Chương 49:
Thanh Đăng
25/02/2024
Cô không thể phản kháng lại được bởi đối với họ việc buôn bán người chỉ như là việc mua bán đơn giản hàng ngày vậy. Ở đây giống như đang sống trong thời kỳ chế độ phong kiến. Nói với họ rằng buôn bán người là bất hợp pháp thì tương đương với việc cô đang thách thức quyền lực mà hoàng đế ban cho.
Cô đã muốn hận anh thật lâu, lại phát hiện đối phương cũng vô tội, trong lòng Trần Kiều rối loạn mê mang, cô nâng người lên, cắn chặt vào vai anh một cái, động tác ra vào của anh càng lúc càng điên cuồng, không có chút chừng mực nào, côn thịt càng ngày càng đâm sâu hơn.
Cô vừa khóc vừa hét lên như sắp đạt cao trào, vừa đau lại vừa sảng khoái. Anh bóp eo cô, như muốn đem tất cả tính lực của mình đâm vào thật mạnh, hung hăng mà làm cô. Lúc điên cuồng nhất anh như là một con sói điên loạn, giường gỗ lung lay tưởng chừng như nó sẽ đổ nát ngay trong giây lát.
Anh quyến luyến vuốt ve mái tóc của cô, lại hôn lên cặp vú đỏ hồng vừa thẹn thùng vừa gợi tình. Đây là khoảng thời gian hợp tác nhất của cô và tiếng cô tên rỉ thật dễ nghe. Lý Tồn Căn thường cảm thấy xấu hổ và tự ti, điều cảm động nhất mà anh nói ra chính là cầu xin cô ở lại đây, nhất định anh sẽ đối tốt với cô.
Vào lúc này, Trần Kiều đã bị làm đến mềm nhũn cả người, đến nỗi cô carm thấy đây không còn là cơ thể của mình nữa.
Anh cảm thấy cô đã hoàn toàn là của riêng mình, anh buột miệng thốt lên “A Kiều, chúng ta hãy tiếp tục sống tốt bên nhau cả đời, được không?”
Trần Kiều hoảng hốt trong đầu cô gõ vang hồi chuông cảnh báo. Một cảm giác ớn lạnh và cảm giác khủng hoảng phảng phất từ đáy lòng cô, không chút suy nghĩ, tiếng rên rỉ của cô ngừng lại một giây, cô gần như nghiến răng nghiến lợi nói "Anh đừng có mơ!"
Mặt trời đã mọc ở lưng chừng núi phía đông, giống như một quả trứng rán sống động nằm trong chảo dầu, ánh sáng màu da cam chiếu xuống mặt đất khiến không khí nơi đây thêm phần ấm áp. Sau khi cả nhà thức dậy và vệ sinh cá nhân đơn giản, Hoa nhi đi đến trường học còn Lý Tồn Căn đưa Trần Kiều cùng xuống núi.
Lần này hai người đi không xa lắm, chỉ đi đến sườn đồi phía sau thôn không xa, Trần Kiều đang ngồi dưới gốc cây bên ruộng. Không khí buổi sáng trong lành, mát mẻ, tiếng chim cu gáy trong rừng ríu rít vui tai, trên con đường ra khỏi núi, vài đứa trẻ trong làng đi thành từng nhóm với cái cặp sách trên lưng. Thỉnh thoảng, khói trắng bốc lên từ ống khói của một ngôi nhà trong thôn và một đàn sơn tước bị giật mình bởi tiếng chó sủa đột ngột.
Cô đã muốn hận anh thật lâu, lại phát hiện đối phương cũng vô tội, trong lòng Trần Kiều rối loạn mê mang, cô nâng người lên, cắn chặt vào vai anh một cái, động tác ra vào của anh càng lúc càng điên cuồng, không có chút chừng mực nào, côn thịt càng ngày càng đâm sâu hơn.
Cô vừa khóc vừa hét lên như sắp đạt cao trào, vừa đau lại vừa sảng khoái. Anh bóp eo cô, như muốn đem tất cả tính lực của mình đâm vào thật mạnh, hung hăng mà làm cô. Lúc điên cuồng nhất anh như là một con sói điên loạn, giường gỗ lung lay tưởng chừng như nó sẽ đổ nát ngay trong giây lát.
Anh quyến luyến vuốt ve mái tóc của cô, lại hôn lên cặp vú đỏ hồng vừa thẹn thùng vừa gợi tình. Đây là khoảng thời gian hợp tác nhất của cô và tiếng cô tên rỉ thật dễ nghe. Lý Tồn Căn thường cảm thấy xấu hổ và tự ti, điều cảm động nhất mà anh nói ra chính là cầu xin cô ở lại đây, nhất định anh sẽ đối tốt với cô.
Vào lúc này, Trần Kiều đã bị làm đến mềm nhũn cả người, đến nỗi cô carm thấy đây không còn là cơ thể của mình nữa.
Anh cảm thấy cô đã hoàn toàn là của riêng mình, anh buột miệng thốt lên “A Kiều, chúng ta hãy tiếp tục sống tốt bên nhau cả đời, được không?”
Trần Kiều hoảng hốt trong đầu cô gõ vang hồi chuông cảnh báo. Một cảm giác ớn lạnh và cảm giác khủng hoảng phảng phất từ đáy lòng cô, không chút suy nghĩ, tiếng rên rỉ của cô ngừng lại một giây, cô gần như nghiến răng nghiến lợi nói "Anh đừng có mơ!"
Mặt trời đã mọc ở lưng chừng núi phía đông, giống như một quả trứng rán sống động nằm trong chảo dầu, ánh sáng màu da cam chiếu xuống mặt đất khiến không khí nơi đây thêm phần ấm áp. Sau khi cả nhà thức dậy và vệ sinh cá nhân đơn giản, Hoa nhi đi đến trường học còn Lý Tồn Căn đưa Trần Kiều cùng xuống núi.
Lần này hai người đi không xa lắm, chỉ đi đến sườn đồi phía sau thôn không xa, Trần Kiều đang ngồi dưới gốc cây bên ruộng. Không khí buổi sáng trong lành, mát mẻ, tiếng chim cu gáy trong rừng ríu rít vui tai, trên con đường ra khỏi núi, vài đứa trẻ trong làng đi thành từng nhóm với cái cặp sách trên lưng. Thỉnh thoảng, khói trắng bốc lên từ ống khói của một ngôi nhà trong thôn và một đàn sơn tước bị giật mình bởi tiếng chó sủa đột ngột.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.