Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau

Chương 93: (Lâm Bảo x An Kỳ) Ngoại truyện 4

Tiểu Dài Mân Dòng

04/05/2023

Anh thích An Kỳ.

Vậy thì sao? Anh chấp nhận được cậu của hiện tại và cậu thì có chịu mở lòng ra với anh không?

Lâm Bảo không biết mình nên làm gì, anh chỉ lẳng lặng lái xe đi, đến khi hoàn hồn lại đã thấy mình dừng chân trước khu nhà trọ của Ngô An Kỳ, nơi mà trước đây anh chỉ để cậu xuống xe rồi rời đi ngay. Giờ đây anh dừng ở nơi này thật lâu, nhìn về phía căn trọ tồi tàn của cậu, trên ban công không còn treo những bộ quần áo hàng ngày đơn giản, cửa sổ cũng chẳng còn mở toang.

Hai chậu xương rồng nhỏ dường như đã bạc màu, khô héo. Lúc anh đi đến trước trọ của cậu, quả nhiên, cây xương rồng tươi xanh mà An Kỳ đã từng cùng với đôi mắt bừng sáng ôm nó đi về giờ đây đã mất đi dáng vẻ vốn có.

Hôm đó trên đường đi cậu phát hiện có một gian hàng rong bán cây cảnh, trông thấy hai chậu xương rồng bé tí chỉ bằng bàn tay, cậu vui sướng xin anh dừng lại để cậu mua chúng về. Phòng trọ của cậu tối tăm, mùa hè thì nóng tới đổ đầy mồ hôi, mùa thu thì ẩm thấp, cuối đông lạnh đến buốt người, có thêm màu xanh của cây cối hy vọng sẽ khiến cho căn phòng có thêm sinh khí.

Trước đây khi sống ở quán bar cậu đã rất muốn có được không gian riêng tư, dù nhỏ chút cũng không sao, vất vả một chút cũng không thành vấn đề bởi vì cậu vốn quen đơn độc, chung đụng với người lạ cậu không thoải mái chút nào. Khi nhận được tháng lương đầu tiên cậu đã đi thuê phòng trọ này, nó không nằm ở trung tâm thành phố, còn ở phía sau một dãy nhà cao tầng lớn nên khuất gió và khuất nắng, tuy nhiên giá thuê rất rẻ, vẫn có đủ không gian bếp, góc để ngủ và một khoảng không gian đủ thoải mái để tiếp khách, dù cậu chẳng có khách.

"Thích mấy thứ linh tinh này sao?" Lâm Bảo luôn phải đội mũ, đeo khẩu trang cẩn thận nhưng vẫn chịu đi xuống cùng cậu để ngắm nhìn những chậu xương rồng mini và sen đá.

"Có thêm sinh khí cho ngôi nhà, trồng chúng lại không tốn nhiều thời gian và công sức, chỉ cần để chúng phơi nắng vừa đủ, một tuần tưới nước một lần là được." An Kỳ vui vẻ kể những gì cậu đã tìm hiểu.

"Tiền bạc không đủ để chi tiêu mà còn đổ vào những thứ này." Lâm Bảo lấy ví tiền của mình ra, "Để đó, anh đây sẽ mua tặng cho cậu."

"Thật sao?" An Kỳ vui sướng, "Thông thường tôi sẽ không nhận, nhưng anh là người đặc biệt và tôi lại đang thiếu tiền nên tôi sẽ nhận, lần sau cứ trừ ở tiền cho tôi là được."

"Cậu là một món hàng hay sao mà chiết khấu?"

"... không phải sao?"

"Không phải." Lâm Bảo thanh toán rồi cùng cậu trở về xe, "Đơn giản là tôi muốn tặng cho cậu."

Bảo là trồng dễ, đến cuối cùng vẫn để cho hai đứa hỏng mất. Lâm Bảo đưa tay chạm vào chúng, cảm thấy lòng của mình bây giờ còn héo úa hơn cả hai chậu xương rồng này. Trong đầu anh có thật nhiều suy nghĩ, những mối bận tâm lớn nhất vẫn là nỗi nhớ cậu.

Anh biết An Kỳ sau khi hoàn thành mọi thứ thì cậu rũ bỏ tất cả để trốn chạy. Chủ trọ bảo cậu đã trả nhà gần một tuần, anh có hỏi thêm, bà ấy bảo lâu rồi không có đám xã hội đen đến làm phiền An Kỳ nữa. Bà không biết thật sự An Kỳ làm nghề gì, cậu chỉ bảo với bà là mình làm ca đêm ở cửa hàng tiện lợi còn bà thì rất thương đứa trẻ xinh đẹp này, phải gánh nợ thay cho mẹ kế và em trai cùng cha khác mẹ.

Hôm trước cậu bảo đã trả nợ xong, bây giờ cảm thấy thủ đô khó sống nên cậu sẽ đến một thành phố nhỏ hơn để bắt đầu làm việc, dành dụm tiền học lại đại học, nếu có thể sẽ có bạn gái, lấy vợ sinh con. Một tương lai căn bản chuẩn mực mà ai cũng sẽ nói với người lớn và bất kể người lớn nào nghe thấy cũng sẽ gật gù khen ngoan.

Lấy vợ sinh con ư?

Lâm Bảo cảm thấy thật buồn bực.

Đứa nhỏ đó...

Anh mím chặt môi, tay nắm chặt lấy vô lăng xe, anh biết lý do tại sao trong lòng mình sốt ruột tới nóng ran như vậy, tay bóp chặt lấy vô lăng như muốn bẻ gãy nó. Vào giờ phút này, anh không còn bận tâm tới quá khứ của cậu, anh chỉ muốn được nhìn thấy cậu ngay lập tức, ngay lúc này.

Anh biết An Kỳ đã như thế nào khi mà cậu phải làm cái nghề ấy, anh biết lòng cậu đau nhói và trái tim yếu mềm ấy vỡ vụn, chỉ với anh đã khiến cậu tổn thương như vậy rồi, những người khác sẽ như thế nào?

Họ có mắc phải sai lầm giống như tôi đã từng không?

Có để tâm tới cảm xúc của em, có làm em đau không? Trong những giây phút đó có ai nâng niu lấy em, bỏ qua những định kiến về em, tôn trọng em? Khi kết thúc mọi thứ, em có cảm thấy lòng mình thanh thản dễ chịu không?

Nếu không, tôi muốn trở thành người đó, hôn lên những đau thương mà em đã phải gánh chịu, không màng tới quá khứ không đẹp đẽ mà bất đắc dĩ em phải trải qua, bởi vì chính tôi cũng chẳng hoàn toàn sạch sẽ.

Anh không màng bất cứ điều gì nữa, anh chỉ biết là mình rất nhớ cậu, anh muốn được gặp cậu ngay lúc này. Anh biết bản năng chiếm hữu của đàn ông luôn khiến anh buồn bực khi nghĩ tới việc người mình yêu từng bị nhiều kẻ chạm qua, nhưng nghĩ tới việc An Kỳ phải tự gánh chịu mọi thứ rồi đơn độc bỏ đi, lúc nào em ấy cũng mang dáng vẻ đơn độc như vậy, điều đó khiến anh vừa thương vừa đau lòng vì bóng lưng ấy, nó lớn hơn cả bản năng nhỏ nhen của anh.

Anh cảm thấy mình không thể thở nổi khi nghĩ về việc cậu đang trốn ở một nơi nào đó để gắng gượng, tự quên đi quá khứ, tự mình bắt đầu một cuộc sống mới khi trái tim chằng chịt những vết thương.

Bác chủ trọ bảo An Kỳ muốn đến thành phố nhỏ hơn để sống, thành phố nhỏ hơn...

Lâm Bảo cố gắng lục lọi tất cả mọi dữ kiện trong những câu chuyện hai người đã từng nói với nhau, có một hôm An Kỳ nhìn hình ảnh của anh và Trí Nguyên đi chơi ở thành phố M, anh đã đi lại đoạt lấy điện thoại của cậu, tắt đi.

"Nếu không ăn sáng thì đi về."

An Kỳ lầm bầm nhỏ trong miệng, "Cảnh đẹp quá thôi..."

"Ăn đi."

"... đây là thành phố M nhỉ?"

"Ừ."

An Kỳ mỉm cười, "Cảnh rất đẹp, đường phố cũng đẹp nữa. Tôi đã nghe nói rồi, từng con phố ở thành phố M tuy cũ kĩ nhưng mang tính nghệ thuật rất là cao. Phải rồi, một trong những trường học đẹp nhất cũng ở đây, tuy rằng nó không phải là trường học giàu có, nhưng không phải vì thế mà nó xấu xí, nó đẹp vì có nét cũ kĩ in dấu thời gian, một nét rất là riêng, là trường anh đã đóng phim đấy. Với lại, vì là thành phố nhỏ nên mức sống cũng khá, đi du lịch cũng không tốn quá nhiều nhỉ?"

"Ít hơn rất nhiều so với thủ đô, mọi thứ đều thoải mái và dễ sống."

"Còn có biển nữa, không phải đi thật xa như ở thủ đô." An Kỳ cúi đầu ăn sáng, nhưng không được bao lâu lại tiếp tục ngẩng đầu, "Anh Trí Nguyên sống ở thành phố M, anh ấy thấy thế nào anh có biết không?"

Lâm Bảo buông đũa, nhìn chằm chằm cậu, "Tự dưng lại quan tâm thành phố M như thế?"

"... ai cũng sẽ có thành phố mơ ước mà? Thủ đô này, khó sống quá, sau này nếu được tự do rồi tôi sẽ đến những thành phố như thế để có sống một cuộc sống của riêng tôi."

Lâm Bảo lái xe suốt hai tiếng đồng hồ để đến thành phố M khi mà trong đầu vẫn chưa có dự định gì cả, cũng chẳng biết sẽ phải gặp cậu ở đâu, tìm kiếm cậu ở nơi nào.

Chỉ là anh nhớ cậu quá, luôn phải đến lúc xa rồi mới hiểu rõ lòng mình, cảm giác khó chịu từ trước đến nay anh chưa từng phải trải qua, Ngô An Kỳ cho anh nếm trải đủ.



Thời gian bị Trí Nguyên từ chối, anh chỉ cảm thấy không phục và tức giận, kèm thêm sự ấm ức, nhưng cảm giác nhung nhớ thật sự thì chưa từng.

Bởi vì giờ đây anh đã rõ ràng nhất mình đối với Trí Nguyên là gì và với An Kỳ là gì.

Lâm Bảo đỗ xe ở một con đường vắng, anh không liên lạc với cậu được, SNS cũng bị chặn rồi và anh nhớ đã từ lâu cậu cũng chẳng còn cập nhật.

Anh biết phải tìm cậu ở đâu bây giờ...

Tiếng xe kéo hàng chậm rãi đều đều vang lên, có một cậu thanh niên mặc áo thun trắng ướt đẫm một mảng đang kéo xe đi qua. Gương mặt trắng trẻo phiếm hồng hai bên má, mồ hôi đổ đầy trên trán, mái tóc đen đã được cắt ngắn gọn gàng, mặt nhỏ tuy mệt nhưng vẫn để rộ một nụ cười.

"Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ em, nếu không có anh thì em sẽ không biết phải làm như thế nào mất."

"Chuyện bình thường thôi, để con gái kéo những thứ này cũng không hay lắm mà."

"Trời nóng quá, anh đổ hết mồ hôi rồi. Hôm nay mẹ của em nấu chè nha đam hạt sen, rất nhiều lại còn mát nữa, em đem sang cho anh một ít nhé?"

"Không phiền em như thế đâu."

"Không phiền mà, anh đừng từ chối ý tốt của em, em muốn có qua có lại, anh còn giúp em nhiều như thế."

Lắng nghe giọng nói quen thuộc, Lâm Bảo theo phản xạ xoay lại nhìn, trong ánh mắt anh là thân ảnh anh nhung nhớ đang giúp một cô gái xinh đẹp nhỏ hơn cậu một cái đầu kéo xe, bên trên là hàng hoá. Lâm Bảo kích động muốn xuống xe ngay nhưng sợ bị phát hiện, sợ cậu thấy anh lại bỏ đi khiến cho mọi việc đổ bể. Anh kiên nhẫn đợi cho hai người đi xa một lúc mới cẩn thận mở cửa xe đi xuống.

Người ta thường có câu, những người thuộc về nhau thì có chia xa đi khắp mọi nẻo đường cũng sẽ quay trở lại với nhau.

Ông trời để anh dừng xe ở đây để gặp lại cậu, vậy thì chẳng còn gì khiến anh chần chừ và sợ hãi nữa.

Anh chậm rãi đi theo, nhìn cậu trả lại xe hàng và chia tay với cô gái nhỏ đáng yêu. An Kỳ leo lên tầng ba, đi vào một căn phòng nhỏ, trời sắp vào thu nhưng không khí vẫn còn nóng bức, cứ thế này có khi sẽ mưa giông mất. An Kỳ lấy quần áo đang phơi đem vào nhà, nhanh chóng đi tắm rửa vì mồ hôi làm cơ thể cậu khó chịu.

Lúc An Kỳ trở ra lau tóc, suy nghĩ không biết tối nay ăn gì thì cánh cửa nhà được gõ. Nghĩ là Yến Vũ đem chè sang, cậu không muốn cô bé đợi lâu nên vắt khăn ở cổ đi ra mở cửa.

"Phiền em quá, anh đã bảo là——"

"..."

Ngô An Kỳ dừng lại hành động, cậu lặng thinh đứng nhìn người đang xuất hiện ở trước cửa nhà mình. Bầu trời đằng sau lưng anh vẫn trong xanh như thế nhưng gió lạnh đã dần thổi qua, có thể cảm nhận trong cơn gió lùa bên ngoài có chút se se.

Không chỉ An Kỳ mà chính anh cũng lặng thinh, anh nhớ cậu, tuy nhiên khi nhìn thấy cậu anh lại không biết phải nói thêm gì. Anh yên lặng ngắm nhìn gương mặt ngạc nhiên của cậu, cố gắng kìm nén cái thổn thức trong trái tim mình. Cả hai cứ như thế đối diện với nhau, có thật nhiều lời trong lòng muốn thốt ra, bao nhiêu tâm tư chôn giấu trong suốt một tuần lễ qua kìm nén, cứ vậy lại không thể hoá ra thành lời khi gặp được nhau.

Gió lạnh vẫn cứ nhẹ nhàng thổi.

Chẳng biết đến bao lâu, Lâm Bảo khẽ nói, thanh âm nhỏ như rủ rỉ cho cậu nghe, "Tôi nhớ em quá."

An Kỳ tròn mắt nhìn anh, rồi cậu lại cắn chặt môi như kìm nén thêm thứ cảm xúc khác đang dâng trào, thế nhưng điều khiến cậu kinh ngạc nhất cũng như không dám tin vào tai mình đó là Lâm Bảo nhớ cậu, anh...

Quan trọng nhất là cậu đã buông bỏ hết để chạy tới đây rồi, cuộc sống mới chỉ vừa xây đựng được vài bước đầu đã bị anh chạy tới phá vỡ. Cậu có chút ấm ức không cam tâm.

"An Kỳ, tôi nhớ em." Lâm Bảo nghiêng đầu, chậm rãi nói, "Sao lại chạy trốn tới đây rồi, may mắn là tôi vẫn tìm được em."

"Sao lại đi tìm tôi?" An Kỳ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà cuối cùng cậu lại hỏi ra câu hỏi này. "Tôi đã đi tới đây rồi, sao lại đi tìm tôi để làm gì?"

"Tôi nhớ em..."

"Anh có biết tôi đang vất vả xoá bỏ đi cái quá khứ chết tiệt đó không..."

"Tôi giúp em cùng thay đổi không được sao?"

"Tại sao tôi phải cùng anh?"

"Tôi thích em."

Ngô An Kỳ sửng sốt tới nghẹn ngào, cậu run run cánh môi, cố gắng không để mình kích động quá mức mà phải đối diện với những sự thật nghiệt ngã, "... anh có biết mình đang nói gì không?"

"Tôi biết, nhưng tôi sẽ không lặp lại sai lầm lúc trước. Tôi sẽ không mãi đi theo em để nói lời xin lỗi mong em tha thứ, hoặc là liên tục bám lấy em để bảo mình thích em. Tôi muốn chứng minh nó bằng hành động, để cho em cảm nhận được, để nó chạm đến em, để nó an ủi em... Tôi biết là em không thích tôi, nhưng mà, một tuần qua em đã suy nghĩ về lời đề nghị tôi nói chưa, cho tôi một cơ hội?"

Ngô An Kỳ cắn chặt môi, cố gắng bình tĩnh, "Tôi vẫn nói như thế, tôi không muốn có thêm bất cứ mối quan hệ nào với anh."

"... không sao cả, đối với kẻ xấu xa như tôi thì em cũng nên từ chối một vài lần."

"Lâm Bảo, anh biết tại sao anh Trí Nguyên từ chối anh không?"

"..."

"Tại vì anh quá phiền phức, anh cứ liên tục bám theo người khác mặc kệ cảm xúc của họ, anh khiến người ta phát điên lên được. Anh thích người ta... người ta thì muốn nhìn mặt anh sao? Hơn nữa, anh đang sống chết thích anh Trí Nguyên như thế, tự dưng lại..."

"Nếu em tò mò thì chúng ta gặp nhau thường xuyên một chút, tôi sẽ kể cho em nghe. Xin lỗi, chỉ vì hôm nay tôi nhớ em quá nên mới đường đột tới đây, sau này, tôi sẽ cẩn thận hơn." Lâm Bảo cười gượng, "Còn lý do Trí Nguyên từ chối tôi, bởi vì em ấy có một tình yêu lớn trong lòng, tuy nhiên trước đây... em ấy từng mềm lòng để tôi theo đuổi, cũng là một kì tích, nhỉ?"

"Anh còn nói nữa!"

"Vậy em... có thể như thế không?"



"Tôi không giống Trí Nguyên và không phải là anh ấy! Tôi và Trí Nguyên là hai bản thể khác nhau!" An Kỳ cau mày, "Anh ấy đẹp đẽ như bông hồng trong lồng kính vậy, nên anh ấy xứng đáng được nhiều người theo đuổi, nhưng mà tôi thì——"

"Em cũng đẹp mà?"

"..."

"Em cũng xứng đáng được theo đuổi."

"Đấy là trọng điểm à?"

"Em đẹp là trọng điểm." Lâm Bảo nói trông vô cùng nghiêm túc, "Hơn nữa, đã từng có một thời gian tôi hiểu nhầm về tình cảm của mình với Trí Nguyên, điều đó đã khiến cả tôi và Trí Nguyên khó nhìn mặt nhau trong một thời gian dài, nhưng với em thì không như vậy, tôi hoàn toàn tỉnh táo và rõ ràng với cảm xúc của mình."

"... ý anh là gì?"

"Nếu em muốn nghe thì đồng ý để tôi theo đuổi em nhé?"

Ngô An Kỳ khẽ chớp nhẹ mắt, ký ức của một tuần vừa rồi chậm rãi chạy qua đầu cậu. Khi mẹ kế cậu tìm tới nhà khóc lóc ôm lấy chân cậu, mong cậu mau chóng trả số nợ còn lại, đám xã hội đen đã tìm được bà rồi, chúng nó đang làm phiền bà, hàng ngày kéo tới trường học của con bà để gây chuyện. Bà vất vả lắm mới chạy được tới thủ đô để tìm cậu, cậu đã trả được một nửa rồi thì hãy giúp bà tiếp tục trả.

An Kỳ thản nhiên rũ mắt nhìn bà, cậu lừa bà ta, gọi cho đại ca của đám xã hội đen đến tóm, lúc bọn chúng giữ lấy bà ta, cậu mặc kệ ánh mắt oán hận của mẹ kế nhìn mình, chỉ nói, "Tôi giao bà ta cho các người rồi, nếu để cho bà ấy trốn một lần nữa thì do các người để tiền vụt khỏi tay, từ giờ trở về sau đừng tìm tôi nữa."

Đám xã hội đen đồng ý giao kèo, vừa lôi bà ta đi vừa mắng chửi, "Mẹ kiếp, không quản một chút thì mày bỏ trốn, để xem từ giờ mày có trốn được nữa hay không."

Một số nợ lớn nhẹ nhàng bay đi như thế, gánh nặng trên vai bỗng chốc biến mất khiến cho cậu ngẩn ngơ ngồi thừ ở phòng trọ một ngày thật lâu để suy nghĩ. Cậu chưa dám tin, cậu không cần phải đi làm cái nghề này nữa, không cần phải gồng mình kiếm tiền nữa. Cậu... thật may mắn là ngoài Lâm Bảo ra thì không cần phải lên giường thêm với ai khác...

Như vậy cậu vẫn có thể làm lại cuộc đời, cậu có thể thay đổi cuộc sống này, cậu có thể sống bình thường, có thể đi làm những việc bình thường để có tiền tiếp tục đi học đại học.

An Kỳ vẫn chưa dám tin, cậu xin nghỉ một buổi làm để đi dạo thủ đô, xem những gì cậu chưa thể và tận hưởng những gì đã lâu rồi cậu chưa có kể từ sau khi bảo lưu kết quả đại học.

Cậu vào một quán coffee, gọi thức uống đắt nhất, ngắm nhìn đường phố nhộn nhịp để suy nghĩ.

Hình như cậu được tự do rồi.

An Kỳ suy nghĩ thật lâu chỉ vì nhận được một câu hỏi theo đuổi từ người mình thích, cậu quyết tâm bỏ hết mọi thứ để đến đây chỉ để quên đi cái quá khứ xấu xí mình đã từng có, Lâm Bảo cũng chính là một phần trong nó. Để rồi anh lại đến đây, bảo rằng thích cậu, sau khi cả hai trải qua nhiều chuyện không vui như thế, sau khi cậu quyết định ngừng thích anh.

Cậu không buồn quan tâm tới lý do tại sao tình cảm của anh lại thay đổi, cậu cũng không mưu cầu được anh theo đuổi, cậu không cần, cậu khổ sở nhiều rồi nên bây giờ cậu không muốn quay đầu nữa.

Cậu muốn cứu đỗi Lâm Bảo, đẩy anh đi xa trước khi anh hối hận hoặc là lại thay đổi tình cảm.

"Anh thích tôi?" An Kỳ bật cười, "Anh có biết tôi đã lên giường với bao nhiêu người không?"

"Vậy thì?" Lâm Bảo hỏi ngược lại cậu.

Sự thản nhiên này của anh khiến cho cậu ngơ ngác, nhưng không thể để mình mất đi khí thế, cậu cười lạnh, "Tôi rất dơ bẩn, Lâm Bảo."

"Em không bẩn An Kỳ."

"Tôi rất bẩn."

"Nếu em nói muốn xoá đi quá khứ vậy thì tại sao lại lôi chuyện này ra để từ chối tôi?"

"Tôi biết anh đang ngộ nhận, dù chẳng biết vì lí do gì nhưng anh đang ngộ nhận. Tôi sợ một ngày nào đó anh cảm thấy dơ bẩn khi chạm vào tôi và một ngày nào đó, khi anh bất mãn, anh sẽ lôi quá khứ đó ra để tổn thương tôi. Thế nên tôi không muốn liên quan tới bất kể những ai nằm trong quá khứ của tôi nữa, tôi chấp nhận đơn độc cả đời với cơ thể dơ bẩn——"

Lời còn chưa nói hết Lâm Bảo đã nghiêng đầu hôn lên cánh môi đang mấp máy của cậu, nhẹ nhàng đỡ lấy phần gáy mềm mại hơi ẩm vì tóc ướt, dồn hết những nhớ nhung và cảm xúc nén nghẹn bao nhiêu lâu của mình dành cho cậu. Anh đã bảo anh sẽ cân nhắc, không quá đeo bám, không quá vội vàng và không quá làm phiền cậu. Thế nhưng mà anh cũng muốn chứng tỏ cho cậu thấy anh không xem cậu là kẻ dơ bẩn.

An Kỳ trong lòng anh là một đứa trẻ đáng thương bị một cuộc sống tàn nhẫn vùi dập và anh rất muốn được vươn tay về phía cậu.

Đàn ông có sự độc chiếm cao nên hay sinh ra thói ganh ghét với bất cứ ai chạm vào người của mình, anh biết, nhưng anh thương đứa nhỏ này nhiều hơn cả những điều ấy.

Sức nặng của Lâm Bảo đè lên khiến cho An Kỳ chống đỡ không nổi mà lùi về sau, anh đè cậu lên bức tường ở bên trong phòng trọ, ngay cạnh cửa, nghiêng đầu dịu dàng mân mê cánh môi mỏng phớt hồng ấy, nụ hôn không chút dục vọng chỉ có sự an ủi và nhớ nhung đến tận cùng.

An Kỳ hoảng hốt bám vào lưng của Lâm Bảo, đầu óc trống rỗng, nụ hôn này rất lạ, nó không giống những nụ hôn trước đây cả hai đã từng. Từ trước tới giờ chỉ khi làm tình cả hai người mới hôn, nhưng bây giờ lại hôn một bất chợt, hôn ở cửa nhà, hệt như một đôi tình nhân...

Cậu không biết mình phải suy nghĩ cái gì, tiếng hôn ngân cứ phát ra khiến người ta xấu hổ đỏ mặt, cánh môi của cậu bị mút mát tới nóng bừng, Lâm Bảo hôn cậu sâu tới mất trí, cảm nhận từng hơi thở trao đổi khi cánh mũi kề sát và nhiệt độ từ đối phương, nước bọt cả hai hoà lẫn nuốt xuống chẳng cần phân biệt. Máu nóng dồn lên tới não của Lâm Bảo, anh di chuyển tay từ gáy xuống đưa vào áo cậu, bóp chặt lấy vòng eo mảnh khảnh.

"Anh An Kỳ ơi!"

Tiếng của Yến Vũ phát ra ở bên ngoài doạ cho An Kỳ bừng tỉnh, giờ phút này cậu nhận thức rõ được bản thân mình đang làm gì. Sợ hãi và buồn bực dâng lên, cậu đẩy Lâm Bảo ra, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở và cảm xúc.

Lâm Bảo khi nghe thấy giọng của cô gái kia, anh cũng mất hứng. Anh đưa tay giúp cậu lau đi khoé môi đẫm nước, An Kỳ run run tránh đi.

"Cô ấy là ai vậy?" Lâm Bảo hỏi, không rõ có phải vì vừa hôn xong khiến cho bản thân choáng váng hay không, cậu cảm thấy như Lâm Bảo đang hờn dỗi với mình.

"... anh tốt nhất nên yên lặng cho tới khi em ấy đi."

"Tại sao? Đừng nói... đừng nói em từ chối tôi một phần vì cô gái ấy? Cô ấy là ai vậy, không lẽ em thích cô ấy? Không đúng, chẳng phải em..."

An Kỳ mặc kệ anh, cậu không nghe, khi đến cửa thì thấy Yến Vũ vừa lúc cầm bát chè tới. Cô ấy vẫn xinh đẹp và trong trẻo như thế, mỉm cười đưa sang cho cậu, "Anh ơi, để anh đợi lâu rồi, anh nhớ phải ăn đấy nhé."

Khác khi nói chuyện với Lâm Bảo, An Kỳ rất quý cô bé này nên mỉm cười với cô. Tuy nhiên chưa kịp đáp lời thì một bên vai của cậu nặng đi, cơ thể rơi vào lồng ngực rắn chắc rộng lớn. Đúng như lời cậu dặn, anh chẳng nói chẳng rằng gì cả mà chỉ nhìn vào bát chè, sau đó nhìn cô ấy rồi nhìn cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook