Chương 10
Phiêu A Hề
26/11/2013
Chìm đắm vào quá khứ là biểu hiện của cơ thể và tâm lý bắt đầu già yếu đi.
Trịnh Hài bị làm ồn đến mức không thể không rút lui khỏi hiện trường đi đến bên cạnh của sổ nhìn nhìn, mưa vẫn không ngớt, do đó liền đi lên phòng tập thể hình ở trên gác.
Anh ở đó hơn một tiếng đồng hồ, chảy đầy mồ hôi, sau khi tắm xong, nghe thấy tiếng quốc ca phát ra từ tivi ở phòng kháhc, chắc là vận động viên Trung Quốc lại giành được huy chương vàng, quyết định đi chiêm ngưỡng bộ dạng ngốc nghếch với đôi mắt ngấn lệ của Hòa Hòa
Từ nhỏ cô đã như thế, yêu tha thiết một cách quá mức bình thường với quốc kỳ và quốc ca, ngay cả khi xem nghi lễ kéo cờ trên tivi cũng có thể cảm động tới mức rớt nước mắt, khiến anh vô cùng thán phục.
Nhưng ngoài thế ra, Hòa Hòa không phải là đứa trẻ hay khóc, bị giáo viên mắng, đánh nhau với bạn, thậm chí ngã chảy máu đầu phải khâu 5 mũi, đều chưa từng rơi lệ, nhiều nhất cũng chỉ mếu máo, bộ dạng đáng thương như là sắp khóc.
Kết quả Trịnh Hài không nhìn thấy được bộ dạng nước mắt dàn dụa trong tưởng tượng của anh, lại nhìn thấy Tiêu Hòa Hòa cuộn tròn như cái bánh mỳ hấp ngủ khò khò trong sô pha, trên người mặc áo của anh.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng rất thấp, chắc là cô không tìm thấy điều khiển điều hòa, cho nên không biết là tìm được ở đâu một chiếc áo của anh liền khoác lên người.
Cô duy trì cái tư thế kỳ quái như bào thai nằm trong bụng mẹ đó, ngủ rất ngon lành, nét mặt cũng giống như là trẻ con trong sáng thuần khiết, một bộ dạng như là trời sập cũng không liên quan đến cô vậy.
Trịnh Hài đứng yên lặng bên cạnh cô một lúc lâu, suy nghĩ xem nên gọi cô dậy, hay là bế cô vào phòng ngủ.
Lúc anh đang do dự, chiếc điện thoại vứt một bên của Hòa Hòa liền reo lên, là bài hát đã 20 năm rồi anh không nghe “Cảnh sát mèo đen”
Anh không biết phải làm sao nhìn một cái tập ký họa rơi trên đất của Hòa Hòa, trong lòng nghĩ cái dớt 5 năm của anh và Hòa Hòa quả nhiên là linh nghiệm. Trước đây Hòa Hòa không có cảm tình gì với cái loài mèo đó, ngay cả mấy con mèo nổi tiếng như mèo kitty, mèo Garfield, mèo đôrêmon, cô chưa từng có hứng thú, tại sao bỗng nhiên lại mê mèo đến thế, thật là tà môn.
Bài hát cũ mèm đó đã hát hết một lần, Hòa Hòa vẫn ngủ bất tỉnh nhân sự. Lần thứ hai lại reo lên, Trịnh Hài không chịu nổi tiếng ồn, cầm điện thoại lên nhét vào tai Hòa Hòa, véo tai cô gọi cô dậy.
Không ngờ là điện thoại hẹn hò, Hòa Hòa vừa ậm ừ trả lời, vừa liếc nhìn Trịnh Hài, Trịnh Hài thấy vậy liền đi sang phòng khác, nhưng vẫn nghe thấy giọng nói của Hòa Hòa: “Em đã vẽ xong hết rồi, hay là đưa cho anh xem trước nhé. Ồ, em chảng có việc gì cả……..không sao, đừng ngại, lát nữa gặp.”
Rất nhanh Hòa Hòa liền nói có việc phải đi, Trịnh Hài cười mà như không cười nhìn bên ngoài một cái: “Mưa to như thế còn đi ra ngoài hẹn hò, không sợ cảm sao?”
“Ai hẹn hò chứ. Em ra ngoài bàn công việc, em vẽ mấy bức tranh giúp một người bạn.” Hòa Hòa chau mày nhìn Trịnh Hài, “Cũng là bạn của anh, anh Thời Lâm ấy.”
“Vậy được, chúc em công việc thuận lợi. Bên ngoài lạnh, mặc nhiều áo một chút.”
Sau khi Hòa Hòa đi, Trịnh Hài càng nhàn rỗi hơn, gọi mấy cuộc điện thoại cho chủ quản xác nhận tiến độ mấy công việc, làm họ sợ đến mức nghe giọng nói đều run rẩy, chỉ lo thời tiết thế này bị ông chủ vô lương tâm tóm đến công ty làm thêm giờ. Người ngoài chỉ biết Trịnh Hài thường nhiệt tình thái quá đối với công việc, nhưng không hề biết nhưng lúc đó thường đều là vì anh quả thực không có việc gì để làm.
Anh đi kiểm tra một lát tủ lạnh và tủ đồ ăn của mình, bên trong nhét không ít đồ ăn, sủi cảo nước, pizza, khoai tây nghiền, cùng với nước ngô ép, còn có sữa, ngày sản xuất rất gần, chắc là Hòa Hòa mới để vào.
Anh ít khi ăn mấy thứ đồ rác này, về cơ bản đều không động vào, cho nên Hòa Hòa thỉnh thoảng lại mang y nguyên trở về, đổi đồ mới cho anh, tránh khỏi quá hạn. Nha đầu này mặc dù đa phần đều rất cẩu thả, nhưng khi cẩn thận cũng khiến người ta phải kinh ngạc.
Nhưng thời tiết như thế này, tâm trạng cũng không tốt, anh thà ăn đồ ăn rác này, cũng không muốn đi ra ngoại cho tâm trạng ướt thêm chút nữa, do đó sau khi anh nghiên cứu các hướng dẫn sử dụng của từng thứ, chọn những thứ có cấp độ rác thấp nhất cố gắng ăn tạm.
Anh đã nói với Hòa Hòa vô số lần về loại đồ ăn không dinh dưỡng này, ép cô học nấu ăn, kết quả là nói đến nỗi bản thân mình cũng thấy nhàm, cũng chỉ nói đến mức Hòa Hòa có thể biến mì sợ khô cong queo thành mỹ vị mà thôi, nhưng cô cũng chỉ có tài nghệ nấu ăn đó.
Trịnh Hài vừa mới ăn liền nhận được điện thoại của Hòa Hòa, nói đi quá vội, quên không cho Tiểu Bảo uống sữa, mong anh nhất định phải giúp. Không cần anh mất nhiều công sức, chỉ cần đổ sữa ra khỏi bình là được.
Trịnh Hài miễn cưỡng sang nhà Hòa Hòa, vô cùng yên tâm khi nhìn thấy con mèo Tiểu Bảo cũng cuộn trong thành một đống, rất ngoan ngoãn ngủ trong ổ của mình, cái cảnh đó rất quen thuộc. Nghĩ một lát, hóa ra là rất giống với dáng vẻ lúc nãy Tiêu Hòa Hòa cuộn mình trong ghế sô pha, ngay cả vẻ mặt cũng giống
Anh cẩn thận lấy ra hộp sữa rót vào trong đĩa. Cái đĩa này năm đó Hòa Hòa đi du lịch ôm bề từ thôn Cảnh Đức, đáy đĩa có hình con cá được vẽ bằng tay. Cô vô cùng yêu quý, có lần bị anh dùng làm đĩa để vỏ hoa quả, làm cô tức muốn chết. Bây giờ trực tiếp bị cô dùng làm đĩa thức ăn cho mèo, cũng không thấy chỗ để cao quý là bao. Trịnh Hài hơi cảm thấy bản thân mình đang ghen với con mèo đó, chỉ vì sự đã ngộ của nó tốt hơn mình.
Ở giữa anh nhận được điện thoại của chị Tường Vi, vừa nhận đã mắng cho anh một trận. Đó là sự bắt đầu bình thường của chị ấy, Trịnh Hài cũng thấy bình thường, cầm điện thoại cách xa tai, nghe thấy chị ấy nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ lắm, vừa hợp lý.
Nhưng vì hôm qua anh bị Hòa Hòa hãm hại vừa mới mắc một lỗi lớn, cho nên hôm nay chị họ trách mắng anh một thời gian vô cùng dài. 15 phút sau, điện thoại của Trịnh Hài đã nóng lên, bản thân chị Tường Vi chắc cũng đã mệt, do đó trở lại trạng thái yểu điệu thục nữ: “A Hài, con tiểu yêu tinh tối qua nói chuyện anh anh em em với cậu trong truyền thuyết đó là ai vậy? Lại bảo vệ cô ta như thế, chắc là rất quan trọng hả? Lúc nào cho chị gặp mặt, giúp em kiểm định một chút.”
“Nói gì thế hả, chị à, không có chuyện đó đâu.”
“Ồ, chị biết rồi, lại là Hòa Hòa, đúng không. Trịnh Hài, cậu thật là, có người anh nào như cậu không? Hòa Hòa cả ngày mang tiếng oan với cậu, sau này gả đi được không?
“Chị à, thật ra……..”
“Có phải Hòa Hòa đã 25 tuổi rồi không, cũng đã đến lúc kết hôn rồi. Đúng rồi, A Hài, bây giờ Hòa Hòa có bạn trai không? Nếu không có, chị giúp nó tìm một người tốt.”
‘Không cần, sắp có rồi.”
“Là người trong hội của em hả, tìm nổi một người đàng hoàng sao?”
“Chị yên tâm, không phải trong giới của em, không giống em.”
“Ồ, vậy thì được, vậy thì được.”
Lúc Trịnh Hài gác mày, phát hiện con mèo con màu vàng đó không biết đã dậy từ lúc nào, đang ở cách anh 1met, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh. Chắc là sự phản ứng thái quá của anh lúc sáng sớm làm nó sợ, cái con vật nhỏ bé này bây giờ cũng không dám đến gần nịnh bợ anh nữa, chỉ thể hiện ra một dáng vẻ vừa đáng thường vừa vô cùng cảnh giác, cẩn thận quan sát anh, dáng vẻ đó lại làm anh nhớ đến bộ dạng sau khi làm hỏng việc của Tiêu Hòa Hòa, dường như khiến Trịnh Hài mềm lòng, muốn cúi người xuống vỗ vỗ đầu nó.
Sau khi anh đưa tay ra mới ý thức được bản thân mình muốn làm cái gì, lập tức lại lùi về phía sau rất xa, giữ khoảng cách an toàn với con mèo đó. Con mèo này thật là tà khí, trực giác nói với anh, con mèo này không thể đến gần.
Ngoài Tiêu Hòa Hòa và mẹ anh, không hề có người nào biết anh sợ mèo, chỉ coi hành động tránh xa mèo của anh là ghét thôi. Thật sự bản thân anh cũng không hiểu, trên thế giới này thứ có thể làm cho anh sợ hãi không nhiều, tại sao anh lại sợ mèo chứ.
Tiêu Hòa Hòa biết là do ngẫu nhiên. Năm Hòa Hòa khoảng 10 tuổi, cô đuổi theo một con mèo lên tận cây. Cô có bản lãnh trèo lên, nhưng lại không xuống nổi, đúng trên cây tận gần nửa tiếng, đợi đến khi Trịnh Hài phát hiện ra cô.
Trịnh Hài đành trèo lên cây bế cô xuống. Anh luôn cảm thấy trèo cây là một việc vừa không có phong độ vừa không nho nhã, cho nên cho dù trước mặt Hòa Hòa thời kỳ đó, cũng chưa từng làm việc gì không có phong độ như vậy. Nhưng sau khi Hòa Hòa đã chạm đất, lại mếu máo miệng nước mắt dàn dụa chỉ vào cành cây: “Mi mi, mi mi.”
Trịnh Hài ngẩng đầu nhìn, sao lại đen đủi thế. Trên cành cây có một con mèo bé xíu, bộ dạng đáng thương gấp chục lần dáng vẻ Hòa Hòa trên cây vừa nãy, run rẩy động đậy, cũng là một tên ngốc trèo lên được nhưng không xuống được.
Mặc dù anh rất đau đầu, nhưng vẻ mặt chờ đợi đáng thương đó của Tiêu Hòa Hòa lại càng làm anh đau đầu hơn, anh đành lấy quyết tâm lại bước lên hành trình cứu giúp.
Vốn dĩ tất cả đều rất thuận lợi, mặc dù anh rất sợ hãi, nhưng che giấu rất tốt, trong mắt người khác là vô cùng trấn tĩnh ung dung, chỉ còn cách đích đến 3,4 mét, thắng lợi ngay trước mắt. Trịnh Hài nghĩ, đợi sau khi mang thành công con mèo này xuống, chứng sợ mèo của bản thân có khi lại hết bệnh, lấy một hơi định trực tiếp bỏ tay ra nhảy xuống
Có lẽ là lúc anh lấy hơi đã làm đau con mèo vong ân bội nghĩa đó, tóm lại nó quay đầu về phía ngón tay anh liền cào mạnh một cái, tinh thần quá đỗi căng thẳng của Trịnh Hài bị bất ngờ, bi kịch trong chớp mắt được tạo thành, thế là, Trịnh Hài cao thủ võ lâm thân thủ phi phàm trong truyền thuyết, trong quá trình tiến hành sự nghiệp yêu thiên nhiên bảo vệ động vật cao cả, đã anh dũng bị thương. Lúc anh tiếp đất không khống chế tốt góc độ và lực, chân phải bị gãy.
Lần bị thương này không được vẻ vang, Trịnh Hài từ chối lộ ra tình tiết cho người khác, cũng ép buộc Tiêu Hòa Hòa người duy nhất biết rõ tình hình phải dán kín miệng lại. Nhưng thứ càng khiến anh không chịu được đó chính là Tiêu Hòa Hòa.
Vừa đúng là nghỉ hè, thứ Tiêu Hòa Hòa có đó chính là thời gian, liền tự nguyện làm nghĩa vụ ở bên cạnh anh trông nom anh, ngày ngày đi đi lại lại trước đầu giường anh, bày ra cái dáng vẻ đại nghĩa hào hùng “Em sẽ làm chân của anh, em sẽ chăm sóc anh cả đời”, ngày ngày nói đến sự sám hối vì không biết điều và tùy hứng của cô, vô cùng quan tâm chăm sóc anh, giúp anh lau mặt, bón cơm, đọc truyện cho anh, chỉ thiếu nước hát ru anh ngủ. Thật ra Trịnh Hài nghi ngờ lúc anh ngủ cô thật sự đã làm như thế.
Cọp ra khỏi rừng bị mèo bắt nạt, Tiêu Hòa Hòa đó là chăm sóc anh cái gì chứ, hoàn toàn là ép anh chơi trò gia đình với cô. Còn về Hòa Hòa mà nói, anh là một thứ đồ chơi lớn chân thật sống động biết bao.
Trịnh Hài bị cô ép đến mức muốn nhảy lầu. Để khiến Hòa Hòa không có cảm giác tội lỗi cũng là vì để cho bản thân anh được yên tĩnh, anh đành nói thật với Tiêu Hòa Hòa, hại anh ngã không phải là vì giúp cô cứu mèo, mà là anh có chứng sợ mèo.
Lúc Trịnh Hài nhớ lại những việc cũ đó, cảm thấy bẩn thân mình đã nhàn rỗi đến một giới hạn nào đó.
Anh vô cùng không hài lòng về việc Hòa Hòa bỏ lại anh trong cái thời tiết ảm đạm cực độ này để ra ngoài hẹn hò với người khác.
Trịnh Hài không thể không thừa nhận, quan hệ của anh và Hòa Hòa, có lúc giống như là quan hệ cha con rất buồn cười đó, anh giống với bề trên của Hòa Hòa hơn dì Lâm, quán giáo cô nhiều hơn. Mà Hòa Hòa nũng nịu anh, nói với anh những bí mật, chắc cũng nhiều hơn so với mẹ của cô, dù gì, ngoài mẹ của Trịnh Hài ra, anh coi như là người ở bên cạnh Hòa Hòa nhiều nhất, còn về, nhìn thấy Hòa Hòa đội mưa to gió lớn đi ra ngoài hẹn hò với người con trai khác, giống như là cảm giác con gái ruột sắp xuất giá vậy, cho dù người con trai đó là bạn của anh, hơn nữa còn là đối tượng mà anh nhiệt tình kiến nghị Hòa Hòa nên suy xét xem sao.
Thật ra trước đây Hòa Hòa cũng yêu mấy người, lâu nhất không đến nửa năm, ngắn nhất chỉ có 2 tuần, đa phần cô đều cười hì hì nói với anh: Em lại thất tình rồi, mau mời em ăn cơm; thỉnh thoảng cũng mất hình tượng khóc mấy tiếng trước mặt anh.
Lúc đó, anh lại chưa từng buồn bực. Chắc là vì, đối tượng của Hòa Hòa đa phần anh đều gặp qua, tuy Hòa Hòa vừa đần vừa ngốc không có cách nghĩ gì, nhưng trong lòng anh lại vẫn rõ ràng biết rằng, cái đống Trương Tam Lý Tứ Vương Lão Triệu Lục đó, không có cơ hội trở thành chàng trai của Hòa Hòa, đều chỉ là kẻ chơi cùng trò chơi trên con đường trưởng thành của Hòa Hòa, chia tay là việc sớm muộn cũng xảy ra.
Nhưng Thời Lâm không giống thế. Trinh Hải hiểu Thời Lâm, cũng hiểu Hòa Hòa, cho nên vô cũng rõ ràng, Thời Lâm là kiểu con trai rất hợp với Hòa Hòa, mà Hòa Hòa lại vừa đúng là kiểu con gái mà Thời Lâm thích, nếu thiên thời địa lợi nhân hòa, vậy………đó mới là nguyên nhân anh hụt hẫng. Trước đây có người nói với anh về câu chuyên người cha khóc lóc nức nở khi con gái xuất giá, anh chỉ coi như là một câu chuyện cười, bây giờ lại có thể hiểu được. Hơn nữa Thời Lâm thường xuyên sống ở nước ngoài, vậy chính là, Hòa Hòa cũng phải đi xa.
Thật là vô vị. Trịnh Hài lại thở dài một tiếng, anh phải đến công ty tìm chút việc làm, hoặc là đến câu lạc bộ đánh bóng bơi lội. Anh nhớ có người nói, nếu một người bắt đầu bất giác nghĩ đến chuyện xưa, đó là biểu hiện của tâm hồn bắt đầu già đi.
Ai nói với anh câu đó nhỉ? Đúng rồi, là Trình Thiếu Thần. Mấy năm đầu Trịnh Thiếu Thần mới từ nước ngoài về, lúc họ cùng nhau uống rượu, vị tiên sinh tâm trạng lúc nào cũng điềm nhiên đó vô cùng tiu nghỉu nói ra sự cảm than như thế.
Làm người quả thật phải phúc hậu. Nhất định là lúc đó anh đập bàn cười ngặt nghẽo, đến mức bị báo ứng nhanh như vậy, bản thân mình cũng bắt đầu chưa già mà đã yếu
Vấn đề là, người ta tâm hồn già đi và hồi tưởng chuyện cũ, là sự việc có nguyên nhân, mục tiêu rõ ràng, hơn nữa cuối cùng đã thỏa nguyện. Mà cái chuyện xưa anh nhớ lại đó, già đi là vì cái gì chứ.
Bỗng nhiên cơ thể và tâm hồn lại bất thường như thế, chắc là vì đã đến lúc cần phải yên ổn. Có lẽ anh nên nghe lời kiến nghị của Hòa Hòa, nghiêm túc tìm một người bạn gái thuận mắt để qua lại xem sao, vừa có thể hết nhàn rỗi, lại có thể chặn miệng của mấy bậc bề trên, vận may đủ tốt có khi còn thuận tiện giải quyết luôn chuyện trọng đại cả đời. Nhất cử đa tiện, sao lại không làm chứ?
Trịnh Hài bị làm ồn đến mức không thể không rút lui khỏi hiện trường đi đến bên cạnh của sổ nhìn nhìn, mưa vẫn không ngớt, do đó liền đi lên phòng tập thể hình ở trên gác.
Anh ở đó hơn một tiếng đồng hồ, chảy đầy mồ hôi, sau khi tắm xong, nghe thấy tiếng quốc ca phát ra từ tivi ở phòng kháhc, chắc là vận động viên Trung Quốc lại giành được huy chương vàng, quyết định đi chiêm ngưỡng bộ dạng ngốc nghếch với đôi mắt ngấn lệ của Hòa Hòa
Từ nhỏ cô đã như thế, yêu tha thiết một cách quá mức bình thường với quốc kỳ và quốc ca, ngay cả khi xem nghi lễ kéo cờ trên tivi cũng có thể cảm động tới mức rớt nước mắt, khiến anh vô cùng thán phục.
Nhưng ngoài thế ra, Hòa Hòa không phải là đứa trẻ hay khóc, bị giáo viên mắng, đánh nhau với bạn, thậm chí ngã chảy máu đầu phải khâu 5 mũi, đều chưa từng rơi lệ, nhiều nhất cũng chỉ mếu máo, bộ dạng đáng thương như là sắp khóc.
Kết quả Trịnh Hài không nhìn thấy được bộ dạng nước mắt dàn dụa trong tưởng tượng của anh, lại nhìn thấy Tiêu Hòa Hòa cuộn tròn như cái bánh mỳ hấp ngủ khò khò trong sô pha, trên người mặc áo của anh.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng rất thấp, chắc là cô không tìm thấy điều khiển điều hòa, cho nên không biết là tìm được ở đâu một chiếc áo của anh liền khoác lên người.
Cô duy trì cái tư thế kỳ quái như bào thai nằm trong bụng mẹ đó, ngủ rất ngon lành, nét mặt cũng giống như là trẻ con trong sáng thuần khiết, một bộ dạng như là trời sập cũng không liên quan đến cô vậy.
Trịnh Hài đứng yên lặng bên cạnh cô một lúc lâu, suy nghĩ xem nên gọi cô dậy, hay là bế cô vào phòng ngủ.
Lúc anh đang do dự, chiếc điện thoại vứt một bên của Hòa Hòa liền reo lên, là bài hát đã 20 năm rồi anh không nghe “Cảnh sát mèo đen”
Anh không biết phải làm sao nhìn một cái tập ký họa rơi trên đất của Hòa Hòa, trong lòng nghĩ cái dớt 5 năm của anh và Hòa Hòa quả nhiên là linh nghiệm. Trước đây Hòa Hòa không có cảm tình gì với cái loài mèo đó, ngay cả mấy con mèo nổi tiếng như mèo kitty, mèo Garfield, mèo đôrêmon, cô chưa từng có hứng thú, tại sao bỗng nhiên lại mê mèo đến thế, thật là tà môn.
Bài hát cũ mèm đó đã hát hết một lần, Hòa Hòa vẫn ngủ bất tỉnh nhân sự. Lần thứ hai lại reo lên, Trịnh Hài không chịu nổi tiếng ồn, cầm điện thoại lên nhét vào tai Hòa Hòa, véo tai cô gọi cô dậy.
Không ngờ là điện thoại hẹn hò, Hòa Hòa vừa ậm ừ trả lời, vừa liếc nhìn Trịnh Hài, Trịnh Hài thấy vậy liền đi sang phòng khác, nhưng vẫn nghe thấy giọng nói của Hòa Hòa: “Em đã vẽ xong hết rồi, hay là đưa cho anh xem trước nhé. Ồ, em chảng có việc gì cả……..không sao, đừng ngại, lát nữa gặp.”
Rất nhanh Hòa Hòa liền nói có việc phải đi, Trịnh Hài cười mà như không cười nhìn bên ngoài một cái: “Mưa to như thế còn đi ra ngoài hẹn hò, không sợ cảm sao?”
“Ai hẹn hò chứ. Em ra ngoài bàn công việc, em vẽ mấy bức tranh giúp một người bạn.” Hòa Hòa chau mày nhìn Trịnh Hài, “Cũng là bạn của anh, anh Thời Lâm ấy.”
“Vậy được, chúc em công việc thuận lợi. Bên ngoài lạnh, mặc nhiều áo một chút.”
Sau khi Hòa Hòa đi, Trịnh Hài càng nhàn rỗi hơn, gọi mấy cuộc điện thoại cho chủ quản xác nhận tiến độ mấy công việc, làm họ sợ đến mức nghe giọng nói đều run rẩy, chỉ lo thời tiết thế này bị ông chủ vô lương tâm tóm đến công ty làm thêm giờ. Người ngoài chỉ biết Trịnh Hài thường nhiệt tình thái quá đối với công việc, nhưng không hề biết nhưng lúc đó thường đều là vì anh quả thực không có việc gì để làm.
Anh đi kiểm tra một lát tủ lạnh và tủ đồ ăn của mình, bên trong nhét không ít đồ ăn, sủi cảo nước, pizza, khoai tây nghiền, cùng với nước ngô ép, còn có sữa, ngày sản xuất rất gần, chắc là Hòa Hòa mới để vào.
Anh ít khi ăn mấy thứ đồ rác này, về cơ bản đều không động vào, cho nên Hòa Hòa thỉnh thoảng lại mang y nguyên trở về, đổi đồ mới cho anh, tránh khỏi quá hạn. Nha đầu này mặc dù đa phần đều rất cẩu thả, nhưng khi cẩn thận cũng khiến người ta phải kinh ngạc.
Nhưng thời tiết như thế này, tâm trạng cũng không tốt, anh thà ăn đồ ăn rác này, cũng không muốn đi ra ngoại cho tâm trạng ướt thêm chút nữa, do đó sau khi anh nghiên cứu các hướng dẫn sử dụng của từng thứ, chọn những thứ có cấp độ rác thấp nhất cố gắng ăn tạm.
Anh đã nói với Hòa Hòa vô số lần về loại đồ ăn không dinh dưỡng này, ép cô học nấu ăn, kết quả là nói đến nỗi bản thân mình cũng thấy nhàm, cũng chỉ nói đến mức Hòa Hòa có thể biến mì sợ khô cong queo thành mỹ vị mà thôi, nhưng cô cũng chỉ có tài nghệ nấu ăn đó.
Trịnh Hài vừa mới ăn liền nhận được điện thoại của Hòa Hòa, nói đi quá vội, quên không cho Tiểu Bảo uống sữa, mong anh nhất định phải giúp. Không cần anh mất nhiều công sức, chỉ cần đổ sữa ra khỏi bình là được.
Trịnh Hài miễn cưỡng sang nhà Hòa Hòa, vô cùng yên tâm khi nhìn thấy con mèo Tiểu Bảo cũng cuộn trong thành một đống, rất ngoan ngoãn ngủ trong ổ của mình, cái cảnh đó rất quen thuộc. Nghĩ một lát, hóa ra là rất giống với dáng vẻ lúc nãy Tiêu Hòa Hòa cuộn mình trong ghế sô pha, ngay cả vẻ mặt cũng giống
Anh cẩn thận lấy ra hộp sữa rót vào trong đĩa. Cái đĩa này năm đó Hòa Hòa đi du lịch ôm bề từ thôn Cảnh Đức, đáy đĩa có hình con cá được vẽ bằng tay. Cô vô cùng yêu quý, có lần bị anh dùng làm đĩa để vỏ hoa quả, làm cô tức muốn chết. Bây giờ trực tiếp bị cô dùng làm đĩa thức ăn cho mèo, cũng không thấy chỗ để cao quý là bao. Trịnh Hài hơi cảm thấy bản thân mình đang ghen với con mèo đó, chỉ vì sự đã ngộ của nó tốt hơn mình.
Ở giữa anh nhận được điện thoại của chị Tường Vi, vừa nhận đã mắng cho anh một trận. Đó là sự bắt đầu bình thường của chị ấy, Trịnh Hài cũng thấy bình thường, cầm điện thoại cách xa tai, nghe thấy chị ấy nói chuyện, nhưng lại nghe không rõ lắm, vừa hợp lý.
Nhưng vì hôm qua anh bị Hòa Hòa hãm hại vừa mới mắc một lỗi lớn, cho nên hôm nay chị họ trách mắng anh một thời gian vô cùng dài. 15 phút sau, điện thoại của Trịnh Hài đã nóng lên, bản thân chị Tường Vi chắc cũng đã mệt, do đó trở lại trạng thái yểu điệu thục nữ: “A Hài, con tiểu yêu tinh tối qua nói chuyện anh anh em em với cậu trong truyền thuyết đó là ai vậy? Lại bảo vệ cô ta như thế, chắc là rất quan trọng hả? Lúc nào cho chị gặp mặt, giúp em kiểm định một chút.”
“Nói gì thế hả, chị à, không có chuyện đó đâu.”
“Ồ, chị biết rồi, lại là Hòa Hòa, đúng không. Trịnh Hài, cậu thật là, có người anh nào như cậu không? Hòa Hòa cả ngày mang tiếng oan với cậu, sau này gả đi được không?
“Chị à, thật ra……..”
“Có phải Hòa Hòa đã 25 tuổi rồi không, cũng đã đến lúc kết hôn rồi. Đúng rồi, A Hài, bây giờ Hòa Hòa có bạn trai không? Nếu không có, chị giúp nó tìm một người tốt.”
‘Không cần, sắp có rồi.”
“Là người trong hội của em hả, tìm nổi một người đàng hoàng sao?”
“Chị yên tâm, không phải trong giới của em, không giống em.”
“Ồ, vậy thì được, vậy thì được.”
Lúc Trịnh Hài gác mày, phát hiện con mèo con màu vàng đó không biết đã dậy từ lúc nào, đang ở cách anh 1met, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh. Chắc là sự phản ứng thái quá của anh lúc sáng sớm làm nó sợ, cái con vật nhỏ bé này bây giờ cũng không dám đến gần nịnh bợ anh nữa, chỉ thể hiện ra một dáng vẻ vừa đáng thường vừa vô cùng cảnh giác, cẩn thận quan sát anh, dáng vẻ đó lại làm anh nhớ đến bộ dạng sau khi làm hỏng việc của Tiêu Hòa Hòa, dường như khiến Trịnh Hài mềm lòng, muốn cúi người xuống vỗ vỗ đầu nó.
Sau khi anh đưa tay ra mới ý thức được bản thân mình muốn làm cái gì, lập tức lại lùi về phía sau rất xa, giữ khoảng cách an toàn với con mèo đó. Con mèo này thật là tà khí, trực giác nói với anh, con mèo này không thể đến gần.
Ngoài Tiêu Hòa Hòa và mẹ anh, không hề có người nào biết anh sợ mèo, chỉ coi hành động tránh xa mèo của anh là ghét thôi. Thật sự bản thân anh cũng không hiểu, trên thế giới này thứ có thể làm cho anh sợ hãi không nhiều, tại sao anh lại sợ mèo chứ.
Tiêu Hòa Hòa biết là do ngẫu nhiên. Năm Hòa Hòa khoảng 10 tuổi, cô đuổi theo một con mèo lên tận cây. Cô có bản lãnh trèo lên, nhưng lại không xuống nổi, đúng trên cây tận gần nửa tiếng, đợi đến khi Trịnh Hài phát hiện ra cô.
Trịnh Hài đành trèo lên cây bế cô xuống. Anh luôn cảm thấy trèo cây là một việc vừa không có phong độ vừa không nho nhã, cho nên cho dù trước mặt Hòa Hòa thời kỳ đó, cũng chưa từng làm việc gì không có phong độ như vậy. Nhưng sau khi Hòa Hòa đã chạm đất, lại mếu máo miệng nước mắt dàn dụa chỉ vào cành cây: “Mi mi, mi mi.”
Trịnh Hài ngẩng đầu nhìn, sao lại đen đủi thế. Trên cành cây có một con mèo bé xíu, bộ dạng đáng thương gấp chục lần dáng vẻ Hòa Hòa trên cây vừa nãy, run rẩy động đậy, cũng là một tên ngốc trèo lên được nhưng không xuống được.
Mặc dù anh rất đau đầu, nhưng vẻ mặt chờ đợi đáng thương đó của Tiêu Hòa Hòa lại càng làm anh đau đầu hơn, anh đành lấy quyết tâm lại bước lên hành trình cứu giúp.
Vốn dĩ tất cả đều rất thuận lợi, mặc dù anh rất sợ hãi, nhưng che giấu rất tốt, trong mắt người khác là vô cùng trấn tĩnh ung dung, chỉ còn cách đích đến 3,4 mét, thắng lợi ngay trước mắt. Trịnh Hài nghĩ, đợi sau khi mang thành công con mèo này xuống, chứng sợ mèo của bản thân có khi lại hết bệnh, lấy một hơi định trực tiếp bỏ tay ra nhảy xuống
Có lẽ là lúc anh lấy hơi đã làm đau con mèo vong ân bội nghĩa đó, tóm lại nó quay đầu về phía ngón tay anh liền cào mạnh một cái, tinh thần quá đỗi căng thẳng của Trịnh Hài bị bất ngờ, bi kịch trong chớp mắt được tạo thành, thế là, Trịnh Hài cao thủ võ lâm thân thủ phi phàm trong truyền thuyết, trong quá trình tiến hành sự nghiệp yêu thiên nhiên bảo vệ động vật cao cả, đã anh dũng bị thương. Lúc anh tiếp đất không khống chế tốt góc độ và lực, chân phải bị gãy.
Lần bị thương này không được vẻ vang, Trịnh Hài từ chối lộ ra tình tiết cho người khác, cũng ép buộc Tiêu Hòa Hòa người duy nhất biết rõ tình hình phải dán kín miệng lại. Nhưng thứ càng khiến anh không chịu được đó chính là Tiêu Hòa Hòa.
Vừa đúng là nghỉ hè, thứ Tiêu Hòa Hòa có đó chính là thời gian, liền tự nguyện làm nghĩa vụ ở bên cạnh anh trông nom anh, ngày ngày đi đi lại lại trước đầu giường anh, bày ra cái dáng vẻ đại nghĩa hào hùng “Em sẽ làm chân của anh, em sẽ chăm sóc anh cả đời”, ngày ngày nói đến sự sám hối vì không biết điều và tùy hứng của cô, vô cùng quan tâm chăm sóc anh, giúp anh lau mặt, bón cơm, đọc truyện cho anh, chỉ thiếu nước hát ru anh ngủ. Thật ra Trịnh Hài nghi ngờ lúc anh ngủ cô thật sự đã làm như thế.
Cọp ra khỏi rừng bị mèo bắt nạt, Tiêu Hòa Hòa đó là chăm sóc anh cái gì chứ, hoàn toàn là ép anh chơi trò gia đình với cô. Còn về Hòa Hòa mà nói, anh là một thứ đồ chơi lớn chân thật sống động biết bao.
Trịnh Hài bị cô ép đến mức muốn nhảy lầu. Để khiến Hòa Hòa không có cảm giác tội lỗi cũng là vì để cho bản thân anh được yên tĩnh, anh đành nói thật với Tiêu Hòa Hòa, hại anh ngã không phải là vì giúp cô cứu mèo, mà là anh có chứng sợ mèo.
Lúc Trịnh Hài nhớ lại những việc cũ đó, cảm thấy bẩn thân mình đã nhàn rỗi đến một giới hạn nào đó.
Anh vô cùng không hài lòng về việc Hòa Hòa bỏ lại anh trong cái thời tiết ảm đạm cực độ này để ra ngoài hẹn hò với người khác.
Trịnh Hài không thể không thừa nhận, quan hệ của anh và Hòa Hòa, có lúc giống như là quan hệ cha con rất buồn cười đó, anh giống với bề trên của Hòa Hòa hơn dì Lâm, quán giáo cô nhiều hơn. Mà Hòa Hòa nũng nịu anh, nói với anh những bí mật, chắc cũng nhiều hơn so với mẹ của cô, dù gì, ngoài mẹ của Trịnh Hài ra, anh coi như là người ở bên cạnh Hòa Hòa nhiều nhất, còn về, nhìn thấy Hòa Hòa đội mưa to gió lớn đi ra ngoài hẹn hò với người con trai khác, giống như là cảm giác con gái ruột sắp xuất giá vậy, cho dù người con trai đó là bạn của anh, hơn nữa còn là đối tượng mà anh nhiệt tình kiến nghị Hòa Hòa nên suy xét xem sao.
Thật ra trước đây Hòa Hòa cũng yêu mấy người, lâu nhất không đến nửa năm, ngắn nhất chỉ có 2 tuần, đa phần cô đều cười hì hì nói với anh: Em lại thất tình rồi, mau mời em ăn cơm; thỉnh thoảng cũng mất hình tượng khóc mấy tiếng trước mặt anh.
Lúc đó, anh lại chưa từng buồn bực. Chắc là vì, đối tượng của Hòa Hòa đa phần anh đều gặp qua, tuy Hòa Hòa vừa đần vừa ngốc không có cách nghĩ gì, nhưng trong lòng anh lại vẫn rõ ràng biết rằng, cái đống Trương Tam Lý Tứ Vương Lão Triệu Lục đó, không có cơ hội trở thành chàng trai của Hòa Hòa, đều chỉ là kẻ chơi cùng trò chơi trên con đường trưởng thành của Hòa Hòa, chia tay là việc sớm muộn cũng xảy ra.
Nhưng Thời Lâm không giống thế. Trinh Hải hiểu Thời Lâm, cũng hiểu Hòa Hòa, cho nên vô cũng rõ ràng, Thời Lâm là kiểu con trai rất hợp với Hòa Hòa, mà Hòa Hòa lại vừa đúng là kiểu con gái mà Thời Lâm thích, nếu thiên thời địa lợi nhân hòa, vậy………đó mới là nguyên nhân anh hụt hẫng. Trước đây có người nói với anh về câu chuyên người cha khóc lóc nức nở khi con gái xuất giá, anh chỉ coi như là một câu chuyện cười, bây giờ lại có thể hiểu được. Hơn nữa Thời Lâm thường xuyên sống ở nước ngoài, vậy chính là, Hòa Hòa cũng phải đi xa.
Thật là vô vị. Trịnh Hài lại thở dài một tiếng, anh phải đến công ty tìm chút việc làm, hoặc là đến câu lạc bộ đánh bóng bơi lội. Anh nhớ có người nói, nếu một người bắt đầu bất giác nghĩ đến chuyện xưa, đó là biểu hiện của tâm hồn bắt đầu già đi.
Ai nói với anh câu đó nhỉ? Đúng rồi, là Trình Thiếu Thần. Mấy năm đầu Trịnh Thiếu Thần mới từ nước ngoài về, lúc họ cùng nhau uống rượu, vị tiên sinh tâm trạng lúc nào cũng điềm nhiên đó vô cùng tiu nghỉu nói ra sự cảm than như thế.
Làm người quả thật phải phúc hậu. Nhất định là lúc đó anh đập bàn cười ngặt nghẽo, đến mức bị báo ứng nhanh như vậy, bản thân mình cũng bắt đầu chưa già mà đã yếu
Vấn đề là, người ta tâm hồn già đi và hồi tưởng chuyện cũ, là sự việc có nguyên nhân, mục tiêu rõ ràng, hơn nữa cuối cùng đã thỏa nguyện. Mà cái chuyện xưa anh nhớ lại đó, già đi là vì cái gì chứ.
Bỗng nhiên cơ thể và tâm hồn lại bất thường như thế, chắc là vì đã đến lúc cần phải yên ổn. Có lẽ anh nên nghe lời kiến nghị của Hòa Hòa, nghiêm túc tìm một người bạn gái thuận mắt để qua lại xem sao, vừa có thể hết nhàn rỗi, lại có thể chặn miệng của mấy bậc bề trên, vận may đủ tốt có khi còn thuận tiện giải quyết luôn chuyện trọng đại cả đời. Nhất cử đa tiện, sao lại không làm chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.