Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau
Chương 92: (Lâm Bảo x An Kỳ) Ngoại truyện 3
Tiểu Dài Mân Dòng
04/05/2023
An Kỳ lặng người khi nghe thấy những lời xin lỗi liên tiếp của Lâm Bảo,
cả hai không nói gì thêm với nhau, không gian dần chìm vào trong tĩnh
lặng. Phải mất một lúc lâu Ngô An Kỳ mới phì cười bảo.
"Anh cứ nói những lời này làm gì thế?" An Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, "Tôi đã bảo tôi không cần, ngay lúc anh tung những tấm hình đó anh từng cảm thấy có lỗi với tôi chưa? Vậy nên bây giờ anh xin lỗi để làm gì?"
"... tôi cảm thấy có lỗi với cậu, khi ấy tôi không tỉnh táo, với tư cách là người làm sai tôi cảm thấy cực kỳ có lỗi."
"Vậy nên anh muốn xin lỗi để giải thoát cảm xúc trong lòng?"
Lâm Bảo yên lặng không nói, dường như là An Kỳ đã nói đúng. Cậu cúi đầu rũ mắt, đối diện với cái mệt mỏi trong tâm trí và thân thể đang giày vò, "Tôi tha thứ cho anh, tôi tha thứ cho anh đấy."
Lâm Bảo nuốt khan.
"Tôi tha thứ cho anh rồi, tôi sẽ không trách móc hay oán hận anh nữa."
"..."
"Bây giờ tôi đi được chưa? Từ giờ về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa có được không?"
Ngô An Kỳ gắng gượng ngồi dậy, nhưng cậu choáng váng, chóng mặt, máu không kịp đổ xuống cộng thêm với việc cơ thể đang yếu làm cậu ngã vào lòng của Lâm Bảo, Lâm Bảo theo phản xạ đỡ lấy cậu, giữ cậu trong tay.
"Chúng ta không phải là bạn bè, cũng chẳng có mối quan hệ gì khác ngoài việc tôi lên giường với anh và anh cho tôi tiền, tiền bạc đã giải quyết, khuất mắc cũng đã nói xong cả rồi. Tôi muốn đi về, tôi phải đi về." An Kỳ yếu ớt đẩy anh ra.
"Đừng về..."
"..."
"Cậu đang bệnh, ai chăm sóc cho cậu?"
"Từ bé tới giờ chẳng ai chăm sóc cho tôi, anh không cần dài tay."
"Nếu đã bảo không giận tôi nữa, vậy thì tại sao không ở lại..."
"Tôi bảo mình tha thứ cho anh, nhưng tôi không có ý định sẽ có thêm bất cứ mối quan hệ nào với anh, đối với người lạ tôi không thoải mái."
"Vậy thì hôm nay không cần đi làm, tôi bao cậu."
An Kỳ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lâm Bảo, trước khi cơn thịnh nộ của cậu bùng phát, Lâm Bảo xoa nhẹ tóc cậu, nhẹ giọng làm dịu đi, "Chỉ để cậu ngủ thêm một chút rồi ăn một bữa thôi được không? Cho dù nếu là người lạ, trong lúc cậu đang không thể đứng nổi thế này thì nhận sự giúp đỡ cũng là đương nhiên mà? Đáng lẽ cậu nên nhận rồi bảo rằng 'thật ngại quá, tôi làm phiền rồi', như thế mới phải chứ?"
Ngô An Kỳ không nói gì nữa, cậu biết bây giờ mình không đủ khoẻ để đi khỏi đây được, càng chống đối Lâm Bảo càng nói nhiều. Bây giờ chỉ còn cách để cậu khoẻ rồi, cậu sẽ bỏ chạy, càng yên lặng thì càng dễ khiến cho Lâm Bảo không đoán được.
Nhưng khi Lâm Bảo thấy An Kỳ yên lặng, anh lại nghĩ rằng cậu đã bị mình thuyết phục. Anh nhét cậu vào lại chăn, gỡ miếng dán hạ sốt xuống, dùng khăn mặt sạch đã vắt qua nước mát để lau trán cho cậu.
"Hạ sốt rồi, tối hôm qua chỉ uống nước hạ sốt thôi, một lát nữa phải ăn cháo để uống thuốc, biết chưa?"
An Kỳ không đáp, chỉ trùm chăn lên đầu.
Rõ ràng đang giận nhưng tại sao...
Lâm Bảo lại cảm thấy... đáng yêu quá.
"Vậy ngủ một lát đi, khi có cháo tôi sẽ gọi cậu dậy."
Vẫn không chịu đáp lời anh, Lâm Bảo đành thu dọn mọi thứ rồi thay quần áo ra bên ngoài mua nguyên liệu tươi nấu cháo. Anh lên mạng tra cứu một chút, nấu cho cậu một bát cháo trứng gà tía tô, dù sao thì anh cũng là người lớn, bây giờ trong nhà có một đứa nhỏ đang sốt cũng không thể sơ sài.
Khi An Kỳ thức dậy trời đã sáng hẳn rồi, cậu cũng không còn thấy mệt nữa, cơ thể nhẹ nhàng thoải mái. Những lần trước không may bị sốt cậu phải nằm li bì cả ngày, khi tỉnh dậy thì gắng sức dùng điện thoại vào ứng dụng mua hàng để được giao cháo và thuốc tới, có khi ngủ quên mất cậu cũng quên ăn, cảm giác mỏi mệt muốn chết đi được. Vì vậy, kẻ sống một mình như cậu rất sợ sẽ bị cảm.
An Kỳ ngồi dậy thở phào, vừa vặn Lâm Bảo cũng mở cửa, trông thấy cậu đã tỉnh táo anh mỉm cười, "Dậy rồi? Còn mệt không?"
Ngô An Kỳ nhỏ giọng bảo không, Lâm Bảo cũng không để ý tới sự gượng gạo của cậu, anh vẫn tỏ ra rất tự nhiên đi lại, "Cậu đói bụng chưa? Có thể tự đánh răng không?"
"Được."
"Ừ, bàn chải và khăn mặt của cậu vẫn còn ở trong phòng tắm, tôi vẫn vệ sinh thường xuyên."
An Kỳ gật đầu, cậu chậm rãi đi vào phòng vệ sinh, không ngờ khi cậu trở ra Lâm Bảo vẫn còn ngồi ở đó đợi cậu cùng xuống tầng, nói cái gì mà sợ cậu choáng sẽ bị ngã khi xuống cầu thang, cầu kì hết sức.
Đi vào phòng bếp, một mùi hương rất dễ chịu tràn ngập vào khoang mũi kích thích cái bụng đói của An Kỳ. Cho dù có giận hay không thì cậu vẫn rất thích ăn những món mà Lâm Bảo nấu, anh rất có thiên phú trong chuyện này.
Suốt quá trình ăn An Kỳ không nói thêm gì, chỉ yên lặng chậm rãi ăn hết cháo, đôi khi cậu sẽ bị ánh nhìn chằm chằm của Lâm Bảo làm cho ngạc nhiên mà phải ngẩng đầu. Lúc đó anh sẽ à nhỏ một tiếng, không chống cằm nhìn cậu nữa mà xoay đi.
Ăn xong bữa sáng, nhận thuốc từ Lâm Bảo để uống, An Kỳ rất đúng quy trình cúi đầu cảm ơn anh, "Thật ngại quá, làm phiền anh rồi."
Chẳng có chút lòng thành nào cả, trong câu nói cũng chẳng có cảm xúc, điều này khiến cho Lâm Bảo hơi hờn dỗi. Nhìn An Kỳ ngang bướng tự ý rửa bát, sau đó đi tìm quần áo hôm qua của mình mặc vào anh lại có đầy hoảng hốt.
"Cậu vừa ốm dậy..."
"..."
"... không ra ngoài ngay được đâu."
Ngô An Kỳ bỏ ngoài tai lời mà Lâm Bảo nói, cậu thay quần áo, trở xuống tầng tìm xe đạp của mình. Lâm Bảo có hơi bực, anh đi tới giữ lấy cậu, "Không nghe tôi nói ư?"
"Lâm Bảo, mong anh giữ đúng lời mình đã nói." An Kỳ không vui rụt tay về thậm chí còn lùi ra sau hai bước.
"Anh là đàn ông, tôi đã ngủ lại rồi, ăn cháo rồi, uống cả thuốc rồi, anh còn chưa hài lòng sao? Tôi tha lỗi cho anh rồi, tôi tha lỗi, tha lỗi, tôi sẽ không căm ghét anh nữa và từ nay trở về sau tôi cũng sẽ chẳng giữ anh ở trong đầu nữa, như vậy không được sao?"
"An Kỳ, không phải..."
"Anh muốn tôi phải làm gì? Nếu tôi không thích, tôi không thể từ chối ư?"
Ngay vào giây phút này, Lâm Bảo nhận ra mình đã sai rồi, sai bởi cách hành động và cũng sai ở cách mình suy nghĩ về mọi chuyện.
Và cả cách anh suy nghĩ về cậu.
Thứ anh cần không phải là cậu tha thứ cho anh, mà là anh muốn cậu thật lòng không chán ghét anh nữa. Thứ anh cần cũng chẳng phải là để lòng mình thanh thản cho hai người kết thúc mối quan hệ này mà là... anh muốn được tiếp tục gặp cậu, thoải mái gặp cậu, muốn được nhìn thấy gương mặt hồn nhiên của cậu.
Và anh biết lời xin lỗi đúng đắn nhất để gửi đến cậu không phải là những lời "xin lỗi" suông mà phải là hành động thực tế, chạm được vào lòng cậu và xoa dịu những nỗi đau anh đã gây ra.
Ngày đó anh lạc lối và mù quáng, anh nghĩ là bây giờ bản thân mình đã tỉnh táo rồi.
Ngô An Kỳ đi làm trở lại, suốt một tuần sau đó Lâm Bảo không đến tìm cậu nữa khiến cho cậu hụt hẫng và thơ thẩn mấy ngày, nhưng đến khi cậu sắp quen với nó rồi thì anh lại tìm đến. Anh nở một nụ cười với cậu, bảo rằng sợ bản thân xuất hiện nhiều quá sẽ khiến cậu chán ghét, nhưng hết cách rồi, anh rất muốn đến tìm cậu.
"Anh tìm đến tôi làm gì?"
"Làm quen lại từ đầu." Lâm Bảo cười, rồi tự thấy lời mình đang nói thật sự quá ngu ngốc, "Xem như chuyện cũ là của tên Lâm Bảo đáng ghét đó gây ra cho cậu, tôi là Lâm Bảo khác, chúng ta làm quen có được không?"
"Làm quen để làm gì?" An Kỳ nắm chặt khăn lau bàn.
"Làm bạn..."
"Tôi không muốn làm bạn với anh."
Cố chấp bám riết mà mặc kệ cảm xúc của người khác, Lâm Bảo vẫn luôn là Lâm Bảo.
Kể từ hôm đó ngày nào anh ta cũng tới quán bar uống rượu, lúc nào cũng mang thêm cho cậu thức ăn tối. Mặc cho An Kỳ ngó lơ anh ta vẫn rất lì lợm ghé đến, còn nói cái gì mà nhất quyết muốn làm bạn với cậu.
Cậu không muốn làm bạn với anh ta, cậu cũng chẳng quen với việc có bạn.
Đến một ngày vì quá giận, An Kỳ quát vào mặt Lâm Bảo, "Anh không đi làm à? Anh thất nghiệp sao? Tại sao cứ bám theo tôi vậy! Tại anh mà tôi không tìm được ai cả! Anh có biết tôi thiếu tiền tới phát điên không!"
Anh ta cứ làm phiền cậu như thế, cậu ngồi với người đàn ông khác cũng thấy ngại nói gì đến chuyện ve vãn, tên khốn này, đây là thời gian cậu cần kiếm thật nhiều tiền! Vậy mà vừa rồi anh ta còn định gây chuyện với một vị khách chủ động tiếp cận cậu.
"Đừng làm cái nghề này nữa." Lâm Bảo chau mày.
"Không làm nó thì tôi biết phải làm gì bây giờ? Tôi biết kiếm số tiền khổng lồ ấy ở đâu? Đừng có chạy đến đây bắt tôi phải làm hết cái này đến cái kia nữa! Anh đừng làm phiền và xen ngang công việc của tôi. Tôi không muốn làm bạn với anh, bây giờ không muốn, sau này cũng không muốn. Nếu anh chỉ muốn đến đây làm khách thì mong quý khách giữ đúng giới hạn."
"Cần tiền đến mức đó thì tôi giúp cậu, tôi bao cậu!"
"Tôi không muốn lên giường với anh nữa! Không bao giờ cần tiền của anh!"
Ngu ngốc rồi, rõ ràng đang muốn xin lỗi người ta mà lại lôi chuyện này ra nói, nhưng mà anh thật sự không muốn cậu tiếp tục công việc này, trong thâm tâm của anh... anh luôn cảm thấy không muốn, sự khó chịu và bực tức trào dâng mạnh mẽ khi nhìn thấy những điều như vậy. Anh không giỏi diễn tả ra thành lời, nhưng ý của anh vẫn như thế, anh không muốn cậu tiếp tục cái nghề này.
"Xin lỗi, tôi không giỏi ăn nói, tôi..."
"Cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, đừng làm phiền tôi nữa."
Cảm giác gặp gỡ anh trong tình cảnh này còn khiến tôi khổ sở hơn là không gặp nhau, tôi không muốn người mà mình thích luôn thấy được trần trụi con người tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt của kẻ có tiền với một thằng điếm, một kẻ thảm hại, đối xử tệ với tôi rồi lại đối xử tốt khiến tôi ngộ nhận, thế nên chỉ còn cách đừng gặp gỡ nhau nữa, tôi sẽ cố gắng quên đi cái quá khứ đó, không thích anh nữa. Như vậy thì tôi sẽ dễ chịu hơn, quay trở lại là An Kỳ cô độc như lúc trước.
"Tôi nói sai rồi, đừng suy nghĩ nhiều, đừng buồn." Lâm Bảo nhỏ giọng, vươn tay xoa xoa tóc cậu, "Ngày mai tôi đi quay hình, trong thời gian đó, có thể suy nghĩ lại, cho tôi một cơ hội không? Đừng giận, tôi sẽ cố gắng... trong thời gian tôi đi, cậu có thể suy nghĩ mà."
An Kỳ tránh khỏi bàn tay của anh, cầm khăn lau bàn bỏ đi không để những lời nói của Lâm Bảo vào tai.
Đã qua khoảng thời gian tạm nghỉ sau scandal nên Lâm Bảo phải tiếp tục chạy lịch trình, anh có muốn cũng không thể tiếp tục tới gặp cậu.
Nhưng một tuần sau, khi anh hoàn thành công việc của mình trở về thì không thấy cậu ở quán bar nữa. Anh tìm một nhân viên để hỏi, anh luống cuống tay chân, sợ hãi trong lòng muốn biết cậu đi đâu, tại sao hôm nay lại không đi làm, anh liên lạc với cậu tất nhiên là không được.
"An Kỳ sao? Cậu ấy xin nghỉ hẳn được gần một tuần rồi." Nữ nhân viên phục vụ đáp lời anh, "Tôi thấy anh hay đi cùng cậu ấy, tôi nghĩ hai người cũng thân thiết chứ? Anh không biết cậu ấy đã trả xong nợ rồi ư? Cậu ấy xin nghỉ rồi rời khỏi đây rồi."
Trả xong rồi... số tiền lớn như thế, rốt cuộc đã lên giường với bao nhiêu người...
Gương mặt của Lâm Bảo lạnh đi, anh hỏi cô có biết cậu đang ở đâu không, mọi người không ai biết, anh đành phải đi về.
Chỉ bảy ngày, cậu đã tìm đủ tiền trả số nợ còn lại, lẽ nào lên giường cùng đám đàn ông ngoài kia thật ư? Lên với bao nhiêu người? Làm bao nhiêu trò để được cho nhiều tiền đến thế... Anh đã bảo cậu không thể, anh không muốn cậu như thế và anh có thể tìm cách giúp cậu nhưng mà An Kỳ không nghe lời.
Cảm giác giận dữ và bức bối dâng lên trong lòng của Lâm Bảo, chưa bao giờ anh có cảm giác muốn phát điên tới mức này. Chỉ nghĩ tới việc cậu liên tục nằm dưới thân những kẻ khác, rên rỉ những tiếng êm tai cho bọn hắn nghe, bày ra dáng vẻ quyến rũ và thu hút nhất với đám người đó, làm đủ những trò bọn họ yêu cầu, Lâm Bảo cảm thấy mình không thở nổi.
Khi thấy Trí Nguyên hôn Nam Thành, người mà anh nghĩ rằng anh có tình cảm, anh cũng không khó chịu như thế này. Khi không thể gặp Trí Nguyên, người mà anh nghĩ là anh thích, anh chỉ cảm thấy không cam lòng chứ không chật vật và mệt mỏi như hiện tại.
Nhưng có một điều anh rõ ràng nhất, đó là anh đã cố gắng nhìn tấm lưng của An Kỳ để nghĩ đó là Trí Nguyên, không phải nghĩ đó là Trí Nguyên mà điên cuồng bám theo. Anh tỉnh táo và nhìn được sự khác biệt rõ ràng giữa hai người, nhưng vì việc không có được điều mà mình chấp niệm từ lâu khiến cho anh mù quáng, tự thôi miên và chìm đắm. Anh thừa nhận lần đầu anh đã bị bóng lưng của cậu làm cho giật mình, nhưng An Kỳ rất khác, em ấy chẳng thể khiến anh nghĩ cậu là người anh chấp niệm được nữa.
Chỉ là anh cố chấp, vì khi đó anh lạc lối.
Anh vẫn còn nhớ mình thường âm thầm ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của cậu nhiều hơn là bóng lưng ấy, dù anh đã chẳng còn có thể nhầm lẫn. Anh ở bên cạnh cậu đủ lâu, đủ để thân thuộc với một Ngô An Kỳ có nhiều sức hút.
Bóng lưng của An Kỳ cô độc, đơn bạc, bóng lưng khiến anh thương và trăn trở thật nhiều.
Anh thích cậu.
Có lẽ anh đã luôn nhầm lẫn, nhưng bây giờ anh cực kỳ tỉnh táo, có lẽ anh thích cậu, cậu mới chính xác là người anh thích.
"Anh cứ nói những lời này làm gì thế?" An Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, "Tôi đã bảo tôi không cần, ngay lúc anh tung những tấm hình đó anh từng cảm thấy có lỗi với tôi chưa? Vậy nên bây giờ anh xin lỗi để làm gì?"
"... tôi cảm thấy có lỗi với cậu, khi ấy tôi không tỉnh táo, với tư cách là người làm sai tôi cảm thấy cực kỳ có lỗi."
"Vậy nên anh muốn xin lỗi để giải thoát cảm xúc trong lòng?"
Lâm Bảo yên lặng không nói, dường như là An Kỳ đã nói đúng. Cậu cúi đầu rũ mắt, đối diện với cái mệt mỏi trong tâm trí và thân thể đang giày vò, "Tôi tha thứ cho anh, tôi tha thứ cho anh đấy."
Lâm Bảo nuốt khan.
"Tôi tha thứ cho anh rồi, tôi sẽ không trách móc hay oán hận anh nữa."
"..."
"Bây giờ tôi đi được chưa? Từ giờ về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa có được không?"
Ngô An Kỳ gắng gượng ngồi dậy, nhưng cậu choáng váng, chóng mặt, máu không kịp đổ xuống cộng thêm với việc cơ thể đang yếu làm cậu ngã vào lòng của Lâm Bảo, Lâm Bảo theo phản xạ đỡ lấy cậu, giữ cậu trong tay.
"Chúng ta không phải là bạn bè, cũng chẳng có mối quan hệ gì khác ngoài việc tôi lên giường với anh và anh cho tôi tiền, tiền bạc đã giải quyết, khuất mắc cũng đã nói xong cả rồi. Tôi muốn đi về, tôi phải đi về." An Kỳ yếu ớt đẩy anh ra.
"Đừng về..."
"..."
"Cậu đang bệnh, ai chăm sóc cho cậu?"
"Từ bé tới giờ chẳng ai chăm sóc cho tôi, anh không cần dài tay."
"Nếu đã bảo không giận tôi nữa, vậy thì tại sao không ở lại..."
"Tôi bảo mình tha thứ cho anh, nhưng tôi không có ý định sẽ có thêm bất cứ mối quan hệ nào với anh, đối với người lạ tôi không thoải mái."
"Vậy thì hôm nay không cần đi làm, tôi bao cậu."
An Kỳ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lâm Bảo, trước khi cơn thịnh nộ của cậu bùng phát, Lâm Bảo xoa nhẹ tóc cậu, nhẹ giọng làm dịu đi, "Chỉ để cậu ngủ thêm một chút rồi ăn một bữa thôi được không? Cho dù nếu là người lạ, trong lúc cậu đang không thể đứng nổi thế này thì nhận sự giúp đỡ cũng là đương nhiên mà? Đáng lẽ cậu nên nhận rồi bảo rằng 'thật ngại quá, tôi làm phiền rồi', như thế mới phải chứ?"
Ngô An Kỳ không nói gì nữa, cậu biết bây giờ mình không đủ khoẻ để đi khỏi đây được, càng chống đối Lâm Bảo càng nói nhiều. Bây giờ chỉ còn cách để cậu khoẻ rồi, cậu sẽ bỏ chạy, càng yên lặng thì càng dễ khiến cho Lâm Bảo không đoán được.
Nhưng khi Lâm Bảo thấy An Kỳ yên lặng, anh lại nghĩ rằng cậu đã bị mình thuyết phục. Anh nhét cậu vào lại chăn, gỡ miếng dán hạ sốt xuống, dùng khăn mặt sạch đã vắt qua nước mát để lau trán cho cậu.
"Hạ sốt rồi, tối hôm qua chỉ uống nước hạ sốt thôi, một lát nữa phải ăn cháo để uống thuốc, biết chưa?"
An Kỳ không đáp, chỉ trùm chăn lên đầu.
Rõ ràng đang giận nhưng tại sao...
Lâm Bảo lại cảm thấy... đáng yêu quá.
"Vậy ngủ một lát đi, khi có cháo tôi sẽ gọi cậu dậy."
Vẫn không chịu đáp lời anh, Lâm Bảo đành thu dọn mọi thứ rồi thay quần áo ra bên ngoài mua nguyên liệu tươi nấu cháo. Anh lên mạng tra cứu một chút, nấu cho cậu một bát cháo trứng gà tía tô, dù sao thì anh cũng là người lớn, bây giờ trong nhà có một đứa nhỏ đang sốt cũng không thể sơ sài.
Khi An Kỳ thức dậy trời đã sáng hẳn rồi, cậu cũng không còn thấy mệt nữa, cơ thể nhẹ nhàng thoải mái. Những lần trước không may bị sốt cậu phải nằm li bì cả ngày, khi tỉnh dậy thì gắng sức dùng điện thoại vào ứng dụng mua hàng để được giao cháo và thuốc tới, có khi ngủ quên mất cậu cũng quên ăn, cảm giác mỏi mệt muốn chết đi được. Vì vậy, kẻ sống một mình như cậu rất sợ sẽ bị cảm.
An Kỳ ngồi dậy thở phào, vừa vặn Lâm Bảo cũng mở cửa, trông thấy cậu đã tỉnh táo anh mỉm cười, "Dậy rồi? Còn mệt không?"
Ngô An Kỳ nhỏ giọng bảo không, Lâm Bảo cũng không để ý tới sự gượng gạo của cậu, anh vẫn tỏ ra rất tự nhiên đi lại, "Cậu đói bụng chưa? Có thể tự đánh răng không?"
"Được."
"Ừ, bàn chải và khăn mặt của cậu vẫn còn ở trong phòng tắm, tôi vẫn vệ sinh thường xuyên."
An Kỳ gật đầu, cậu chậm rãi đi vào phòng vệ sinh, không ngờ khi cậu trở ra Lâm Bảo vẫn còn ngồi ở đó đợi cậu cùng xuống tầng, nói cái gì mà sợ cậu choáng sẽ bị ngã khi xuống cầu thang, cầu kì hết sức.
Đi vào phòng bếp, một mùi hương rất dễ chịu tràn ngập vào khoang mũi kích thích cái bụng đói của An Kỳ. Cho dù có giận hay không thì cậu vẫn rất thích ăn những món mà Lâm Bảo nấu, anh rất có thiên phú trong chuyện này.
Suốt quá trình ăn An Kỳ không nói thêm gì, chỉ yên lặng chậm rãi ăn hết cháo, đôi khi cậu sẽ bị ánh nhìn chằm chằm của Lâm Bảo làm cho ngạc nhiên mà phải ngẩng đầu. Lúc đó anh sẽ à nhỏ một tiếng, không chống cằm nhìn cậu nữa mà xoay đi.
Ăn xong bữa sáng, nhận thuốc từ Lâm Bảo để uống, An Kỳ rất đúng quy trình cúi đầu cảm ơn anh, "Thật ngại quá, làm phiền anh rồi."
Chẳng có chút lòng thành nào cả, trong câu nói cũng chẳng có cảm xúc, điều này khiến cho Lâm Bảo hơi hờn dỗi. Nhìn An Kỳ ngang bướng tự ý rửa bát, sau đó đi tìm quần áo hôm qua của mình mặc vào anh lại có đầy hoảng hốt.
"Cậu vừa ốm dậy..."
"..."
"... không ra ngoài ngay được đâu."
Ngô An Kỳ bỏ ngoài tai lời mà Lâm Bảo nói, cậu thay quần áo, trở xuống tầng tìm xe đạp của mình. Lâm Bảo có hơi bực, anh đi tới giữ lấy cậu, "Không nghe tôi nói ư?"
"Lâm Bảo, mong anh giữ đúng lời mình đã nói." An Kỳ không vui rụt tay về thậm chí còn lùi ra sau hai bước.
"Anh là đàn ông, tôi đã ngủ lại rồi, ăn cháo rồi, uống cả thuốc rồi, anh còn chưa hài lòng sao? Tôi tha lỗi cho anh rồi, tôi tha lỗi, tha lỗi, tôi sẽ không căm ghét anh nữa và từ nay trở về sau tôi cũng sẽ chẳng giữ anh ở trong đầu nữa, như vậy không được sao?"
"An Kỳ, không phải..."
"Anh muốn tôi phải làm gì? Nếu tôi không thích, tôi không thể từ chối ư?"
Ngay vào giây phút này, Lâm Bảo nhận ra mình đã sai rồi, sai bởi cách hành động và cũng sai ở cách mình suy nghĩ về mọi chuyện.
Và cả cách anh suy nghĩ về cậu.
Thứ anh cần không phải là cậu tha thứ cho anh, mà là anh muốn cậu thật lòng không chán ghét anh nữa. Thứ anh cần cũng chẳng phải là để lòng mình thanh thản cho hai người kết thúc mối quan hệ này mà là... anh muốn được tiếp tục gặp cậu, thoải mái gặp cậu, muốn được nhìn thấy gương mặt hồn nhiên của cậu.
Và anh biết lời xin lỗi đúng đắn nhất để gửi đến cậu không phải là những lời "xin lỗi" suông mà phải là hành động thực tế, chạm được vào lòng cậu và xoa dịu những nỗi đau anh đã gây ra.
Ngày đó anh lạc lối và mù quáng, anh nghĩ là bây giờ bản thân mình đã tỉnh táo rồi.
Ngô An Kỳ đi làm trở lại, suốt một tuần sau đó Lâm Bảo không đến tìm cậu nữa khiến cho cậu hụt hẫng và thơ thẩn mấy ngày, nhưng đến khi cậu sắp quen với nó rồi thì anh lại tìm đến. Anh nở một nụ cười với cậu, bảo rằng sợ bản thân xuất hiện nhiều quá sẽ khiến cậu chán ghét, nhưng hết cách rồi, anh rất muốn đến tìm cậu.
"Anh tìm đến tôi làm gì?"
"Làm quen lại từ đầu." Lâm Bảo cười, rồi tự thấy lời mình đang nói thật sự quá ngu ngốc, "Xem như chuyện cũ là của tên Lâm Bảo đáng ghét đó gây ra cho cậu, tôi là Lâm Bảo khác, chúng ta làm quen có được không?"
"Làm quen để làm gì?" An Kỳ nắm chặt khăn lau bàn.
"Làm bạn..."
"Tôi không muốn làm bạn với anh."
Cố chấp bám riết mà mặc kệ cảm xúc của người khác, Lâm Bảo vẫn luôn là Lâm Bảo.
Kể từ hôm đó ngày nào anh ta cũng tới quán bar uống rượu, lúc nào cũng mang thêm cho cậu thức ăn tối. Mặc cho An Kỳ ngó lơ anh ta vẫn rất lì lợm ghé đến, còn nói cái gì mà nhất quyết muốn làm bạn với cậu.
Cậu không muốn làm bạn với anh ta, cậu cũng chẳng quen với việc có bạn.
Đến một ngày vì quá giận, An Kỳ quát vào mặt Lâm Bảo, "Anh không đi làm à? Anh thất nghiệp sao? Tại sao cứ bám theo tôi vậy! Tại anh mà tôi không tìm được ai cả! Anh có biết tôi thiếu tiền tới phát điên không!"
Anh ta cứ làm phiền cậu như thế, cậu ngồi với người đàn ông khác cũng thấy ngại nói gì đến chuyện ve vãn, tên khốn này, đây là thời gian cậu cần kiếm thật nhiều tiền! Vậy mà vừa rồi anh ta còn định gây chuyện với một vị khách chủ động tiếp cận cậu.
"Đừng làm cái nghề này nữa." Lâm Bảo chau mày.
"Không làm nó thì tôi biết phải làm gì bây giờ? Tôi biết kiếm số tiền khổng lồ ấy ở đâu? Đừng có chạy đến đây bắt tôi phải làm hết cái này đến cái kia nữa! Anh đừng làm phiền và xen ngang công việc của tôi. Tôi không muốn làm bạn với anh, bây giờ không muốn, sau này cũng không muốn. Nếu anh chỉ muốn đến đây làm khách thì mong quý khách giữ đúng giới hạn."
"Cần tiền đến mức đó thì tôi giúp cậu, tôi bao cậu!"
"Tôi không muốn lên giường với anh nữa! Không bao giờ cần tiền của anh!"
Ngu ngốc rồi, rõ ràng đang muốn xin lỗi người ta mà lại lôi chuyện này ra nói, nhưng mà anh thật sự không muốn cậu tiếp tục công việc này, trong thâm tâm của anh... anh luôn cảm thấy không muốn, sự khó chịu và bực tức trào dâng mạnh mẽ khi nhìn thấy những điều như vậy. Anh không giỏi diễn tả ra thành lời, nhưng ý của anh vẫn như thế, anh không muốn cậu tiếp tục cái nghề này.
"Xin lỗi, tôi không giỏi ăn nói, tôi..."
"Cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, đừng làm phiền tôi nữa."
Cảm giác gặp gỡ anh trong tình cảnh này còn khiến tôi khổ sở hơn là không gặp nhau, tôi không muốn người mà mình thích luôn thấy được trần trụi con người tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt của kẻ có tiền với một thằng điếm, một kẻ thảm hại, đối xử tệ với tôi rồi lại đối xử tốt khiến tôi ngộ nhận, thế nên chỉ còn cách đừng gặp gỡ nhau nữa, tôi sẽ cố gắng quên đi cái quá khứ đó, không thích anh nữa. Như vậy thì tôi sẽ dễ chịu hơn, quay trở lại là An Kỳ cô độc như lúc trước.
"Tôi nói sai rồi, đừng suy nghĩ nhiều, đừng buồn." Lâm Bảo nhỏ giọng, vươn tay xoa xoa tóc cậu, "Ngày mai tôi đi quay hình, trong thời gian đó, có thể suy nghĩ lại, cho tôi một cơ hội không? Đừng giận, tôi sẽ cố gắng... trong thời gian tôi đi, cậu có thể suy nghĩ mà."
An Kỳ tránh khỏi bàn tay của anh, cầm khăn lau bàn bỏ đi không để những lời nói của Lâm Bảo vào tai.
Đã qua khoảng thời gian tạm nghỉ sau scandal nên Lâm Bảo phải tiếp tục chạy lịch trình, anh có muốn cũng không thể tiếp tục tới gặp cậu.
Nhưng một tuần sau, khi anh hoàn thành công việc của mình trở về thì không thấy cậu ở quán bar nữa. Anh tìm một nhân viên để hỏi, anh luống cuống tay chân, sợ hãi trong lòng muốn biết cậu đi đâu, tại sao hôm nay lại không đi làm, anh liên lạc với cậu tất nhiên là không được.
"An Kỳ sao? Cậu ấy xin nghỉ hẳn được gần một tuần rồi." Nữ nhân viên phục vụ đáp lời anh, "Tôi thấy anh hay đi cùng cậu ấy, tôi nghĩ hai người cũng thân thiết chứ? Anh không biết cậu ấy đã trả xong nợ rồi ư? Cậu ấy xin nghỉ rồi rời khỏi đây rồi."
Trả xong rồi... số tiền lớn như thế, rốt cuộc đã lên giường với bao nhiêu người...
Gương mặt của Lâm Bảo lạnh đi, anh hỏi cô có biết cậu đang ở đâu không, mọi người không ai biết, anh đành phải đi về.
Chỉ bảy ngày, cậu đã tìm đủ tiền trả số nợ còn lại, lẽ nào lên giường cùng đám đàn ông ngoài kia thật ư? Lên với bao nhiêu người? Làm bao nhiêu trò để được cho nhiều tiền đến thế... Anh đã bảo cậu không thể, anh không muốn cậu như thế và anh có thể tìm cách giúp cậu nhưng mà An Kỳ không nghe lời.
Cảm giác giận dữ và bức bối dâng lên trong lòng của Lâm Bảo, chưa bao giờ anh có cảm giác muốn phát điên tới mức này. Chỉ nghĩ tới việc cậu liên tục nằm dưới thân những kẻ khác, rên rỉ những tiếng êm tai cho bọn hắn nghe, bày ra dáng vẻ quyến rũ và thu hút nhất với đám người đó, làm đủ những trò bọn họ yêu cầu, Lâm Bảo cảm thấy mình không thở nổi.
Khi thấy Trí Nguyên hôn Nam Thành, người mà anh nghĩ rằng anh có tình cảm, anh cũng không khó chịu như thế này. Khi không thể gặp Trí Nguyên, người mà anh nghĩ là anh thích, anh chỉ cảm thấy không cam lòng chứ không chật vật và mệt mỏi như hiện tại.
Nhưng có một điều anh rõ ràng nhất, đó là anh đã cố gắng nhìn tấm lưng của An Kỳ để nghĩ đó là Trí Nguyên, không phải nghĩ đó là Trí Nguyên mà điên cuồng bám theo. Anh tỉnh táo và nhìn được sự khác biệt rõ ràng giữa hai người, nhưng vì việc không có được điều mà mình chấp niệm từ lâu khiến cho anh mù quáng, tự thôi miên và chìm đắm. Anh thừa nhận lần đầu anh đã bị bóng lưng của cậu làm cho giật mình, nhưng An Kỳ rất khác, em ấy chẳng thể khiến anh nghĩ cậu là người anh chấp niệm được nữa.
Chỉ là anh cố chấp, vì khi đó anh lạc lối.
Anh vẫn còn nhớ mình thường âm thầm ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của cậu nhiều hơn là bóng lưng ấy, dù anh đã chẳng còn có thể nhầm lẫn. Anh ở bên cạnh cậu đủ lâu, đủ để thân thuộc với một Ngô An Kỳ có nhiều sức hút.
Bóng lưng của An Kỳ cô độc, đơn bạc, bóng lưng khiến anh thương và trăn trở thật nhiều.
Anh thích cậu.
Có lẽ anh đã luôn nhầm lẫn, nhưng bây giờ anh cực kỳ tỉnh táo, có lẽ anh thích cậu, cậu mới chính xác là người anh thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.