Mưa Bụi Thượng Hải

Chương 31:

Mai Tân Thập Luật

14/03/2024

Hôm nay ở nhà chính của Phó gia trang trí lộng lẫy, bên ngoài treo đèn lồng màu đỏ khắp tứ phía, còn dán thêm mấy chữ giấy màu hồng, trong đó còn thấy được một hai đồng tiền tệ.

Mộ Diên nhìn vào chỉ cảm thấy hơi khó coi, tại sao lúc Phó Kiều Ngọc xuất giá lại kém gấp trăm lần như này chứ?

Trong nhà vẫn thoang thoảng hương hoa ngào ngạt như cũ, hôm nay nhiều người đến nên ồn ào náo nhiệt, toàn những người mặc quần tây sườn xám, cổ đeo vàng bạc, a dua nịnh hót các quan to hiển hách hết đợt này sang đợt khác, nếu không phải nói đây là tiệc mừng sinh nhật thì Mộ Diên còn tưởng nơi này là một chỗ để giao lưu, ầm ĩ hơn cả hội chùa.

Người hầu dẫn cô đến cửa đông của trác viện, ở đó có vài vị phu nhân mặc sườn xám màu đỏ, búi tóc sạch sẽ đang uống rượu, những nét trẻ tươi trên mặt đã dần lão hóa, dấu vết do năm tháng lưu lại hiện lên rõ ràng, ngườι hầu nói đó là nhóm vợ bé, khi Phó lão gia còn sống thường hay đi tìm bụi hoa mà đong đưa nên mớᎥ có nhiều vợ bé như thế, nhóm vợ bé này cũng là mấy người mà lão thái thái thích nhất. Còn đại thái thái thì cực kỳ ghét họ nên đã ra lệnh không cho các bà ra ngoài.

Trên bàn đã bày các dĩa điểm tâm, Mộ Diên thấy có hộp đồ ăn Càn quả tứ phẩm vuông vức, còn có đậu phộng rang mật ong, hạt điều, hạch đào, kẹo táo mềm, và có cả mứt hoa quả nữa. Nào là mứt hoa quả bạch quả rồi mứt anh đào, mứt dưa điều, mứt quả kim táo, nghe nói là do ngự trù ở trong cung làm, rất ngon, ngọt không ngấy, nhìn bề ngoài thì dính nhưng ăn vào lại rất trôi.

Vào tới phía đông trắc viện, nơi đây xa hoa hơn cái sân lúc nãy mà nhóm vợ bé ngồi rất nhiều, đến cả cửa sổ cũng được trang trí tỉ mỉ mỹ lệ.

Đối với đại thái thái Mộ Diên không có chút ấn tượng nào, hôm sinh nhật của Phó Tuân thì Mộ Diên cũng chưa từng gặp qua.

Vén rèm lên, ánh sáng chiếu vào phòng, Mộ Diên đi vào không thấy ai bên trong cả, trống rỗng vô cùng, chỉ có tấm thảm thêu hình cẩm tú cầu cùng với mấy đồ gốm sứ Thanh Hoa, hoa thủy tiên và lăng tiêu cắm trong bình, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa trong không khí.

Gió đêm thổi qua lạnh lẽo ướt át, Mộ Diên chuyển tầm mắt ra bên ngoài cửa, người hầu đã không còn đứng đó nữa, bỗng nhiên có tiếng bà tử hô: “Thái thái tới.”

Đột nhiên Mộ Diên cảm thấy trái tim nhảy lên, không phải nói là ăn tiệc sao? Sao giờ lại bị người hầu đưa tới đây, cô bình tĩnh mà đứng một bên.



Bên ngoài có vị phu nhân ung dung hoa lệ mặc bộ sườn xám rộng thùng thình thêu hoa mẫu đơn tiến vào, có lẽ là để che đi cơ thể mập mạp của mình, nhưng nhìn mặt mũi tinh xảo cũng có thể đoán được lúc còn trẻ là một mỹ nhân, lớp trang điểm che đi nét buồn của thời gian, đôi mắt đào hoa như kể chuyện xưa, trên mặt không có lấy một nụ cười.

Mộ Diên nhìn qua, bây giờ cô đã biết đôi mắt đào hoa của Phó Tuân là được di truyền từ đại thái thái nên mới đẹp như thế.

Cô tiến lên phía trước nghênh đón, đại thái thái nhìn chằm chằm Mộ Diên từ trên xuống dưới, thân thiết kéo cổ tay cô cười nói: “Lão thái thái đã mời con đến ăn tiệc, ngườι hầu kia không có tiền đồ mớᎥ phải mời con đến hai lần. Hiện giờ vẫn chưa bắt đầu mà lão thái thái đã uống say rồi ngủ rồi, con nói chuyện với ta trước được không?”

Mộ Diên hành lễ, ôn hòa dạ vâng, đại thái thái kéo cô đứng lên, để cô ngồi xuống bên cạnh, nói: “Tuân nhi là ngườι anh tuấn, tiệc sinh nhật lần trước ta đã muốn gặp con nhưng mớᎥ chỉ lướt qua, nay nhìn kĩ đúng là một cô bé xinh đẹp.”

Mộ Diên nhấp môi mở lời: “Lần trước con không đến vấn an đại thái thái là con không đúng, mong đại thái thái không trách tội.”

Đại thái thái cười lạnh một tiếng rồi vội nói: “Không sao, nhà ta cũng không có nhiều nề nếp quy củ như vậy.” Mộ Diên không nói nhiều: “Cảm tạ đại thái thái khoan dung!”

Thấy Mộ Diên là người con gái mảnh như liễu yếu đào tơ, thái thái ho nhẹ ý bảo người hầu lui ra, sau đó kéo tay cô vỗ vỗ tay cười hỏi: “Sao lại gầy như thế? Người trong nhà đối xử với con không tốt ư?”

Dáng ngườι của cô là vậy, dù có ăn nhiều thì trên mặt cũng không thể có thịt được, thím đối với cô rất tốt, ăn mặc ngủ nghỉ lúc nào cũng quan tâm chăm sóc, chưa từng bạc đãi, chỉ là không phải kiểu xa hoa lãng phí gì, khác nhiều so với mấy tiểu thư công tử quý tộc.

“Cha mẹ con đã không còn nữa, bây giờ con đang ở với thím, thím rất tốt với con.” Mộ Diên đáp một cách không vui, miệng khô khốc.

Người hầu ôm hộp đồ ăn vặt đặt trên bàn để trước mặt Mộ Diên, là mấy món cô đã thấy ở sân, chẳng qua là không có mứt anh đào và bạch quả thêm nhiều hạt điều và hạch đào, chưa gặp mặt thì thấy không ngại. Chỉ là khi còn nhỏ Mộ Diên rất thích mấy món này, thêm chút bánh tết nữa thì mớᎥ thấm dư vị.

Mộ Diên rũ mắt, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt, ngườι hầu mang trà đến rồi đi ra ngoài.



Đại thái thái đẩy hộp đồ ăn tới trước mặt cô, để cô ăn trước cho đỡ đói, tiện thể thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Từ hôm ta nhìn thấy con mớᎥ hiểu được cái gì gọi là năm tháng vô tình, nhớ tới hai mươi ba mươi năm trước ta cũng trẻ tuổi như con, gia thế tầm trung có cha làm quan, gả cho ngườι mình yêu, cái bụng cũng không chịu thua kém sinh ra được hai người con, đáng tiếc lão nhị đi sớm, chỉ còn lại Tuân nhi. Cũng không giấu gì con, ta căn bản không phải là chính phòng. Mà do lúc ấy lão gia sủng ta nên đã bàn bạc với lão thái thái để ta lên làm chính phòng đó.”

Mộ Diên mờ mịt, nhìn chằm chằm song cửa một lúc, cổ họng như nghẹn ứ.

Uống ngụm trà xong cô mớᎥ chậm rãi nói: “Có những thứ đã được số phận sắp đặt, vị trí kia đã định là của đại thái thái rồi.”

Hiếm khi Mộ Diên nói mấy lời đạo lý này, nhưng đó lại là mẹ của Phó Tuân.

Đại thái thái nghe thấy lời nói đó thì nụ cười trên mặt vụt tắt, khăn tay để trên bàn, thần sắc nghiêm túc: “Ta cũng chỉ nói với con như thế, Tuân nhi còn có cả cơ linh, chỉ là… Nếu con thật sự muốn cưới Phó Tuân thì đành phải chịu một chút ủy khuất.”

Mộ Diên cầm khăn tay lau miệng, nghĩ đến lời nói của Phó Kiều Ngọc, đã đoán được ít nhiều, giọng điệu bình tĩnh: “Đại phu nhân có chuyện gì xin cứ nói thẳng.”

Động tác của đại thái thái dừng lại, cảm thấy tiểu cô nương này là người mạnh mẽ, chậm rãi nói chủ đề chính: “Lão thái thái đã nói với ta về hôn sự của con và Tuân nhi, nhưng hiện giờ thân thể của đại thiếu gia không được ổn mớᎥ đưa sản nghiệp ở phía bắc cho nó, Tuân nhi là người thông minh, hô mưa gọi gió, ở kinh thành có vị Dương tiểu thư khi còn nhỏ đã nhất kiến chung tình với Tuân nhi, nếu nói là thanh mai trúc mã cũng không sai. Thực ra ta không đồng ý, nói thế nào cũng là con đến trước. Nhưng mọi chuyện ở Phó gia đều được Phó Hàn Sanh quản lý, gần đây Phó Hàn Sanh lại đang giao du với nước ngoài, nếu cứ để như thế chẳng phải cả Phó gia này đều bị Phó Hàn Sanh nuốt sao?”

Đại thái thái nói xong thì tức giận, cả mặt đỏ lên.

Mộ Diên có hơi hiểu được nguyên do, nghe xong câu cuối mớᎥ nói: “Phó Tuân không màng danh lợi, tâm không đặt ở thương đạo, hơn nữa tam gia vốn là người của Phó gia, sao đại thái thái lại nói ra những lời này chứ?”

Mặt đại thái thái đỏ bừng, cười phun nước mắt: “Mộ cô nương còn nhỏ tuổi chưa trải qua chuyện gì lớn, lúc ta còn là vợ bé thì mẹ của Phó Hàn Sanh vẫn là vợ lớn, khi ấy ta đã trải qua không biết bao nhiêu trắc trở, nếu không phải đột nhiên có ôn dịch thì sợ là Mộ cô nương sẽ không còn thấy ta và Phó Tuân nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa Bụi Thượng Hải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook