Chương 37:
Mai Tân Thập Luật
24/03/2024
Trên đường đông người qua lại, cửa hàng đối diện đang bán son phấn, mấy vị phu nhân thư thả lượn lờ quanh nơi xa hoa son phấn, không biết là đi dự yến tiệc hay đi gặp tình lang của mình.
Mộ Diên dời tầm mắt, để khăn tay lên trên bàn: “Thực ra đại thái thái nói cũng có lý, triều đại này đã thay đổi từ văn sang thương, Dương tiểu thư là con của thương gia lớn, cũng là nhân tài khó tìm, có thể giúp anh chỉnh đốn nề nếp gia đình, chuyện này chính là kim ngọc lương duyên, tình yêu nam nữ vốn chỉ là hình thức mà thôi. Phó Tuân, chúng ta không thể cứ trẻ con mãi, cứ để như thế có khi lại là chuyện tốt.”
Trà và hương đậu cũng được đưa lên, Phó Tuân chậm rãi rót chén trà, không cam lòng, khó khăn mở miệng: “A Diên, trước đây anh vốn còn có nhị ca nhưng anh ấy qua đời khi anh mới sáu tuổi, mẹ anh rất tự hào về anh ấy. Khi anh ấy đi du học về năm mười tám tuổi bỗng nhiên một đêm bị bệnh nặng rồi chết ở trên giường, dựa vào tường ngủ rất yên ổn. Sau đó mẹ lại đem toàn bộ hy vọng lên người anh nên anh không thể để mẹ thất vọng được.”
“A Diên, chờ anh ba năm có được không?”
Bàn tay ấm áp của anh ấy bao lấy đầu ngón tay của Mộ Diên, Phó Tuân cầm rất chặt, trong mắt hiện lên ngọn lửa rực cháy.
Trong mắt Mộ Diên hiện lên cảm xúc đau đớn, sau đó rút tay về, cười lắc đầu: “Tuân ca là người thông minh. Lẽ nào không biết đại thái thái không thích em hay sao?”
Phó Tuân im lặng không nói gì, chỉ nhìn cô, cảm thấy Mộ Diên như góc tường lạnh lẽo, là cây mai nở rộ trong đám tuyết trắng xóa, xinh đẹp động lòng người. Đáng tiếc cô không thuộc về anh nữa.
Hương trà đã nguội dần, trà của tiểu lâu này là loại Bích Loa Xuân chính tông không pha nhiều nước, Mộ Diên uống ngụm trà, nghĩ đến việc từ nay về sau sẽ khó có thể gặp mặt, cô nghiêm túc nói: “Sau này Tuân ca ít đi bộ đi, ngồi xe lăn mặc dù cồng kềnh nhưng khi chân trở bênh thì sẽ đỡ hơn, với lại nên có người đi cùng để có lúc gọi. Nghe nói Dương tiểu thư là ngườι tài giỏi, ngày thường anh đối thơ với cô ấy cũng không tồi.”
Phó Tuân uống trà cong môi cười, anh chỉ muốn đối thơ với cô mà thôi. Nhưng e rằng sau này cũng không có cơ hội nữa rồi.
“Anh luôn cho rằng tương lai dài, A Diên, lòng của anh đã cho em, làm sao còn có thể tìm Dương tiểu thư được chứ?” Phó Tuân nâng tay lên chật vật nhíu mày, Mộ Diên thấy thế thì hốc mắt ửng hồng.
Mộ Diên chỉ dám nhìn bàn tay, không dám nhìn Phó Tuân nữa, sau đó giọng nói nghẹn ngào của người thiếu niên vang lên: “Em đi đi, A Diên, đi đi.”
Báo xã ở bên kia sông Hoàng Phổ, bên đó có những con đường như tơ lụa, có gió thổi qua tạo thành nếp uốn.
Một cô nương dựa vào bờ sông, đầu gác lên khuỷu tay, nước mắt thấm ướt góc áo, giọt nước mắt nóng bỏng hòa tan vào dòng sông lạnh lẽo, gió thét gào đến va vào mặt cô đau rát.
Mặt trời dần lặn về phía Tây, Mộ Diên đi đến gần cửa hàng Tam Lý, bỗng dưng có một bóng người chặn lại trước mặt cô.
Cô ngước đầu lên, là một người đàn ông cao gầy, đó không phải là thuộc hạ của Phó Hàn Sanh tên Lục Võ hay sao? Mộ Diên nhìn thấy anh ấy bỗng dưng nhớ tới chuyện gì đó, áy náy hỏi: “Vừa nãy tôi có việc, tam gia đi Trùng Khánh rồi à?”
Lục Võ nhíu mày không nói gì, một lúc sau mới mở miệng: “Mộ cô nương, tôi có thể nói chuyện với cô được không?”
Mộ Diên cảm thấy mơ hồ, nhưng vẫn đồng ý nói chuyện với Lục Võ, có thể là vì người này liên quan đến Phó Hàn Sanh, cô gật đầu. Lục Võ ngồi xổm dựa vào tường nói: “Cô nương đừng thấy tôi gầy nhom thế này mà lầm tôi mới mười bảy mười tám tuổi, tôi cùng tuổi với thiếu gia đó, năm tôi sáu tuổi được thiếu gia mua vào trong phủ, cơ bản là cho dù tôi có quăng tám sào cũng không với tới được thiếu gia, thực ra tôi không ngờ mình có thể hầu hạ thiếu gia đâu.”
“Năm thiếu gia mười lăm tuổi một mình đi du học, học được ba năm thì về. Chỉ vì đại thái thái bị mắc ôn dịch mà tự sát, cô nương nói xem có phải là rất nực cười không, trên dưới đám ngườι của Phó Trung đều nói đại thái thái là tai ương nên mới bị trừng phạt, hứ, tôi không tin.”
Mộ Diên mím môi hỏi: “Người hại đại thái thái là ai?”
Lục Võ liếc cô một cái rồi nói: “Cô nương đừng cảm thấy tôi nói dối, hiện giờ đại thái thái ở trong phủ là ai?”
Cô cũng có thể đoán được đại khái tám phần câu chuyện, Mộ Diên không phải là chưa nhìn ra đại thái thái hiện giờ là dạng người gì.
Lục Võ lấy chân đá cục đá dưới đất, nói tiếp: “Cô nương bình thường thấy thiếu gia là người ôn hòa cẩn trọng nhưng chỉ đối đãi với một mình cô nương như vậy. Thực ra khi đó thiếu gia túc trực bên cạnh linh cữu của đại thái thái cả đêm, thiếu gia không nói một lời nào, cũng không khóc không la, ai ai cũng nói thiếu gia máu lạnh vô tình, mẹ ruột đã mất mà cũng không rơi một giọt nước mắt. Nhưng chỉ có tôi biết đêm đó thịt trong lòng bàn tay bị thiếu gia cắn đứt, máu lan trong miệng, nửa đêm đè nén tiếng khóc nức nở.”
“Khi đó lão gia cũng không thèm quan tâm đến thiếu gia. Chỉ có lão thái thái thấy thiếu gia đáng thương nên có nói đến vài lần. Sau khi đại thái thái qua đời mọi người đều nói tam thiếu gia đã chết nên không có ai hỏi tới, có ngày tôi trèo tường vào thấy thiếu gia đang tự mình nhóm lửa nấu cháo, đi đổ nước tiểu, có thiếu gia nhà ai mà chịu khổ vậy không?”
“Cuối cùng lão thái thái cũng cho tôi đi hầu hạ thiếu gia, thiếu gia lúc này chẳng khác gì thi thể lạnh băng, chỉ khác là vẫn còn hoạt động. Sau đó lão gia cũng vì bệnh mà chết nên xét theo vai vế đại thiếu gia và tam thiếu gia lớn tuổi. Lúc đó lão thái thái mới cho thiếu gia tiếp nhận gia nghiệp vận chuyển, bắt đầu từ việc buôn thuốc tây theo những chuyến nhỏ, cho đến khi thiếu gia bắt đầu có lời nói thì người trong nhà mới bắt đầu nịnh bợ hết tốp này đến lớp khác.”
“Mộ cô nương, thiếu gia rất cô đơn, từ trước đến nay chỉ có cô mới đến gần ngài ấy được, lúc ban đầu tôi biết cô nương thích ngũ thiếu gia, nếu không phải hôm nay từ biệt thì cũng sẽ không mặc kệ thiếu gia chúng tôi đứng đợi từ sáng đến trưa. Thiếu gia vẫn luôn ở trong xe chờ cô nương, nhìn cô nương nói chuyện với ngũ thiếu gia, còn vào tiểu lâu uống trà, ngốc nghếch mà nghĩ cô nương nói chuyện với ngũ thiếu gia xong sẽ đến tìm mình.”
Lục Võ đứng dậy, bả vai gầy yếu khẽ run lên, giọng điệu lạnh nhạt: “Nhưng tôi biết Mộ cô nương là ngườι vô tâm, tình hình chiến sự ở Trùng Khánh hỗn loạn, thiếu gia đi rồi không biết có về được hay không, Lục Võ tôi cũng không có gì đáng giá, chỉ có cái mạng quèn này mà thôi.”
Bóng dáng cao gầy bỗng nhiên quỳ xuống trên mặt đất, dập đầu ba cái với Mộ Diên: “Hôm nay Lục Võ muốn đem cả tính mạng ra cầu xin Mộ cô nương thích thiếu gia một chút, nếu không làm được thì hãy rời xa thiếu gia, kiếp sau Lục Võ nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ Mộ Diên cô nương.”
Mộ Diên dời tầm mắt, để khăn tay lên trên bàn: “Thực ra đại thái thái nói cũng có lý, triều đại này đã thay đổi từ văn sang thương, Dương tiểu thư là con của thương gia lớn, cũng là nhân tài khó tìm, có thể giúp anh chỉnh đốn nề nếp gia đình, chuyện này chính là kim ngọc lương duyên, tình yêu nam nữ vốn chỉ là hình thức mà thôi. Phó Tuân, chúng ta không thể cứ trẻ con mãi, cứ để như thế có khi lại là chuyện tốt.”
Trà và hương đậu cũng được đưa lên, Phó Tuân chậm rãi rót chén trà, không cam lòng, khó khăn mở miệng: “A Diên, trước đây anh vốn còn có nhị ca nhưng anh ấy qua đời khi anh mới sáu tuổi, mẹ anh rất tự hào về anh ấy. Khi anh ấy đi du học về năm mười tám tuổi bỗng nhiên một đêm bị bệnh nặng rồi chết ở trên giường, dựa vào tường ngủ rất yên ổn. Sau đó mẹ lại đem toàn bộ hy vọng lên người anh nên anh không thể để mẹ thất vọng được.”
“A Diên, chờ anh ba năm có được không?”
Bàn tay ấm áp của anh ấy bao lấy đầu ngón tay của Mộ Diên, Phó Tuân cầm rất chặt, trong mắt hiện lên ngọn lửa rực cháy.
Trong mắt Mộ Diên hiện lên cảm xúc đau đớn, sau đó rút tay về, cười lắc đầu: “Tuân ca là người thông minh. Lẽ nào không biết đại thái thái không thích em hay sao?”
Phó Tuân im lặng không nói gì, chỉ nhìn cô, cảm thấy Mộ Diên như góc tường lạnh lẽo, là cây mai nở rộ trong đám tuyết trắng xóa, xinh đẹp động lòng người. Đáng tiếc cô không thuộc về anh nữa.
Hương trà đã nguội dần, trà của tiểu lâu này là loại Bích Loa Xuân chính tông không pha nhiều nước, Mộ Diên uống ngụm trà, nghĩ đến việc từ nay về sau sẽ khó có thể gặp mặt, cô nghiêm túc nói: “Sau này Tuân ca ít đi bộ đi, ngồi xe lăn mặc dù cồng kềnh nhưng khi chân trở bênh thì sẽ đỡ hơn, với lại nên có người đi cùng để có lúc gọi. Nghe nói Dương tiểu thư là ngườι tài giỏi, ngày thường anh đối thơ với cô ấy cũng không tồi.”
Phó Tuân uống trà cong môi cười, anh chỉ muốn đối thơ với cô mà thôi. Nhưng e rằng sau này cũng không có cơ hội nữa rồi.
“Anh luôn cho rằng tương lai dài, A Diên, lòng của anh đã cho em, làm sao còn có thể tìm Dương tiểu thư được chứ?” Phó Tuân nâng tay lên chật vật nhíu mày, Mộ Diên thấy thế thì hốc mắt ửng hồng.
Mộ Diên chỉ dám nhìn bàn tay, không dám nhìn Phó Tuân nữa, sau đó giọng nói nghẹn ngào của người thiếu niên vang lên: “Em đi đi, A Diên, đi đi.”
Báo xã ở bên kia sông Hoàng Phổ, bên đó có những con đường như tơ lụa, có gió thổi qua tạo thành nếp uốn.
Một cô nương dựa vào bờ sông, đầu gác lên khuỷu tay, nước mắt thấm ướt góc áo, giọt nước mắt nóng bỏng hòa tan vào dòng sông lạnh lẽo, gió thét gào đến va vào mặt cô đau rát.
Mặt trời dần lặn về phía Tây, Mộ Diên đi đến gần cửa hàng Tam Lý, bỗng dưng có một bóng người chặn lại trước mặt cô.
Cô ngước đầu lên, là một người đàn ông cao gầy, đó không phải là thuộc hạ của Phó Hàn Sanh tên Lục Võ hay sao? Mộ Diên nhìn thấy anh ấy bỗng dưng nhớ tới chuyện gì đó, áy náy hỏi: “Vừa nãy tôi có việc, tam gia đi Trùng Khánh rồi à?”
Lục Võ nhíu mày không nói gì, một lúc sau mới mở miệng: “Mộ cô nương, tôi có thể nói chuyện với cô được không?”
Mộ Diên cảm thấy mơ hồ, nhưng vẫn đồng ý nói chuyện với Lục Võ, có thể là vì người này liên quan đến Phó Hàn Sanh, cô gật đầu. Lục Võ ngồi xổm dựa vào tường nói: “Cô nương đừng thấy tôi gầy nhom thế này mà lầm tôi mới mười bảy mười tám tuổi, tôi cùng tuổi với thiếu gia đó, năm tôi sáu tuổi được thiếu gia mua vào trong phủ, cơ bản là cho dù tôi có quăng tám sào cũng không với tới được thiếu gia, thực ra tôi không ngờ mình có thể hầu hạ thiếu gia đâu.”
“Năm thiếu gia mười lăm tuổi một mình đi du học, học được ba năm thì về. Chỉ vì đại thái thái bị mắc ôn dịch mà tự sát, cô nương nói xem có phải là rất nực cười không, trên dưới đám ngườι của Phó Trung đều nói đại thái thái là tai ương nên mới bị trừng phạt, hứ, tôi không tin.”
Mộ Diên mím môi hỏi: “Người hại đại thái thái là ai?”
Lục Võ liếc cô một cái rồi nói: “Cô nương đừng cảm thấy tôi nói dối, hiện giờ đại thái thái ở trong phủ là ai?”
Cô cũng có thể đoán được đại khái tám phần câu chuyện, Mộ Diên không phải là chưa nhìn ra đại thái thái hiện giờ là dạng người gì.
Lục Võ lấy chân đá cục đá dưới đất, nói tiếp: “Cô nương bình thường thấy thiếu gia là người ôn hòa cẩn trọng nhưng chỉ đối đãi với một mình cô nương như vậy. Thực ra khi đó thiếu gia túc trực bên cạnh linh cữu của đại thái thái cả đêm, thiếu gia không nói một lời nào, cũng không khóc không la, ai ai cũng nói thiếu gia máu lạnh vô tình, mẹ ruột đã mất mà cũng không rơi một giọt nước mắt. Nhưng chỉ có tôi biết đêm đó thịt trong lòng bàn tay bị thiếu gia cắn đứt, máu lan trong miệng, nửa đêm đè nén tiếng khóc nức nở.”
“Khi đó lão gia cũng không thèm quan tâm đến thiếu gia. Chỉ có lão thái thái thấy thiếu gia đáng thương nên có nói đến vài lần. Sau khi đại thái thái qua đời mọi người đều nói tam thiếu gia đã chết nên không có ai hỏi tới, có ngày tôi trèo tường vào thấy thiếu gia đang tự mình nhóm lửa nấu cháo, đi đổ nước tiểu, có thiếu gia nhà ai mà chịu khổ vậy không?”
“Cuối cùng lão thái thái cũng cho tôi đi hầu hạ thiếu gia, thiếu gia lúc này chẳng khác gì thi thể lạnh băng, chỉ khác là vẫn còn hoạt động. Sau đó lão gia cũng vì bệnh mà chết nên xét theo vai vế đại thiếu gia và tam thiếu gia lớn tuổi. Lúc đó lão thái thái mới cho thiếu gia tiếp nhận gia nghiệp vận chuyển, bắt đầu từ việc buôn thuốc tây theo những chuyến nhỏ, cho đến khi thiếu gia bắt đầu có lời nói thì người trong nhà mới bắt đầu nịnh bợ hết tốp này đến lớp khác.”
“Mộ cô nương, thiếu gia rất cô đơn, từ trước đến nay chỉ có cô mới đến gần ngài ấy được, lúc ban đầu tôi biết cô nương thích ngũ thiếu gia, nếu không phải hôm nay từ biệt thì cũng sẽ không mặc kệ thiếu gia chúng tôi đứng đợi từ sáng đến trưa. Thiếu gia vẫn luôn ở trong xe chờ cô nương, nhìn cô nương nói chuyện với ngũ thiếu gia, còn vào tiểu lâu uống trà, ngốc nghếch mà nghĩ cô nương nói chuyện với ngũ thiếu gia xong sẽ đến tìm mình.”
Lục Võ đứng dậy, bả vai gầy yếu khẽ run lên, giọng điệu lạnh nhạt: “Nhưng tôi biết Mộ cô nương là ngườι vô tâm, tình hình chiến sự ở Trùng Khánh hỗn loạn, thiếu gia đi rồi không biết có về được hay không, Lục Võ tôi cũng không có gì đáng giá, chỉ có cái mạng quèn này mà thôi.”
Bóng dáng cao gầy bỗng nhiên quỳ xuống trên mặt đất, dập đầu ba cái với Mộ Diên: “Hôm nay Lục Võ muốn đem cả tính mạng ra cầu xin Mộ cô nương thích thiếu gia một chút, nếu không làm được thì hãy rời xa thiếu gia, kiếp sau Lục Võ nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ Mộ Diên cô nương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.