Chương 10: Ai là người cô đơn
Đường Mộc Anh
04/07/2016
" Trên trời triệu triệu vì sao, xếp thành bốn chữ vì sao yêu người. Thế gian triệu triệu con người tại sao lại chỉ chọn một mình anh "
Nếu yêu thương làm ta mệt mỏi thì thôi đừng cố len lỏi vào trái tim nhau để rồi phải khóc phải đau. Buông tay nhau rồi nhưng có phải nói buông là buông được đâu, nếu buông mà dễ đến vậy thì đâu còn là tình yêu nữa. Khi yêu thì hạnh phúc mà đến lúc kết thúc lại đau, tự khóc, tự lau và cứ thế tự đau đớn. Chia tay nhau rồi mỗi người một nơi, anh vẫn là anh, nó vẫn là nó nhưng chẳng còn là của nhau nữa rồi! Xa nhau, không biết ai sẽ là người cô đơn.
Ba ngày thi đáng sợ cứ thế qua đi, kì thi cuối năm kết thúc cũng báo hiệu một kì nghỉ hè sôi động bắt đầu đến. Năm nay là hè năm lớp mười một phải quẩy nhiệt tình, quẩy hết mình cho đã đời học sinh. Sang năm thì chắc đứa nào cũng cắm sừng vào sách ôn đại học rồi. Thi xong lên đến trường không khí sôi động hẳn lên. Mấy thằng con trai quỷ sứ đuổi nhau với mấy bạn nữ chạy khắp sân trường, từng đám học sinh bên nhau trêu đùa nghịch ngợm đủ thứ. Có đứa còn bị buộc dây giầy vào nhau đến khi đi thì lôi nhau thế là ngã. Tuổi học trò vui thật !!!
Nó cũng từng rất vui như vậy, nó cũng từng ở bên mấy đứa bạn vui đùa quậy phá, nhất là đi phá đám các đôi hôn trộm nhau trong trường, rồi nó từng trèo lên cây na sau tường chôm chôm mấy quả. Nhưng đó là hồi đấy, hồi chưa gặp anh nó đã từng hạnh phúc. Còn bây giờ, tất cả đã khác, tất cả cứ lần lượt rời bỏ nó đi, lạnh nhạt với nó dù nó chẳng có lỗi. Nó chẳng cần, bên cạnh nó còn Minh Ngọc là đủ bởi một người bạn chân thành thì gấp 1000 lần mấy đứa xã giao. Lúc nó chia tay Thành Thành, nó khóc rất nhiều, cũng may còn đứa bạn thân và người yêu con bạn đưa đi khắp nơi giải tỏa. Nó luôn dặn lòng mình rằng : " Đã đến lúc phải quên ".
Một tuần đi học như đi chơi, đứa thì mang mấy quyển truyện dầy cộp ra đọc xong nước mắt chảy dòng dòng rồi xé tan quyển truyện. Đứa thì hình như mang cả cái tủ lạnh nhà mình đến, còn đứa thì vác cả gối ôm đi học. Mọi người đang vui vẻ, trái đất vẫn đang quay tròn chỉ có nó là chẳng muốn hoạt động gì cả. Nó chỉ ngồi lặng lẽ ở ô cửa sổ nhìn ngắm ra sân trường, thỉnh thoảng có vài tia sáng chiếu vào khiến đôi mắt nó nheo nheo lại màu nắng. Nhìn lên bầu trời cao rộng, mây xanh thẳm in lên chữ nhớ, vài con chim sẻ ríu rít như thoi đưa dệt chữ thương. Nắng vàng rơi xuống in chữ đợi. Trái tim nó thổn thức khắc chữ chờ. Chờ một ngày quên anh, một ngày không còn nhớ anh đến đau khổ như vậy. Ngày không anh chùm hoa phượng nở trên cao sắc đã phai màu, cứ cháy mãi những lời vấn vương chưa nói hết, nắng sáng chiều không còn lung linh sắc vàng. Anh đi, hạ cũng tàn.
Anh thì vẫn ngồi đó, ngồi trên chiếc bàn học thân quen từng chứa chan hạnh phúc, chiếc bàn gắn kết tình yêu. Mà giờ nó chẳng ở đây, không có ai cùng anh vui đùa, không ai cứ chăm chăm nhìn anh như nó, không ai cứ nũng nịu đòi anh chép bài hộ, không ai bắt nạt anh. Không phải là không có ai, mà là anh không chấp nhận ai.Hôm nay chẳng biết trời mưa hay nắng, chỉ biết là vắng một người anh cảm thấy cô đơn, vắng một người đời anh như vô nghĩa, vắng một người anh chẳng còn là anh. Anh là người có lỗi, là người đã buông đôi tay mềm yếu của nó ra, anh không xứng đáng với nó, anh luôn nghĩ vậy. Anh chỉ biết chúc nó hạnh phúc dẫu biết càng chúc lại càng đau. Đâu phải cố quên là sẽ quên, đâu phải như vậy là sẽ có hạnh phúc. Trái tim anh đâu phải sỏi đá, cũng biết buồn, biết khóc và biết đau.
Tình yêu là thế, đôi khi làm mình ngô nghê, đôi khi khiến mình say mê rồi lại khiến con tim cứ mãi u sầu. Tình yêu lúc nào cũng vậy, bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng những cái ôm hôn nồng thắm và rồi ra đi bằng những giọt nước mắt, kết thúc bằng những nỗi đau vô tận. Liệu chia tay đã phải là kết thúc chưa ?
Ngày tổng kết trường đến, mấy anh chị lớp 12 thi nhau chụp ảnh kỉ yếu, còn mấy đứa học lớp 11 vẫn còn tỉnh bơ lên kế hoạch quẩy hè. Năm nay nó vẫn được học bổng như mọi năm dù có vướng chuyện tình cảm. Nhận phần thưởng mà mặt nó héo như hoa chết khát khiến cho con bạn thân nó không khỏi lo lắng, và chúng nó đã quyết định đi biển để bung lụa.
Hè năm nay cứ nghĩ là một mùa hè tuyệt vời nhất trong đời, lúc trước khi còn đang yêu tha thiết anh từng có dự định đưa nó đi Nha Trang chơi, đi nhặt vỏ sò và cùng ngắm hoàng hôn xứ lạ. Nhưng ai hiểu được chữ ngờ chứ, yêu nhau hai tháng, khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để nếm trải các mùi vị của tình yêu, ngọt ngào có, hạnh phúc có, mà đắng cay cũng nhiều. Hè năm nay anh vẫn cô đơn như mọi năm, vẫn bơ vơ trên mảnh đất Hà Nội rộng lớn, lạc lõng giữa dòng người : " biết em ở nơi đâu ?"
Nha trang biển gọi, sóng trào !
Trên bờ cát vàng óng ánh cùng những tia nắng ấm áp lấp lánh trên mặt nước xanh thẳm thật huyền diệu có một đám nhóc đang vui đùa nghịch ngợm. Tuổi trẻ là vậy, không nên lãng phí một phút giây nào trong cuộc đời, hãy cứ vui, cứ chơi và cứ yêu như chưa từng bị tổn thương. Nhìn bờ biển hiền hòa và những tia nắng âu yếm trên khuôn mặt, nắng đã dần tan chuẩn bị cho hoàng hôn buông xuống, nó hòa lòng mình cho ngọn gió cuốn đi, nhắm nghiền đôi mắt để ngày dài khép lại. Bỗng có người nhẹ nhàng bước đến, là Kì Nam :
- Cậu vẫn chưa quên anh ta à ?
- Ừ, buông tay không dễ chút nào đâu.
- Đương nhiên mình biết. Nhưng Hân à! nếu cậu buồn thì cứ dựa vào vai mình này.
- Cảm ơn cậu nhé, mình tồi thật, lúc nào cũng khiến người khác lo lắng. Nhưng mình cũng cố thử quên đi những kỉ niệm rồi. Mình không thể !
- Cậu không cần phải cố. Cái gì không thể vứt bỏ thì hãy trân trọng nó. Kí ức nào không thể lãng quên hãy nhớ lấy. Người nào không thể níu giữ hãy để họ ra đi, cậu đừng buồn nữa.
- Nhưng tớ vẫn hi vọng. Dù hi vọng chẳng biết là thực hay là mơ.
Hoàng hôn buông xuống thật nhanh, mặt trời đi ngủ sau ngày dài mệt mỏi, cả hai đều nhìn về phía xa xôi, trân trọng từng khoảnh khắc tuổi trẻ.
Vẫn tại bờ biển Nha Trang, khoảng cách chẳng xa với bờ biển của nó. Nơi ấy anh và Hương Lan đang ngồi trò chuyện. Anh định sang Mĩ thăm bố nhưng Hương Lan cứ đòi đi biển mãi, anh đành chấp nhận. Dù sao anh cũng chỉ còn người anh coi như em gái này thôi. Bóng đen lan tỏa khắp không gian, đèn điện lung linh lấp lánh trên mặt nước, gió vi vu thổi qua mát rượi. Nếu Hân ở cạnh thì anh đã cắn cho nó ngộp thở rồi. Nhìn lên trời cao bao nhiêu vì sao tỏa sáng chỉ có duy nhất một ngôi sao nhỏ bé lẻ loi đơn chiếc một mình một khoảng trời. Anh cười nhạt, anh nghĩ nó giống anh. Trên trời cao là một vì sao lẻ, dưới mặt đất lại là kẻ cô đơn. Nếu nỗi nhớ nó và nỗi buồn trong anh là vật chất thì chắc anh đã là kẻ giàu nhất thế gian.
Hương Lan bước đến, tay cầm hai chai bia, đưa cho Thành Thành :
- Anh Thành uống đi, sao đi chơi với em mà mặt lại buồn rượi thế kia ?
- Trông anh thảm thế à ?
Cô lắc đầu, rồi nhìn chằm vào anh, lúc này cô thật chân thành. Lẽ ra cô cũng là một cô gái tốt, nhưng tình yêu đã khiến cô trở nên ích kỉ và nhỏ nhen. Cô nhầm giữa yêu và sở hữu, cô thiếu hi sinh và chấp nhận. Nhưng cũng bởi vì quá yêu.
- Thành Thành, trong cuộc đời em đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện và lần lày em không muốn bị tuột mất, không muốn làm kẻ thất bại.
- Sao vậy ?
- Em biết là anh đã có người thương nhưng cô ta không xứng.
- Em nói gì vậy ?
- Em yêu anh Thành Thành, em đã yêu anh từ khi em còn bé. Em nghĩ anh cũng chỉ ở bên em thôi nhưng cô ta đã cướp anh đi, anh về với em đi!
Cô ta ôm lấy anh khóc. Anh nhẹ nhàng đẩy ra, đôi mắt đượm buồn :
- Anh chỉ coi em là em gái, anh sẵn sàng bảo vệ em gái mình và cho em hạnh phúc, anh có thể cho em tất cả trừ tình yêu.
- Anh hứa bảo vệ em mà sao anh nhẫn tâm thế, giờ anh muốn chối bỏ đúng không ?
- Đương nhiên là anh không quên nhưng bảo vệ khác với yêu em à. Sẽ có người tốt hơn anh đang chờ em. Anh đã mãi trao tình cảm cho Hân Hân rồi, dù tình cảm của anh cô ấy không muốn chấp nhận hay bị cả thế giới ghét bỏ trái tim anh vẫn chỉ đi theo cô ấy.
- Anh đừng nói nữa, hic. Là em ngu ngốc cứ đợi chờ, 14 năm không ngừng nghĩ đến anh. Người yêu anh thì anh không giữ còn cô ta vài buori thôi anh lại yêu!
- Em thôi ngay , em không có quyền nói vậy.
Hương Lan chạy thẳng về phía trước, cô đau khổ. Thật đáng thương, dù những việc cô gây ra cho Hân đáng bị trả giá, nhưng tình yêu mù quáng thì biết làm sao. Cô cũng đáng được tha thứ.
Cơn mưa hạ bất chợt đổ xuống cả thành phố, mưa lách tách dai dẳng rơi. Bất giác nó và anh đều thấy lạnh, là do cơn mưa dài không tạnh hay sự hiu quạnh khi không có nhau. Hạnh phúc mong manh lạnh màu nước mắt, yêu thương nhạt nhòa đầy viết cắt của nỗi đau. Chia tay rồi ai chả cô đơn.
Nếu ngày mai không còn bên nhau nữa thì nụ cười, hình bóng, kỉ niệm thuộc về nhau xin giấu mãi trong tim. Hơi thở nồng nàn ấy xin khắc sâu trong tâm trí và trong chiêm bao vẫn thường gọi tên nhau.
Cơn mưa dài đã tạnh, biển đẹp hơn mát hơn. Nó đi bộ một mình ra biển để hóng gió mát, để gió giúp cuốn đi bao âu lo. Trái đất tròn không gì là không thể ! Nó gặp anh ở đó. Anh và nó gặp nhau như sự sắp xếp của ông trời. Nhìn nhau chẳng nói được câu nào, chỉ mỉm cười che đi niềm đau vết cắt trong lòng.
- Chào anh ! anh nghỉ hè vui chứ
Vẫn ánh mắt anh nhìn nó ngày nào. Sao mà ổn được chứ khi không nó bên cạnh, sao mà vui được chứ khi bao ngày không gặp nó. Nhưng anh vẫn kiên cường cố gắng gượng cười :
- Anh ổn, còn em.
- em sống rất tốt!
Cả hai đều là người nói dối xếp hạng đầu của thế giới. Buồn cũng cười được, hay thật. Cứ dày vò nhau làm tổn thương nhau mãi, bao giờ mới quên được nhau đây.
Anh chạy tới gần nó, ánh mắt sáng rực lên :
- Thật may vì gặp em ở đây!
Nó mỉm cười nhìn anh :
- Vậy chúng ta đi đâu đó đi .
- Đương nhiên, vì em mời lên em trả tiền nha.
- Đồ keo kiệt.Đáng ghét !
Hè kết thúc như vậy đó dù chỉ gặp được nhau một lần thôi, nói nói cười cười với nhau không ưu phiền là hè đẹp lắm rồi, họ vẽ trái tim lên mắt để nhìn đời bằng yêu thương, gắn trái tim lên môi để nụ cười luôn ấm áp.
Buông tay nhưng chưa buông tim thì chẳng ai cô đơn vì luôn nhớ về nhau !!!
Nếu yêu thương làm ta mệt mỏi thì thôi đừng cố len lỏi vào trái tim nhau để rồi phải khóc phải đau. Buông tay nhau rồi nhưng có phải nói buông là buông được đâu, nếu buông mà dễ đến vậy thì đâu còn là tình yêu nữa. Khi yêu thì hạnh phúc mà đến lúc kết thúc lại đau, tự khóc, tự lau và cứ thế tự đau đớn. Chia tay nhau rồi mỗi người một nơi, anh vẫn là anh, nó vẫn là nó nhưng chẳng còn là của nhau nữa rồi! Xa nhau, không biết ai sẽ là người cô đơn.
Ba ngày thi đáng sợ cứ thế qua đi, kì thi cuối năm kết thúc cũng báo hiệu một kì nghỉ hè sôi động bắt đầu đến. Năm nay là hè năm lớp mười một phải quẩy nhiệt tình, quẩy hết mình cho đã đời học sinh. Sang năm thì chắc đứa nào cũng cắm sừng vào sách ôn đại học rồi. Thi xong lên đến trường không khí sôi động hẳn lên. Mấy thằng con trai quỷ sứ đuổi nhau với mấy bạn nữ chạy khắp sân trường, từng đám học sinh bên nhau trêu đùa nghịch ngợm đủ thứ. Có đứa còn bị buộc dây giầy vào nhau đến khi đi thì lôi nhau thế là ngã. Tuổi học trò vui thật !!!
Nó cũng từng rất vui như vậy, nó cũng từng ở bên mấy đứa bạn vui đùa quậy phá, nhất là đi phá đám các đôi hôn trộm nhau trong trường, rồi nó từng trèo lên cây na sau tường chôm chôm mấy quả. Nhưng đó là hồi đấy, hồi chưa gặp anh nó đã từng hạnh phúc. Còn bây giờ, tất cả đã khác, tất cả cứ lần lượt rời bỏ nó đi, lạnh nhạt với nó dù nó chẳng có lỗi. Nó chẳng cần, bên cạnh nó còn Minh Ngọc là đủ bởi một người bạn chân thành thì gấp 1000 lần mấy đứa xã giao. Lúc nó chia tay Thành Thành, nó khóc rất nhiều, cũng may còn đứa bạn thân và người yêu con bạn đưa đi khắp nơi giải tỏa. Nó luôn dặn lòng mình rằng : " Đã đến lúc phải quên ".
Một tuần đi học như đi chơi, đứa thì mang mấy quyển truyện dầy cộp ra đọc xong nước mắt chảy dòng dòng rồi xé tan quyển truyện. Đứa thì hình như mang cả cái tủ lạnh nhà mình đến, còn đứa thì vác cả gối ôm đi học. Mọi người đang vui vẻ, trái đất vẫn đang quay tròn chỉ có nó là chẳng muốn hoạt động gì cả. Nó chỉ ngồi lặng lẽ ở ô cửa sổ nhìn ngắm ra sân trường, thỉnh thoảng có vài tia sáng chiếu vào khiến đôi mắt nó nheo nheo lại màu nắng. Nhìn lên bầu trời cao rộng, mây xanh thẳm in lên chữ nhớ, vài con chim sẻ ríu rít như thoi đưa dệt chữ thương. Nắng vàng rơi xuống in chữ đợi. Trái tim nó thổn thức khắc chữ chờ. Chờ một ngày quên anh, một ngày không còn nhớ anh đến đau khổ như vậy. Ngày không anh chùm hoa phượng nở trên cao sắc đã phai màu, cứ cháy mãi những lời vấn vương chưa nói hết, nắng sáng chiều không còn lung linh sắc vàng. Anh đi, hạ cũng tàn.
Anh thì vẫn ngồi đó, ngồi trên chiếc bàn học thân quen từng chứa chan hạnh phúc, chiếc bàn gắn kết tình yêu. Mà giờ nó chẳng ở đây, không có ai cùng anh vui đùa, không ai cứ chăm chăm nhìn anh như nó, không ai cứ nũng nịu đòi anh chép bài hộ, không ai bắt nạt anh. Không phải là không có ai, mà là anh không chấp nhận ai.Hôm nay chẳng biết trời mưa hay nắng, chỉ biết là vắng một người anh cảm thấy cô đơn, vắng một người đời anh như vô nghĩa, vắng một người anh chẳng còn là anh. Anh là người có lỗi, là người đã buông đôi tay mềm yếu của nó ra, anh không xứng đáng với nó, anh luôn nghĩ vậy. Anh chỉ biết chúc nó hạnh phúc dẫu biết càng chúc lại càng đau. Đâu phải cố quên là sẽ quên, đâu phải như vậy là sẽ có hạnh phúc. Trái tim anh đâu phải sỏi đá, cũng biết buồn, biết khóc và biết đau.
Tình yêu là thế, đôi khi làm mình ngô nghê, đôi khi khiến mình say mê rồi lại khiến con tim cứ mãi u sầu. Tình yêu lúc nào cũng vậy, bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng những cái ôm hôn nồng thắm và rồi ra đi bằng những giọt nước mắt, kết thúc bằng những nỗi đau vô tận. Liệu chia tay đã phải là kết thúc chưa ?
Ngày tổng kết trường đến, mấy anh chị lớp 12 thi nhau chụp ảnh kỉ yếu, còn mấy đứa học lớp 11 vẫn còn tỉnh bơ lên kế hoạch quẩy hè. Năm nay nó vẫn được học bổng như mọi năm dù có vướng chuyện tình cảm. Nhận phần thưởng mà mặt nó héo như hoa chết khát khiến cho con bạn thân nó không khỏi lo lắng, và chúng nó đã quyết định đi biển để bung lụa.
Hè năm nay cứ nghĩ là một mùa hè tuyệt vời nhất trong đời, lúc trước khi còn đang yêu tha thiết anh từng có dự định đưa nó đi Nha Trang chơi, đi nhặt vỏ sò và cùng ngắm hoàng hôn xứ lạ. Nhưng ai hiểu được chữ ngờ chứ, yêu nhau hai tháng, khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để nếm trải các mùi vị của tình yêu, ngọt ngào có, hạnh phúc có, mà đắng cay cũng nhiều. Hè năm nay anh vẫn cô đơn như mọi năm, vẫn bơ vơ trên mảnh đất Hà Nội rộng lớn, lạc lõng giữa dòng người : " biết em ở nơi đâu ?"
Nha trang biển gọi, sóng trào !
Trên bờ cát vàng óng ánh cùng những tia nắng ấm áp lấp lánh trên mặt nước xanh thẳm thật huyền diệu có một đám nhóc đang vui đùa nghịch ngợm. Tuổi trẻ là vậy, không nên lãng phí một phút giây nào trong cuộc đời, hãy cứ vui, cứ chơi và cứ yêu như chưa từng bị tổn thương. Nhìn bờ biển hiền hòa và những tia nắng âu yếm trên khuôn mặt, nắng đã dần tan chuẩn bị cho hoàng hôn buông xuống, nó hòa lòng mình cho ngọn gió cuốn đi, nhắm nghiền đôi mắt để ngày dài khép lại. Bỗng có người nhẹ nhàng bước đến, là Kì Nam :
- Cậu vẫn chưa quên anh ta à ?
- Ừ, buông tay không dễ chút nào đâu.
- Đương nhiên mình biết. Nhưng Hân à! nếu cậu buồn thì cứ dựa vào vai mình này.
- Cảm ơn cậu nhé, mình tồi thật, lúc nào cũng khiến người khác lo lắng. Nhưng mình cũng cố thử quên đi những kỉ niệm rồi. Mình không thể !
- Cậu không cần phải cố. Cái gì không thể vứt bỏ thì hãy trân trọng nó. Kí ức nào không thể lãng quên hãy nhớ lấy. Người nào không thể níu giữ hãy để họ ra đi, cậu đừng buồn nữa.
- Nhưng tớ vẫn hi vọng. Dù hi vọng chẳng biết là thực hay là mơ.
Hoàng hôn buông xuống thật nhanh, mặt trời đi ngủ sau ngày dài mệt mỏi, cả hai đều nhìn về phía xa xôi, trân trọng từng khoảnh khắc tuổi trẻ.
Vẫn tại bờ biển Nha Trang, khoảng cách chẳng xa với bờ biển của nó. Nơi ấy anh và Hương Lan đang ngồi trò chuyện. Anh định sang Mĩ thăm bố nhưng Hương Lan cứ đòi đi biển mãi, anh đành chấp nhận. Dù sao anh cũng chỉ còn người anh coi như em gái này thôi. Bóng đen lan tỏa khắp không gian, đèn điện lung linh lấp lánh trên mặt nước, gió vi vu thổi qua mát rượi. Nếu Hân ở cạnh thì anh đã cắn cho nó ngộp thở rồi. Nhìn lên trời cao bao nhiêu vì sao tỏa sáng chỉ có duy nhất một ngôi sao nhỏ bé lẻ loi đơn chiếc một mình một khoảng trời. Anh cười nhạt, anh nghĩ nó giống anh. Trên trời cao là một vì sao lẻ, dưới mặt đất lại là kẻ cô đơn. Nếu nỗi nhớ nó và nỗi buồn trong anh là vật chất thì chắc anh đã là kẻ giàu nhất thế gian.
Hương Lan bước đến, tay cầm hai chai bia, đưa cho Thành Thành :
- Anh Thành uống đi, sao đi chơi với em mà mặt lại buồn rượi thế kia ?
- Trông anh thảm thế à ?
Cô lắc đầu, rồi nhìn chằm vào anh, lúc này cô thật chân thành. Lẽ ra cô cũng là một cô gái tốt, nhưng tình yêu đã khiến cô trở nên ích kỉ và nhỏ nhen. Cô nhầm giữa yêu và sở hữu, cô thiếu hi sinh và chấp nhận. Nhưng cũng bởi vì quá yêu.
- Thành Thành, trong cuộc đời em đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện và lần lày em không muốn bị tuột mất, không muốn làm kẻ thất bại.
- Sao vậy ?
- Em biết là anh đã có người thương nhưng cô ta không xứng.
- Em nói gì vậy ?
- Em yêu anh Thành Thành, em đã yêu anh từ khi em còn bé. Em nghĩ anh cũng chỉ ở bên em thôi nhưng cô ta đã cướp anh đi, anh về với em đi!
Cô ta ôm lấy anh khóc. Anh nhẹ nhàng đẩy ra, đôi mắt đượm buồn :
- Anh chỉ coi em là em gái, anh sẵn sàng bảo vệ em gái mình và cho em hạnh phúc, anh có thể cho em tất cả trừ tình yêu.
- Anh hứa bảo vệ em mà sao anh nhẫn tâm thế, giờ anh muốn chối bỏ đúng không ?
- Đương nhiên là anh không quên nhưng bảo vệ khác với yêu em à. Sẽ có người tốt hơn anh đang chờ em. Anh đã mãi trao tình cảm cho Hân Hân rồi, dù tình cảm của anh cô ấy không muốn chấp nhận hay bị cả thế giới ghét bỏ trái tim anh vẫn chỉ đi theo cô ấy.
- Anh đừng nói nữa, hic. Là em ngu ngốc cứ đợi chờ, 14 năm không ngừng nghĩ đến anh. Người yêu anh thì anh không giữ còn cô ta vài buori thôi anh lại yêu!
- Em thôi ngay , em không có quyền nói vậy.
Hương Lan chạy thẳng về phía trước, cô đau khổ. Thật đáng thương, dù những việc cô gây ra cho Hân đáng bị trả giá, nhưng tình yêu mù quáng thì biết làm sao. Cô cũng đáng được tha thứ.
Cơn mưa hạ bất chợt đổ xuống cả thành phố, mưa lách tách dai dẳng rơi. Bất giác nó và anh đều thấy lạnh, là do cơn mưa dài không tạnh hay sự hiu quạnh khi không có nhau. Hạnh phúc mong manh lạnh màu nước mắt, yêu thương nhạt nhòa đầy viết cắt của nỗi đau. Chia tay rồi ai chả cô đơn.
Nếu ngày mai không còn bên nhau nữa thì nụ cười, hình bóng, kỉ niệm thuộc về nhau xin giấu mãi trong tim. Hơi thở nồng nàn ấy xin khắc sâu trong tâm trí và trong chiêm bao vẫn thường gọi tên nhau.
Cơn mưa dài đã tạnh, biển đẹp hơn mát hơn. Nó đi bộ một mình ra biển để hóng gió mát, để gió giúp cuốn đi bao âu lo. Trái đất tròn không gì là không thể ! Nó gặp anh ở đó. Anh và nó gặp nhau như sự sắp xếp của ông trời. Nhìn nhau chẳng nói được câu nào, chỉ mỉm cười che đi niềm đau vết cắt trong lòng.
- Chào anh ! anh nghỉ hè vui chứ
Vẫn ánh mắt anh nhìn nó ngày nào. Sao mà ổn được chứ khi không nó bên cạnh, sao mà vui được chứ khi bao ngày không gặp nó. Nhưng anh vẫn kiên cường cố gắng gượng cười :
- Anh ổn, còn em.
- em sống rất tốt!
Cả hai đều là người nói dối xếp hạng đầu của thế giới. Buồn cũng cười được, hay thật. Cứ dày vò nhau làm tổn thương nhau mãi, bao giờ mới quên được nhau đây.
Anh chạy tới gần nó, ánh mắt sáng rực lên :
- Thật may vì gặp em ở đây!
Nó mỉm cười nhìn anh :
- Vậy chúng ta đi đâu đó đi .
- Đương nhiên, vì em mời lên em trả tiền nha.
- Đồ keo kiệt.Đáng ghét !
Hè kết thúc như vậy đó dù chỉ gặp được nhau một lần thôi, nói nói cười cười với nhau không ưu phiền là hè đẹp lắm rồi, họ vẽ trái tim lên mắt để nhìn đời bằng yêu thương, gắn trái tim lên môi để nụ cười luôn ấm áp.
Buông tay nhưng chưa buông tim thì chẳng ai cô đơn vì luôn nhớ về nhau !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.