Chương 8: Bánh Bao Nhỏ... Heo Ham Ăn.... Mèo Nhỏ
Thất Nhi
04/03/2022
"Này, biết gì không? Hôm qua ấy, bệnh viện của chúng ta bị một đám xã hội đen giữa đêm xông vào tìm người đấy. Không biết là ai lại xui xẻo dây vào bọn đó nữa, chúng nguy hiểm lắm. Cũng may hôm qua chúng cũng không đập phá gì chứ không là sáng nay các cô được nghỉ rồi." y tá Loan "Sao lại không đập chứ, tiếc thật." y tá Diễm
"Cô điên à, để chúng phá thì bệnh viện này sẽ đóng của mất, thất nghiệp đấy còn tiếc không." y tá Nhung
"Ấy, vậy thì không được." y tá Diễm
"Nhưng mà họ tìm ai thế? Khuya như vậy rồi, tìm người mới bị thương nhập viện à." y tá Kiều
"Không biết nữa, nhưng tên người này không có trong danh sách tên là Peony." y tá Loan
Tiêu Chiến khoác trên mình bộ blouse trắng cùng áo sơ mi xanh và quần tây đen tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, bước những bước đi nhẹ nhàng như gió lướt. Anh dừng chân đặt tách lên máy cafe tự động chờ đợi những giọt cafe thơm ngon róch rách chảy xuống "Tìm ngươi ư? Không phải là tên nhóc da dẻ trắng trẻo ở nhà mình đấy chứ. Cũng không biết giờ này đã tỉnh chưa? ".
Buổi trưa nhà Tiêu Chiến
Từng ánh nắng gay gắt xuyên thủng lớp màng cửa mỏng manh chiếu vào nửa gương mặt đang say giấc. Người con trai khẽ nhíu mày, mơ màng nâng mi mò mẫm chiếc điện thoại không ngừng reo chuông báo thức. Cậu đặt tay quẹt nhẹ lên một cái lập tức hiện lên hai dòng tin nhắn.
*Băng A Hổ tôi giải quyết rồi* (tin nhắn 1 tiếng trước)*Hôm nay cậu không cần đến* (tin nhắn 15 phút trước)
Nhất Bác bước xuống giường đem theo khuôn mặt có chút khó chịu đi tìm nhà vệ sinh. Cậu xả nước, vóc một ngụm tạt lên gương mặt đang mơ màng... Đôi mắt mở to bừng tỉnh, có chút hoảng loạn nhìn vào khắp gian phòng xa lạ "Đây là đâu?".
Cậu đi lướt qua phòng khách bước vào gian bếp nhỏ "Mặc kệ là đâu. Hiện tại no bụng đã".
Đặt mông xuống chiếc ghế gỗ nâu sờn màu "Căn nhà này nhìn cũng không phải nghèo, sao bộ bàn ghế ăn này lại có chút cũ kĩ." nhưng mà hình như không quan trọng lắm, quan trọng là mình đói rồi chủ nhà cũng rất được còn để sẵn một hộp cháo và tờ giấy note *Cháo tôi mua, bánh bao nhỏ dậy muộn thì nhớ quay lại cho nóng rồi hẳn ăn* kí tên Ông bụt
"Gì thế, tưởng mình là trẻ con à còn bánh bao nhỏ. Mình là nam nhi 1m79 đấy nhá."
Ting ting "Xin hỏi có ai ở nhà không? Ra nhận hàng" anh nhân viên.
Cậu cả miệng ngậm đầy cháo ấm hai má phồng phồng, đôi mắt ưng ửng như chú heo nhỏ ham ăn vội nuốt ực một cái đáp lời "Không có người".
"À không có... ý không đúng thế ai đang nói". "Lẽ nào giữ ban trưa đã gặp quỷ sao? Không thể nào, thế giới có khoa học" anh nhân viên.
Anh hít một hơi sâu bấm chuông hỏi lại một lần nữa "Xin hỏi có ai ở nhà không? Ra nhận hàng" anh nhân viên.
Cậu bây giờ ăn xong rồi liền rất tự nhiên mà nằm dài trên ghế sofa bấm đại một bộ phim nào đó coi giết thời gian, bất ngờ cậu bật ngay một bộ phim kinh dị âm thanh âm ủ, tiếng gió rít gào lời thoại trùng hợp ma mị " Đã nói là không có người rồi."
"Ôi, xong. Chân ơi nhúc nhích đi. Hôm nay là ngày đầu của mình mà, xui vậy sao " anh nhân viên " Hàng...để ở dây...thanh thanh toán rồi" nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy mất.
Cửa thang máy vừa ting một cái anh nhân viên đã ù một cái chạy vào "Gì thế gặp quỷ à".
Đến trước cửa phòng anh nhập mật mã vào rồi cúi người đem hộp hàng mang vào cửa.
"A, tìm thấy rồi nha" âm thanh âm u từ TV truyền tới, anh lại gần cầm điều khiển bấm nút OFF "TV mở. Thế người đâu?".
Anh nhìn xung quanh một lượt lướt thấy có một cái chăn trùm kín trong góc cả cục đều run rẩy "Phụt" anh vội đưa tay bụm miệng "Tiêu Chiến không được cười, con người ai cũng có nổi sợ. Chỉ là không ngờ đến bánh bao nhỏ này hóa ra đêm đó hung dữ như vậy mà là một chú mèo nhát".
"Nào, mèo nhỏ ra đi. Tôi tắt rồi"
Cậu kéo xuống lớp chăn nhe răng hung hăng "Ai là mèo nhỏ. Tôi có tên".
"Bánh bao nhỏ đã ăn cháo chưa? Ngon không?".
"Ngon... à mà không đúng tôi tên Vương Nhất Bác, không phải tên bánh bao hay mèo. Chuyện anh xử lý vết thương cho tôi, cảm ơn nhé."
"Không có gì, trách nhiệm của tôi mà".
"Ừm, chào anh tôi là Vương Nhất Bác" cậu đứng chìa tay ra ý bảo bắt tay kết giao.
"Chào cậu tôi là Tiêu Chiến" anh cũng đứng dậy chìa tay đáp lễ.
"Sao này thường xuyên đến làm phiền anh rồi bác sĩ Tiêu của bệnh viện XZ".
"Là bệnh nhân đều không phiền".
"Cô điên à, để chúng phá thì bệnh viện này sẽ đóng của mất, thất nghiệp đấy còn tiếc không." y tá Nhung
"Ấy, vậy thì không được." y tá Diễm
"Nhưng mà họ tìm ai thế? Khuya như vậy rồi, tìm người mới bị thương nhập viện à." y tá Kiều
"Không biết nữa, nhưng tên người này không có trong danh sách tên là Peony." y tá Loan
Tiêu Chiến khoác trên mình bộ blouse trắng cùng áo sơ mi xanh và quần tây đen tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, bước những bước đi nhẹ nhàng như gió lướt. Anh dừng chân đặt tách lên máy cafe tự động chờ đợi những giọt cafe thơm ngon róch rách chảy xuống "Tìm ngươi ư? Không phải là tên nhóc da dẻ trắng trẻo ở nhà mình đấy chứ. Cũng không biết giờ này đã tỉnh chưa? ".
Buổi trưa nhà Tiêu Chiến
Từng ánh nắng gay gắt xuyên thủng lớp màng cửa mỏng manh chiếu vào nửa gương mặt đang say giấc. Người con trai khẽ nhíu mày, mơ màng nâng mi mò mẫm chiếc điện thoại không ngừng reo chuông báo thức. Cậu đặt tay quẹt nhẹ lên một cái lập tức hiện lên hai dòng tin nhắn.
*Băng A Hổ tôi giải quyết rồi* (tin nhắn 1 tiếng trước)*Hôm nay cậu không cần đến* (tin nhắn 15 phút trước)
Nhất Bác bước xuống giường đem theo khuôn mặt có chút khó chịu đi tìm nhà vệ sinh. Cậu xả nước, vóc một ngụm tạt lên gương mặt đang mơ màng... Đôi mắt mở to bừng tỉnh, có chút hoảng loạn nhìn vào khắp gian phòng xa lạ "Đây là đâu?".
Cậu đi lướt qua phòng khách bước vào gian bếp nhỏ "Mặc kệ là đâu. Hiện tại no bụng đã".
Đặt mông xuống chiếc ghế gỗ nâu sờn màu "Căn nhà này nhìn cũng không phải nghèo, sao bộ bàn ghế ăn này lại có chút cũ kĩ." nhưng mà hình như không quan trọng lắm, quan trọng là mình đói rồi chủ nhà cũng rất được còn để sẵn một hộp cháo và tờ giấy note *Cháo tôi mua, bánh bao nhỏ dậy muộn thì nhớ quay lại cho nóng rồi hẳn ăn* kí tên Ông bụt
"Gì thế, tưởng mình là trẻ con à còn bánh bao nhỏ. Mình là nam nhi 1m79 đấy nhá."
Ting ting "Xin hỏi có ai ở nhà không? Ra nhận hàng" anh nhân viên.
Cậu cả miệng ngậm đầy cháo ấm hai má phồng phồng, đôi mắt ưng ửng như chú heo nhỏ ham ăn vội nuốt ực một cái đáp lời "Không có người".
"À không có... ý không đúng thế ai đang nói". "Lẽ nào giữ ban trưa đã gặp quỷ sao? Không thể nào, thế giới có khoa học" anh nhân viên.
Anh hít một hơi sâu bấm chuông hỏi lại một lần nữa "Xin hỏi có ai ở nhà không? Ra nhận hàng" anh nhân viên.
Cậu bây giờ ăn xong rồi liền rất tự nhiên mà nằm dài trên ghế sofa bấm đại một bộ phim nào đó coi giết thời gian, bất ngờ cậu bật ngay một bộ phim kinh dị âm thanh âm ủ, tiếng gió rít gào lời thoại trùng hợp ma mị " Đã nói là không có người rồi."
"Ôi, xong. Chân ơi nhúc nhích đi. Hôm nay là ngày đầu của mình mà, xui vậy sao " anh nhân viên " Hàng...để ở dây...thanh thanh toán rồi" nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy mất.
Cửa thang máy vừa ting một cái anh nhân viên đã ù một cái chạy vào "Gì thế gặp quỷ à".
Đến trước cửa phòng anh nhập mật mã vào rồi cúi người đem hộp hàng mang vào cửa.
"A, tìm thấy rồi nha" âm thanh âm u từ TV truyền tới, anh lại gần cầm điều khiển bấm nút OFF "TV mở. Thế người đâu?".
Anh nhìn xung quanh một lượt lướt thấy có một cái chăn trùm kín trong góc cả cục đều run rẩy "Phụt" anh vội đưa tay bụm miệng "Tiêu Chiến không được cười, con người ai cũng có nổi sợ. Chỉ là không ngờ đến bánh bao nhỏ này hóa ra đêm đó hung dữ như vậy mà là một chú mèo nhát".
"Nào, mèo nhỏ ra đi. Tôi tắt rồi"
Cậu kéo xuống lớp chăn nhe răng hung hăng "Ai là mèo nhỏ. Tôi có tên".
"Bánh bao nhỏ đã ăn cháo chưa? Ngon không?".
"Ngon... à mà không đúng tôi tên Vương Nhất Bác, không phải tên bánh bao hay mèo. Chuyện anh xử lý vết thương cho tôi, cảm ơn nhé."
"Không có gì, trách nhiệm của tôi mà".
"Ừm, chào anh tôi là Vương Nhất Bác" cậu đứng chìa tay ra ý bảo bắt tay kết giao.
"Chào cậu tôi là Tiêu Chiến" anh cũng đứng dậy chìa tay đáp lễ.
"Sao này thường xuyên đến làm phiền anh rồi bác sĩ Tiêu của bệnh viện XZ".
"Là bệnh nhân đều không phiền".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.