Chương 36:
Mai Tân Thập Luật
24/03/2024
Vừa vào sân, Mộ Diên đã thấy thím Kiều ngồi dưới gốc cây hoa hòe nhâm nhi tách trà, cánh hoa tươi thắm nương theo gió bay lượn quanh ấm trà giống như con thuyền nhỏ đang trôi dạt ven sông.
“Hoa đăng này thật đẹp, chắc nhiều tiền lắm.” Thím nở nụ cười cắn hạt dưa, trên bàn đá còn bày một đĩa bánh chưng thịt, cùng chén rượu thơm.
Mộ Diên chỉ cười chứ không nói gì, để hoa đăng lên trên bàn sau đó uống một ngụm rượu nhíu mày, cay quá!
Đang định đứng dậy đi vào phòng ngủ thì nghe thấy thím cất tiếng nói đằng sau: “Lúc về nhà bà tử đối diện lại nói hôm nay có ngườι đứng trước cửa nhà chờ con, Thụy nha đầu con có thấy không?”
Vừa nghe nói bà tử đối diện Mộ Diên tức đến mức não nóng lên, chỉ tay vào nhà đối diện nói: “Sao cái bà kia rảnh rỗi quá vậy, chỉ một ngườι đàn ông đi qua mà cũng nói tới tìm con, có giỏi thì bắt đứa con trai nghiện thuốc phiện của mình ra đi.”
Thím Kiều thấy cô nóng nảy thì kéo tay cô vào nhà: “Ai da, Thụy nha đầu, con cần gì phải đắc tội với bà ta, đến cuối cùng ngườι gánh hậu quả không phải là con hay sao?”
Mộ Diên giận dữ mắng xong cũng cảm thấy thoải mái hơn, rầu rĩ đi lên phòng của mình.
Đang trong thời gian nghỉ xuân nên không cần dậy sớm đến trường đi học, Mộ Diên ngủ đến gần trưa, chờ tới khi gà trống gáy to mới dậy, cô rời giường rửa mặt chải tóc.
Chân trời hửng sáng. trong phòng của thím ánh lên ngọn nến mờ nhạt, mở cửa chỉ thấy thím đang mài mực và chuẩn bị giấy, có lẽ là đang viết văn.
Trước khi thím gả cho thúc phụ đã nghe đồn trong kinh thành gọi bà là người đọc qua rất nhiều sách, ngôn từ phong phú, nếu không phải đi lấy chồng sớm thì đã được đi du học mấy năm rồi. Khổ nỗi con cái không thể cãi lời cha mẹ, cuối cùng lấy thúc phụ còn trẻ tuổi rồi đi tòng quân, sau đêm tân hôn của hai người thì chết ở sa trường. Mà thím từ đó cũng chỉ có thủ thân một mình mà thôi.
Nhưng người hầu hồi môn trước đây của thím có nói, thím không hề gả, chỉ là do ý trung nhân thay lòng đổi dạ đã cưới người khác từ lâu rồi.
“Thím đang viết cái gì vậy?” Mộ Diên đi vào, ngọn nến lập lờ như đang đệm nhạc kể lại chuyện xưa.
Thím bỏ bút xuống, kiểm tra lại mấy lần sau đó bỏ vào phong thư đóng chặt: “Đây là bản thảo bài báo xã viết về sự tán thưởng người nước ngoài quản lý trường học, nhân tiện kiếm chút tiền lúc rảnh.”
Mộ Diên nhớ rõ nhất là thím không vui khi dùng lời lẽ tủi thân và ác liệt để làm việc gì đó: “Gần đây thiếu tiền ạ? Ở chỗ con còn mấy đồng bạc mẹ để lại, hay là con đưa cho thím trước? Ngày mai con đi tìm việc làm.”
Đôi mắt của thím lộ rõ vẻ sắc bén nghiêm khắc: “Thụy nha đầu ngốc, đó là tiền hồi môn mà mẹ con để lại cho con nên không được động đến. Thím chỉ là một người nhỏ bé ở nơi này, chờ chúng ta qua chỗ kia thì sẽ tốt lên thôi.”
Hóa ra thím đã tính toán rõ ràng cả rồi, Mộ Diên bỏ khăn tay xuống: “Sao bỗng dưng lại đi ạ? Không phải nói chờ con nghĩ xong xuôi sao?”
Thím có hơi do dự, sau đó thở dài nói: “Hôm qua thím nghe gánh hát nói Trùng Khánh bị quân Nhật đánh chiếm nổ súng khắp nơi, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông. Trong thời loạn lạc này, thím là một người già thì không sao. Nhưng con còn nhỏ, nếu có chuyện gì xảy ra thì thím làm sao mà có mặt mũi đi xuống dưới suối vàng gặp bố mẹ con chứ?”
Mộ Diên im lặng không nói gì, rũ mắt hỏi: “Khi nào thì đi ạ?”
Gió bên ngoài khẽ ghé thăm, mặt trời dần lên cao, thím Kiều thổi tắt ngọn nến để lại một hơi mờ ảo.
“Thím muốn càng nhanh càng tốt, ngày mai được không?”
Đây không chỉ là nhanh hơn chút mà là quá nhanh, Mộ Diên bất đắc dĩ nhưng không biết bản thân đang rối rắm cái gì, đêm qua Phó Hàn Sanh nói sẽ ở ngõ nhỏ chờ cô, hắn cũng nói hôm nay phải đến Trùng Khánh.
“Thím ơi, bản thảo này cứ để cho con đưa cho bên báo xã cho. Đúng lúc con muốn đến hiệu sách mua mấy quyển về đọc.” Mộ Diên cầm lấy phong thư, thím Kiều cũng gật đầu, có hơi mệt mỏi xua tay để cho cô đi.
Tết Đoan Ngọ đã qua, khí ấm cũng dần về tới, gió thổi qua dịu nhẹ còn mang theo cái lạnh nữa, làm cho tâm trạng yên bình.
Mộ Diên mới ra đến đầu ngõ đã thấy bên cạnh cửa hàng Tam Lý có bóng dáng quen thuộc đứng chờ, cô không biết đã bao lâu rồi bản thân chưa gặp Phó Tuân, lần gặp này như đã qua mấy đời, thiếu niên vẫn mang dáng vẻ hăng hái như lần đầu tiên khi nhìn thấy anh ấy, ở trường đa số là con cháu của danh gia vọng tộc, chỉ có Phó Tuân là vui vẻ nói chuyện mà thôi.
Hôm anh ấy đến đây mặc trên người bộ tây trang màu đen được cắt may khéo léo, cho dù là thế nhưng cũng không che dấu được khí chất thiếu niên như ánh mặt trời.
“Đã lâu không gặp, sao anh lại tự mình tới đây mua đồ ăn vậy, cứ để ngườι hầu đến mua không phải là tiện hơn à?” Mộ Diên nở nụ cười nhạt đi tới trước mặt đối phương. Cửa hàng Tam Lý cách nhà anh ấy khá xa, chân anh ấy lại không được tiện, đi xa như vậy là không muốn chân của mình nữa ư?
Phó Tuân cầm gậy chống, đưa cho cô một bao đồ: “Sao hôm qua anh tới đây chờ đến gần tối cũng không gặp được em.”
Từ trên xuống dưới trong đã đồn khắp nơi, thật ra trong lòng anh ấy đã có chuẩn bị, Mộ Diên bên ngoài thì ngoan hiền khiêm tốn nhưng là người có ý chí kiên cường, không muốn làm bé chỉ muốn làm chính. Khi anh chính tai nghe thấy điều đó trái tim cũng không khống chế được mà trầm xuống, ai cũng có sự ích kỷ cho riêng mình cho nên anh ấy muốn Mộ Diên sẽ cúi đầu vì mình.
Bên trong gói giấy là bánh hạch đào hạt mè, hóa ra là hôm qua anh ấy tới đây, Mộ Diên cười lắc đầu từ chối: “Ngày tứ tiểu thư xuất giá đã tặng cho em rất nhiều rồi, ăn đến bây giờ vẫn chưa hết, giờ có hơi chán, Tuân ca đừng đưa cho em nữa, sẽ bị lãng phí đấy.”
Phó Tuân nhìn cô chằm chằm, hốc mắt đỏ ửng: “A Diên, hôm đó mẹ của anh nói mấy lời hơi quá đáng nhưng thật ra bà ấy chỉ có cái miệng dao găm, còn lòng như đậu hũ thôi, em đừng trách bà ấy.”
Không khí trộn lẫn hương thơm ngọt dịu. Rốt cuộc con người vẫn có tính có mới nới cũ. Khi ngửi được mùi này, Mộ Diên cảm thấy bản thân đã dần buông bỏ được rồi, không còn lưu luyến như xưa nữa.
Phó Tuân có lẽ đã đứng hơi lâu, ống quần run lên, Mộ Diên đỡ anh ấy. Cách đó không xa có quán trà, Phó Tuân cầm cây gậy dẫn Mộ Diên đến đó. Hôm qua đứng cả buổi, hôm nay lại đến đây sớm, chân đã sắp không chịu được rồi.
Tiểu nhị chạy đến đón hỏi họ muốn ăn gì, Mộ Diên không đói bụng nhưng đã vào đây rồi mà không gọi thì hơi kỳ, Phó Tuân gọi một đĩa hương đậu và một ấm trà Bích Loa Xuân.
“Hoa đăng này thật đẹp, chắc nhiều tiền lắm.” Thím nở nụ cười cắn hạt dưa, trên bàn đá còn bày một đĩa bánh chưng thịt, cùng chén rượu thơm.
Mộ Diên chỉ cười chứ không nói gì, để hoa đăng lên trên bàn sau đó uống một ngụm rượu nhíu mày, cay quá!
Đang định đứng dậy đi vào phòng ngủ thì nghe thấy thím cất tiếng nói đằng sau: “Lúc về nhà bà tử đối diện lại nói hôm nay có ngườι đứng trước cửa nhà chờ con, Thụy nha đầu con có thấy không?”
Vừa nghe nói bà tử đối diện Mộ Diên tức đến mức não nóng lên, chỉ tay vào nhà đối diện nói: “Sao cái bà kia rảnh rỗi quá vậy, chỉ một ngườι đàn ông đi qua mà cũng nói tới tìm con, có giỏi thì bắt đứa con trai nghiện thuốc phiện của mình ra đi.”
Thím Kiều thấy cô nóng nảy thì kéo tay cô vào nhà: “Ai da, Thụy nha đầu, con cần gì phải đắc tội với bà ta, đến cuối cùng ngườι gánh hậu quả không phải là con hay sao?”
Mộ Diên giận dữ mắng xong cũng cảm thấy thoải mái hơn, rầu rĩ đi lên phòng của mình.
Đang trong thời gian nghỉ xuân nên không cần dậy sớm đến trường đi học, Mộ Diên ngủ đến gần trưa, chờ tới khi gà trống gáy to mới dậy, cô rời giường rửa mặt chải tóc.
Chân trời hửng sáng. trong phòng của thím ánh lên ngọn nến mờ nhạt, mở cửa chỉ thấy thím đang mài mực và chuẩn bị giấy, có lẽ là đang viết văn.
Trước khi thím gả cho thúc phụ đã nghe đồn trong kinh thành gọi bà là người đọc qua rất nhiều sách, ngôn từ phong phú, nếu không phải đi lấy chồng sớm thì đã được đi du học mấy năm rồi. Khổ nỗi con cái không thể cãi lời cha mẹ, cuối cùng lấy thúc phụ còn trẻ tuổi rồi đi tòng quân, sau đêm tân hôn của hai người thì chết ở sa trường. Mà thím từ đó cũng chỉ có thủ thân một mình mà thôi.
Nhưng người hầu hồi môn trước đây của thím có nói, thím không hề gả, chỉ là do ý trung nhân thay lòng đổi dạ đã cưới người khác từ lâu rồi.
“Thím đang viết cái gì vậy?” Mộ Diên đi vào, ngọn nến lập lờ như đang đệm nhạc kể lại chuyện xưa.
Thím bỏ bút xuống, kiểm tra lại mấy lần sau đó bỏ vào phong thư đóng chặt: “Đây là bản thảo bài báo xã viết về sự tán thưởng người nước ngoài quản lý trường học, nhân tiện kiếm chút tiền lúc rảnh.”
Mộ Diên nhớ rõ nhất là thím không vui khi dùng lời lẽ tủi thân và ác liệt để làm việc gì đó: “Gần đây thiếu tiền ạ? Ở chỗ con còn mấy đồng bạc mẹ để lại, hay là con đưa cho thím trước? Ngày mai con đi tìm việc làm.”
Đôi mắt của thím lộ rõ vẻ sắc bén nghiêm khắc: “Thụy nha đầu ngốc, đó là tiền hồi môn mà mẹ con để lại cho con nên không được động đến. Thím chỉ là một người nhỏ bé ở nơi này, chờ chúng ta qua chỗ kia thì sẽ tốt lên thôi.”
Hóa ra thím đã tính toán rõ ràng cả rồi, Mộ Diên bỏ khăn tay xuống: “Sao bỗng dưng lại đi ạ? Không phải nói chờ con nghĩ xong xuôi sao?”
Thím có hơi do dự, sau đó thở dài nói: “Hôm qua thím nghe gánh hát nói Trùng Khánh bị quân Nhật đánh chiếm nổ súng khắp nơi, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông. Trong thời loạn lạc này, thím là một người già thì không sao. Nhưng con còn nhỏ, nếu có chuyện gì xảy ra thì thím làm sao mà có mặt mũi đi xuống dưới suối vàng gặp bố mẹ con chứ?”
Mộ Diên im lặng không nói gì, rũ mắt hỏi: “Khi nào thì đi ạ?”
Gió bên ngoài khẽ ghé thăm, mặt trời dần lên cao, thím Kiều thổi tắt ngọn nến để lại một hơi mờ ảo.
“Thím muốn càng nhanh càng tốt, ngày mai được không?”
Đây không chỉ là nhanh hơn chút mà là quá nhanh, Mộ Diên bất đắc dĩ nhưng không biết bản thân đang rối rắm cái gì, đêm qua Phó Hàn Sanh nói sẽ ở ngõ nhỏ chờ cô, hắn cũng nói hôm nay phải đến Trùng Khánh.
“Thím ơi, bản thảo này cứ để cho con đưa cho bên báo xã cho. Đúng lúc con muốn đến hiệu sách mua mấy quyển về đọc.” Mộ Diên cầm lấy phong thư, thím Kiều cũng gật đầu, có hơi mệt mỏi xua tay để cho cô đi.
Tết Đoan Ngọ đã qua, khí ấm cũng dần về tới, gió thổi qua dịu nhẹ còn mang theo cái lạnh nữa, làm cho tâm trạng yên bình.
Mộ Diên mới ra đến đầu ngõ đã thấy bên cạnh cửa hàng Tam Lý có bóng dáng quen thuộc đứng chờ, cô không biết đã bao lâu rồi bản thân chưa gặp Phó Tuân, lần gặp này như đã qua mấy đời, thiếu niên vẫn mang dáng vẻ hăng hái như lần đầu tiên khi nhìn thấy anh ấy, ở trường đa số là con cháu của danh gia vọng tộc, chỉ có Phó Tuân là vui vẻ nói chuyện mà thôi.
Hôm anh ấy đến đây mặc trên người bộ tây trang màu đen được cắt may khéo léo, cho dù là thế nhưng cũng không che dấu được khí chất thiếu niên như ánh mặt trời.
“Đã lâu không gặp, sao anh lại tự mình tới đây mua đồ ăn vậy, cứ để ngườι hầu đến mua không phải là tiện hơn à?” Mộ Diên nở nụ cười nhạt đi tới trước mặt đối phương. Cửa hàng Tam Lý cách nhà anh ấy khá xa, chân anh ấy lại không được tiện, đi xa như vậy là không muốn chân của mình nữa ư?
Phó Tuân cầm gậy chống, đưa cho cô một bao đồ: “Sao hôm qua anh tới đây chờ đến gần tối cũng không gặp được em.”
Từ trên xuống dưới trong đã đồn khắp nơi, thật ra trong lòng anh ấy đã có chuẩn bị, Mộ Diên bên ngoài thì ngoan hiền khiêm tốn nhưng là người có ý chí kiên cường, không muốn làm bé chỉ muốn làm chính. Khi anh chính tai nghe thấy điều đó trái tim cũng không khống chế được mà trầm xuống, ai cũng có sự ích kỷ cho riêng mình cho nên anh ấy muốn Mộ Diên sẽ cúi đầu vì mình.
Bên trong gói giấy là bánh hạch đào hạt mè, hóa ra là hôm qua anh ấy tới đây, Mộ Diên cười lắc đầu từ chối: “Ngày tứ tiểu thư xuất giá đã tặng cho em rất nhiều rồi, ăn đến bây giờ vẫn chưa hết, giờ có hơi chán, Tuân ca đừng đưa cho em nữa, sẽ bị lãng phí đấy.”
Phó Tuân nhìn cô chằm chằm, hốc mắt đỏ ửng: “A Diên, hôm đó mẹ của anh nói mấy lời hơi quá đáng nhưng thật ra bà ấy chỉ có cái miệng dao găm, còn lòng như đậu hũ thôi, em đừng trách bà ấy.”
Không khí trộn lẫn hương thơm ngọt dịu. Rốt cuộc con người vẫn có tính có mới nới cũ. Khi ngửi được mùi này, Mộ Diên cảm thấy bản thân đã dần buông bỏ được rồi, không còn lưu luyến như xưa nữa.
Phó Tuân có lẽ đã đứng hơi lâu, ống quần run lên, Mộ Diên đỡ anh ấy. Cách đó không xa có quán trà, Phó Tuân cầm cây gậy dẫn Mộ Diên đến đó. Hôm qua đứng cả buổi, hôm nay lại đến đây sớm, chân đã sắp không chịu được rồi.
Tiểu nhị chạy đến đón hỏi họ muốn ăn gì, Mộ Diên không đói bụng nhưng đã vào đây rồi mà không gọi thì hơi kỳ, Phó Tuân gọi một đĩa hương đậu và một ấm trà Bích Loa Xuân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.