Chương 18:
Mai Tân Thập Luật
10/03/2024
Dù đã phun nhiều nước như vậy nhưng vẫn chưa kết thúc, Mộ Diên giơ tay sờ bụng nhỏ thấy chỗ đó nhô lên như đang mang thai không khỏi sợ hãi, cánh tay nắm lấy bả vai đầy mồ hôi của hắn, dùng móng tay hung hăng bấm vào da thịt cứng chắc đó.
Đột nhiên bả vai truyền đến cơn đau nhói, Phó Hàn Sanh cứng đờ, gầm nhẹ một cái, quy đầu phun hết chất lỏng màu trắng đục vào bên trong mật đạo của cô, Phó Hàn Sanh rút dương vật ra, ánh mắt nhìn hoa huyệt đỏ sưng, dâm thủy dính tinh dịch pha chút đỏ của máu trinh dính vào ga giường.
Mộ Diên đã không sức để nhúc nhích nữa, đôi chân dài nhỏ duỗi ra theo hình ảnh dâm mỹ, hai đồi cao trước ngực run run, đầu vú cũng đỏ bừng, in dấu răng của hắn, cương cứng lên nhìn kiều diễm mất hồn.
Phó Hàn Sanh chỉ cảm nhận được người huynh đệ của mình lại bắt đầu cương lên, hắn gạt vài sợi tóc dính mồ hôi của cô ra sau tai, để lộ gương mặt ửng hồng, dáng vẻ bị hắn ăn sạch sẽ ấy khiến hắn vừa thỏa mãn vừa xót xa, cúi người hôn lên môi cô, hôn má cô, tâm trạng tốt vô cùng.
Cô mở to hai mắt ra thấy rõ gương mặt tuấn tú của hắn hiện lên nụ cười, cảm giác mê ly say rượu đậm đà, đây không phải là Phó tam gia sao?
Cô duỗi tay đẩy vai hắn, dùng toàn bộ sức lực để đẩy nhưng hắn không hề nhúc nhích, còn nắm lấy tay cô đưa lên môi mổ chơi.
Đầu Mộ Diên hỗn độn, dường như giấc mơ hoang dâm vừa rồi làm cô cảm thấy cực kỳ chân thật, vì giữa hai chân cô dính nhớp nháp lại còn sưng, có cái gì đó đang ở trong người, cô ấm cực kỳ.
“Khó chịu quá…” Cô nói thầm, nghiêng người khép hai chân lại, bời vì mới qua một trận ác chiến nên khi chuyển động cảm giác đau đớn lại ập tới.
Mộ Diên suýt rơi nước mắt, nhắm mắt lại, cắn che đi sự mệt mỏi, cô không muốn nhớ lại.
Chẳng phải đây là mơ ư? Sao lại giống thật như thế?
Không sao, không có việc gì, A Diên, mau ngủ đi, ngủ dậy là mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Phó Hàn Sanh mặc chiếc áo lụa màu đen, lau đi mồ hôi trên trán của cô, sau đó mút gương mặt trắng nõn ấy một cái, đúng là giống với miếng thịt của quả vải được lột ra, chỉ là có hơi mặn: “Bé yêu ngoan, mai dậy là ổn cả thôi.”
Hắn hôn thêm một cái nữa mới xuống giường đi dép vào, đi đến cầu thang thì thấp giọng gọi Lục Võ đang ở dưới lầu.
Lục Võ ngồi ở phòng khách bảo người hầu làm nóng chén mì thịt kho, vừa ngồi ăn bánh và mật ong, không còn cách nào khác, anh ấy là một người thiếu niên đang lớn. Hơn nữa, cả ngày nay chạy tới chạy lui khắp nơi, giờ bụng đã đánh trống khua mép kêu gào rồi.
Nghe tam gia gọi mình, anh ấy vội buông đũa xuống, dùng tay áo lau miệng, nhanh chóng chạy lên lầu nghe dặn dò.
Thực ra anh ấy đã nghe thấy động tĩnh trên lầu, chỉ là cảm thấy khó hiểu, không phải Mộ Diên cô nương sẽ được hứa hôn với ngũ thiếu gia sao, sao giờ đã ở bên cạnh tam gia? Nhưng anh ấy cũng biết chuyện của ông chủ tự ông chủ có quyết định, huống hồ tam gia là người lỗi lạc, ngườι thấp kém như anh ấy làm sao hiểu được.
“Tam gia, nhà Mộ Diên cô nương không có ai cả, nghe nói là thím của cô nương đã về quê thăm viếng rồi.” Anh ấy lau miệng, nhìn cửa được đóng kín mít không nhìn thấy gì bên ϯɾσηɡ cả.
Phó Hàn Sanh nhíu đứng chắn cửa, giọng điệu lạnh lùng: “Bên nhà cũ đã chuẩn bị xong chưa?”
Lục Võ vội vàng cười hì hì nói: “Đã chuẩn bị xong rồi ạ, chỉ cần Phó gia hỏi là có người nói đã an toàn trở về.”
Ánh mặt trời chiếu rọi.
Đường Nam Kinh phồn hoa náo nhiệt, ngườι bán báo kêu to: “Có biến! Có biến! Án oan thiên cổ! Đại Dương hành trường xử oan người dân!”
Trong nhà Tây đầy vườn xuân sắc, Mộ Diên tỉnh lại, tấm kính trong suốt mở rộng, những chú chim đậu trên cây đón ngày mới, tấm màn mỏng manh lắc lư theo gió.
Bây giờ là giờ nào, ở đây là chỗ nào? Cô có phải vẫn đang mơ hay không? Trong đầu cô giờ rất hỗn loạn, sững sờ nhìn màn trắng hồi lâu.
Chỗ eo có vòng tay rắn chắc như gông cùm siết chặt lại, hơi thở nóng bỏng phả lên cô, ngứa ngáy khó chịu.
Ký ức tối qua như thủy triều dâng lên, cả người Mộ Diên trần trụi, chỗ giữa hai chân nóng bỏng, quay đầu nhìn phía sau thấy ngườι đàn ông chống cằm, vẻ mặt lười biếng, nửa mở mắt nửa nhắm mắt nhìn cô cười dưới ánh mặt trời.
Đó là Phó Hàn Sanh!
Mộ Diên hoảng sợ đẩy hắn ra, đi dép xuống giường, vội vàng nhặt áo yếm màu đỏ và bộ sườn xám mặc vào nhưng sườn xám đã hỏng hai nút, không thể mặc nữa, cô đành phải leo lên giường, ôm chặt chăn với vẻ mặt đáng thương, bỗng dưng nước mắt lưng tròng, cố gắng không để chảy xuống.
Phó Hàn Sanh vốn muốn trêu chọc cô nhưng nhìn thấy bộ dáng đáng thương đó chỉ thở dài một tiếng, ôm bé con đang khóc vào lòng, lau nước mắt dỗ dành cô: “Khóc cái gì, tôi sẽ mua cho em bộ quần áo mới.”
Hắn cho rằng cô khóc vì hư bộ quần áo ư?
Mộ Diên giãy giụa thoát ra khỏi cái ôm của hắn, con ngươi tức giận trừng hắn, hàm răng rung rung: “Đồ không biết xấu hổ!”
Người đàn ông cười nhạt, không để ý đến gương mặt đầy lửa của cô, cắn vành tai của cô rồi nói: “Bé có thể đi nói với toàn bộ thiên hạ để bọn họ tới bắt tôi cũng không sao.”
Phó Hàn Sanh biết cô không dám.
Đột nhiên bả vai truyền đến cơn đau nhói, Phó Hàn Sanh cứng đờ, gầm nhẹ một cái, quy đầu phun hết chất lỏng màu trắng đục vào bên trong mật đạo của cô, Phó Hàn Sanh rút dương vật ra, ánh mắt nhìn hoa huyệt đỏ sưng, dâm thủy dính tinh dịch pha chút đỏ của máu trinh dính vào ga giường.
Mộ Diên đã không sức để nhúc nhích nữa, đôi chân dài nhỏ duỗi ra theo hình ảnh dâm mỹ, hai đồi cao trước ngực run run, đầu vú cũng đỏ bừng, in dấu răng của hắn, cương cứng lên nhìn kiều diễm mất hồn.
Phó Hàn Sanh chỉ cảm nhận được người huynh đệ của mình lại bắt đầu cương lên, hắn gạt vài sợi tóc dính mồ hôi của cô ra sau tai, để lộ gương mặt ửng hồng, dáng vẻ bị hắn ăn sạch sẽ ấy khiến hắn vừa thỏa mãn vừa xót xa, cúi người hôn lên môi cô, hôn má cô, tâm trạng tốt vô cùng.
Cô mở to hai mắt ra thấy rõ gương mặt tuấn tú của hắn hiện lên nụ cười, cảm giác mê ly say rượu đậm đà, đây không phải là Phó tam gia sao?
Cô duỗi tay đẩy vai hắn, dùng toàn bộ sức lực để đẩy nhưng hắn không hề nhúc nhích, còn nắm lấy tay cô đưa lên môi mổ chơi.
Đầu Mộ Diên hỗn độn, dường như giấc mơ hoang dâm vừa rồi làm cô cảm thấy cực kỳ chân thật, vì giữa hai chân cô dính nhớp nháp lại còn sưng, có cái gì đó đang ở trong người, cô ấm cực kỳ.
“Khó chịu quá…” Cô nói thầm, nghiêng người khép hai chân lại, bời vì mới qua một trận ác chiến nên khi chuyển động cảm giác đau đớn lại ập tới.
Mộ Diên suýt rơi nước mắt, nhắm mắt lại, cắn che đi sự mệt mỏi, cô không muốn nhớ lại.
Chẳng phải đây là mơ ư? Sao lại giống thật như thế?
Không sao, không có việc gì, A Diên, mau ngủ đi, ngủ dậy là mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Phó Hàn Sanh mặc chiếc áo lụa màu đen, lau đi mồ hôi trên trán của cô, sau đó mút gương mặt trắng nõn ấy một cái, đúng là giống với miếng thịt của quả vải được lột ra, chỉ là có hơi mặn: “Bé yêu ngoan, mai dậy là ổn cả thôi.”
Hắn hôn thêm một cái nữa mới xuống giường đi dép vào, đi đến cầu thang thì thấp giọng gọi Lục Võ đang ở dưới lầu.
Lục Võ ngồi ở phòng khách bảo người hầu làm nóng chén mì thịt kho, vừa ngồi ăn bánh và mật ong, không còn cách nào khác, anh ấy là một người thiếu niên đang lớn. Hơn nữa, cả ngày nay chạy tới chạy lui khắp nơi, giờ bụng đã đánh trống khua mép kêu gào rồi.
Nghe tam gia gọi mình, anh ấy vội buông đũa xuống, dùng tay áo lau miệng, nhanh chóng chạy lên lầu nghe dặn dò.
Thực ra anh ấy đã nghe thấy động tĩnh trên lầu, chỉ là cảm thấy khó hiểu, không phải Mộ Diên cô nương sẽ được hứa hôn với ngũ thiếu gia sao, sao giờ đã ở bên cạnh tam gia? Nhưng anh ấy cũng biết chuyện của ông chủ tự ông chủ có quyết định, huống hồ tam gia là người lỗi lạc, ngườι thấp kém như anh ấy làm sao hiểu được.
“Tam gia, nhà Mộ Diên cô nương không có ai cả, nghe nói là thím của cô nương đã về quê thăm viếng rồi.” Anh ấy lau miệng, nhìn cửa được đóng kín mít không nhìn thấy gì bên ϯɾσηɡ cả.
Phó Hàn Sanh nhíu đứng chắn cửa, giọng điệu lạnh lùng: “Bên nhà cũ đã chuẩn bị xong chưa?”
Lục Võ vội vàng cười hì hì nói: “Đã chuẩn bị xong rồi ạ, chỉ cần Phó gia hỏi là có người nói đã an toàn trở về.”
Ánh mặt trời chiếu rọi.
Đường Nam Kinh phồn hoa náo nhiệt, ngườι bán báo kêu to: “Có biến! Có biến! Án oan thiên cổ! Đại Dương hành trường xử oan người dân!”
Trong nhà Tây đầy vườn xuân sắc, Mộ Diên tỉnh lại, tấm kính trong suốt mở rộng, những chú chim đậu trên cây đón ngày mới, tấm màn mỏng manh lắc lư theo gió.
Bây giờ là giờ nào, ở đây là chỗ nào? Cô có phải vẫn đang mơ hay không? Trong đầu cô giờ rất hỗn loạn, sững sờ nhìn màn trắng hồi lâu.
Chỗ eo có vòng tay rắn chắc như gông cùm siết chặt lại, hơi thở nóng bỏng phả lên cô, ngứa ngáy khó chịu.
Ký ức tối qua như thủy triều dâng lên, cả người Mộ Diên trần trụi, chỗ giữa hai chân nóng bỏng, quay đầu nhìn phía sau thấy ngườι đàn ông chống cằm, vẻ mặt lười biếng, nửa mở mắt nửa nhắm mắt nhìn cô cười dưới ánh mặt trời.
Đó là Phó Hàn Sanh!
Mộ Diên hoảng sợ đẩy hắn ra, đi dép xuống giường, vội vàng nhặt áo yếm màu đỏ và bộ sườn xám mặc vào nhưng sườn xám đã hỏng hai nút, không thể mặc nữa, cô đành phải leo lên giường, ôm chặt chăn với vẻ mặt đáng thương, bỗng dưng nước mắt lưng tròng, cố gắng không để chảy xuống.
Phó Hàn Sanh vốn muốn trêu chọc cô nhưng nhìn thấy bộ dáng đáng thương đó chỉ thở dài một tiếng, ôm bé con đang khóc vào lòng, lau nước mắt dỗ dành cô: “Khóc cái gì, tôi sẽ mua cho em bộ quần áo mới.”
Hắn cho rằng cô khóc vì hư bộ quần áo ư?
Mộ Diên giãy giụa thoát ra khỏi cái ôm của hắn, con ngươi tức giận trừng hắn, hàm răng rung rung: “Đồ không biết xấu hổ!”
Người đàn ông cười nhạt, không để ý đến gương mặt đầy lửa của cô, cắn vành tai của cô rồi nói: “Bé có thể đi nói với toàn bộ thiên hạ để bọn họ tới bắt tôi cũng không sao.”
Phó Hàn Sanh biết cô không dám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.