Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 42: Ngủ chung

Tĩnh Dạ Nguyệt Xuân

16/08/2022

Lần đầu ngủ chúng với bạn trai là cảm giác gì?

Bởi vì lúc đặt phòng là giường đôi, để người kia ngủ trên sofa thì người còn lại đều không nỡ, kết quả cuối cùng chỉ có thể ngủ chung.

Buổi tối.

Tôi đứng trước giường, tay cầm một cái gối ôm, cậu ấy thì đã nằm sẵn ở đó từ trước.

" Sao vậy, còn không tới đây nằm? "

Cậu ấy ngoác ngoác ngón tay.

Tôi có chút ngượng ngùng, tay càng bấu chặt chiếc gối.

" Bộ cậu sợ phải ngủ chung với tớ à? Không phải chúng ta đã từng ngủ chung trên chiếc giường nhỏ nhà cậu rồi sao? "

" Nhưng lúc đó là cậu đã say, không biết trời đất, còn đây tỉnh táo như thế.... "

" Tớ tưởng người say mới đáng sợ hơn, giờ tớ tỉnh thế này, cậu còn sợ tớ làm gì, nếu tớ làm gì, cậu cứ thẳng chân mà đạp tớ ra khỏi giường là được rồi! "

Ừ nhỉ, lúc say mới đáng sợ chứ nhỉ, khi đó con người ta không kiểm soát được bản thân, còn bây giờ, mình đang sợ cái gì chứ.

Thế là tôi leo lên giường nằm luôn, bất cẩn đá qua chân cậu ấy, tôi rùng mình.

" Sao chân cậu lạnh thế? "

Cậu ấy lại tỏ vẻ đáng thương nữa rồi.

" Tớ bình thường đều thế, buổi tối nhiệt độ hạ thấp, bàn chân đều lạnh như vậy. Nhưng nếu được ôm cậu thì sẽ hết! "

Tôi thở dài, nằm sát lại gần cậu ấy ôm chặt, cọ hai bàn chân.

" Tớ sưởi ấm cho cậu, đừng nhúc nhích."

Tôi cảm thấy bản thân mình đúng lạ luôn. Một giây trước thì sợ không dám nằm cùng cậu ấy, ấy thế mà một giây sau đã chủ động nằm sát rồi còn ôm cậu ấy.

Liêm sỉ của tôi đâu?

" Đã ấm hơn chưa? "

" Ừm. Chân ấm, tim cũng ấm. "



Cậu ấy cũng ôm lại tôi, cả người tôi bị cậu ấy ôm chặt chẽ trong ngực, cuộn mình thành một cục tròn.

" Hạ Hạ, yêu cậu nhiều lắm! Yêu tất cả mọi thứ của cậu, mái tóc này, đôi môi, đôi mắt này, hai cặp má bánh bao này, cả hương thơm từ cơ thể cậu, tất cả đều yêu hết, tất cả đều là của tớ! "

" Ừm....."

" Ước chi khoảnh khắc này sẽ dừng lại để chúng ta mãi bên nhau thế này! "

" Ừm....."

" Cậu cũng thế phải không, cũng yêu tớ, cũng ước mãi bên cạnh tớ. Hẳn là phải vậy rồi nhỉ! "

"....... "

" Hạ Hạ? "

"....... "

" Ngủ rồi à? "

Mắt tôi nhắm tịt, nhưng vẫn cảm nhận được một nụ hôn ấm nóng của cậu ấy in lên trán mình.

" Ngủ ngon, Hạ Hạ của tớ "

Tôi buồn ngủ thật, rất nhanh sau đó đã chìm vào giấc ngủ. Cảm giác lúc đó, nói sao nhỉ, kiểu là rất thoải mái và an tâm, còn cảm giác của anh ấy rốt cuộc là như thế nào thì tôi không rõ lắm.

Sáng hôm sau, hơn bốn giờ tôi đã tỉnh dậy.

Đang định ngồi dậy, cậu âyd lại ôm chặt tôi, mặt chôn ở cổ tôi, nhắm mắt lại, buồn bực hờn dỗi nói

" Sao dậy sớm thế, ngủ thêm chút nữa đi! "

Trong nháy mắt hô hấp phun lên làn da, có chút nóng.

Tôi nhột nhột rụt cổ một cái, nhỏ giọng nói.

" Tớ cuống quầy lễ tân gọi phục vụ món ăn ở nhà hàng khách sạn. "

Lại vỗ nhẹ lưng tôi, dịu dàng nói.

" Có thể đặt dịch vụ ngay tại phòng mà, với lại vẫn còn sớm, dạ dày lúc này chưa biểu tình đâu. Ngủ thêm một lát, ngủ thêm một lát."



Tôi gật đầu, nằm xuống, cậu ấy ôm chặt thắt lưng tôi, nhắm mắt lại, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc đến hơn chín giờ, tôi rời giường vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo.

Lúc trở lại, cậu ấy đã thay xong quần áo, đứng ở bên cửa sổ gọi điện thoại bàn.

" Chờ một chút là bọn họ mang đồ ăn lên, tớ đã gọi lễ tân khách sạn rồi! "

" Ừm ừm "

Tôi đưa mắt ra nhìn bên ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng.

" Sao lại thở dài? "

" Vốn muốn dậy sớm ngắm bình minh trên biển, nhưng kết quả hơn 9 giờ mới dậy, mặt trời đã lên từ lâu rồi kìa! "

Cậu ấy xoa xoa đầu tôi.

" Không có sao, hôm nay không được thì ngày mai, nếu cậu thích bình minh như vậy thì chúng ta kéo dài thời gain du lịch hơn, ở đây đến hết tuần! "

" Haha, hết tuần sao được, còn phải về nhà đi làm nữa chứ. Chắc mấy đứa học sinh đã nhớ tớ chết rồi! "

" Cứ tận hưởng đi, công việc để sau cũng được mà! "

Sau đó tiếng cốc cốc ngoài cửa vang lên, cậu ấy dứng dậy.

" Phục vụ tới rồi, để tớ ra mở cửa "

Ngủ chung với bạn trai, có lẽ cũng không tệ, nhỉ?

Sau khi ăn xong, cậu ấy dẫn tôi đi chơi quậy đến tận trưa.

Hò hét, thét chói tai...

Cảm xúc tích tụ nhiều năm như vậy, vào buổi chiều hôm đó đều triệt để trút hết ra ngoài, tâm tình của tôi cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Ban đêm hai người chúng tôi lại đến khu phố ẩm thực ăn uống thả ga một trận, sau đó đi dạo phố buôn bán, mãi cho đến khi trăng dần treo lên ngọn liễu mới về nhà.

Hai tay hai người xách theo túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt còn có quần áo trở về khách sạn thì người đều mệt lả đi.

Chuyến đi tại thành phố A cùng cậu ấy thật tuyệt vời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Hạ Năm Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook