Chương 23:
Mai Tân Thập Luật
10/03/2024
Xe ngựa chậm rãi xuyên qua con đường cuối hẻm, ngoài đường treo đèn lồng, màu đỏ chói sáng rực một nơi, một người con gái mặc bộ đồ cưới màu đỏ bước ra từ cửa sau của xe, bước từng bước vào đình viện.
“Là nhà ai nạp thế? Sao lại chọn cái ngày đen đủi này chứ?” Tứ tiểu thư nhíu mày dùng khăn tay che môi, ghé sát tai Mộ Diên nói nhỏ.
Hôm nay là mười bốn tháng tư âm lịch, là ngày mà không nên làm gì, không nên lấy gì.
Mộ Diên nhìn cửa sau chằm chằm cho đến khi cửa đóng lại mới thôi, bên tai lại nghe thấy giọng nói của tứ tiểu thư: “Em đừng trách chị lắm miệng, mấy ngày trước chị nghe đại thái thái nói bà ấy thích tiểu thư Dương gia. Nghe nói bố của Dương tiểu thư đã cho cô ta đi du học, tổ tiên đều là thư hương thế gia. Hơn nữa, hiện giờ Tuân ca đã đi kinh thành, nói không chừng lúc về sẽ không về một mình đâu, em phải thật cẩn thận đó.”
Ánh nắng gay gắt, cây ngô đồng tỏa nhánh xum xuê che đi cái nóng của mùa hè, ve ra sức kêu to. Mộ Diên có chút phiền lòng nóng nảy, lấy khăn tay có thêu hoa đỗ quyên ra lau mồ hôi ở thái dương.
“Mấy lời đồn này em sẽ không tin.” Mộ Diên nói, an ủi bản thân.
Tứ tiểu thư bĩu môi, cũng biết không tiện nói nhiều: “Làm vợ cả thì không sao, nhưng nếu là vợ bé thì… Haizz… Em tự suy nghĩ đi.”
Ngày Phó Kiều Ngọc xuất giá đã được chọn, là trước tết Đoan Ngọ một ngày.
Buổi tiệc không sống động và hoành tráng như Mộ Diên tưởng tượng, bà tử đỡ cô ấy đi trên con đường trải đầy hoa đi đến hậu viện, trên cửa sổ dán giấy chữ hỷ và lồng đèn màu đỏ.
Đứng ngoài cửa phòng là một người phụ nữ mặc sườn xám đỏ chói của sắc đào, eo rộng thùng thình, khuôn mặt thanh tú, vừa nhìn là biết có giá trị không nhỏ.
Khi bà tử đi ngang qua Mộ Diên, cô có liếc mắt một cái, hai mắt người phụ nữ ấy sưng lên, tô son vẽ phấn lên mặt cũng không che đi được những giọt nước mắt rơi xuống gương mặt ấy, khóe mắt cụp xuống.
Cô đoán có lẽ đó là mẹ của tứ tiểu thư.
Mộ Diên vén rèm lên, những hạt châu ngọc phát ra tiếng vang êm tai, mấy bà tử xúm lại trang điểm cho Phó Kiều Ngọc, búi tóc cao cao, đội mũ phượng lên, giờ Kiều Ngọc không còn vẻ ngây thơ như trước nữa, môi đỏ má hồng, mắt cong liễu yếu, ánh sáng trong phòng tỏa ra càng làm cô ấy thêm đẹp hơn.
Không biết nên vui mừng sung sướng hay buồn bã đau khổ, dường như chỉ trong một đêm, tứ tiểu thư đã trưởng thành lên không ít, Mộ Diên vẫn nhớ cô ấy thích ăn ngọt, thích ăn bánh hoa quế còn có bánh táo đậu đỏ mềm mại và cả bánh sừng bò Nam Dương.
“Cũng may chưa muộn, em mớᎥ đi mua cho chị ít kẹo bạc hà mang theo trên đường ăn đỡ đói, đây chính là chỗ bán ngon nhất đó, mặc dù ở kinh thành cũng có nhưng không có được hương vị chính tông như ở đây.”
Mộ Diên để gói giấy được làm bằng da vào rương hành lý, sau đó dùng khăn tay bọc quanh một vòng.
Phó Kiều Ngọc cười nhạt, cầm hộp thức ăn trên bàn dúi vào ngực cô: “Cầm lấy, đây là bánh hạch đào rắc hạt mè chị bảo ma ma làm đó, lần trước thấy em ăn rất ngon, A Diên nên ăn nhiều hơn.” Kiều Ngọc giơ tay véo mặt Mộ Diên, mềm mại trắng hồng như thể véo ra dấu vết của hoa sơn chi vậy, cười tủm tỉm: “Béo mập vẫn tốt hơn.”
Cô mở nắp hộp ra, mùι hương hạch đào thơm lừng, vẫn còn nóng. Mộ Diên nhìn Kiều Uyển chằm chằm một lúc rồi cười: “Hôm nay Kiều Ngọc thật xinh đẹp, nếu chồng của chị mà nhìn thấy nhất định sẽ không quên được.”
Phó Kiều Ngọc thẹn thùng dùng khăn tay che mặt cười, muốn nói gì đó thì nghe thấy bên ngoài có người hô to: “Tứ tiểu thư, giờ lành đã đến xin đừng trì hoãn nữa, nếu để lỡ giờ thì sẽ bị mắng mất.”
Bà tử đang định nói nữa thì bị ánh mắt hung ác của Phó Uyển dọa cho nuốt lại, vén rèm lên: “Ai dám mắng chứ, hừ!”
Tân nương tử trước khi gả đi xa phải đến lễ đường bái tổ tiên và các vị trưởng bối, sau đó để mẹ trùm khăn voan lên mới được kết thúc buổi lễ.
Làm xong hết quá trình thì cũng đã đến giờ Thân (15 giờ đến 17 giờ chiều), những bóng người nghiêng ngả vì nắng, ô tô dừng ngoài cửa, tài xế đang ăn bánh bao chờ tân nương tử lên xe, buổi tối có chuyến xe lửa sơn màu xanh về kinh thành, Phó Kiều Ngọc phải đi chuyến đó.
Phó Kiều Ngọc mặc bộ hỷ phục sườn xám màu đỏ được làm từ lụa Tô Châu bước qua cửa, cổ áo bọc nút, lộ ra cẳng chân trắng ngần, dáng ngườι tinh tế mượt mà, nhìn qua có chút ngây thơ phong tình.
Lúc sắp lên ô tô, Di thái thái khóc không thành tiếng, Kiều Ngọc chạy lại ôm bà, nói nhỏ gì ở bên tai, Di thái thái khóc càng to hơn.
Mộ Diên nhìn ấy qua ánh mặt trời, khóe mắt Phó Kiều Ngọc lấp lánh ánh mắt, vì đã được trang điểm nên có hơi nhòe đi.
Chim nhạn bay tán loạn đến chân trời không có ánh sáng, mấy tòa nhà vuông vức thời phong kiến như đang trấn áp vong hồn, trong chốc lát Mộ Diên cảm thấy sợ hãi, có lẽ đối với Phó Kiều Ngọc điều này là một sự giải thoát.
“Nếu ngườι đàn ông đó không đối xử tốt với chị thì hãy về.” Phó Kiều Ngọc thấy Mộ Diên lặng lẽ mở miệng thì cảm thấy cô có hơi ngốc, con gái gả đi như bát nước đã đổ, nước đổ rồi thì hốt lại làm sao được nữa, cô ấy lau sạch nước mắt vừa bực vừa cảm khái: “Sao có thể đơn giản như thế được, A Diên, nếu chị là đàn ông thì sẽ không sống một cách vô dụng đâu.”
Thà chết trên chiến trường còn hơn là để tàn phai nơi này.
“Đừng nói nữa, nói thêm câu nữa là không kịp chuyến xe lửa đâu.” Phó Kiều Ngọc lên xe, bánh xe bắt đầu chuyển động.
Mộ Diên còn chưa nói xong, không biết khi nào trên mặt đã chứa đầy những giọt lệ nóng hổi, ôm hộp đồ ăn chạy theo, nghẹn ngào: “Kiều Ngọc, chúng ta có còn gặp lại nữa không?”
Đường tới kinh thành có núi cao, có biển xa.
Ô tô đi rất nhanh, Mộ Diên chỉ thấy Phó Kiều Ngọc đỏ mắt, thở hồng hộc, xe đã biến mất ở chỗ rẽ, từ cửa sổ của xe có bàn tay ném quyển sách ra.
Vỗ hết bụi trên sách, giấy tiếng anh ố vàng, trong từ điển có gấp lại một trang giấy, là của Kiều Ngọc.
Buồn vui đều có tin, tụ tán cũng có duyên.
Đường phố dài ngoằn, phố xá sầm và phồn hoa, chỉ có tiếng rao bán hoành thánh của ngườι bán rong đầu ngõ, rồi mùi nướng bánh, cơm nắm.
Mộ Diên ngửi mùi, thấy bụng réo lên liền ngồi xuống ở chỗ ghế có lều che, nói với chủ quán cho một chén hải sản.
Bên ngoài cửa hàng, tiểu nhị bán không ngơi tay, tôm tép gì đều bỏ vào, mấy món khác cũng đắt hàng không kém.
Ở đầu phố hay trong hẻm không giống nhau, không thiếu những con tôm hồng hào, mùi vị cực kỳ ngon, mỡ heo hành thái cũng rất có vị.
Mộ Diên thèm vô cùng, cô ăn một miếng, vừa mớᎥ đưa vào miệng đầu lưỡi đã nóng đến tê dại, vội vàng phun vào chén sau đó rót nước uống.
“Mới trốn ra khỏi nạn đói từ phía đông à?”
Giọng nói trầm trầm mang theo ý cười vang lên, Mộ Diên quay đầu lại.
Quả nhiên là là cái vị công tử đi đến đâu làm người ta lóa mắt đến đấy Phó Hàn Sanh, tay cầm chén trứng gà chưng bỏ hành, múc một muỗng ăn.
“Tam gia đi theo tôi?” Mộ Diên thu hồi tầm mắt, thổi thổi chén hải sản cẩn thận ăn một miếng.
Sau khi hắn đưa tứ muội đi xong vẫn luôn đi theo cô, thấy cô không về nhà thì lo lắng cô sẽ gặp chuyện.
Vẻ mặt Phó Hàn Sanh dịu dàng, cầm lấy chén ngồi cùng bàn với cô, hôm nay hắn mặc bộ đồ dài màu trắng, nhiệt độ nóng nực nên không mặc áo choàng, dáng ngườι mạnh mẽ thẳng đứng như cây trúc, trên đó điểm một vài vòng xuyến màu vàng càng tô điểm vẻ tiêu dao tự tại của Phó Hàn Sanh.
“Là nhà ai nạp thế? Sao lại chọn cái ngày đen đủi này chứ?” Tứ tiểu thư nhíu mày dùng khăn tay che môi, ghé sát tai Mộ Diên nói nhỏ.
Hôm nay là mười bốn tháng tư âm lịch, là ngày mà không nên làm gì, không nên lấy gì.
Mộ Diên nhìn cửa sau chằm chằm cho đến khi cửa đóng lại mới thôi, bên tai lại nghe thấy giọng nói của tứ tiểu thư: “Em đừng trách chị lắm miệng, mấy ngày trước chị nghe đại thái thái nói bà ấy thích tiểu thư Dương gia. Nghe nói bố của Dương tiểu thư đã cho cô ta đi du học, tổ tiên đều là thư hương thế gia. Hơn nữa, hiện giờ Tuân ca đã đi kinh thành, nói không chừng lúc về sẽ không về một mình đâu, em phải thật cẩn thận đó.”
Ánh nắng gay gắt, cây ngô đồng tỏa nhánh xum xuê che đi cái nóng của mùa hè, ve ra sức kêu to. Mộ Diên có chút phiền lòng nóng nảy, lấy khăn tay có thêu hoa đỗ quyên ra lau mồ hôi ở thái dương.
“Mấy lời đồn này em sẽ không tin.” Mộ Diên nói, an ủi bản thân.
Tứ tiểu thư bĩu môi, cũng biết không tiện nói nhiều: “Làm vợ cả thì không sao, nhưng nếu là vợ bé thì… Haizz… Em tự suy nghĩ đi.”
Ngày Phó Kiều Ngọc xuất giá đã được chọn, là trước tết Đoan Ngọ một ngày.
Buổi tiệc không sống động và hoành tráng như Mộ Diên tưởng tượng, bà tử đỡ cô ấy đi trên con đường trải đầy hoa đi đến hậu viện, trên cửa sổ dán giấy chữ hỷ và lồng đèn màu đỏ.
Đứng ngoài cửa phòng là một người phụ nữ mặc sườn xám đỏ chói của sắc đào, eo rộng thùng thình, khuôn mặt thanh tú, vừa nhìn là biết có giá trị không nhỏ.
Khi bà tử đi ngang qua Mộ Diên, cô có liếc mắt một cái, hai mắt người phụ nữ ấy sưng lên, tô son vẽ phấn lên mặt cũng không che đi được những giọt nước mắt rơi xuống gương mặt ấy, khóe mắt cụp xuống.
Cô đoán có lẽ đó là mẹ của tứ tiểu thư.
Mộ Diên vén rèm lên, những hạt châu ngọc phát ra tiếng vang êm tai, mấy bà tử xúm lại trang điểm cho Phó Kiều Ngọc, búi tóc cao cao, đội mũ phượng lên, giờ Kiều Ngọc không còn vẻ ngây thơ như trước nữa, môi đỏ má hồng, mắt cong liễu yếu, ánh sáng trong phòng tỏa ra càng làm cô ấy thêm đẹp hơn.
Không biết nên vui mừng sung sướng hay buồn bã đau khổ, dường như chỉ trong một đêm, tứ tiểu thư đã trưởng thành lên không ít, Mộ Diên vẫn nhớ cô ấy thích ăn ngọt, thích ăn bánh hoa quế còn có bánh táo đậu đỏ mềm mại và cả bánh sừng bò Nam Dương.
“Cũng may chưa muộn, em mớᎥ đi mua cho chị ít kẹo bạc hà mang theo trên đường ăn đỡ đói, đây chính là chỗ bán ngon nhất đó, mặc dù ở kinh thành cũng có nhưng không có được hương vị chính tông như ở đây.”
Mộ Diên để gói giấy được làm bằng da vào rương hành lý, sau đó dùng khăn tay bọc quanh một vòng.
Phó Kiều Ngọc cười nhạt, cầm hộp thức ăn trên bàn dúi vào ngực cô: “Cầm lấy, đây là bánh hạch đào rắc hạt mè chị bảo ma ma làm đó, lần trước thấy em ăn rất ngon, A Diên nên ăn nhiều hơn.” Kiều Ngọc giơ tay véo mặt Mộ Diên, mềm mại trắng hồng như thể véo ra dấu vết của hoa sơn chi vậy, cười tủm tỉm: “Béo mập vẫn tốt hơn.”
Cô mở nắp hộp ra, mùι hương hạch đào thơm lừng, vẫn còn nóng. Mộ Diên nhìn Kiều Uyển chằm chằm một lúc rồi cười: “Hôm nay Kiều Ngọc thật xinh đẹp, nếu chồng của chị mà nhìn thấy nhất định sẽ không quên được.”
Phó Kiều Ngọc thẹn thùng dùng khăn tay che mặt cười, muốn nói gì đó thì nghe thấy bên ngoài có người hô to: “Tứ tiểu thư, giờ lành đã đến xin đừng trì hoãn nữa, nếu để lỡ giờ thì sẽ bị mắng mất.”
Bà tử đang định nói nữa thì bị ánh mắt hung ác của Phó Uyển dọa cho nuốt lại, vén rèm lên: “Ai dám mắng chứ, hừ!”
Tân nương tử trước khi gả đi xa phải đến lễ đường bái tổ tiên và các vị trưởng bối, sau đó để mẹ trùm khăn voan lên mới được kết thúc buổi lễ.
Làm xong hết quá trình thì cũng đã đến giờ Thân (15 giờ đến 17 giờ chiều), những bóng người nghiêng ngả vì nắng, ô tô dừng ngoài cửa, tài xế đang ăn bánh bao chờ tân nương tử lên xe, buổi tối có chuyến xe lửa sơn màu xanh về kinh thành, Phó Kiều Ngọc phải đi chuyến đó.
Phó Kiều Ngọc mặc bộ hỷ phục sườn xám màu đỏ được làm từ lụa Tô Châu bước qua cửa, cổ áo bọc nút, lộ ra cẳng chân trắng ngần, dáng ngườι tinh tế mượt mà, nhìn qua có chút ngây thơ phong tình.
Lúc sắp lên ô tô, Di thái thái khóc không thành tiếng, Kiều Ngọc chạy lại ôm bà, nói nhỏ gì ở bên tai, Di thái thái khóc càng to hơn.
Mộ Diên nhìn ấy qua ánh mặt trời, khóe mắt Phó Kiều Ngọc lấp lánh ánh mắt, vì đã được trang điểm nên có hơi nhòe đi.
Chim nhạn bay tán loạn đến chân trời không có ánh sáng, mấy tòa nhà vuông vức thời phong kiến như đang trấn áp vong hồn, trong chốc lát Mộ Diên cảm thấy sợ hãi, có lẽ đối với Phó Kiều Ngọc điều này là một sự giải thoát.
“Nếu ngườι đàn ông đó không đối xử tốt với chị thì hãy về.” Phó Kiều Ngọc thấy Mộ Diên lặng lẽ mở miệng thì cảm thấy cô có hơi ngốc, con gái gả đi như bát nước đã đổ, nước đổ rồi thì hốt lại làm sao được nữa, cô ấy lau sạch nước mắt vừa bực vừa cảm khái: “Sao có thể đơn giản như thế được, A Diên, nếu chị là đàn ông thì sẽ không sống một cách vô dụng đâu.”
Thà chết trên chiến trường còn hơn là để tàn phai nơi này.
“Đừng nói nữa, nói thêm câu nữa là không kịp chuyến xe lửa đâu.” Phó Kiều Ngọc lên xe, bánh xe bắt đầu chuyển động.
Mộ Diên còn chưa nói xong, không biết khi nào trên mặt đã chứa đầy những giọt lệ nóng hổi, ôm hộp đồ ăn chạy theo, nghẹn ngào: “Kiều Ngọc, chúng ta có còn gặp lại nữa không?”
Đường tới kinh thành có núi cao, có biển xa.
Ô tô đi rất nhanh, Mộ Diên chỉ thấy Phó Kiều Ngọc đỏ mắt, thở hồng hộc, xe đã biến mất ở chỗ rẽ, từ cửa sổ của xe có bàn tay ném quyển sách ra.
Vỗ hết bụi trên sách, giấy tiếng anh ố vàng, trong từ điển có gấp lại một trang giấy, là của Kiều Ngọc.
Buồn vui đều có tin, tụ tán cũng có duyên.
Đường phố dài ngoằn, phố xá sầm và phồn hoa, chỉ có tiếng rao bán hoành thánh của ngườι bán rong đầu ngõ, rồi mùi nướng bánh, cơm nắm.
Mộ Diên ngửi mùi, thấy bụng réo lên liền ngồi xuống ở chỗ ghế có lều che, nói với chủ quán cho một chén hải sản.
Bên ngoài cửa hàng, tiểu nhị bán không ngơi tay, tôm tép gì đều bỏ vào, mấy món khác cũng đắt hàng không kém.
Ở đầu phố hay trong hẻm không giống nhau, không thiếu những con tôm hồng hào, mùi vị cực kỳ ngon, mỡ heo hành thái cũng rất có vị.
Mộ Diên thèm vô cùng, cô ăn một miếng, vừa mớᎥ đưa vào miệng đầu lưỡi đã nóng đến tê dại, vội vàng phun vào chén sau đó rót nước uống.
“Mới trốn ra khỏi nạn đói từ phía đông à?”
Giọng nói trầm trầm mang theo ý cười vang lên, Mộ Diên quay đầu lại.
Quả nhiên là là cái vị công tử đi đến đâu làm người ta lóa mắt đến đấy Phó Hàn Sanh, tay cầm chén trứng gà chưng bỏ hành, múc một muỗng ăn.
“Tam gia đi theo tôi?” Mộ Diên thu hồi tầm mắt, thổi thổi chén hải sản cẩn thận ăn một miếng.
Sau khi hắn đưa tứ muội đi xong vẫn luôn đi theo cô, thấy cô không về nhà thì lo lắng cô sẽ gặp chuyện.
Vẻ mặt Phó Hàn Sanh dịu dàng, cầm lấy chén ngồi cùng bàn với cô, hôm nay hắn mặc bộ đồ dài màu trắng, nhiệt độ nóng nực nên không mặc áo choàng, dáng ngườι mạnh mẽ thẳng đứng như cây trúc, trên đó điểm một vài vòng xuyến màu vàng càng tô điểm vẻ tiêu dao tự tại của Phó Hàn Sanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.