Chương 7: Bác Sĩ Tiêu
Thất Nhi
26/01/2022
Nhất Bác rời đi không lâu thì Tiêu Chiến cũng từ trong giấc ngủ sâu mà tỉnh dậy, anh liếc tay nhìn vào chiếc đồng hồ đã điểm đến 12 giờ hơn, vội lấy chiếc áo khoác choàng vào cơ thể "Muộn thế rồi, phải mau đi mua chút đồ ăn cho em ấy".Chân vừa bước tới mở cửa , y tá Hứa Di cầm theo tập hồ sơ đứng chờ sẵn ở bên ngoài "Bác sĩ Tiêu, đây là hồ sơ bệnh án của bệnh nhân phòng 308 mà anh cần" nói rồi cô đưa tập hồ sơ đến trước mặt anh.
"Ừm, cảm ơn em" anh nở nụ cười hòa nhã nhận lấy tập hồ sơ.
Tiêu Chiến cầm lấy tập hồ sơ bệnh án đặt lên bàn, xoay người rời đi... Anh đi được một lúc trở về, tay liền cầm theo một cốc cacao sữa ấm.
Anh nhấp một ngụm nhỏ, vị đắng hòa lẫn vị sữa ngòn ngọt chảy vào trong cuốn họng ấm nóng. Đặt nhẹ cốc cacao lên bàn, lật mở từng trang hồ sơ bệnh án... Không biết đã trôi qua bao lâu, cốc đã vơi đi quá nửa mà anh vẫn còn đang chăm chú đọc quên mất thời gian. Đồng hồ treo điểm 2 giờ, anh khẽ ngẩng đầu bụng ùng ục sôi "Quên mất, mình còn chưa ăn trưa... Đúng rồi Nhất Bác đã ăn chưa, em ấy không phải đang đợi đấy chứ".
Anh bật dậy khoác vội chiếc blouse trắng hướng tới phòng 105, căn phòng yên ắng tĩnh lặng từng luồn gió mát thổi bay chiếc rèm trắng, chiếc giường đơn trơ trọi không bóng người.
Tiêu Chiến mở chiếc điện thoại định gọi cho cậu thì nhìn thấy một tin nhắn *Chiến ca, em xuất viện rồi*, anh tắt điện thoại bỏ lại vào trong túi. Rảo bước đến canteen tự túc bệnh viện ZY, anh bước đến trước quầy đồ ăn tự gắp lấy một phần rau xào, 1 miếng đậu phũ cùng 1 chén súp bí đặt vào trong khay hướng đến một bàn ở gần cửa sổ. Anh ngồi dựa mình trên ghế hướng ánh nhìn xa xăm ra những chiếc lá vàng bị gió cuốn bay.
>.<
Anh nhớ đến một lão ông vẫn thường hay ngồi đó, nhặt nhạnh những chiếc lá rơi cho vào một túi vải thêu hoa ngọc lan.
Anh còn nhớ lần đó, anh chỉ là tình cờ đi đến bắt gặp ông lão đang lục tìm trong túi ra một chiếc lá vàng to nhất đưa đến trước mặt một cô gái trẻ chỉ tầm 22 tuổi " Đẹp không?"
"Dạ, đẹp." cô gái mỉm cười đưa tay định nhận lấy lá.
Ông lão vội rút tay về "Không đưa. Em đồng ý lấy anh, anh mới đưa. Nó sẽ là chiếc lá định tình của chúng ta".
"Được em đồng ý". nói rồi cô mỉm cười nhận lấy chiếc lá, ôm chầm lấy người đàn ông nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.
Anh đứng đó chứng kiến có chút kinh ngạc, lão ông cũng đã ngoài 70 tuổi lại cầu hôn một thiếu nữ mới 22.
"Tiêu Chiến"
"A, chị Dương. Chị làm em giật mình".
"Nhìn gì thế?".
"A, không có gì".
"Không cần giấu, chị thấy mà. Em là đang nhìn 2 người ở dưới gốc cây kia".
"A, dạ. Họ có thể sao?".
"Đừng suy nghĩ xa như vậy, họ vốn là cha con mà. Ông lão ấy có một người vợ rất xinh đẹp tên là Ngọc Lan, bà ấy cũng chết cách đây được 5 năm rồi hình như là do ung thư nhưng gia đình lúc ấy thiếu thốn không đủ chi trả, bà ấy giấu bệnh tình ra đi trong lặng lẽ. Mấy năm gà trống nuôi con, ông ấy rất oán trách bà bỏ rơi ông cùng con gái nhưng sau này mới hay bà đã sớm mất không còn trên đời nữa, có oán cũng vô ích. Bây giờ lớn tuổi rồi, lão ông mắc bệnh Alzheimer lúc nhớ lúc quên nhưng những kỉ niệm thời trẻ ông vẫn nhớ rõ nên sẽ có đôi lần sẽ dùng cách năm xưa cầu hôn bà bằng một chiếc lá vàng to chứa đựng một tình yêu cực lớn xem như tín vật tặng người con gái ông yêu".
"..."
"Được rồi, sao này yêu em sẽ hiểu. Bây giờ đi thôi, chị đưa em xem nơi làm việc sau này của mình."
>.<
Y tá Loan hớt hải chạy đến "Bác sĩ Tiêu, không xong rồi. Bệnh nhân 308 đang có tình trạng nguy kịch, cần cấp cứu gấp"
anh cùng y tá Loan gấp gáp chạy đến phòng bệnh đẩy bệnh nhân nguy kịch vào phòng phẩu thuật.
Đèn phòng mổ bật, mẹ đứa trẻ ngồi bên ngoài hai lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, măt trắng toát không còn sức sống. Bên trong người phụ giúp chậm lấy những vệt mồ hôi chảy ra trên trán bác sĩ Tiêu "Kéo"...
Đèn tắt, anh bước ra ngoài. Người mẹ nhào đến "Bác sĩ, con gái tôi thế nào?".
"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, người nhà đừng quá lo lắng".
Anh tháo mở khẩu trang cùng găng tay y tế đặt lên bồn, nước vòi tuôn ra ngoài anh hứng một vóc tạt thẳng lên mặt "Cứu được rồi, cũng may là cứu được rồi".
>.<
Tiêu Chiến tan ca rồi, anh bước ra sảnh ngoài không trông thấy cậu, gọi điện thì khóa nguồn. Anh đứng trầm tư một lát, bước đến thang máy nhấn vào tầng 7, anh bước chân chậm rãi trên lối hành lang vắng, tiếng giày da cộp cộp nện lên mặt sàng. Tiêu Chiến, đứng trước cửa một phòng bệnh ở cuối dãy hành lang, đẩy cửa bước vào. Căn phòng tối cảm ứng có người tự động bật đèn, hình ảnh một người phụ nữ đã ngoài 40 đang nằm trên một chiếc giường đơn trắng, mũi gắn thiết bị thở oxy và đèn tín hiệu hiển thị nhịp tim "Mẹ, con trai bất hiếu. Giờ mới nhớ tới người".
Không có âm thanh đáp lời chỉ có tiếng thở đều đều phát ra.
"Con biết mẹ nghe thấy con nói".
"..."
"Mẹ, người nói xem có phải Nhất Bác lại muốn học theo ba bỏ lại con cùng mẹ không?".
"..."
"Sao mẹ không trả lời?"
"..."
"Mà thôi đi không nói nữa, con hôm nay thế y tá Lâm lau mình cho người nhé" nói rồi anh bước ra ngoài, trở về cầm theo một thau nước ấm.
⏳(Đồng hồ cát chảy ngược, thời gian trôi về quá khứ)
Tiêu Chiến đang trên đường về nhà bất ngờ gặp một người đang ngồi co ro trong một con hẻm tối, anh lo người đó không ổn nên mới tiến lại gần xem xét nào ngờ người này thế mà lại mạnh như vậy nắm cổ tay anh kéo xuống, chỉa mũi dao nhọn ra sau lưng "A Hổ, nói với Đại ca mày đừng có mà uy hiếp tao. Tao có chết cũng sẽ kéo chúng mày theo" nói rồi ngất đi ngã người dựa vào lưng anh, dao cũng theo đó mà rơi xuống.
Anh xoay người đỡ lấy cơ thể, nhìn vào miệng vết thương ở bụng dưới đã ướt đẫm áo "Ồ, bị thương nặng như vậy mà miệng vẫn hùng hồn như thế".
Tiêu Chiến bắt một chiếc xe đưa người chở về nhà. Đặt người nằm lên giường lấy vội hộp y tế đặt trong tủ thuốc, xé đi lớp áo đẫm máu lộ ra cơ bụng săn chắc cùng nước da trắng mịn mượt mà đến khó tin "Người này là con trai à".
"Ưm" chân mày cậu khẽ nhíu.
"Đau à, biết đau mà còn đi đánh nhau."
"Đừng nghĩ là anh cùng người này quen biết, không có đâu anh chỉ là một người bác sĩ có tâm thôi. Thấy người bị thương phải chữa trị đây là trách nhiệm."
^.^
Đôi lời tác giả: À mình chỉ muốn nói là sau này nếu ai lấy truyện mình đăng ở trang khác thì ngoài đúng tên mình ra thì nguồn cũng nên viết của truyenwiki1.com nha. Tại mình không rõ có một số trang đăng truyện mình nhưng toàn nguồn sstruyen hay wappad.vn lắm nên có gì viết đúng nguồn. Cảm ơn mọi người đã đọc.
"Ừm, cảm ơn em" anh nở nụ cười hòa nhã nhận lấy tập hồ sơ.
Tiêu Chiến cầm lấy tập hồ sơ bệnh án đặt lên bàn, xoay người rời đi... Anh đi được một lúc trở về, tay liền cầm theo một cốc cacao sữa ấm.
Anh nhấp một ngụm nhỏ, vị đắng hòa lẫn vị sữa ngòn ngọt chảy vào trong cuốn họng ấm nóng. Đặt nhẹ cốc cacao lên bàn, lật mở từng trang hồ sơ bệnh án... Không biết đã trôi qua bao lâu, cốc đã vơi đi quá nửa mà anh vẫn còn đang chăm chú đọc quên mất thời gian. Đồng hồ treo điểm 2 giờ, anh khẽ ngẩng đầu bụng ùng ục sôi "Quên mất, mình còn chưa ăn trưa... Đúng rồi Nhất Bác đã ăn chưa, em ấy không phải đang đợi đấy chứ".
Anh bật dậy khoác vội chiếc blouse trắng hướng tới phòng 105, căn phòng yên ắng tĩnh lặng từng luồn gió mát thổi bay chiếc rèm trắng, chiếc giường đơn trơ trọi không bóng người.
Tiêu Chiến mở chiếc điện thoại định gọi cho cậu thì nhìn thấy một tin nhắn *Chiến ca, em xuất viện rồi*, anh tắt điện thoại bỏ lại vào trong túi. Rảo bước đến canteen tự túc bệnh viện ZY, anh bước đến trước quầy đồ ăn tự gắp lấy một phần rau xào, 1 miếng đậu phũ cùng 1 chén súp bí đặt vào trong khay hướng đến một bàn ở gần cửa sổ. Anh ngồi dựa mình trên ghế hướng ánh nhìn xa xăm ra những chiếc lá vàng bị gió cuốn bay.
>.<
Anh nhớ đến một lão ông vẫn thường hay ngồi đó, nhặt nhạnh những chiếc lá rơi cho vào một túi vải thêu hoa ngọc lan.
Anh còn nhớ lần đó, anh chỉ là tình cờ đi đến bắt gặp ông lão đang lục tìm trong túi ra một chiếc lá vàng to nhất đưa đến trước mặt một cô gái trẻ chỉ tầm 22 tuổi " Đẹp không?"
"Dạ, đẹp." cô gái mỉm cười đưa tay định nhận lấy lá.
Ông lão vội rút tay về "Không đưa. Em đồng ý lấy anh, anh mới đưa. Nó sẽ là chiếc lá định tình của chúng ta".
"Được em đồng ý". nói rồi cô mỉm cười nhận lấy chiếc lá, ôm chầm lấy người đàn ông nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.
Anh đứng đó chứng kiến có chút kinh ngạc, lão ông cũng đã ngoài 70 tuổi lại cầu hôn một thiếu nữ mới 22.
"Tiêu Chiến"
"A, chị Dương. Chị làm em giật mình".
"Nhìn gì thế?".
"A, không có gì".
"Không cần giấu, chị thấy mà. Em là đang nhìn 2 người ở dưới gốc cây kia".
"A, dạ. Họ có thể sao?".
"Đừng suy nghĩ xa như vậy, họ vốn là cha con mà. Ông lão ấy có một người vợ rất xinh đẹp tên là Ngọc Lan, bà ấy cũng chết cách đây được 5 năm rồi hình như là do ung thư nhưng gia đình lúc ấy thiếu thốn không đủ chi trả, bà ấy giấu bệnh tình ra đi trong lặng lẽ. Mấy năm gà trống nuôi con, ông ấy rất oán trách bà bỏ rơi ông cùng con gái nhưng sau này mới hay bà đã sớm mất không còn trên đời nữa, có oán cũng vô ích. Bây giờ lớn tuổi rồi, lão ông mắc bệnh Alzheimer lúc nhớ lúc quên nhưng những kỉ niệm thời trẻ ông vẫn nhớ rõ nên sẽ có đôi lần sẽ dùng cách năm xưa cầu hôn bà bằng một chiếc lá vàng to chứa đựng một tình yêu cực lớn xem như tín vật tặng người con gái ông yêu".
"..."
"Được rồi, sao này yêu em sẽ hiểu. Bây giờ đi thôi, chị đưa em xem nơi làm việc sau này của mình."
>.<
Y tá Loan hớt hải chạy đến "Bác sĩ Tiêu, không xong rồi. Bệnh nhân 308 đang có tình trạng nguy kịch, cần cấp cứu gấp"
anh cùng y tá Loan gấp gáp chạy đến phòng bệnh đẩy bệnh nhân nguy kịch vào phòng phẩu thuật.
Đèn phòng mổ bật, mẹ đứa trẻ ngồi bên ngoài hai lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, măt trắng toát không còn sức sống. Bên trong người phụ giúp chậm lấy những vệt mồ hôi chảy ra trên trán bác sĩ Tiêu "Kéo"...
Đèn tắt, anh bước ra ngoài. Người mẹ nhào đến "Bác sĩ, con gái tôi thế nào?".
"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, người nhà đừng quá lo lắng".
Anh tháo mở khẩu trang cùng găng tay y tế đặt lên bồn, nước vòi tuôn ra ngoài anh hứng một vóc tạt thẳng lên mặt "Cứu được rồi, cũng may là cứu được rồi".
>.<
Tiêu Chiến tan ca rồi, anh bước ra sảnh ngoài không trông thấy cậu, gọi điện thì khóa nguồn. Anh đứng trầm tư một lát, bước đến thang máy nhấn vào tầng 7, anh bước chân chậm rãi trên lối hành lang vắng, tiếng giày da cộp cộp nện lên mặt sàng. Tiêu Chiến, đứng trước cửa một phòng bệnh ở cuối dãy hành lang, đẩy cửa bước vào. Căn phòng tối cảm ứng có người tự động bật đèn, hình ảnh một người phụ nữ đã ngoài 40 đang nằm trên một chiếc giường đơn trắng, mũi gắn thiết bị thở oxy và đèn tín hiệu hiển thị nhịp tim "Mẹ, con trai bất hiếu. Giờ mới nhớ tới người".
Không có âm thanh đáp lời chỉ có tiếng thở đều đều phát ra.
"Con biết mẹ nghe thấy con nói".
"..."
"Mẹ, người nói xem có phải Nhất Bác lại muốn học theo ba bỏ lại con cùng mẹ không?".
"..."
"Sao mẹ không trả lời?"
"..."
"Mà thôi đi không nói nữa, con hôm nay thế y tá Lâm lau mình cho người nhé" nói rồi anh bước ra ngoài, trở về cầm theo một thau nước ấm.
⏳(Đồng hồ cát chảy ngược, thời gian trôi về quá khứ)
Tiêu Chiến đang trên đường về nhà bất ngờ gặp một người đang ngồi co ro trong một con hẻm tối, anh lo người đó không ổn nên mới tiến lại gần xem xét nào ngờ người này thế mà lại mạnh như vậy nắm cổ tay anh kéo xuống, chỉa mũi dao nhọn ra sau lưng "A Hổ, nói với Đại ca mày đừng có mà uy hiếp tao. Tao có chết cũng sẽ kéo chúng mày theo" nói rồi ngất đi ngã người dựa vào lưng anh, dao cũng theo đó mà rơi xuống.
Anh xoay người đỡ lấy cơ thể, nhìn vào miệng vết thương ở bụng dưới đã ướt đẫm áo "Ồ, bị thương nặng như vậy mà miệng vẫn hùng hồn như thế".
Tiêu Chiến bắt một chiếc xe đưa người chở về nhà. Đặt người nằm lên giường lấy vội hộp y tế đặt trong tủ thuốc, xé đi lớp áo đẫm máu lộ ra cơ bụng săn chắc cùng nước da trắng mịn mượt mà đến khó tin "Người này là con trai à".
"Ưm" chân mày cậu khẽ nhíu.
"Đau à, biết đau mà còn đi đánh nhau."
"Đừng nghĩ là anh cùng người này quen biết, không có đâu anh chỉ là một người bác sĩ có tâm thôi. Thấy người bị thương phải chữa trị đây là trách nhiệm."
^.^
Đôi lời tác giả: À mình chỉ muốn nói là sau này nếu ai lấy truyện mình đăng ở trang khác thì ngoài đúng tên mình ra thì nguồn cũng nên viết của truyenwiki1.com nha. Tại mình không rõ có một số trang đăng truyện mình nhưng toàn nguồn sstruyen hay wappad.vn lắm nên có gì viết đúng nguồn. Cảm ơn mọi người đã đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.