Chương 11
Phiêu A Hề
26/11/2013
Thời kỳ tinh thần sa sút này cũng gần như tuổi dậy thì, và thời kỳ mãn kinh, thật là khó trải qua.
Tiêu Hòa Hòa bỗng nhiên trở nên bận rộn, đến nỗi Trịnh Hài gặp cô cũng phải hẹn trước.
Anh tìm Tiêu Hòa Hòa mấy lần, cô không phải là không nghe điện, thì là nói một câu đang bận rồi nhanh chóng dập máy. Còn có một lần, đã hẹn buổi tối cùng ăn cơm, nhưng lúc gần đến giờ thì cô cho anh leo cây.
May mà là Hòa Hòa. Nếu là người phụ nữ khác, chỉ cần dám đùa với anh một nửa như vậy, sẽ có thể bị xóa bỏ triệt để trong danh sách trí nhớ của Trịnh Hài.
Sau này, Trịnh Hài tìm Hòa Hòa có việc gì, liền dứt khoát bảo Vi Chi Huyền truyền đạt, tránh khỏi bản thân mình bị một vố vô vị.
Anh nghi ngờ Hòa Hòa và Thời Lâm thật sự đã bắt đầu qua lại, nhưng vì cái trở ngại tâm lý “con trai lắm chuyện rất vô vị”, nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trước đây lúc Tiêu Hòa Hòa yêu cũng thường lạnh nhạt với anh, lúc tìm người cũng luôn không thấy. Cho nên mỗi lần Hòa Hòa có bạn trai, chính là khoảng thời gian anh càng buồn chán hơn, buồn chán đến mức anh cũng không thể không đi tìm một cô gái để qua lại, để tống cổ cái thời gian bỗng nhiên trở nên nhàn rỗi không có việc gì làm đó. Đợi Hòa Hòa yêu đương kết thúc, anh hoặc là an ủi cô đừng quá đau lòng, hoặc là dạy cô không được quá tùy tiện, một tuần luôn gọi cô ra ngoài đến vài ba lần, vì thế sự qua lại miễn cưỡng đó của anh cũng dần dần biến mất.
Hòa Hòa là một người chuyên tâm chăm chú, là một ưu điểm sáng nhất trong số ít những ưu điểm của cô, bất luận làm việc gì, đều làm hết sức mình, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vô cùng ương ngạnh.
Điểm này chính là điểm anh thiếu hụt nhất. Cha thường răn dạy và quở mắng anh sống quá thiếu nhiệt tình, từ nhỏ đến lớn chưa từng chuyên tâm vào bất cứ việc gì, bất kể làm gì cũng thiếu hứng thú.
Cái đó thật sự không thể trách anh được. Anh vừa sinh ra đã có tất cả, gia thế tốt, ngoại hình tốt, đầu óc tốt, từ nhỏ đã được nâng như nâng trứng, không có thứ gì muốn mà không được, cả ngày chơi cũng có thể thi được vào trường hạng nhất, tham gia đại hội thể thao tùy tiện cũng có thế đem được mấy cái quán quân về nhà, còn về học ngoại ngữ, học âm nhạc, anh cũng luôn dùng ít thời gian hơn người khác, liền có thể đạt được thành tích tốt hơn người khác rất nhiều.
Nhiều năm trước có một lần Tiêu Hòa Hòa gặm khoai miếng, lật truyện tranh thiếu nữ, mơ hồ không rõ đọc một câu: “Cuộc đời của anh giống như là gặm màn thầu uống nước lọc vậy, thật sự không có sự kinh ngạc vui mừng nào.”
Lúc đó anh đang ngồi trước máy tính của Hòa Hòa, chỉ dùng không đến 2 tiếng, đang đánh qua hết tất cả các cửa của trò chơi bắn súng mà Hòa Hòa chơi phát điên cả tháng nay vẫn chưa chơi hết đó, hơn nữa đó là lần đầu tiên anh chơi, ngay cả quy tắc cũng không rõ lắm.
Cho nên anh thường bùi ngùi, nếu anh có thể ngốc đến mức có lợi như Tiêu Hòa Hòa, vậy cảm giác hạnh phúc của anh chắc sẽ mãnh liệt hơn rất nhiều.
Ví dụ, lúc tốt nghiệp cấp 2 Tiêu Hòa Hòa sợ nhất là kiểm tra chạy 800m, bởi vì bình thường cô chưa từng chạy đạt tiêu chuẩn, cho nên đợt đó bất cứ lúc nào nhìn thấy cô, cô đều chạy đi chạy lại, Sau này Trịnh Hài dưới mệnh lệnh của mẹ liền làm huấn luyện viên cho cô. Nhận thức của Hòa Hòa thật ra rất nhanh, 5 ngày sau liền có thể đạt đủ tiêu chuẩn, đợi đến lúc kiểm tra chính thức, không ngờ cô đạt được điểm tuyệt đối.
Cái cảm giác hài lòng vì bỏ ra công sức mà đạt được đó, bản thân Trịnh Hài rất khó có thể hương thụ được, chỉ có thể được chia sẻ một chút từ con ngốc Hòa Hòa đó thôi, lờ mờ thể nghiệm được một chút cảm giác.
Mấy ngày sau, anh không gặp được Hòa Hòa, nhưng lại ngẫu nhiên gặp Thời Lâm ở một nhà hàng, sau khi bữa cơm của hai người đều đã tàn, liền quyết định đổi một nơi khác tụ họp.
Thời Lâm không thích chơi, Trịnh Hài cũng thích yên tĩnh, hai người quyết định đi xuống nơi vui chơi dứa tầng hầm của nhà hàng chơi bi-a, phòng bi-a là phòng đơn sang trọng, rất yên tĩnh. Hai người nghiêm túc chơi hai ván, Thời Lâm là cao thủ bi-a, những cũng chỉ miễn cưỡng thắng 1 thua 1 với tay bi-a nửa mùa như Trịnh Hài, nên cứ tấm tắc khen.
“Nhiệm vụ ở trong nước của tớ sắp kết thúc rồi, giữa tháng sau sẽ về Mỹ.” Thời Lâm uống một ngụm nước nói.
“Nhanh như vậy? Vậy kế hoạch của cậu với Hòa Hòa thì sao?”
“Nói ra thì, lần này coi như là tớ gậy ông đập lưng ông, vì viện cớ có thể gặp cô ấy, tự cho là mình thông minh tìm cho cô một công việc thêm bên ngoài, kết quả là hại cô ấy bận đến mức cơm cũng không có thời gian để ăn, chứ đừng nói đến hẹn cô ấy ra ngoài.”
“Đã nhiều năm như thế, học vấn của cậu càng ngày càng nhiều, thủ đoạn theo đuổi con gái lại chẳng thấy được nâng cao lên tý nào.” Trịnh Hài nhẹ nhàng đánh một quá bóng vào lưới, “Nhưng, con bé không có thời gian ăn cơm cùng cậu, cũng sẽ không có thời gian ăn cơm cùng người khác, ngay cả tớ cũng không gọi nó ra được. Cho nên đừng nhụt chí, tiếp tục cố gắng.”
“Thủ đoạn của tớ đương nhiên là không thể so bì với của cậu được.” Thời Lâm cười, “Trước đây có người nói, Trịnh thiếu gia từ trước luôn coi thường những anh chàng thèm muốn em gái nuôi của anh ta, thấy một người liền hủy một người. Hóa ra cái đó đều là tin đồn à.”
“Là tên tiểu nhân nào hại tớ như thế hả? Tớ chỉ là giúp con bé trấn giữ cửa ải mà thôi. Con nha đầu ấy thường rất ngốc rất ngây thơ, cũng phải đề phòng trước chẳng may nó gặp phải con sói già chứ, phải không?”
Thời Lâm đập bàn cười lớn: “A Hài A Hài, trước đây tớ chưa từng phát hiện trên cơ thể cậu lại phát ra ánh sáng của tình cha đó, chói đến mức mắt tớ không mở nổi nữa rồi.”
“Cậu ấy. Nếu cậu thật sự có ý với Hòa Hòa, thì từ giờ hãy bắt đầu xu nịnh tớ cho tốt.”
Thời Lâm lúc nãy cười chảy cả nước mắt, dụi dụi mắt tiếp tục nói: “Rất ngốc rất ngây thơ? Tớ lại không thấy thế. Hòa Hòa cô bé ấy tương đối có chủ kiến, nhưng dường như đều để ở trong lòng, không thích nói chuyện. Cậu xem cô ấy ngồi đó, bỗng nhiên rất hoạt bát, bỗng nhiên lại rất trầm tĩnh, có lúc giống như là nhỏ hơn tuổi của cô đến 10 tuổi, có lúc lại cảm thấy hoàn thoàn vượt qua tuổi của cô ấy hiện nay, một cô gái khiến cho người ta suy nghĩ không thâu.”
“Thời Lâm, cậu chắc chắn là cậu đang nói đến Tiêu Hòa Hòa, là cùng một Hòa Hòa mà tớ quen biết?”
“Không chắc chắn lắm. Hòa Hòa nhà cậu có chị em sinh đôi sao?”
Tín hiệu điện thoại dưới tầng hầm không tốt, Trịnh Hài ra ngoài nhận điện thoại, vẫn đang nghĩ về sự hình dung của Thời Lâm về Hòa Hòa, không nhịn được cười. Hóa ra đó chính là trong mắt người yêu thì ai cũng là Tây Thi, qua miệng của Thời Lâm, Tiêu Hòa Hòa đó đâu còn là Tiêu Hòa Hòa, hoàn toàn chính là cô gái thần bí khó hiểu ở trong truyền thuyết.
Không xa có tiếng cãi nhau ầm í, tiếng mắng mỏ, cùng với tiếng phụ nữ khóc.
Đây vốn dĩ chính là nơi thị phi hỗn loạn, cũng chẳng lạ gì, ai cũng không muốn gây thêm chuyện cho mình, nếu làm ồn lên, tự nhiên sẽ có chủ tiệm đến khống chế. Người có thể làm ăn lớn ở giữa khu này như thế này, không phải là tầm thường. Cho nên ồn ào một lúc lâu, cũng chỉ đứng xa quan sát.
Trịnh Hài dập điện thoại, chuẩn bị tiếp tục đi quyết thắng thua cuối cùng với Thời Lâm, ở giữa trung tâm tiếng ồn đó lại có một giọng nói giòn tan đột nhiên vang lên: ‘Dừng tay! Anh tiếp tục đánh cô ấy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đó!”
Giọng nói đó dịu dàng nhưng tương đối quyết đoán, xung quanh trong chốc lát trở nên yên tĩnh.
“Mày ở đâu đến hả? Tao dạy dỗ vợ thì liên quan chó gì đến mày chứ? Cút, nếu không tao giải quyết cả mày luôn!”
“Anh có sức lực mà không có chỗ để phát tiết hả, có thể ra ngoài cảnh vác hàng, đi làm công nhân xây dựng, còn có thể đi ra chiến trận đánh nhau. Đất nước chúng ta không có chiến tranh, còn có chỗ dụng binh quốc tế. Chỉ biết ngang ngược trước mặt phụ nữ, anh là cái loại nam tử hán đại trượng phu gì chứ?”
Có người cười khe khẽ. Người con trai dường như xông lên đánh cô gái dũng cảm đó, bị người ta kéo ra, mà cô gái đó thật sự rút ra điện thoại bấm số.
Bảo an và giám đốc nhanh chóng đến nơi, khuyên bảo an ủi, trong chốc lát, sự việc bình thường trở lại.
Trịnh Hài đi về phía trước xem một lát. Cô gái đó mặc một chiếc váy liền màu đỏ, dáng người xinh đẹp, tóc đen nhánh chấm vai. Mặc dù nhìn không rõ diện mạo, nhưng vóc dáng đẹp giọng nói hay, cơ bản có thể coi như mỹ nữ rồi, đáng tiếc dũng cảm vô mưu, ở nơi vui chơi giải trí ăn mặc như vậy đã đủ ngu ngốc rồi, còn muốn xuất hiện làm Bao Thanh Thiên một lần, quả thật là không có đầu óc.
Anh luôn cho rằng Tiêu Hòa Hòa chính là điển hình của “rất ngốc rất ngây thơ”, hôm nay mới biết, hóa ra còn có người còn ngốc hơn ngây thơ hơn cả cô tồn tại.
Lúc rất muộn, Trịnh Hài tạm biệt Thời Lâm ở bãi đỗ xe.
Xe của Trịnh Hài đỗ ở phía trong, đi muộn hơn một chút. Lúc anh chầm chậm lái xe đi ra, từ gương phát quang nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ đứng ở một góc bãi đỗ xe, đang nhìn quanh, dường như tìm cái gì đó.
Anh tiếp tục chú ý cái điểm đó, sau đó liền phát hiện lại có hai bóng đen dường như đang tiếp cận cô ấy.
Anh suy nghĩ mấy giây, than một tiếng, quay mạnh bánh lái, quay đầu xe.
Trịnh Hài quay lại nhìn thấy cảnh tượng hai người thanh niên ăn mặc kỳ quái đó ép cô gái yếu ớt không có đường lùi.
Anh bỗng nhiên cảm thấy phiền não. Quan sát tình hình một lúc, mở cửa xe âm thầm đi gần về phía họ, hét lên một tiếng “Tiểu Vi!”
Hai người đó sững sờ. Cô gái váy đỏ phản ứng rất nhanh nhạy, nhân lúc hay tên đo quay đầu lại, lập tức chạy về hướng ngược lại.
Ngay lúc đó một tên liền đuổi theo, một tên khác lại đấm một cú về phía Trịnh Hài, bị anh nhẹ nhàng tránh được, ngược lại khiến tên đó ngã nhào.
Anh bớt thì giờ nhìn về phía người con gái đó một cái. Không gian bãi đỗ xe không quá lớn, nhưng cô gái đó lại rất bình tĩnh, chạy lòng vòng cũng chẳng chạy xa, nhưng cuối cùng lại cách tên cao lớn đó một chiếc xe.
Trịnh Hài nhảy qua nóc mấy chiếc xe, kéo cô gái đó: “Chúng ta đi thôi.” Lại quay người lại nói với hai tên kia: “Đừng đuổi nữa, tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Hai tên đó chủi một câu shit, ngược lại lao lên. Trịnh Hài nới tay nhẹ nhàng đẩy cô gái đó, thuận theo hướng một tên đang lao lên lùi một bước, tóm lấy vai hắn, một tay kia nhằm vào cổ hắn, đưa chân lên đá hắn ra ngoài, đúng lúc đâm vào tên kia. Tên này chắc là bị thương không nhẹ, lúc lâu sau mới bò dậy, một tên lại xông lên, lại bị một chiêu của Trịnh Hài khống chế cánh tay, bẻ ngoặt tay dùng khủy tay đập vào bụng hắn, đau đến nỗi rất lâu sau vẫn không ngẩng lên được. Anh vặn cánh tay tên đó quan sát tên còn lại, vừa ra hiệu cho cô gái bên cạnh đi ra xa hơn, vừa chậm chậm nói: “Nếu Trịnh Khải Hùng biết đàn em dưới tay mình chỉ biết bắt nạt phụ nữ yếu đuối, chắc sẽ cảm thấy rất mất mắt nhỉ.”
“Mày……anh……..anh biết đại ca chúng em sao?” Cái tên đau đến nỗi toát mồ hôi dưới tay anh dưới sự hoang mang ngay cả cách xưng hô cũng đã thay đổi.
“Cũng không coi là quá thân quen, Chỉ là lúc chúng tao chơi bắn bi ném bùn, chắc chúng mày vẫn còn chưa biết đi.” Trịnh Hài nói nhàn nhạt.
Hai tên đó khí thế ầm ầm xông lên, thoi thóp yếu ớt bỏ đi, trước khi đi cười nói: “Anh, chúng em chỉ là đùa với vị tiêu thứ đó, chỉ muôn dọa dọa cô ta một chút mà thôi, thật sự không có ác ý.”
Họ không dám dừng ở bãi đỗ xe quá lâu, tránh khỏi gây ra thêm nhiều chuyện, do đó Trịnh Hài bảo cô gái đó lên xe của anh.
“Thật sự phải cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo.”
“Anh học võ phải không, rất lợi hại đó.”
“Cũng được.”
“Sao anh dám vật lộn với chúng? Không sợ chúng đem theo súng sao?”
“Tôi đã quan sát rồi, trên người bọn chúng không thể có súng.”
“Sao anh biết lai lịch của đám người đó.”
“Đoán mò thôi.”
“Anh thật sự quen biết đại ca bọn chúng?”
“Không thân thiết lắm, chỉ là học cùng cấp 1 mấy năm.”
“Sao anh biết tên mụ của tôi? Anh quen tôi?”
“Hả? Tôi tùy tiện nói thôi, tên một bài hát.”
Cô gái yên tĩnh lại, bỗng nhiên kêu nhẹ một tiếng: “Anh bị thương rồi?” Cô hơi hoảng loạn vội vàng tìm khăn giấy ở trong túi xách ấn vào vết thương của anh, lại dường như lấy đai thắt váy xuống giúp anh băng lại.
Vết thương không lớn, chỉ là tróc một mảng da trên cánh tay, bây giờ bắt đầu chảy máu. Nói ra thì mất mặt, dường như lúc nãy anh dùng khủy tay tấn công một tên, trên quần áo của tên đó có treo một phụ kiện bằng vàng, bị ám khí cắt thương như thế.
Trịnh Hài kinh ngạc khâm phục. Cô gái này vừa này còn giống như là thẩm phán hào hùng chính nghĩa đấu lại tên côn đồ ở trong khu vui chơi, ở bãi đỗ xe bị người bao vây cũng trấn tĩnh giống như là đi dự tiệc, bây giờ lại biết lo lắng, ngay cả tay cũng hơi run lên.
Con gái là một loài rất khó đoán, biện pháp tốt nhất chính là không cần phải tốn suy nghĩ vì họ.
Trịnh Hài bị sự run rẩy của cô làm cho chóng mặt, không nhịn được hỏi: “Lúc nãy rõ ràng là đắc tội với người khác, tại sao lại còn dám một mình đi lại ở bãi đỗ xe?”
“Tôi luôn không nhớ được xe của mình để ở đâu, tìm rất lâu không thấy. Tôi cho rằng sự việc đó đã không còn nữa, không ngờ trong nước ở nơi như thế cũng có loại đàn ông không có phong độ không có sự khoan dung.”
Trịnh Hài phát hiện anh đang nói chuyện với người sao Hỏa. Anh lấy giọng, nhưng vẫn nuốt những lời muốn nói vào trong, cuối cùng hỏi một câu: “Biển số xe cô là bao nhiêu? Loại gì? Màu gì?”
Anh lái xe quay vòng mấy phút, cuối cùng tìm thấy chiếc xe chói mắt giống như quần áo của vị nữ anh hùng đó. Hóa ra xuất thân của cô ta cao quý, không biết nguy hiểm của nhân gian cũng coi như là có nguyên do.
Cô gái kiên quyết đưa Trịnh Hài đi bệnh viện băng bó vết thương, bị Trịnh Hài nói mọi cách từ chối, hơi lo lắng rút danh thiếp ra đưa cho anh: “Vết thương của anh nếu có vấn đề gì, nhất định nhớ phải liên lạc với tôi đấy.”
“Vết thương nhỏ như thế, có thể có chuyện gì chứ?”
“Uốn ván, nhiễm trùng huyết, tất cả đều có thể. Anh nhất định không được lơ là không chú ý.” Cô gái đó dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói.
Trịnh Hài một lần nữa khẳng định cô gái này từ sao Hỏa quay về để thăm thân nhân. Cuối cùng anh đã đợi được cô gái đó chầm chậm lái xe ra, bản thân mình cũng khởi động xe.
Lúc họ lái xe ra có đi cùng đường một đoạn, cô gái vẫy vẫy tay với anh, mở cửa sổ xe, anh cũng mở ra.
Tôi tên là Dương Úy Kỳ.”
“Tôi biết, trên danh thiếp của cô có ghi.”
“Anh tên là gì? Hôm khác tôi nhất định phải cảm ơn anh.”
“Chỉ tiện tay giúp đỡ thôi, không cần để ý, tạm biệt.”
Trịnh Hài vẫy vẫy tay về phía bên cạnh, đạp ga đến hết cỡ, chiếc xe lao vọt di.
Anh lái xe cửa sổ gió thổi vào, nghe tiếng âm nhạc điện tử mê hoặc mệt mỏi rời rã đó cả đường lái xe về nhà, đồng chí Lão Trịnh nếu nghe thấy anh nghe loại nhạc này, nhất định lại phải nói cuộc sống của anh chán chường thiếu sức sống.
Những ngày gần đây anh quả thật vô cùng chán chường thiếu sức sống, hai năm trở lại đây anh chưa từng trải qua thời kỳ sa sút tinh thần, không những không có dấu hiệu tốt lên, ngược lại càng trở nên nặng hơn. Theo lý mà nói gặp phải việc kích thích, lại đanh nhau, lại là mỹ nữ, anh nên có chút cảm giác kích động và hứng phấn mới phải, nhưng anh vẫn buồn chán như cũ, chỉ vết thương ở trên cánh tay phải là nhắc nhở anh thôi, tối hôm nay hình như có chút việc hứng thú hơn trước.
Tiêu Hòa Hòa bỗng nhiên trở nên bận rộn, đến nỗi Trịnh Hài gặp cô cũng phải hẹn trước.
Anh tìm Tiêu Hòa Hòa mấy lần, cô không phải là không nghe điện, thì là nói một câu đang bận rồi nhanh chóng dập máy. Còn có một lần, đã hẹn buổi tối cùng ăn cơm, nhưng lúc gần đến giờ thì cô cho anh leo cây.
May mà là Hòa Hòa. Nếu là người phụ nữ khác, chỉ cần dám đùa với anh một nửa như vậy, sẽ có thể bị xóa bỏ triệt để trong danh sách trí nhớ của Trịnh Hài.
Sau này, Trịnh Hài tìm Hòa Hòa có việc gì, liền dứt khoát bảo Vi Chi Huyền truyền đạt, tránh khỏi bản thân mình bị một vố vô vị.
Anh nghi ngờ Hòa Hòa và Thời Lâm thật sự đã bắt đầu qua lại, nhưng vì cái trở ngại tâm lý “con trai lắm chuyện rất vô vị”, nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Trước đây lúc Tiêu Hòa Hòa yêu cũng thường lạnh nhạt với anh, lúc tìm người cũng luôn không thấy. Cho nên mỗi lần Hòa Hòa có bạn trai, chính là khoảng thời gian anh càng buồn chán hơn, buồn chán đến mức anh cũng không thể không đi tìm một cô gái để qua lại, để tống cổ cái thời gian bỗng nhiên trở nên nhàn rỗi không có việc gì làm đó. Đợi Hòa Hòa yêu đương kết thúc, anh hoặc là an ủi cô đừng quá đau lòng, hoặc là dạy cô không được quá tùy tiện, một tuần luôn gọi cô ra ngoài đến vài ba lần, vì thế sự qua lại miễn cưỡng đó của anh cũng dần dần biến mất.
Hòa Hòa là một người chuyên tâm chăm chú, là một ưu điểm sáng nhất trong số ít những ưu điểm của cô, bất luận làm việc gì, đều làm hết sức mình, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vô cùng ương ngạnh.
Điểm này chính là điểm anh thiếu hụt nhất. Cha thường răn dạy và quở mắng anh sống quá thiếu nhiệt tình, từ nhỏ đến lớn chưa từng chuyên tâm vào bất cứ việc gì, bất kể làm gì cũng thiếu hứng thú.
Cái đó thật sự không thể trách anh được. Anh vừa sinh ra đã có tất cả, gia thế tốt, ngoại hình tốt, đầu óc tốt, từ nhỏ đã được nâng như nâng trứng, không có thứ gì muốn mà không được, cả ngày chơi cũng có thể thi được vào trường hạng nhất, tham gia đại hội thể thao tùy tiện cũng có thế đem được mấy cái quán quân về nhà, còn về học ngoại ngữ, học âm nhạc, anh cũng luôn dùng ít thời gian hơn người khác, liền có thể đạt được thành tích tốt hơn người khác rất nhiều.
Nhiều năm trước có một lần Tiêu Hòa Hòa gặm khoai miếng, lật truyện tranh thiếu nữ, mơ hồ không rõ đọc một câu: “Cuộc đời của anh giống như là gặm màn thầu uống nước lọc vậy, thật sự không có sự kinh ngạc vui mừng nào.”
Lúc đó anh đang ngồi trước máy tính của Hòa Hòa, chỉ dùng không đến 2 tiếng, đang đánh qua hết tất cả các cửa của trò chơi bắn súng mà Hòa Hòa chơi phát điên cả tháng nay vẫn chưa chơi hết đó, hơn nữa đó là lần đầu tiên anh chơi, ngay cả quy tắc cũng không rõ lắm.
Cho nên anh thường bùi ngùi, nếu anh có thể ngốc đến mức có lợi như Tiêu Hòa Hòa, vậy cảm giác hạnh phúc của anh chắc sẽ mãnh liệt hơn rất nhiều.
Ví dụ, lúc tốt nghiệp cấp 2 Tiêu Hòa Hòa sợ nhất là kiểm tra chạy 800m, bởi vì bình thường cô chưa từng chạy đạt tiêu chuẩn, cho nên đợt đó bất cứ lúc nào nhìn thấy cô, cô đều chạy đi chạy lại, Sau này Trịnh Hài dưới mệnh lệnh của mẹ liền làm huấn luyện viên cho cô. Nhận thức của Hòa Hòa thật ra rất nhanh, 5 ngày sau liền có thể đạt đủ tiêu chuẩn, đợi đến lúc kiểm tra chính thức, không ngờ cô đạt được điểm tuyệt đối.
Cái cảm giác hài lòng vì bỏ ra công sức mà đạt được đó, bản thân Trịnh Hài rất khó có thể hương thụ được, chỉ có thể được chia sẻ một chút từ con ngốc Hòa Hòa đó thôi, lờ mờ thể nghiệm được một chút cảm giác.
Mấy ngày sau, anh không gặp được Hòa Hòa, nhưng lại ngẫu nhiên gặp Thời Lâm ở một nhà hàng, sau khi bữa cơm của hai người đều đã tàn, liền quyết định đổi một nơi khác tụ họp.
Thời Lâm không thích chơi, Trịnh Hài cũng thích yên tĩnh, hai người quyết định đi xuống nơi vui chơi dứa tầng hầm của nhà hàng chơi bi-a, phòng bi-a là phòng đơn sang trọng, rất yên tĩnh. Hai người nghiêm túc chơi hai ván, Thời Lâm là cao thủ bi-a, những cũng chỉ miễn cưỡng thắng 1 thua 1 với tay bi-a nửa mùa như Trịnh Hài, nên cứ tấm tắc khen.
“Nhiệm vụ ở trong nước của tớ sắp kết thúc rồi, giữa tháng sau sẽ về Mỹ.” Thời Lâm uống một ngụm nước nói.
“Nhanh như vậy? Vậy kế hoạch của cậu với Hòa Hòa thì sao?”
“Nói ra thì, lần này coi như là tớ gậy ông đập lưng ông, vì viện cớ có thể gặp cô ấy, tự cho là mình thông minh tìm cho cô một công việc thêm bên ngoài, kết quả là hại cô ấy bận đến mức cơm cũng không có thời gian để ăn, chứ đừng nói đến hẹn cô ấy ra ngoài.”
“Đã nhiều năm như thế, học vấn của cậu càng ngày càng nhiều, thủ đoạn theo đuổi con gái lại chẳng thấy được nâng cao lên tý nào.” Trịnh Hài nhẹ nhàng đánh một quá bóng vào lưới, “Nhưng, con bé không có thời gian ăn cơm cùng cậu, cũng sẽ không có thời gian ăn cơm cùng người khác, ngay cả tớ cũng không gọi nó ra được. Cho nên đừng nhụt chí, tiếp tục cố gắng.”
“Thủ đoạn của tớ đương nhiên là không thể so bì với của cậu được.” Thời Lâm cười, “Trước đây có người nói, Trịnh thiếu gia từ trước luôn coi thường những anh chàng thèm muốn em gái nuôi của anh ta, thấy một người liền hủy một người. Hóa ra cái đó đều là tin đồn à.”
“Là tên tiểu nhân nào hại tớ như thế hả? Tớ chỉ là giúp con bé trấn giữ cửa ải mà thôi. Con nha đầu ấy thường rất ngốc rất ngây thơ, cũng phải đề phòng trước chẳng may nó gặp phải con sói già chứ, phải không?”
Thời Lâm đập bàn cười lớn: “A Hài A Hài, trước đây tớ chưa từng phát hiện trên cơ thể cậu lại phát ra ánh sáng của tình cha đó, chói đến mức mắt tớ không mở nổi nữa rồi.”
“Cậu ấy. Nếu cậu thật sự có ý với Hòa Hòa, thì từ giờ hãy bắt đầu xu nịnh tớ cho tốt.”
Thời Lâm lúc nãy cười chảy cả nước mắt, dụi dụi mắt tiếp tục nói: “Rất ngốc rất ngây thơ? Tớ lại không thấy thế. Hòa Hòa cô bé ấy tương đối có chủ kiến, nhưng dường như đều để ở trong lòng, không thích nói chuyện. Cậu xem cô ấy ngồi đó, bỗng nhiên rất hoạt bát, bỗng nhiên lại rất trầm tĩnh, có lúc giống như là nhỏ hơn tuổi của cô đến 10 tuổi, có lúc lại cảm thấy hoàn thoàn vượt qua tuổi của cô ấy hiện nay, một cô gái khiến cho người ta suy nghĩ không thâu.”
“Thời Lâm, cậu chắc chắn là cậu đang nói đến Tiêu Hòa Hòa, là cùng một Hòa Hòa mà tớ quen biết?”
“Không chắc chắn lắm. Hòa Hòa nhà cậu có chị em sinh đôi sao?”
Tín hiệu điện thoại dưới tầng hầm không tốt, Trịnh Hài ra ngoài nhận điện thoại, vẫn đang nghĩ về sự hình dung của Thời Lâm về Hòa Hòa, không nhịn được cười. Hóa ra đó chính là trong mắt người yêu thì ai cũng là Tây Thi, qua miệng của Thời Lâm, Tiêu Hòa Hòa đó đâu còn là Tiêu Hòa Hòa, hoàn toàn chính là cô gái thần bí khó hiểu ở trong truyền thuyết.
Không xa có tiếng cãi nhau ầm í, tiếng mắng mỏ, cùng với tiếng phụ nữ khóc.
Đây vốn dĩ chính là nơi thị phi hỗn loạn, cũng chẳng lạ gì, ai cũng không muốn gây thêm chuyện cho mình, nếu làm ồn lên, tự nhiên sẽ có chủ tiệm đến khống chế. Người có thể làm ăn lớn ở giữa khu này như thế này, không phải là tầm thường. Cho nên ồn ào một lúc lâu, cũng chỉ đứng xa quan sát.
Trịnh Hài dập điện thoại, chuẩn bị tiếp tục đi quyết thắng thua cuối cùng với Thời Lâm, ở giữa trung tâm tiếng ồn đó lại có một giọng nói giòn tan đột nhiên vang lên: ‘Dừng tay! Anh tiếp tục đánh cô ấy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đó!”
Giọng nói đó dịu dàng nhưng tương đối quyết đoán, xung quanh trong chốc lát trở nên yên tĩnh.
“Mày ở đâu đến hả? Tao dạy dỗ vợ thì liên quan chó gì đến mày chứ? Cút, nếu không tao giải quyết cả mày luôn!”
“Anh có sức lực mà không có chỗ để phát tiết hả, có thể ra ngoài cảnh vác hàng, đi làm công nhân xây dựng, còn có thể đi ra chiến trận đánh nhau. Đất nước chúng ta không có chiến tranh, còn có chỗ dụng binh quốc tế. Chỉ biết ngang ngược trước mặt phụ nữ, anh là cái loại nam tử hán đại trượng phu gì chứ?”
Có người cười khe khẽ. Người con trai dường như xông lên đánh cô gái dũng cảm đó, bị người ta kéo ra, mà cô gái đó thật sự rút ra điện thoại bấm số.
Bảo an và giám đốc nhanh chóng đến nơi, khuyên bảo an ủi, trong chốc lát, sự việc bình thường trở lại.
Trịnh Hài đi về phía trước xem một lát. Cô gái đó mặc một chiếc váy liền màu đỏ, dáng người xinh đẹp, tóc đen nhánh chấm vai. Mặc dù nhìn không rõ diện mạo, nhưng vóc dáng đẹp giọng nói hay, cơ bản có thể coi như mỹ nữ rồi, đáng tiếc dũng cảm vô mưu, ở nơi vui chơi giải trí ăn mặc như vậy đã đủ ngu ngốc rồi, còn muốn xuất hiện làm Bao Thanh Thiên một lần, quả thật là không có đầu óc.
Anh luôn cho rằng Tiêu Hòa Hòa chính là điển hình của “rất ngốc rất ngây thơ”, hôm nay mới biết, hóa ra còn có người còn ngốc hơn ngây thơ hơn cả cô tồn tại.
Lúc rất muộn, Trịnh Hài tạm biệt Thời Lâm ở bãi đỗ xe.
Xe của Trịnh Hài đỗ ở phía trong, đi muộn hơn một chút. Lúc anh chầm chậm lái xe đi ra, từ gương phát quang nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ đứng ở một góc bãi đỗ xe, đang nhìn quanh, dường như tìm cái gì đó.
Anh tiếp tục chú ý cái điểm đó, sau đó liền phát hiện lại có hai bóng đen dường như đang tiếp cận cô ấy.
Anh suy nghĩ mấy giây, than một tiếng, quay mạnh bánh lái, quay đầu xe.
Trịnh Hài quay lại nhìn thấy cảnh tượng hai người thanh niên ăn mặc kỳ quái đó ép cô gái yếu ớt không có đường lùi.
Anh bỗng nhiên cảm thấy phiền não. Quan sát tình hình một lúc, mở cửa xe âm thầm đi gần về phía họ, hét lên một tiếng “Tiểu Vi!”
Hai người đó sững sờ. Cô gái váy đỏ phản ứng rất nhanh nhạy, nhân lúc hay tên đo quay đầu lại, lập tức chạy về hướng ngược lại.
Ngay lúc đó một tên liền đuổi theo, một tên khác lại đấm một cú về phía Trịnh Hài, bị anh nhẹ nhàng tránh được, ngược lại khiến tên đó ngã nhào.
Anh bớt thì giờ nhìn về phía người con gái đó một cái. Không gian bãi đỗ xe không quá lớn, nhưng cô gái đó lại rất bình tĩnh, chạy lòng vòng cũng chẳng chạy xa, nhưng cuối cùng lại cách tên cao lớn đó một chiếc xe.
Trịnh Hài nhảy qua nóc mấy chiếc xe, kéo cô gái đó: “Chúng ta đi thôi.” Lại quay người lại nói với hai tên kia: “Đừng đuổi nữa, tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Hai tên đó chủi một câu shit, ngược lại lao lên. Trịnh Hài nới tay nhẹ nhàng đẩy cô gái đó, thuận theo hướng một tên đang lao lên lùi một bước, tóm lấy vai hắn, một tay kia nhằm vào cổ hắn, đưa chân lên đá hắn ra ngoài, đúng lúc đâm vào tên kia. Tên này chắc là bị thương không nhẹ, lúc lâu sau mới bò dậy, một tên lại xông lên, lại bị một chiêu của Trịnh Hài khống chế cánh tay, bẻ ngoặt tay dùng khủy tay đập vào bụng hắn, đau đến nỗi rất lâu sau vẫn không ngẩng lên được. Anh vặn cánh tay tên đó quan sát tên còn lại, vừa ra hiệu cho cô gái bên cạnh đi ra xa hơn, vừa chậm chậm nói: “Nếu Trịnh Khải Hùng biết đàn em dưới tay mình chỉ biết bắt nạt phụ nữ yếu đuối, chắc sẽ cảm thấy rất mất mắt nhỉ.”
“Mày……anh……..anh biết đại ca chúng em sao?” Cái tên đau đến nỗi toát mồ hôi dưới tay anh dưới sự hoang mang ngay cả cách xưng hô cũng đã thay đổi.
“Cũng không coi là quá thân quen, Chỉ là lúc chúng tao chơi bắn bi ném bùn, chắc chúng mày vẫn còn chưa biết đi.” Trịnh Hài nói nhàn nhạt.
Hai tên đó khí thế ầm ầm xông lên, thoi thóp yếu ớt bỏ đi, trước khi đi cười nói: “Anh, chúng em chỉ là đùa với vị tiêu thứ đó, chỉ muôn dọa dọa cô ta một chút mà thôi, thật sự không có ác ý.”
Họ không dám dừng ở bãi đỗ xe quá lâu, tránh khỏi gây ra thêm nhiều chuyện, do đó Trịnh Hài bảo cô gái đó lên xe của anh.
“Thật sự phải cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo.”
“Anh học võ phải không, rất lợi hại đó.”
“Cũng được.”
“Sao anh dám vật lộn với chúng? Không sợ chúng đem theo súng sao?”
“Tôi đã quan sát rồi, trên người bọn chúng không thể có súng.”
“Sao anh biết lai lịch của đám người đó.”
“Đoán mò thôi.”
“Anh thật sự quen biết đại ca bọn chúng?”
“Không thân thiết lắm, chỉ là học cùng cấp 1 mấy năm.”
“Sao anh biết tên mụ của tôi? Anh quen tôi?”
“Hả? Tôi tùy tiện nói thôi, tên một bài hát.”
Cô gái yên tĩnh lại, bỗng nhiên kêu nhẹ một tiếng: “Anh bị thương rồi?” Cô hơi hoảng loạn vội vàng tìm khăn giấy ở trong túi xách ấn vào vết thương của anh, lại dường như lấy đai thắt váy xuống giúp anh băng lại.
Vết thương không lớn, chỉ là tróc một mảng da trên cánh tay, bây giờ bắt đầu chảy máu. Nói ra thì mất mặt, dường như lúc nãy anh dùng khủy tay tấn công một tên, trên quần áo của tên đó có treo một phụ kiện bằng vàng, bị ám khí cắt thương như thế.
Trịnh Hài kinh ngạc khâm phục. Cô gái này vừa này còn giống như là thẩm phán hào hùng chính nghĩa đấu lại tên côn đồ ở trong khu vui chơi, ở bãi đỗ xe bị người bao vây cũng trấn tĩnh giống như là đi dự tiệc, bây giờ lại biết lo lắng, ngay cả tay cũng hơi run lên.
Con gái là một loài rất khó đoán, biện pháp tốt nhất chính là không cần phải tốn suy nghĩ vì họ.
Trịnh Hài bị sự run rẩy của cô làm cho chóng mặt, không nhịn được hỏi: “Lúc nãy rõ ràng là đắc tội với người khác, tại sao lại còn dám một mình đi lại ở bãi đỗ xe?”
“Tôi luôn không nhớ được xe của mình để ở đâu, tìm rất lâu không thấy. Tôi cho rằng sự việc đó đã không còn nữa, không ngờ trong nước ở nơi như thế cũng có loại đàn ông không có phong độ không có sự khoan dung.”
Trịnh Hài phát hiện anh đang nói chuyện với người sao Hỏa. Anh lấy giọng, nhưng vẫn nuốt những lời muốn nói vào trong, cuối cùng hỏi một câu: “Biển số xe cô là bao nhiêu? Loại gì? Màu gì?”
Anh lái xe quay vòng mấy phút, cuối cùng tìm thấy chiếc xe chói mắt giống như quần áo của vị nữ anh hùng đó. Hóa ra xuất thân của cô ta cao quý, không biết nguy hiểm của nhân gian cũng coi như là có nguyên do.
Cô gái kiên quyết đưa Trịnh Hài đi bệnh viện băng bó vết thương, bị Trịnh Hài nói mọi cách từ chối, hơi lo lắng rút danh thiếp ra đưa cho anh: “Vết thương của anh nếu có vấn đề gì, nhất định nhớ phải liên lạc với tôi đấy.”
“Vết thương nhỏ như thế, có thể có chuyện gì chứ?”
“Uốn ván, nhiễm trùng huyết, tất cả đều có thể. Anh nhất định không được lơ là không chú ý.” Cô gái đó dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói.
Trịnh Hài một lần nữa khẳng định cô gái này từ sao Hỏa quay về để thăm thân nhân. Cuối cùng anh đã đợi được cô gái đó chầm chậm lái xe ra, bản thân mình cũng khởi động xe.
Lúc họ lái xe ra có đi cùng đường một đoạn, cô gái vẫy vẫy tay với anh, mở cửa sổ xe, anh cũng mở ra.
Tôi tên là Dương Úy Kỳ.”
“Tôi biết, trên danh thiếp của cô có ghi.”
“Anh tên là gì? Hôm khác tôi nhất định phải cảm ơn anh.”
“Chỉ tiện tay giúp đỡ thôi, không cần để ý, tạm biệt.”
Trịnh Hài vẫy vẫy tay về phía bên cạnh, đạp ga đến hết cỡ, chiếc xe lao vọt di.
Anh lái xe cửa sổ gió thổi vào, nghe tiếng âm nhạc điện tử mê hoặc mệt mỏi rời rã đó cả đường lái xe về nhà, đồng chí Lão Trịnh nếu nghe thấy anh nghe loại nhạc này, nhất định lại phải nói cuộc sống của anh chán chường thiếu sức sống.
Những ngày gần đây anh quả thật vô cùng chán chường thiếu sức sống, hai năm trở lại đây anh chưa từng trải qua thời kỳ sa sút tinh thần, không những không có dấu hiệu tốt lên, ngược lại càng trở nên nặng hơn. Theo lý mà nói gặp phải việc kích thích, lại đanh nhau, lại là mỹ nữ, anh nên có chút cảm giác kích động và hứng phấn mới phải, nhưng anh vẫn buồn chán như cũ, chỉ vết thương ở trên cánh tay phải là nhắc nhở anh thôi, tối hôm nay hình như có chút việc hứng thú hơn trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.