Mưa, Em Yêu Anh

Chương 12: Đừng xa em anh nhé!

Đường Mộc Anh

06/07/2016

" Anh có biết như nào gọi là bất ngờ không ? Chính là lúc em chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ gặp được anh vậy mà em đã gặp. Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu anh nhiều như thế này nhưng giờ em yêu anh còn hơn cả bản thân mất rồi. Em cũng chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ xa nhau vậy mà anh đang rời bỏ em đi rồi. Xin anh, xin anh đừng rời xa em nữa ! Chàng trai mùa hạ. "

Anh đang nằm trên giường bệnh, cái lạnh giá của mùa đông và cái hơi lạnh lẽo trong phòng bệnh như cứa thêm vào con tim nó. Mùi thuốc sát trùng và cái hơi trong bệnh viện làm người ta phát ớn, vậy mà anh phải nằm đây. Tất cả là tại nó, nó nghĩ thế !

Bố mẹ và người nhà anh đã về nên nó mới dám vào thăm anh, nhìn anh nhắm nghiền đôi mắt ngủ ngon mà nó chẳng thấy an tâm chút nào. Tim nó đập nhanh ù ù như gió đông thổi, mắt nó chăm chú nhìn anh rồi nước mắt trào ra lúc nào không biết, nó ngồi gần anh. Tay nắm chặt tay anh rồi nói :

- Anh ơi sao bệnh viện khó chịu thế mà anh lại nằm đây, về nhà đi anh, về nhà dễ chịu lắm.Anh về với em đi !

Anh vẫn nằm đó, đôi mắt đen quyến rũ nhắm chặt, cứ như vậy nó càng khóc to hơn nữa :

- Anh bảo sẽ đưa em đi chơi mà. Sao anh nằm đây, sao anh hư thế, anh hứa rồi mà huhu.

Trong tâm trí nó biết anh không thể nói chuyện với nó, nhưng con tim nó lại cứ muốn cất lên lời, trái tim nó gọi tên anh trong buốt giá, gào thét tên anh trong tuyệt vọng, chỉ cầu xin anh một điều duy nhất chính là anh hãy tỉnh dậy đi.

Giọt nước mắt nó bay ngược lên bầu trời làm cơn mưa đông đổ xuống, hình như chỉ có ông trời mới hiểu lòng nó thôi. Nó hi vọng hi vọng đôi mắt đen kia mở ra nhìn nó, hi vọng đôi môi có phần tím tái kia hé nở nụ cười ấm áp với nó và hi vọng đôi tay kia nắm chặt lấy tay nó rồi bước đi trên con đường dài rộng.

Nhưng sao anh không hiểu ý nó, anh vẫn nằm đấy, nằm trước đống dây trắng lằng nhằng vướng víu, nó muốn vứt hết nhưng sợi dây đó ra. Nó lừa dối tim mình là anh chỉ đang ngủ thôi, nó thì thầm với anh :

- Thành Thành anh dậy nói với mọi người anh anh chỉ ngủ thôi, anh không sao cả, anh nói đi hic...hic.

Nó lại nói tiếp :

- Anh chiều em hư rồi, tại anh chiều em nhiều quá, không có anh thì em chẳng thể làm gì được! Về bảo vệ em đi anh !

Nó khóc thút thít trong bệnh viện. Ngoài trời mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi, những chiếc lá vẫn không ngừng rơi. Thượng đế, chẳng phải người bao dung và hiền từ lắm sao ? Sao ngài lại đối xử với nó thế, sao ngài không nghe nó gọi, nó cầu xin, sao ngài lỡ cướp đi người nó yêu thương nhất trên đời ? Tại sao chứ ?

Đó là do tử thần chớ chêu, là thần chết ác độc đã cố tình gọi tên anh, muốn cướp anh từ tay nó. Nó cần anh, tử thần muốn anh. Nhưng nó yêu anh, yêu anh say đắm. Tình yêu của nó dành cho anh chính là lợi thế để nó giúp anh chiến thắng thần chết, trở về bên nó.

Nằm trên giường bệnh, đến thở anh cũng cảm thấy khó khăn không tưởng. Đương nhiên là anh nghe thấy nó gọi, ah biết nó đang cầm tay anh và khóc, mấy hôm rồi anh đều nghe thấy nó khóc nức nở. Tiếng khóc ấy giúp anh tỉnh giấc và không nghe theo sự sắp đặt củ tử thần. Nhưng tiếng khóc ấy cũng làm tim anh thêm quặn lại. Anh muốn tỉnh dậy nói với nó rằng :" Anh không sao ! Anh vẫn ổn, chỉ xin nước mắt em đừng rơi". Anh muốn tỉnh dậy ôm chặt lấy nó và cả con tim của nó nói rằng :" Anh sẽ mãi ở bên em, đừng sợ anh sẽ bảo vệ em!". Nhưng lúc này, điều anh làm được là gì đây, anh bất lực khi phải nhắm nghiền đôi mắt, anh bất lực khi đôi bàn tay lạnh buốt thô cứng chẳng thể cử động. Và điều bất lực nhất là cứ nghe thấy tiếng khóc của nó.Trong tiềm thức anh muốn nói với nó:

- Đừng khóc nữa đã có anh ở đây rồi ! Nếu không có anh thì em phải mạnh mẽ lên chứ, em làm anh buồn rồi !



Hình như giữa hai người yêu nhau có một sợi dây gắn kết, có thần giao cách cảm có thể hiểu được ý của nhau vậy. Nó như hiểu được ý anh, nó ngừng khóc, tay ns nắm chặt anh hơn. Nó nói :

- Anh à em sẽ không khóc nữa vì nếu khóc nỗi đau cứ thế vỡ òa chẳng thể nào ngăn nổi và như thế em sẽ gã gục khi chưa kịp nói lời yêu anh !

Nhưng nói là một chuyện, không khóc là một chuyện. Làm sao nó có thể quên được đi cái nỗi đau trải dài bất tận ấy. Khi anh đang ở trong phòng mổ, nó đứng ngồi không yên. Nó cầu xin thượng đế, dám đánh đổi tất cả để có anh. Khi ca phẫu thuật khá thành công, nó vỡ òa ra sung sướng. Nhưng đến lúc nghe bác sĩ nói anh có khả năng sẽ bị di chứng sau ca phẫu thuật. Di chứng ấy là gì chỉ có ông trời mới biết. Ông ta quả thật là khéo làm đau lòng, tổn thương người khác. Chẳng cần dao hay kiếm mà ông ta cứ từng nhát khác lên tim con người những vết thương dài khó chữa.

Nó nằm thiếp đi bên cạnh anh lúc nào không biết, bên cạnh anh nó cảm thấy yên bình và thanh thản hơn bao giờ hết. Nhưng nỗi sợ và nỗi lo lắng của nó cứ dày vò tâm can nó. Thi thoảng nó ngủ mơ thấy đôi tay anh buông nó ra, anh bỏ mặc nó ở một mình bơ vơ giữa cõi đời lạc lõng nó giật mình tỉnh dậy, thật may vì chỉ là mơ, chỉ là mơ thôi.

Nó đứng dậy bước ra ngoài, nó muốn đi mua cho anh những bông hoa để anh đón nhận hương sắc của cuộc sống. Bước ra khỏi cửa, nó gặp một người phụ nữ trung tuổi. Bà ấy ăn mặc trông thật sang trọng và quý phái, trông rất trẻ đẹp, thời thượng. NHưng trên khóe mắt bafcos một quầng thâm và những nỗi lo âu dằn vặt. Không cần nói thì nó cũng hiểu đây là mẹ anh. Nó nhìn bà lễ phép :

- Cháu chào bác ạ. Có phải bác là..

Bốp, một cái tát đau đớn ráng trời vào mặt nó, nó bất ngờ không hiểu sao mẹ anh lại đố sử với nó vậy, nhưng nó vẫn lịch sự và ngoan như một con cún cứ lặng im.

- Cô gan lì thật, vẫn còn mặt mũi mà ở đây quấy dầy con trai tôi ư?

- Cháu xin lỗi. Nhưng xin bác hãy cho cháu được bên cạnh anh ấy !

Bà ta đẩy Hân Hân ngã xuống, túm áo lay lay người nó thật mạnh :

- Tôi xin cô hãy tha cho con trai tôi. Cô còn trẻ còn học hành hãy lo chuyện học đi. Cô cần tiền hay gì tôi cho hết chỉ cần cô dời khỏi con trai tôi.

- Cháu xin bác, cháu yêu anh ấy thật lòng.

- Đồ con gái trơ trẽn, đồ sao chổi mạt dày. Cút đi và đừng bao giờ đến đây.

Nó qùy xuống cầu xin bà ta, nhưng càng khóc bà ta lại đẩy nó ra xa hơn. Nó tuyệt vọng đến ngừng thở. Nó bị vệ sĩ lôi ra ngoài sân à ném nó ở đó.

Ngoài trời mưa thật lạnh buốt, nhưng giờ có lạnh đến xé da thịt nó cũng chịu nổi, chỉ cần có anh ở bên là được. Lê chân về đến nhà, nhìn bộ dạng nhếch nhác của nó mẹ nó chạy ôm nó vào lòng :

- Con làm sao vậy, trời mưa lạnh thế này mà con đi đâu vậy !



Trong lòng mẹ, nó trở nên mềm mại yếu đuối và cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết, nó gọi to tiếng mẹ :

- Mẹ ơi, hic..hic !

- Mẹ đây con, có chuyện gì con cứ bình tĩnh nói, mẹ ở đây.

- Con khổ quá mẹ à !

Nó cứ khóc, khóc mãi. Mẹ nó không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng biết con gái gặp phải chuyện gì đau khổ lắm. Mẹ ôm nó trong lòng, vỗ về nó. Đã lâu lắm rồi mẹ nó không chăm sóc và gần gũi nó như vậy. Cũng tại công việc lắm vất vả và gian khổ, chẳng có thời gian chia sẻ với con, mẹ tự trách mình không ra gì để con phải chịu cô đơn buồn tủi. Nước mắt mẹ trào trực lăn ra ngoài khi thấy con như vậy.

Trái tim người mẹ là như thế đấy, kì vĩ như thiên nhiên và không có một vẻ đẹp của kì quan nào trên thế giới sánh nổi. Nhưng có những người mẹ quá yêu con mà chẳng hiểu nổi lòng con. Cứ ép buộc con làm những điều con không thích, làm trái tim con đau. Suy cho cùng lỗi vẫn tại tình yêu.

Nó khóc xong mẹ nó bảo nó đi tắm.Rồi mẹ nấu cháo và pha cho nó cốc trà gừng ấm áp. Đã lâu rồi nó mới nhận được tình yêu và sự quan tâm nên nó cố gắng trân trọng. Nó chạy nên tầng nghỉ ngơi, hôm nay nó sẽ ngủ một giác thật sâu, nó nghĩ thế. Mà không làm được !

Nhắm mắt vào là anh, mở mắt ra vẫn anh. Rồi những lời nói cay đắng của mẹ anh nữa, làm sao nó có thể chịu nổi. Nhưng cho dù có thế nào, dẫu có xảy ra chuyện gì thì nó vẫn mãi yêu anh, bên cạnh anh dõi theo bước chân của anh. Mãi mãi vì đã từng hứa với nhau, vì từng thề nguyện với nhau, từng lạc mất nhau và bây giờ sẽ nắm lấy tay nhau thật chặt không bao giờ buông.

Nó đứng dậy, mở cửa sổ ra. Ngoài trời mưa đông gio rét đấy, cái lạnh lẽo ghê gớm đấy, nó chẳng sợ đâu vì đã có anh bảo vệ nó. Nó nhờ gió cuốn đi hết nỗi buồn, nhờ gió nhắn nhủ với anh rằng ;

- Thành Thành em yêu anh, chúng mình là của nhau đúng không, hãy cố gắng vượt qua và đừng bao giờ buông anh nhé!. Em không cần thế giới, em chỉ cần anh và yêu mỗi anh thôi. Hãy nắm tay em thật chặt, giữ lấy tay em đi anh. Và hãy hứa sẽ đưa em đi đến cuối con đường của hạnh phúc. em tin chúng ta có thể vượt qua. Cố lên nhé!

Nói những lời nói ấy ra nó thật thỏa mái vì được sống thật với bản thân, không giống như trước kia vui cũng cười mà buồn cũng cười. Gió đã mang những lời nói ấy vào ô cửa sổ phòng anh thủ thỉ cho anh nghe nhưng lời nói ấy. Chắc anh cảm nhận được, đúng không ?

Trời không có sao, cũng chẳng có trăng, nó chỉ có gió và mưa làm bạn. Nó lại nhờ mưa cuốn sạch lo âu, nhờ gió đưa đến anh những lời nhắn nhủ:

- Thành Thành, em yêu anh. Đừng rời xa em anh nhé.

- Anh ngủ ngon nha. Mai sẽ là một ngày tươi đẹp.

Trong bệnh viện lạnh lẽo cô đơn. Anh mỉm cười vì điều gì đó. Phải chăng anh nghe thấy những lời đó của nó, phải chăng anh cảm nhận được hay anh mơ thấy nó. Không cần biết vì sao. Nhưng nụ cười ấy khiến cả căn phòng trở nên thật ấm áp.

- Hân Hân, anh sẽ không bao giờ rời xa em đâu ! Chờ anh em nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mưa, Em Yêu Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook