Chương 11: Mưa ! Anh và em đều sai !
Đường Mộc Anh
05/07/2016
" Nếu một ngày anh buông cả thế giới thì với em trên trái đất chẳng còn tồn tại mặt trời "
Bất giác có người nhắc tên anh, rồi hỏi em rằng đã quên anh chưa, em chỉ im lặng rồi lơ đi. Nhưng Thành Thành chắc anh biết rõ câu trả lời hơn ai hết đúng không, câu trả lời mãi mãi là " chưa bao giờ em quên ".
Năm học mười hai đã đến, cuối cấp cái thời khắc mà người ta phải trân trọng từng giây phút, cái tuổi trẻ nhiệt huyết sống hết sức mình như là chim phải hót, là lá phải xanh. Năm lớp 12 nó xin sang lớp khác học để bắt đầu một cuộc sống mới, một trải nghiệm mới. Nó không muốn tuổi trẻ của mình bị lãng phí cùng những người bạn đã bỏ rơi nó, không muốn thời gian tươi đẹp của mình bị vùi lấp trong đống tro tàn mang tên nỗi buồn. Và nó đã chuyển sang lớp bên cạnh.
Con bạn thân nó nhảy ngược lên :
- Mày định bỏ rơi ta thật hả Hân ?
- Ngọc! Chẳng phải mày đồng ý rồi sao, giờ tao đi lại khóc lóc.
- Mày cút!
- Mày không biết tao yếu mềm dễ cảm động thế nào à haha. Mày càng khóc tao lại càng lỡ...cứ muốn đi.
- Con chó Hân Hân, mày biết tay tao.
Nó rời đi, không một lời chia tay với lớp học cũ, đơn giản thôi, nếu đã từng làm điều có lỗ với nó thì nó cũng chẳng dành cho họ sự ưu tiên nào. Nó rời đi mang theo bao kỉ niệm ấm áp. Bóng nó khuất xa dần, những người bạn cũ cũng có chút vấn vương, có chút sự biết lỗi nhưng nó cũng đi rồi.
Bóng nó đi xa, mắt anh nhạt nhòa màu nước mắt, có thứ gì trắng nhòe chắn ngang mắt anh khiến tim anh đau lạ thường. Thiếu nó anh không chết chỉ là mất gần hết nụ cười, thiếu nó anh vẫn có thể vui chỉ là không biết thế nào là hạnh phúc, thiếu nó anh vẫn bước tiếp nhưng chẳng biết đi về nơi đâu. Thiếu nó cuộc sống của anh vẫn ổn nhưng chỉ là dối lòng mình thôi. Nó đi rồi anh chỉ còn biết nhìn nó và nói :
- tạm biệt em !
Nó sang bên lớp 11B học, dù gì các bạn bên đó cũng biết nó nên chẳng phải giới thiệu và làm quen nhiều. Vậy là cuộc sống mới của nó mở ra ở đây.
Cuối năm cấp ba, cái thời gian mà người ta không thể nào quên, bạn bè vui đùa bên nhau, những ngày mê mệt với chồng sách dày cộp mà trống ra lúc nào còn không biết. Nhưng thời gian trôi nhanh lắm, nó không kiêng nể một ai đâu, nên điều duy nhất ta nên làm là phải TRÂN TRỌNG.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, ba tháng trôi qua như một giấc mơ, học kì một chuẩn bị kết thúc. Mùa đông đến, lạnh giá, những cơn mưa hạ chẳng còn. Đông sang lạnh giá càng khiến con tim thêm cô đơn mỏi mòn, thỉnh thoảng có vài cơn mưa phùn phất phơ như cứa sát vào tim lạnh buốt. Ba tháng nó đâm đầu vào học, chẳng đi đâu, chẳng gặp ai, khép lòng mình lại đỡ đau nhưng mùa đông lại đến khiến cho ai cũng cần hơi ấm của đôi bàn tay, của hơi thở nồng nàn và để rồi lại nhớ nhau.
Thời gian xa nó anh trở nên thật lạnh lùng, anh sống khép kín gần như chẳng ai nói chuyện được với anh. Anh chọn chỗ mà trước kia nó hay nhìn ra cửa sổ để nhìn, quả thật là cô đơn. Anh thường đi qua hành lang lớp nó, âm thầm nhìn nó qua ô cửa sổ, thấy nó vẫn vui vẫn tốt là anh vui rồi. Trong suy nghĩ của anh, nếu một chiếc lá là một niềm vui anh nguyện sẽ tặng nó cả một khu rừng , nếu hạnh phúc chỉ là một giọt nước anh nguyện dâng tặng nó cả một đại dương bao la. Chỉ cần nó vui và sống tốt thì tim anh đã đủ cảm thấy bình yên.
Hôm nay một ngày đông khá buốt giá, lá bàng rơi rụng khắp con phố, cơn gió cứ vô tình ù ù lướt qua cắt lên da thịt. Trên con đường này mấy tháng trước còn đầy màu xanh, mưa còn lách tách vậy mà thời gian thay đổi khung cảnh cũng đổi thay, cảnh vật xung quanh hoang tàn khô héo.Kệ thôi, thời gian cứ thay đổi nhưng chẳng thể thay đổi được tình yêu anh dành cho nó đâu.
Đến trường, anh gặp Kì Nam đứng cổng, anh nghĩ chắc vẫn đợi Hân Hân. Anh lơ đi dù trong lòng có chút khó chịu. Nhưng anh bị cậu ta ngăn lại.
- Cậu định giở trò gì đây Kì Nam.
- Đi theo tôi ra sau sân trường cậu.
- Cậu có quyền gì mà ra lệnh chứ !
- Đương nhiên là tôi không có quyền nhưng tôi có trái tim và cảm xúc, tôi không thể chịu đựng thêm nữa.
Anh không hiểu nhưng vẫn đi theo cậu ta ra sân trường. Ra đến nơi còn chưa kịp thở thì anh bị Kì Nam lôi cổ áo, túm lấy người và đấm cho một cái thật đau, anh bị cậu ta đấm liên tiếp. Như cơn cuồng phong họ cứ đánh đấm nhau mê mệt, lăn lên lộn xuống làm bẹt dí bãi cỏ. Máu cũng chảy, người ai cũng lấm lét bẩn bụi. Cuối cùng họ buông nhau ra và dừng việc đánh nhau lại.
- Đánh được cậu như vậy tôi cảm thấy thỏa mái, Thành Thành ạ.
- Cậu bị điên rồi sao, chúng ta không quen nhau mà.
- Cái đánh đầu tiên tôi đánh giúp Hân Hân. Cái thứ hai cho sự lạnh lùng của cậu, cái thứ ba cho sự ngu ngốc của cậu và cái cuối cùng là tôi đánh cậu do tôi ..ghen.
- Tôi không hiểu cậu nói gì, tôi phải vào lớp.
- Thành Thành, chắc cậu chưa biết Hân phải khổ đau như nào khi xa cậu. Còn nhớ những ngày cậu sang Mĩ chứ?
Thành Thành dừng lại, hai con mắt nheo nheo lo lắng :
- Đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy ư ?
- Đúng vậy, cậu thì làm sao mà biết được cơ chứ, cậu chỉ tin mấy lời vớ vẩn không rõ ràng mà lại trách nhầm cô ấy, sao cậu không tin cô ấy cơ chứ ? Cậu tồi quá.
Anh lặng im không nói lên lời nhưng cũng hiểu được rằng mình có chút sai lầm gì đó, tim anh lại nhói lên trong cái buốt giá của mùa đông. Kì Nam nói tiếp :
- Hân Hân không cho tôi nói chuyện đó với cậu vì sợ cậu lo lắng. Cô ấy cố gắng đem cho cậu hạnh phúc nhưng cậu lại phũ phàng vứt bỏ. Cô ấy luôn cười nhưng đằng sau nụ cười ấy là cả bầu trời nước mắt. Người ta khóc bằng nước mắt nhưng cô ấy khóc bằng nụ cười. Chẳng nhẽ cậu không nhận ra điều đó.
- Hãy nói với tôi, cô ấy phải trải qua điều gì ?
Nhìn dáng vẻ nóng vội của Thành Thành, Kì Nam cũng chẳng muốn giấu nữa. Cậu ta kể hết cho anh, những nỗi đau và tổn thương mà nó chịu đựng ôm ấp trong lòng mãi không buông. Không phải cậu ta cao thượng gì cả mà là cậu ta không thể chịu được kh nhìn thấy Hân Hân như vậy. Cậu càng đau hơn khi thấy nó đau khổ và cậu ta quyết định từ bỏ nó để nó hạnh phúc bên người nó yêu thương.
Nghe xong câu chuyện Kì Nam kể bàu trời với anh xám xịt đục ngàu, há ra bấy lâu nay anh vẫn luôn trách lầm nó, cứ để nước mắt nó rơi. Anh từng hứa sẽ đem cho nó hạnh phúc nhưng điều anh mang lại đều là nước mắt. Sao anh có thể tồi đến thế, sao ông trời lại trớ trêu đến thế. Rốt cuộc đến bao giờ tim anh mới hết đau đây. Kì Nam ra về để lại anh trên bãi cỏ trống vắng, cô đơn và ngập tràn sự hối hận.
Nằm trên bãi cỏ, nước mắt anh rơi ra mặn đắng. Gió ở đâu đến chẳng xoa dịu tim anh mà cứ thế vô tình cứa dài trên tim anh những nỗi đau không thể giải đáp. Anh lẩm bẩm xuốt mấy câu :
- Hân Hân anh xin lỗi, là tại anh, tại anh ngu ngốc. Anh xin lỗi !
Hình bóng nó cứ hiện ra trong đầu anh không ngừng nghỉ, nụ cười và ánh mắt nó anh đã bao giờ quên. Những năm tháng ấy anh để mãi trong tâm trí. Từng hoài niệm đó anh ghi mãi vào tim, từng ấm áp anh giữ lại mãi mãi. Anh ấy đã biết mình sai !
Bước vào lớp, anh lôi Lan Hương ra ngoài. Mọi người mắt tròn to lên nhìn, anh kéo cô ta ra hành lang, hùng hổ hỏi rõ mọi chuyện. HƯơng Lan khóc, cô ta hối hận vì việc làm ấy của mình. Không những chẳng chiếm được anh mà còn làm anh đau khổ. Anh buông cô ta ra và chắc chẳng bao giờ tha thứ cho cô ta nữa.
Năm tiết học dài đằng đẵng trôi qua, anh muốn về thật nhanh để đến cầu xin nó tha thứ, để nó cho anh thêm cơ hội. Anh mong được gặp nó và nhìn thấy nó cười. Cuộc đời anh, anh đã bỏ lỡ nhiều thứ và giờ anh không muốn bỏ lỡ cơ hội nào nữa, anh không muốn mất nó thêm lần nào, không thể, anh không thể buông.
Tiếng trống trường reo liên hồi làm nhịp tim anh nhẩy theo tiếng trống như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Anh chạy nhanh ra ngoài, đứng ở cửa lớp nó chờ nó ra. Nó cất sách xong, chuẩn bị đi về thì anh chặn nó lại ở cửa. Nó đưa mắt lên nhìn anh :
- Có chuyện gì vậy ?
- Anh có chuyện muốn nói với em, Hân Hân cho anh chút thời gian được không?
- Cậu làm ơn đi, chúng ta bằng tuổi nhau đấy !
- Anh biết mình sai nhưng chỉ một chút thời gian thôi được không ?
- Xin lỗi tớ phải về nhà.
- Đừng như vậy nữa Hân Hân anh sai rồi, anh xin em hãy tha thứ cho anh, hãy cho anh cơ hội.
- Bây giờ tôi rất bận, tối nay hẹn cậu ở công viên, tôi cho cậu 15 phút
- Cảm ơn em, anh sẽ không buông đâu, một lần là quá đủ rồi !
Nó đi về, anh vẫn đứng đấy, tối nay anh sẽ giải thích và xin lỗi nó. Anh sẽ không để tuột mất nó đâu.
Còn nó, lúc gặp anh nó rạo rực. Nó cứ nghĩ sẽ quên được anh nhưng nó đã sai. Anh đứng trước mặt nó khiến bao kỉ niệm ùa về, khiến con tim day rứt không ngừng nghỉ, khiến trái tim nó bảo cần được yêu thương. Nhưng dù gì chuyện cũng đã qua rồi, cuộc sống của nó vẫn ổn chỉ là thiếu chút niềm vui. Xa anh nó vẫ có thể sống tiếp, nó không muốn lập lại cái vết cắt đau buồn ngày xưa nữa.
Cuối cùng trời cũng tối. Anh chờ nó ở công viên suốt 3 tiếng đồng hồ, không phải nó đến muộn mà do anh đến quá sớm. Anh sợ nó phải chờ anh. Đêm đông giá rét, sương phủ dày đặc trên những chiếc lá cây đỏ úa. Gió thổi mạnh kêu rít lên những tiếng gai óc, đèn mập mờ trong hơi đông giá lạnh, dòng người cứ thế lướt qua, từng đôi cầm tay nhau cứ thế lướt qua. Mùa đông đã quá lạnh để có thể chia xa vì mùa đông rất cần có hơi ấm đôi bàn tay nhưng anh lại để nó ra đi mặc trong lòng vẫn luôn dõi theo nó.
Nó bước đến, giờ gầy hơn trước nhiều, hình như nó chẳng quậy phá như trước nữa, nhìn khuôn mặt nó lúc naò cũng đeo tâm trạng dày đặc.Nó nghẹn ngào gọi anh :
- Chào cậu.
- Hân Hân, em đến rồi !
- Cậu nói mau đi
- Hân Hân anh không biết em đã phải chịu đau khổ như thế nào trong thời gian anh đi Mĩ. Chỉ vì mấy lời không rõ ràng mà anh không tin em, lạnh nhạt với em. Anh đáng trách, nhưng xin em tha lỗi cho anh ! Cho anh thêm một cơ hội !
- Cơ hội ư ? Vậy tại sao lúc trước anh không cho tôi một cơ hội để giải thích.
- Anh xin lỗi, xin em, em hãy về với anh !
- Tất cả là quá khứ rồi. Đừng làm phiền nhau, đừng làm nhau đau, đừng làm vậy !
- Anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi, vạn lần xin lỗi.
Nó nhìn anh lạnh lùng nói :
- Bây giờ tôi cho anh một cái cốc thủy tinh, anh cầm và vứt nó đi, cái cốc vỡ. Anh xin lỗi nó đi!
- Anh xin lỗi
- Vậy cái cốc có lành được sau khi anh nói xin lỗi nó không?
- Không, nhưng cốc chỉ là cốc, nó không có trái tim.
-Tôi cũng không còn tim. Anh hiểu rồi chứ !
Ánh mắt anh buồn dầu tuyệt vọng. Anh là người sai, trong tâm can anh luôn tự trách bản thân. Nhưng anh không thể yêu ai khác ngoài nó.
Gió vun vút thổi, mấy hạt mưa phùn lấm tấm rơi buốt giá càng làm con tim đau buốt, thắt chặt lại. Mưa càng lúc càng dầy hạt. Anh và nó vẫn chọn cách im lặng bên nhau. Im lặng chính là ngôn ngữ câm lặng của nỗi buồn, Nó thở dài lên tiếng :
- Mưa rồi tôi về trước !
- Em vẫn không chịu tha thứ cho tôi.
- Anh không có lỗi, chẳng ai có lỗi. Quá khứ thì nên quên đi !
Nó vừa nói vừa khóc, nước mắt rơi theo làn mưa lạnh buốt, nó chạy vụt đi tan biến theo làn mưa đông. Anh đuổi theo nó, nhất định anh sẽ đưa nó về bên , nhất định anh sẽ níu kéo được những kỉ niệm của anh và nó. Anh chạy theo, chạy mãi theo nó mặc mưa đông gió rét, mặc còi oto xe máy ầm ĩ. Nguyện chỉ mãi yêu mình nó, trao chọn cả con tim. Anh làm được, nhất định sẽ dỗ dành được nó.
Tình yêu luôn dằn vặt con người, cái thời khắc anh sắp đuổi kịp nó thì tử thần gọi tên anh. Anh bị một chiếc xe ô tô cán phải. Viết máu loang ra theo vũng nước. Một tiếng động mạnh vừa phát ra phía sau, nó không thể tin nổi vào mắt mình là anh đang nằm đấy, hơi thở hổn hển chẳng còn sức lực. Nó lao đến ôm anh, tuyệt vọng khóc gọi tên anh :
- Thành Thành em sai rồi, em không lên cố chấp, là em sai. Em đồng ý quay về với anh mà.
Anh đã kiệt sức nhưng nghe câu nói đó của nó anh như được tiếp thêm sức mạnh, trái tim anh như được đong thêm máu :
- Em hứa đi!
- Em hứa mà, chỉ cần anh bình yên, em hứa !
Anh cười nhẹ rồi nhắm mắt ngã vào lòng nó.
Xe cấp cứu đến và mang anh đi, nó đi theo và chỉ còn biết cầu nguyện. Tinh thần chẳng còn ổn định nó chỉ lẩm bẩm được mấy câu :
- Em sai rồi !
Không ai sai hoặc cả hai đều sai, sai vì sự cố chấp, sai vì cái tôi quá lớn. Trong tình yêu, hạnh phúc là đầu tiên, niềm vui là cần thiết và quan trọng nhất là phải biết thứ tha. Tin rằng, qua bao sóng gió họ sẽ hiểu nhau, hiểu được tầm quan trọng của nhau và sẽ yêu nhau hơn !
Mưa! Chúng ta đều sai.
Bất giác có người nhắc tên anh, rồi hỏi em rằng đã quên anh chưa, em chỉ im lặng rồi lơ đi. Nhưng Thành Thành chắc anh biết rõ câu trả lời hơn ai hết đúng không, câu trả lời mãi mãi là " chưa bao giờ em quên ".
Năm học mười hai đã đến, cuối cấp cái thời khắc mà người ta phải trân trọng từng giây phút, cái tuổi trẻ nhiệt huyết sống hết sức mình như là chim phải hót, là lá phải xanh. Năm lớp 12 nó xin sang lớp khác học để bắt đầu một cuộc sống mới, một trải nghiệm mới. Nó không muốn tuổi trẻ của mình bị lãng phí cùng những người bạn đã bỏ rơi nó, không muốn thời gian tươi đẹp của mình bị vùi lấp trong đống tro tàn mang tên nỗi buồn. Và nó đã chuyển sang lớp bên cạnh.
Con bạn thân nó nhảy ngược lên :
- Mày định bỏ rơi ta thật hả Hân ?
- Ngọc! Chẳng phải mày đồng ý rồi sao, giờ tao đi lại khóc lóc.
- Mày cút!
- Mày không biết tao yếu mềm dễ cảm động thế nào à haha. Mày càng khóc tao lại càng lỡ...cứ muốn đi.
- Con chó Hân Hân, mày biết tay tao.
Nó rời đi, không một lời chia tay với lớp học cũ, đơn giản thôi, nếu đã từng làm điều có lỗ với nó thì nó cũng chẳng dành cho họ sự ưu tiên nào. Nó rời đi mang theo bao kỉ niệm ấm áp. Bóng nó khuất xa dần, những người bạn cũ cũng có chút vấn vương, có chút sự biết lỗi nhưng nó cũng đi rồi.
Bóng nó đi xa, mắt anh nhạt nhòa màu nước mắt, có thứ gì trắng nhòe chắn ngang mắt anh khiến tim anh đau lạ thường. Thiếu nó anh không chết chỉ là mất gần hết nụ cười, thiếu nó anh vẫn có thể vui chỉ là không biết thế nào là hạnh phúc, thiếu nó anh vẫn bước tiếp nhưng chẳng biết đi về nơi đâu. Thiếu nó cuộc sống của anh vẫn ổn nhưng chỉ là dối lòng mình thôi. Nó đi rồi anh chỉ còn biết nhìn nó và nói :
- tạm biệt em !
Nó sang bên lớp 11B học, dù gì các bạn bên đó cũng biết nó nên chẳng phải giới thiệu và làm quen nhiều. Vậy là cuộc sống mới của nó mở ra ở đây.
Cuối năm cấp ba, cái thời gian mà người ta không thể nào quên, bạn bè vui đùa bên nhau, những ngày mê mệt với chồng sách dày cộp mà trống ra lúc nào còn không biết. Nhưng thời gian trôi nhanh lắm, nó không kiêng nể một ai đâu, nên điều duy nhất ta nên làm là phải TRÂN TRỌNG.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, ba tháng trôi qua như một giấc mơ, học kì một chuẩn bị kết thúc. Mùa đông đến, lạnh giá, những cơn mưa hạ chẳng còn. Đông sang lạnh giá càng khiến con tim thêm cô đơn mỏi mòn, thỉnh thoảng có vài cơn mưa phùn phất phơ như cứa sát vào tim lạnh buốt. Ba tháng nó đâm đầu vào học, chẳng đi đâu, chẳng gặp ai, khép lòng mình lại đỡ đau nhưng mùa đông lại đến khiến cho ai cũng cần hơi ấm của đôi bàn tay, của hơi thở nồng nàn và để rồi lại nhớ nhau.
Thời gian xa nó anh trở nên thật lạnh lùng, anh sống khép kín gần như chẳng ai nói chuyện được với anh. Anh chọn chỗ mà trước kia nó hay nhìn ra cửa sổ để nhìn, quả thật là cô đơn. Anh thường đi qua hành lang lớp nó, âm thầm nhìn nó qua ô cửa sổ, thấy nó vẫn vui vẫn tốt là anh vui rồi. Trong suy nghĩ của anh, nếu một chiếc lá là một niềm vui anh nguyện sẽ tặng nó cả một khu rừng , nếu hạnh phúc chỉ là một giọt nước anh nguyện dâng tặng nó cả một đại dương bao la. Chỉ cần nó vui và sống tốt thì tim anh đã đủ cảm thấy bình yên.
Hôm nay một ngày đông khá buốt giá, lá bàng rơi rụng khắp con phố, cơn gió cứ vô tình ù ù lướt qua cắt lên da thịt. Trên con đường này mấy tháng trước còn đầy màu xanh, mưa còn lách tách vậy mà thời gian thay đổi khung cảnh cũng đổi thay, cảnh vật xung quanh hoang tàn khô héo.Kệ thôi, thời gian cứ thay đổi nhưng chẳng thể thay đổi được tình yêu anh dành cho nó đâu.
Đến trường, anh gặp Kì Nam đứng cổng, anh nghĩ chắc vẫn đợi Hân Hân. Anh lơ đi dù trong lòng có chút khó chịu. Nhưng anh bị cậu ta ngăn lại.
- Cậu định giở trò gì đây Kì Nam.
- Đi theo tôi ra sau sân trường cậu.
- Cậu có quyền gì mà ra lệnh chứ !
- Đương nhiên là tôi không có quyền nhưng tôi có trái tim và cảm xúc, tôi không thể chịu đựng thêm nữa.
Anh không hiểu nhưng vẫn đi theo cậu ta ra sân trường. Ra đến nơi còn chưa kịp thở thì anh bị Kì Nam lôi cổ áo, túm lấy người và đấm cho một cái thật đau, anh bị cậu ta đấm liên tiếp. Như cơn cuồng phong họ cứ đánh đấm nhau mê mệt, lăn lên lộn xuống làm bẹt dí bãi cỏ. Máu cũng chảy, người ai cũng lấm lét bẩn bụi. Cuối cùng họ buông nhau ra và dừng việc đánh nhau lại.
- Đánh được cậu như vậy tôi cảm thấy thỏa mái, Thành Thành ạ.
- Cậu bị điên rồi sao, chúng ta không quen nhau mà.
- Cái đánh đầu tiên tôi đánh giúp Hân Hân. Cái thứ hai cho sự lạnh lùng của cậu, cái thứ ba cho sự ngu ngốc của cậu và cái cuối cùng là tôi đánh cậu do tôi ..ghen.
- Tôi không hiểu cậu nói gì, tôi phải vào lớp.
- Thành Thành, chắc cậu chưa biết Hân phải khổ đau như nào khi xa cậu. Còn nhớ những ngày cậu sang Mĩ chứ?
Thành Thành dừng lại, hai con mắt nheo nheo lo lắng :
- Đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy ư ?
- Đúng vậy, cậu thì làm sao mà biết được cơ chứ, cậu chỉ tin mấy lời vớ vẩn không rõ ràng mà lại trách nhầm cô ấy, sao cậu không tin cô ấy cơ chứ ? Cậu tồi quá.
Anh lặng im không nói lên lời nhưng cũng hiểu được rằng mình có chút sai lầm gì đó, tim anh lại nhói lên trong cái buốt giá của mùa đông. Kì Nam nói tiếp :
- Hân Hân không cho tôi nói chuyện đó với cậu vì sợ cậu lo lắng. Cô ấy cố gắng đem cho cậu hạnh phúc nhưng cậu lại phũ phàng vứt bỏ. Cô ấy luôn cười nhưng đằng sau nụ cười ấy là cả bầu trời nước mắt. Người ta khóc bằng nước mắt nhưng cô ấy khóc bằng nụ cười. Chẳng nhẽ cậu không nhận ra điều đó.
- Hãy nói với tôi, cô ấy phải trải qua điều gì ?
Nhìn dáng vẻ nóng vội của Thành Thành, Kì Nam cũng chẳng muốn giấu nữa. Cậu ta kể hết cho anh, những nỗi đau và tổn thương mà nó chịu đựng ôm ấp trong lòng mãi không buông. Không phải cậu ta cao thượng gì cả mà là cậu ta không thể chịu được kh nhìn thấy Hân Hân như vậy. Cậu càng đau hơn khi thấy nó đau khổ và cậu ta quyết định từ bỏ nó để nó hạnh phúc bên người nó yêu thương.
Nghe xong câu chuyện Kì Nam kể bàu trời với anh xám xịt đục ngàu, há ra bấy lâu nay anh vẫn luôn trách lầm nó, cứ để nước mắt nó rơi. Anh từng hứa sẽ đem cho nó hạnh phúc nhưng điều anh mang lại đều là nước mắt. Sao anh có thể tồi đến thế, sao ông trời lại trớ trêu đến thế. Rốt cuộc đến bao giờ tim anh mới hết đau đây. Kì Nam ra về để lại anh trên bãi cỏ trống vắng, cô đơn và ngập tràn sự hối hận.
Nằm trên bãi cỏ, nước mắt anh rơi ra mặn đắng. Gió ở đâu đến chẳng xoa dịu tim anh mà cứ thế vô tình cứa dài trên tim anh những nỗi đau không thể giải đáp. Anh lẩm bẩm xuốt mấy câu :
- Hân Hân anh xin lỗi, là tại anh, tại anh ngu ngốc. Anh xin lỗi !
Hình bóng nó cứ hiện ra trong đầu anh không ngừng nghỉ, nụ cười và ánh mắt nó anh đã bao giờ quên. Những năm tháng ấy anh để mãi trong tâm trí. Từng hoài niệm đó anh ghi mãi vào tim, từng ấm áp anh giữ lại mãi mãi. Anh ấy đã biết mình sai !
Bước vào lớp, anh lôi Lan Hương ra ngoài. Mọi người mắt tròn to lên nhìn, anh kéo cô ta ra hành lang, hùng hổ hỏi rõ mọi chuyện. HƯơng Lan khóc, cô ta hối hận vì việc làm ấy của mình. Không những chẳng chiếm được anh mà còn làm anh đau khổ. Anh buông cô ta ra và chắc chẳng bao giờ tha thứ cho cô ta nữa.
Năm tiết học dài đằng đẵng trôi qua, anh muốn về thật nhanh để đến cầu xin nó tha thứ, để nó cho anh thêm cơ hội. Anh mong được gặp nó và nhìn thấy nó cười. Cuộc đời anh, anh đã bỏ lỡ nhiều thứ và giờ anh không muốn bỏ lỡ cơ hội nào nữa, anh không muốn mất nó thêm lần nào, không thể, anh không thể buông.
Tiếng trống trường reo liên hồi làm nhịp tim anh nhẩy theo tiếng trống như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Anh chạy nhanh ra ngoài, đứng ở cửa lớp nó chờ nó ra. Nó cất sách xong, chuẩn bị đi về thì anh chặn nó lại ở cửa. Nó đưa mắt lên nhìn anh :
- Có chuyện gì vậy ?
- Anh có chuyện muốn nói với em, Hân Hân cho anh chút thời gian được không?
- Cậu làm ơn đi, chúng ta bằng tuổi nhau đấy !
- Anh biết mình sai nhưng chỉ một chút thời gian thôi được không ?
- Xin lỗi tớ phải về nhà.
- Đừng như vậy nữa Hân Hân anh sai rồi, anh xin em hãy tha thứ cho anh, hãy cho anh cơ hội.
- Bây giờ tôi rất bận, tối nay hẹn cậu ở công viên, tôi cho cậu 15 phút
- Cảm ơn em, anh sẽ không buông đâu, một lần là quá đủ rồi !
Nó đi về, anh vẫn đứng đấy, tối nay anh sẽ giải thích và xin lỗi nó. Anh sẽ không để tuột mất nó đâu.
Còn nó, lúc gặp anh nó rạo rực. Nó cứ nghĩ sẽ quên được anh nhưng nó đã sai. Anh đứng trước mặt nó khiến bao kỉ niệm ùa về, khiến con tim day rứt không ngừng nghỉ, khiến trái tim nó bảo cần được yêu thương. Nhưng dù gì chuyện cũng đã qua rồi, cuộc sống của nó vẫn ổn chỉ là thiếu chút niềm vui. Xa anh nó vẫ có thể sống tiếp, nó không muốn lập lại cái vết cắt đau buồn ngày xưa nữa.
Cuối cùng trời cũng tối. Anh chờ nó ở công viên suốt 3 tiếng đồng hồ, không phải nó đến muộn mà do anh đến quá sớm. Anh sợ nó phải chờ anh. Đêm đông giá rét, sương phủ dày đặc trên những chiếc lá cây đỏ úa. Gió thổi mạnh kêu rít lên những tiếng gai óc, đèn mập mờ trong hơi đông giá lạnh, dòng người cứ thế lướt qua, từng đôi cầm tay nhau cứ thế lướt qua. Mùa đông đã quá lạnh để có thể chia xa vì mùa đông rất cần có hơi ấm đôi bàn tay nhưng anh lại để nó ra đi mặc trong lòng vẫn luôn dõi theo nó.
Nó bước đến, giờ gầy hơn trước nhiều, hình như nó chẳng quậy phá như trước nữa, nhìn khuôn mặt nó lúc naò cũng đeo tâm trạng dày đặc.Nó nghẹn ngào gọi anh :
- Chào cậu.
- Hân Hân, em đến rồi !
- Cậu nói mau đi
- Hân Hân anh không biết em đã phải chịu đau khổ như thế nào trong thời gian anh đi Mĩ. Chỉ vì mấy lời không rõ ràng mà anh không tin em, lạnh nhạt với em. Anh đáng trách, nhưng xin em tha lỗi cho anh ! Cho anh thêm một cơ hội !
- Cơ hội ư ? Vậy tại sao lúc trước anh không cho tôi một cơ hội để giải thích.
- Anh xin lỗi, xin em, em hãy về với anh !
- Tất cả là quá khứ rồi. Đừng làm phiền nhau, đừng làm nhau đau, đừng làm vậy !
- Anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi, vạn lần xin lỗi.
Nó nhìn anh lạnh lùng nói :
- Bây giờ tôi cho anh một cái cốc thủy tinh, anh cầm và vứt nó đi, cái cốc vỡ. Anh xin lỗi nó đi!
- Anh xin lỗi
- Vậy cái cốc có lành được sau khi anh nói xin lỗi nó không?
- Không, nhưng cốc chỉ là cốc, nó không có trái tim.
-Tôi cũng không còn tim. Anh hiểu rồi chứ !
Ánh mắt anh buồn dầu tuyệt vọng. Anh là người sai, trong tâm can anh luôn tự trách bản thân. Nhưng anh không thể yêu ai khác ngoài nó.
Gió vun vút thổi, mấy hạt mưa phùn lấm tấm rơi buốt giá càng làm con tim đau buốt, thắt chặt lại. Mưa càng lúc càng dầy hạt. Anh và nó vẫn chọn cách im lặng bên nhau. Im lặng chính là ngôn ngữ câm lặng của nỗi buồn, Nó thở dài lên tiếng :
- Mưa rồi tôi về trước !
- Em vẫn không chịu tha thứ cho tôi.
- Anh không có lỗi, chẳng ai có lỗi. Quá khứ thì nên quên đi !
Nó vừa nói vừa khóc, nước mắt rơi theo làn mưa lạnh buốt, nó chạy vụt đi tan biến theo làn mưa đông. Anh đuổi theo nó, nhất định anh sẽ đưa nó về bên , nhất định anh sẽ níu kéo được những kỉ niệm của anh và nó. Anh chạy theo, chạy mãi theo nó mặc mưa đông gió rét, mặc còi oto xe máy ầm ĩ. Nguyện chỉ mãi yêu mình nó, trao chọn cả con tim. Anh làm được, nhất định sẽ dỗ dành được nó.
Tình yêu luôn dằn vặt con người, cái thời khắc anh sắp đuổi kịp nó thì tử thần gọi tên anh. Anh bị một chiếc xe ô tô cán phải. Viết máu loang ra theo vũng nước. Một tiếng động mạnh vừa phát ra phía sau, nó không thể tin nổi vào mắt mình là anh đang nằm đấy, hơi thở hổn hển chẳng còn sức lực. Nó lao đến ôm anh, tuyệt vọng khóc gọi tên anh :
- Thành Thành em sai rồi, em không lên cố chấp, là em sai. Em đồng ý quay về với anh mà.
Anh đã kiệt sức nhưng nghe câu nói đó của nó anh như được tiếp thêm sức mạnh, trái tim anh như được đong thêm máu :
- Em hứa đi!
- Em hứa mà, chỉ cần anh bình yên, em hứa !
Anh cười nhẹ rồi nhắm mắt ngã vào lòng nó.
Xe cấp cứu đến và mang anh đi, nó đi theo và chỉ còn biết cầu nguyện. Tinh thần chẳng còn ổn định nó chỉ lẩm bẩm được mấy câu :
- Em sai rồi !
Không ai sai hoặc cả hai đều sai, sai vì sự cố chấp, sai vì cái tôi quá lớn. Trong tình yêu, hạnh phúc là đầu tiên, niềm vui là cần thiết và quan trọng nhất là phải biết thứ tha. Tin rằng, qua bao sóng gió họ sẽ hiểu nhau, hiểu được tầm quan trọng của nhau và sẽ yêu nhau hơn !
Mưa! Chúng ta đều sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.