Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 24:

Mai Tân Thập Luật

10/03/2024

Hôm nay Mộ Diên đưa tứ tiểu thư xuất gia, trong nhà không có nhiều bộ đồ đẹp, cái đang mặc là cái bộ sườn xám lần trước Phó Hàn Sanh mua cho cô, màu đỏ tía, cô đã từng tuổi này rồi nhưng không muốn trang điểm, nhìn vào vừa có chút hồn nhiên vừa có chút quyến rũ của nữ tử nhân gian, mặc bộ nào cũng phác họa được dáng hình yểu điệu thục nữ, sự vui buồn mừng rỡ tức giận đều thể hiện lên ánh mắt.

“Bên cạnh cửa hàng Tam Lý mớᎥ mở cửa hàng sườn xám. Hay là lát nữa đi chọn vào miếng vải may cho em, em mặc đỏ tía rất đẹp.” Phó Hàn Sanh ăn vài ba miếng đã xong cả chén, ngồi ngay ngắn chờ cô.

Mộ Diên ngạc nhiên khi giọng nói của hắn pha chút ái muội, cô đã sớm tự nói với bản thân là không cần chịu trách nhiệm cũng không muốn có quan hệ gì với hắn nữa.

“Không cần, tôi có nhiều bộ rồi, nếu thím thấy tôi có nhiều lụa là vải vóc như thế nhất định sẽ tra hỏi đến cùng.” Nói xong lại ăn thêm hai miếng rồi tính tiền sau đó cầm lấy cuốn sách được làm bằng da trâu đứng dậy.

Phó Hàn Sanh thấy cô đi một mạch không thèm quay đầu lại cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn dần biến mất đầu hẻm, bước nhanh tới kéo cổ tay cô, dịu dàng nói: “Hôm nay tôi tới là để đòi nợ.”

Gương mặt của cô đầy vẻ nghi ngờ, suy nghĩ vài giây mớᎥ biết hắn nói là bộ cô đang mặc này, tùy tiện nói: “Tôi về nhà thay rồi trả cho tam thiếu gia.”

Thím có ít ngườι thân thích, thuê một tiểu viện cách tam lý không xa, ba tháng chỉ có một đại dương.

Đình viện là hoa hương hòe thơm ngát, những khung dây màu trắng uốn lượn như chiếc đèn lồng.

Gần đây thím đang ở Giang Nam hỗ trợ dịch bệnh, nói là ở đó người thân mắc bệnh, bên cạnh không có ai chăm sóc nên phải đến đó.

Mộ Diên pha trà để trên bàn trong sân cho Phó Hàn Sanh.

Ghế đá cẩm thạch lạnh lẽo, mùι hương cam thoang thoảng, lá trà xanh đắng nhưng lại có hương vị ngon ngọt.

Phó Hàn Sanh uống một ngụm, nghe thấy tiếng đóng cửa đằng sau, đốt ngón tay vuốt ve thân ly bóng loáng.

Hình như bé đã hiểu lầm ý của hắn rồi.



Sau khi Mộ Diên đóng cửa lại thì đi đến bên cửa sổ đóng nốt, lấy ra từ trong rương một bộ sườn xám khác, tay nhỏ cởi nút trước ngực, mớᎥ mở được một nửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Bé, tôi có lời muốn nói với em.” Phó Hàn Sanh nói nhẹ nhàng, lòng bàn tay đẩy cửa, cánh cửa lập tức mở ra.

“Anh… Anh vào đây làm gì? Tôi vẫn chưa thay quần áo xong…” Mộ Diên sợ tới mức giữ lấy cánh cửa dùng bàn tay che đi xuân sắc trước ngực, đôi chân dài trắng nõn cùng cái yếm đỏ lộ ra ngoài.

Phó Hàn Sanh than nhẹ, cố dùng sức đẩy sau đó đóng lại, đôi mắt đánh giá cả căn phòng, chỉ có một chiếc giường và một cái tủ quần áo, cũng không có bóng đèn, trên bàn có sáp nhỏ và đèn dầu.

Hắn phất đuôi áo ngồi xuống mép giường, lấy ấm trà gần đó rót cho mình một ly, nói với Mộ Diên: “Ngày mai Phó Tuân về, tôi nghĩ là nên nói với nó về chuyện của chúng ta.”

Mộ Diên cắn răng, nhìn hắn với ánh mắt không thể tin nổi: “Đồ đê tiện! Rõ ràng là anh cưỡng bức tôi!”

Mặt cô đỏ như trái táo, cả người run lên vì tức giận, giống như muốn phủi sạch quan hệ của mình với Phó Hàn Sanh.

“Lương tâm của tôi cảm thấy hổ thẹn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên nói chuyện này ra, chuyện lừa dối huynh đệ này tôi không làm được, A Diên.” Nói xong hắn đưa mắt nhìn ly trà bích thủy, cầm lên uống xong để lại, vỗ vài cành hoa vương trên áo sau đó muốn đi ra.

Mộ Diên gấp đến độ đỏ mắt, nếu Phó Hàn Sanh muốn nói ra thì tất nhiên không chỉ nói với một mình Phó Tuân mà còn sẽ nói cho Phó lão thái thái. Đến lúc đó không những cô không thành với Phó Tuân mà còn không thể ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền đi ngàn dặm, Phó Hàn Sanh là muốn mạng của cô à?

Cơ thể mềm nhũn, Mộ Diên ngồi xổm xuống trên mặt đất ôm lấy áo khóc nức nở: “Phó tam gia, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Phó Hàn Sanh vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi hương của hoa thanh nhã, tầm mắt nhìn hình dáng nhỏ bé đánh thương, nước mắt rơi xuống khắp mặt làm ngườι ta đau lòng.

Hắn đóng cửa, lùi lại, bóng của hắn bao phủ khuôn mặt nhỏ của Mộ Diên, cô ngước mắt, hai tay Phó Hàn Sanh vòng qua nách cô, bế cô vào ngực, sau đó ngồi lên giường, vén mái tóc dính nước mắt của cô, giọng nói pha lẫn tức giận: “Ai bảo em đối xử lạnh lùng với tôi như thế, A Diên, tôi cũng là con người, có máu thịt, cũng biết đâu là nóng đâu là lạnh, sao em nhẫn tâm bỏ qua tôi chứ, vì sao chỉ đối xử tốt với Phó Tuân?”



Mộ Diên lau nước mắt, sao cô lại trở thành người vô tình rồi? Làm như da mặt cô dày như trâu bỏ xuống cũng không xong, cô và Phó Tuân là tình đầu ý hợp, giờ lại bị bẻ thành hai nửa, cô sụt sùi: “Tôi thích anh ấy, cho nên đối xử tốt với anh ấy.”

Đôi môi ấm áp dừng trên mắt cô, Phó Hàn Sanh lau khô nước mắt, lại hôn cái nữa, giọng điệu vô ý: “Nếu em hỏi tôi muốn thế nào thì tôi cũng nói cho em biết, chia một ít tình cảm của em dành cho Phó Tuân cho tôi, em không được phân biệt đối xử như thế.”

Nhưng tôi không thích anh, Mộ Diên muốn nói câu đó rồi cô nghĩ gì đó lại nuốt về, Phó Hàn Sanh đang tức giận, cô không muốn chọc ổ kiến lửa.

Phó Hàn Sanh thấy cô không nói gì liền dán sát bên môi cô, nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, cong môi dụ dỗ: “Nếu em không nói gì thì gia xem như là đã đồng ý.”

Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào ngườι Phó Hàn Sanh, tay nhỏ của Mộ Diên nắm lấy ống tay trắng của hắn, vải dệt Tứ Xuyên đúng là tốt, cô căm phẫn cắn môi, cong lưng nhảy xuống: “Mời tam gia ra ngoài để tôi thay quần áo.”

Cảnh xuân không che lộ ra trước mặt, làn da trắng nõn nà, hai bầu thỏ ngọc chiếu thẳng vào mặt hắn, mớᎥ một tháng không thấy, không biết đồi núi đã lớn hơn chưa?

“Không sao, lát nữa sẽ nóng lên đó.” Bàn tay to trượt theo đùi Mộ vào trong, nhàn nhạt nói: “Nơi đó có đau nữa không? Lần trước tôi còn chưa kịp hỏi em.”

Hắn nhớ lúc đó đã đụ cho cái huyệt nhỏ sưng lên.

Mộ Diên bắt lấy cái tay không ngoan của hắn, rũ mắt không nói, lúc đó rất đau, sau đó cô bôi thuốc vài ngày thì đã khỏi rồi.

Phó Hàn Sanh thấy cô vẻ mặt lạnh lùng không thèm quan tâm của cô, lấy một cái lọ từ ống tay nhẹ nhàng mở ra, dùng ngón tay bôi ít thuốc mỡ lên rồi trượt theo ống quần nhỏ của cô.

“Anh làm gì đấy?” Mộ sợ hãi thét lên, muốn giữ tay hắn lại nhưng sức yếu chỉ có thể để mặc hắn đưa ngón tay vào, bên trong đó lạnh buốt.

“Em không nói lời nào làm tôi thật sự lo lắng.” Phó Hàn Sanh bế cô nằm trên giường, ném cái chăn đã được xếp thành hình đậu hũ ra đắp lên, bẻ đùi cô ra, bôi thuốc mỡ bên ngoài cửa động, cảm giác ngứa ngáy khó chịu lại truyền đến, hai mép hoa bị đùa giỡn trong tay.

Cánh hoa hồng hào nhận sự khiêu khích, dâm thủy ngọt ngào lại bắt đầu trào ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa Bụi Thượng Hải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook