nhìn bé con đang say khướt.
Làn da trắng phấn nộn, gương mặt xinh đẹp, có ai mà không thích chứ.
Đầu ngón tay cầm lấy cổ tay áo có thêu hoa, hắn biết cuộc hôn nhân này rất nhanh sẽ diễn ra, Phó Tuân cũng đã mười chín tuổi rồi, còn bé này cũng sắp đến tuổi cập kê, hình như Phó Tuân từng nói qua trung thu thì cô đã mười lăm tuổi.
Đôi mắt Phó Hàn Sanh thâm trầm, trong lòng cảm thấy phiền muộn, nếu bỏ lỡ lần này mặc dù sẽ không đến mức kháng cự hôn nhân cả đời nhưng sẽ không thể tìm được mối lương duyên nào vừa ý nữa, từ trước đến nay hắn không phải là một vị huynh đệ có tấm lòng lương thiện, kỳ thực sâu trong xương cốt hắn là người rất ích kỷ.
Đám mây tản đi, ánh trăng lại tiếp tục chiếu sáng nhân gian, chiếu lên gương mặt yêu thương của đôi tình nhân.
Dưới ánh sáng của thiên nhiên, gương mặt Mộ Diên như phủ thêm một lớp phấn, cái miệng nhỏ dính hơi rượu.
Phó Hàn Sanh cúi đầu, vươn đầu lưỡi khẽ liếm môi cô, đúng là ngọt như mật hoa ngày xuân làm cả người hắn cũng ngọt theo.
Mộ Diên đang rất khát, cảm thấy đôi môi khô của mình được tẩm ướt, cô lập tức duỗi lưỡi ra liếm nó, thoáng chốc một chiếc lưỡi to khác xông vào miệng cô, dùng sức nuốt hết nước bọt trong đó.
Thật lâu sau tiếng trao đổi nước bọt mới dừng lại, không biết từ khi nào Mộ Diên đã được hắn ôm vào trong ngực, ôn hương nhuyễn ngọc trong tay ai mà buông ra được, hắn rũ mắt mổ nhẹ mấy cái lên môi của bé, bước từng bước đi ra khỏi rừng trúc, bảo Lục Võ cho người đưa tứ tiểu thư về phòng, sau đó lên xe từ cửa hậu viện.
Kể từ khi lão gia tử mất vì bệnh thì Phó Hàn Sanh không còn về nhà lớn thường xuyên nữa, dần dần chuyển ra ở công quán ở đường Nam Kinh cách đó không xa.
Lục Võ giao tứ tiểu thư cho ngườι hầu rồi lái xe về công quán, lúc xuống xe Phó Hàn Sanh gọi anh ấy lại, bảo anh ấy báo với ngườι nhà Mộ Diên là cô uống say nên nghỉ tại nhà cũ Phó gia.
Vầng trăng treo cao, chiếu vào bức tường như nước biển lấp lánh, gió thổi cành cây phát ra tiếng nhạc du dương.
Phó Hàn Sanh cởi áo dài ngồi quỳ trên giường, xương ngón tay nắm lấy bàn tay đang di chuyển lung tung của bé, cổ tay mảnh khảnh, ngón chân sơn cùng một màu với móng tay, hắn cầm lấy nơi đó thấy màu hồng mê người, nhịn không được xoa một cái rồi cắn một ngụm.
Mộ Diên đỏ mặt nhíu mày, sườn xám được cởi ra một nửa để lộ cảnh xuân, cô muốn rút chân về nhưng bị hắn cầm chặt lấy.
“Ưm… Buông ra đi…” Mộ Diên không tỉnh táo chỉ hàm hồ cầu xin thả ra, chân nhỏ lộ ra khỏi sườn xám vừa trắng vừa mềm, đồng thời để lộ hoa huyệt phấn nộn. Cô bé - nhỏ - xinh lộ ra.
Hoa huyệt trắng hồng đột ngột xuất hiện, đập vào mắt ngườι đàn ông, xương ngón tay của cô nắm chặt ga giường, hơi nóng nóng khó chịu.
Ánh mắt Phó Hàn Sanh đỏ tươi, cúi người về phía trước, nắm cổ tay cô để lên đầu làm cô không thể động đậy, cắn vành tai non mềm sau đó nhẹ nhàng dụ dỗ: “A Diên, cho tôi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em.”
Bên tai như có khí nóng bao lấy cô run lên.
“Ưm… Tứ tiểu thư uống tiếp đi…”
Phó Hàn Sanh thong thả liếm cổ cô, tay phải cởi nút sườn xám, bộ đồ quá rẻ để đính thêm vài chiếc nút nữa, mới cởi hai ba cái đã cởi ra được rồi, sau đó dưới mảnh vải đó là áo yếm màu đỏ chỉ với một động tác kéo mà nó đã nằm bay ra khỏi giường.
Cười khẽ rồi véo chóp mũi cô: “Đồ quỷ rượu nhỏ.”
Mộ Diên không những bị hắn lột hết mà còn bị hắn đè dưới thân, cơ thể trắng bóc trơn mượt, giống như con cá tươi được vớt lên ngửa đầu thở dốc vùng vẫy cái đuôi, hắn chỉ cần dùng dầu chiên cô lên là hương thơm lập tức bay tứ phía.
Có lẽ là do uống rượu nên một màu đỏ rực kéo dài từ mặt xuống xương quai xanh của cô, càng nhìn càng mê.
Dù không được nuôi dưỡng kiểu cẩm y ngọc thực nhưng bên trong tủy cốt thì lại không hề thua kém, khi còn thiếu niên Phó Hàn Sanh và mấy ngườι bạn đã từng xem tranh khỏa thân của Tây Dương, ngườι con gái có vòng ngực đẫy đà, lớn nẩy nhưng hắn lại thấy nhàm chán vô vị, còn không bằng hai cái vú đáng yêu của bé.
Hai hòn núi được bao phủ bởi tuyết trắng, đỉnh đầu gắn hai hòn thạch nhũ hồng hào, khi gặp gió lập tức cương lại, ngay cả vùng đỏ lên cũng kiều mỹ động lòng người.
Gió xuân thổi qua, cửa sổ trong phòng không đóng lại nên phát ra tiếng cọt kẹt.
“Đúng là yêu tinh…” Tiểu hồ ly ăn tươi nuốt sống đàn ông như bé này, hắn cúi người xuống môi lưỡi giao nhau, cắn cánh môi mềm mại ướt nước, dùng sức hút lấy nước bọt bên trong cô.
Chiếc đèn lồng màu đỏ có in hình cây trúc chiếu lên gương mặt kiều diễm đỏ bừng của Mộ Diên.
Sắc mặt của Phó Hàn Sanh bình thản ngồi xuống, tay Mộ Diên chống lên trên bàn tròn, khóe miệng cong cong, nhìn phong tình vạn chủng cực kỳ, không biết sau này khi lớn hơn sẽ khiến cho bao nhiêu người phải mê mệt nữa đây.
“A Diên, có phải tôi uống say rồi hay không? Sao tôi lại thấy tam ca ngồi trước mặt vậy?”
Tứ tiểu thư dùng khăn xoa mắt, cầm ly rượu trong tay uống một ngụm.
Mộ Diên mơ mơ hồ hồ ngước mắt, cô chỉ nhớ chân của Phó Tuân không được thoải mái nên đã về nghỉ, cô liền đi theo tứ tiểu thư chơi, sau đó tứ tiểu thư nói đại ca có rượu ngon, bảo với cô nhân lúc đại ca đang ngủ thì trộm uống, rượu này là loại rất khó có được.
“Thật tiếc khi vò rượu này hết rồi.” Phó Hàn Sanh cười bất lực, bình rượu ngon này không còn thừa giọt rượu nào nữa, chỉ còn dư nửa ly trong tay Mộ Diên, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Hắn yên lặng cầm lấy ly rượu của cô, uống cạn, vị rượu hơi nồng có chút cay, thêm vị mè vừng hòa tan vào đầu lưỡi, hắn nhíu mày, từ nhỏ đã không thích mè vừng, hắn nhận ra đây là hương vị mà vừa nãy Mộ Diên đã ăn bánh quế nhân hạch có rải mè vừng lên.
Mộ Diên say đến mức mặt đỏ ửng, hai tay chống lên má cười ngây ngô.
Mây che đi vầng trăng sáng chói, mùi hương của trúc quanh quẩn bên mũi thấm vào từng tế bào trong ruột gan, mấy con bướm đêm bay dập dờn trên đèn dầu, cánh nhuốm sáp hồng giãy giụa thoát ra.
Lúc nãy khi nghe thấy giọng cười lanh lảnh của lão thái thái đã lâu chưa được cười sung sướng thế, Phó Hàn Sanh nghĩ lão thái thái thực sự thích Mộ Diên, hắn ghé đầu lại nhìn bé con đang say khướt.
Làn da trắng phấn nộn, gương mặt xinh đẹp, có ai mà không thích chứ.
Đầu ngón tay cầm lấy cổ tay áo có thêu hoa, hắn biết cuộc hôn nhân này rất nhanh sẽ diễn ra, Phó Tuân cũng đã mười chín tuổi rồi, còn bé này cũng sắp đến tuổi cập kê, hình như Phó Tuân từng nói qua trung thu thì cô đã mười lăm tuổi.
Đôi mắt Phó Hàn Sanh thâm trầm, trong lòng cảm thấy phiền muộn, nếu bỏ lỡ lần này mặc dù sẽ không đến mức kháng cự hôn nhân cả đời nhưng sẽ không thể tìm được mối lương duyên nào vừa ý nữa, từ trước đến nay hắn không phải là một vị huynh đệ có tấm lòng lương thiện, kỳ thực sâu trong xương cốt hắn là người rất ích kỷ.
Đám mây tản đi, ánh trăng lại tiếp tục chiếu sáng nhân gian, chiếu lên gương mặt yêu thương của đôi tình nhân.
Dưới ánh sáng của thiên nhiên, gương mặt Mộ Diên như phủ thêm một lớp phấn, cái miệng nhỏ dính hơi rượu.
Phó Hàn Sanh cúi đầu, vươn đầu lưỡi khẽ liếm môi cô, đúng là ngọt như mật hoa ngày xuân làm cả người hắn cũng ngọt theo.
Mộ Diên đang rất khát, cảm thấy đôi môi khô của mình được tẩm ướt, cô lập tức duỗi lưỡi ra liếm nó, thoáng chốc một chiếc lưỡi to khác xông vào miệng cô, dùng sức nuốt hết nước bọt trong đó.
Thật lâu sau tiếng trao đổi nước bọt mới dừng lại, không biết từ khi nào Mộ Diên đã được hắn ôm vào trong ngực, ôn hương nhuyễn ngọc trong tay ai mà buông ra được, hắn rũ mắt mổ nhẹ mấy cái lên môi của bé, bước từng bước đi ra khỏi rừng trúc, bảo Lục Võ cho người đưa tứ tiểu thư về phòng, sau đó lên xe từ cửa hậu viện.
Kể từ khi lão gia tử mất vì bệnh thì Phó Hàn Sanh không còn về nhà lớn thường xuyên nữa, dần dần chuyển ra ở công quán ở đường Nam Kinh cách đó không xa.
Lục Võ giao tứ tiểu thư cho ngườι hầu rồi lái xe về công quán, lúc xuống xe Phó Hàn Sanh gọi anh ấy lại, bảo anh ấy báo với ngườι nhà Mộ Diên là cô uống say nên nghỉ tại nhà cũ Phó gia.
Vầng trăng treo cao, chiếu vào bức tường như nước biển lấp lánh, gió thổi cành cây phát ra tiếng nhạc du dương.
Phó Hàn Sanh cởi áo dài ngồi quỳ trên giường, xương ngón tay nắm lấy bàn tay đang di chuyển lung tung của bé, cổ tay mảnh khảnh, ngón chân sơn cùng một màu với móng tay, hắn cầm lấy nơi đó thấy màu hồng mê người, nhịn không được xoa một cái rồi cắn một ngụm.
Mộ Diên đỏ mặt nhíu mày, sườn xám được cởi ra một nửa để lộ cảnh xuân, cô muốn rút chân về nhưng bị hắn cầm chặt lấy.
“Ưm… Buông ra đi…” Mộ Diên không tỉnh táo chỉ hàm hồ cầu xin thả ra, chân nhỏ lộ ra khỏi sườn xám vừa trắng vừa mềm, đồng thời để lộ hoa huyệt phấn nộn. Cô bé - nhỏ - xinh lộ ra.
Hoa huyệt trắng hồng đột ngột xuất hiện, đập vào mắt ngườι đàn ông, xương ngón tay của cô nắm chặt ga giường, hơi nóng nóng khó chịu.
Ánh mắt Phó Hàn Sanh đỏ tươi, cúi người về phía trước, nắm cổ tay cô để lên đầu làm cô không thể động đậy, cắn vành tai non mềm sau đó nhẹ nhàng dụ dỗ: “A Diên, cho tôi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em.”
Bên tai như có khí nóng bao lấy cô run lên.
“Ưm… Tứ tiểu thư uống tiếp đi…”
Phó Hàn Sanh thong thả liếm cổ cô, tay phải cởi nút sườn xám, bộ đồ quá rẻ để đính thêm vài chiếc nút nữa, mới cởi hai ba cái đã cởi ra được rồi, sau đó dưới mảnh vải đó là áo yếm màu đỏ chỉ với một động tác kéo mà nó đã nằm bay ra khỏi giường.
Cười khẽ rồi véo chóp mũi cô: “Đồ quỷ rượu nhỏ.”
Mộ Diên không những bị hắn lột hết mà còn bị hắn đè dưới thân, cơ thể trắng bóc trơn mượt, giống như con cá tươi được vớt lên ngửa đầu thở dốc vùng vẫy cái đuôi, hắn chỉ cần dùng dầu chiên cô lên là hương thơm lập tức bay tứ phía.
Có lẽ là do uống rượu nên một màu đỏ rực kéo dài từ mặt xuống xương quai xanh của cô, càng nhìn càng mê.
Dù không được nuôi dưỡng kiểu cẩm y ngọc thực nhưng bên trong tủy cốt thì lại không hề thua kém, khi còn thiếu niên Phó Hàn Sanh và mấy ngườι bạn đã từng xem tranh khỏa thân của Tây Dương, ngườι con gái có vòng ngực đẫy đà, lớn nẩy nhưng hắn lại thấy nhàm chán vô vị, còn không bằng hai cái vú đáng yêu của bé.
Hai hòn núi được bao phủ bởi tuyết trắng, đỉnh đầu gắn hai hòn thạch nhũ hồng hào, khi gặp gió lập tức cương lại, ngay cả vùng đỏ lên cũng kiều mỹ động lòng người.
Gió xuân thổi qua, cửa sổ trong phòng không đóng lại nên phát ra tiếng cọt kẹt.
“Đúng là yêu tinh…” Tiểu hồ ly ăn tươi nuốt sống đàn ông như bé này, hắn cúi người xuống môi lưỡi giao nhau, cắn cánh môi mềm mại ướt nước, dùng sức hút lấy nước bọt bên trong cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.