Chương 10
Hắc Dương Vu Hà
30/03/2023
Vết thương của Hàn Trạc đã được các thái y băng bó tốt, sắc mặt hắn tái nhợt mà nằm ở trên giường.
Ta chạy nhanh qua, thật cẩn thận để không đụng vào miệng vết thương trên người hắn.
Tay xoa mặt hắn, bỗng nhiên có chút muốn khóc.
Lúc này thừa tướng đã ở bên hỏi các thái y, Hàn Trạc hiện tại thương thế như thế nào.
Thái y nói có thể làm đều đã làm, chỉ còn dựa vào chính bản thân Nhiếp Chính Vương.
Nếu có thể tỉnh, mọi thứ liền không có việc gì.
Thừa tướng cũng đi đến bên mép giường Hàn Trạc, hắn chỉ vào bàn tay Hàn Trạc đang nắm chặt:
"Tay Vương gia như này là có chuyện gì?"
Thái y kia đáp: "Vương gia trong tay nắm chặt một thứ đồ vật, trước sau mở không ra."
"Là thứ gì?" - Hắn lại hỏi.
"Này......" - Thái y ấp a ấp úng đáp không được.
"Là một miếng ngọc." - Ta nói.
Là miếng ngọc đã từng làm tạ lễ cho ta, cùng ngọc bài của ta treo chung một chỗ.
Là hắn cho ta.
Ta phủ lên hắn tay, trong lòng yên lặng cầu nguyện.
Hàn Trạc, ngươi nhưng nhất định phải giữ chặt nó a.
Chỉ cần ngươi không buông ra, ta cũng sẽ luôn ở bên ngươi.
Ngày đầu tiên, ngày hôm sau, ngày thứ ba......
Suốt năm ngày, Hàn Trạc vẫn không có tỉnh lại.
Không có tỉnh, nhưng còn sống, này với ta mà nói đã là một chuyện đáng để ăn mừng.
Mặc kệ nói như thế nào, tồn tại liền có hy vọng.
Ta vẫn luôn canh giữ ở bên mép giường hắn, không có việc gì liền cùng với hắn trò chuyện.
Nói nhiều nhất là những sự việc ngày thơ ấu bên nhau.
Lòng ta nghĩ nói không chừng hắn có thể nghe được giọng nói của ta, một lần lại một lần, đem hắn gọi trở về.
Thẩm Giai thỉnh thoảng đến đây, thấy ta như vậy, nàng nhịn không được hỏi:
"Như vậy có tác dụng sao?"
Tác dụng sao?
Ta không biết.
Chính là ta chỉ có thể làm như vậy.
Bởi vì trừ cái này ra, ta thật sự không biết làm cái gìkhác.
Ta bỗng nhiên nghĩ đến năm ấy hắn bị hạch tội lưu đày, ta cũng là bất lực như thế này.
So sánh với tình huống bây giờ còn tốt hơn một ít.
Ít nhất chúng ta đang ở bên nhau.
"Hàn Trạc, ngươi có còn nhớ hay không?" - Ta ngồi ở mép giường nhẹ nhàng nói với hắn.
"Ngày ấy ở dưới cây hoa đào, ngươi hỏi ta về sau muốn làm cái gì."
"Ta nói ta muốn ra khỏi cung, bởi vì khi đọc sách, trong sách nói về những ngọn núi, những con sông, những ao hồ ta chưa từng thấy qua."
"Cho nên ta muốn rời khỏi cung, ngắm nhìn thế giới ngoài kia."
Ta suy nghĩ về quá khứ, nghĩ đến lúc ấy ta nói với hắn những lời này, hắn mỗi lần đều kể cho ta cảnh sắc ngoài cung, nói liên miên về những ngọn núi dài trùng điệp, miêu tả cho ta thảo nguyên rộng lớn xa tít đến chân trời.
Ta ở bên cạnh hắn, ăn đồ ăn hắn mang đến, lẳng lặng nghe, nhìn thấy hắn quay mặt đi, khuôn mặt trắng nõn hiện lên một rặng mây đỏ, hỏi ta: "Về sau chúng ta cùng đi đi?"
Giờ phút này, ta học theo miệng lưỡi của hắn, nhẹ nhàng nói với hắn: "Về sau chúng ta cùng đi đi?"
Nghĩ đến đây, hốc mắt ta lại trở nên ướt át, dùng mu bàn tay tùy ý xoa xoa.
Vừa nhấc đầu, lại thấy hắn đã mở to đôi mắt đen nhánh.
Yên lặng nhìn ta.
"Được a." - Hắn nói.
32.
Hôn mê suốt bảy ngày, Hàn Trạc cuối cùng cũng tỉnh.
Các thái y nghe được tiếng ta khóc liền xông tới.
Khi đó ta đang ở trong lồng ngực Hàn Trạc, khóc đến thở hổn hển.
Hắn ôm lấy ta, bất đắc dĩ nói: "Ngươi khóc cái gì nha."
Nghe được lời này, ta vừa vui vẻ lại ủy khuất.
Ta thiếu chút nữa mất đi hắn, ta còn không thể khóc được sao.
Thái y xác nhận thương thế của Hàn Trạc không còn ảnh hưởng đến tính mạng nữa, sau đó phái người đi xuống sắc thuốc, trong phòng chỉ còn lại có hai người chúng ta.
Hắn yên lặng nhìn ta, thanh âm còn có chút suy yếu:
"Lăng Hoa, ta ở trong mộng cũng nhìn thấy ngươi, trong mộng ngươi cũng ngồi trước mặt ta như vậy cùng ta nói chuyện, Lăng Hoa, ta hiện tại không phải đang nằm mơ đi?"
Ta nhìn hắn thật cẩn thận xác nhận, nhịn không được trong lòng nóng lên.
Liền tiến lên cắn một ngụm vào môi hắn.
"Đau không?" Ta đỏ mặt, giả vờ trấn định hỏi hắn.
Hắn ngơ ngác mà trừng lớn mắt.
Chợt mờ mịt mà lắc đầu: "Không đau."
Tiếp theo thở dài một tiếng: "Quả nhiên là nằm mơ!"
Ta nóng nảy: "Làm thế nào mà không đau được!"
Nói xong lại một lần nữa tiến lên, nhìn đến khóe môi hắn đang cười mới biết được chính mình bị lừa.
Lập tức muốn lùi lại, nhưng đã không còn kịp rồi.
Hắn nâng tay lên giữ chặt đầu ta.
Hơi thở ấm áp thổi qua bên tai ta, ái muội mà nói: "Ngọt ngào, mềm mại, thật sự là không đau."
Tức giận đến mức ta muốn đánh hắn, lại bị hắn gắt gao khóa trụ, ngay sau đó nói không ra lời......
Tin tức Hàn Trạc tỉnh thực mau truyền khắp toàn thành, lúc Kỳ Tử An đến thăm có nói các bá tánh đều hoan hô ăn mừng trước tin tức này.
Lát sau Kỳ Tử An cũng nói cho chúng ta ý tưởng của hắn.
Hắn nói, hắn muốn mang mẫu thân cùng thi cốt Tú Tú trở về Định Châu.
"Định Châu là quê hương của bố mẹ ta, ta muốn đi xem, vì bá tánh bên kia giúp một phần sức lực."
Ta hỏi bọn hắn có thể không đi hay không, hắn cười nói:
"Thím cũng có ý tứ này, chúng ta muốn mang Tú Tú trở về, lá rụng về cội."
Bọn họ chủ ý đã quyết.
Hàn Trạc trải qua nhiều ngày dưỡng thương, thân thể đã tốt hơn chút, lúc bọn họ khởi hành, Hàn Trạc bồi ta tới cửa thành đưa tiễn.
Mẫu thân lôi kéo tay của ta nói rất nhiều lời, muốn ta ngàn vạn đừng ủy khuất chính mình.
Hàn Trạc ở bên mở lời thề son sắt, nói tuyệt đối sẽ không để ta chịu ủy khuất.
Hắn còn an ủi ta, chờ hắn thương thế tốt hơn, chúng ta cũng cùng đi.
Kỳ Tử An cùng mẫu thân đi rồi, chúng ta đang muốn hồi phủ thì Thẩm Giai không biết từ cái góc nào nhảy ra.
Nàng chạy về phía ta, chỉ vào phương hướng Kỳ Tử An đi: "Vừa rồi người kia ngươi quen biết sao?"
Ta ngẩn ra.
"À, hắn là tân khoa Trạng Nguyên Kỳ Tử An."
Nàng kích động mà lôi kéo tay của ta: "Tỷ muội! Chuyện có liên quan đến hắn, ngươi kể cho ta nghe không sót một chữ đi!"
Ta nhìn biểu tình của nàng, ngẩn ra hiểu được nguyên nhân nàng kích động.
Nghĩ đến ngày đó buổi tối khi Kỳ Tử An trở về từng nói, hắn ở trên đường đã cứu một cô nương muốn tự sát, hiện tại xem ra, quả nhiên là nàng.
Đêm đó hai chúng ta hàn huyên một đêm, không quá mấy ngày nàng liền đuổi đến Định Châu.
Lúc gần đi còn dặn dò ta: "Ngươi không có việc gì liền viết thư nói nhiều lời tốt về ta đi, hạnh phúc của tỷ muội ngươi liền dựa vào ngươi!"
Ta dở khóc dở cười.
33.
Trải qua nửa tháng tu dưỡng, thương thế của Hàn Trạc tốt hơn một nửa.
Ngày ấy hắn đột nhiên hỏi ta có muốn đi ra ngoài một chút hay không, ta nghĩ hắn cũng không thể mỗi ngày buồn bực ở trong nhà dính sát lấy ta, đi ra ngoài một chút cũng không tồi.
Vốn tưởng rằng chỉ là tuỳ tiện đi dạo mấy phố xá phụ cận, nhưng thấy xe ngựa càng đi càng xa, ra khỏi thành, đi vào một thôn xóm tĩnh lặng ngoài ngoại ô.
Ta bước xuống xe, thấy thôn xóm này tuy rời xa thành trấn, nhưng lại sạch sẽ an nhàn.
Hắn đi theo phía sau ta, ta đang muốn xoay người hỏi hắn tới thôn này làm cái gì, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc, đột nhiên ngây người.
Đó là hai người nông phụ đang sóng vai mà đi, một nữ tử trong tay bưng cái chậu nước, một nữ tử khác trong lồng ngực ôm chút đồ ăn, hai người nói chuyện với nhau, trên mặt đều dịu dàng cười, họ đang hướng về phía này đi tới.
"Ngọc Nương......" - Ta không nhịn được chớp mắt, sợ chính mình nhìn lầm rồi.
Các nàng...... Không có chết sao?
Lúc này các nàng cũng thấy được ta, chậu nước trong tay "Ầm" một tiếng rơi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn ta một lát, hướng ta kêu một tiếng: "Lăng Hoa?"
Quả nhiên là các nàng!
Ta lao vào trong lồng ngực các nàng.
Năm đó từ biệt, chờ thế cục ổn định xuống ta chạy lại phía mấy nông dân đưa thực phẩm đến Ngự Thiện Phòng, tiêu chút ngân lượng hỏi thăm một số tình huống trong lãnh cung.
Hắn nói, lãnh cung hiện tại đã không có người.
Sau khi ta chạy ra khỏi hoàng cung, trong cung càng thêm hỗn loạn, có người chạy trốn có người phản kháng, còn có người cướp đoạt bảo vật, chờ đến lúc Hàn Trạc mở cửa cung tiến vào, khắp nơi đều là thi thể.
"Có lẽ các nàng trong lúc hỗn loạn không cẩn thận bị giết đi." - Người nông dân kia hướng ta thở dài.
Ta lúc ấy cứ cho rằng, các nàng đều đã chết.
Ta ghé vào lồng ngực Ngọc Nương ô ô mà khóc, có lẽ động tĩnh của chúng ta lớn, lục tục lại có người đi tới, ta ngẩng đầu xem, là các vị nương nương trong lãnh cung, các nàng nhìn thấy ta cũng thập phần kích động.
"Mọi người...... Đều còn sống......" - Ta cao hứng đến độ có chút nói không nên lời, qua một hồi lâu mới bình thường lại.
Lúc này Hàn Trạc cũng đi vào trước mặt chúng ta.
Các nương nương lúc này mới chú ý tới hắn, mọi người đều ngẩn ra.
Ngọc Nương theo bản năng mà nắm chặt tay của ta.
Thấy hành động của nàng khắp lòng ta một mảnh ấm áp.
Các nương nương trước sau đều không biết ta cùng Hàn Trạc có tình cảm với nhau, ở trong lòng các nàng, chúng ta chỉ có thù hận.
Có lẽ các nàng cho rằng, Hàn Trạc đối với hoàng thất hận ý sâu đậm, hắn hẳn là hận không thể nhanh nhanh giết ta.
Cho nên các nàng mới phòng bị đối với sự xuất hiện của hắn.
"Không có việc gì, Ngọc Nương." - Ta vỗ vỗ tay nàng, trên mặt hiện ra một chút thẹn thùng:
"Hàn Trạc hắn sẽ không làm tổn thương ta."
Thần sắc Ngọc Nương càng thêm ngạc nhiên: "Ngươi, ngươi cùng Nhiếp Chính Vương......"
Bất quá xem thần sắc hai người chúng ta nàng liền đã hiểu, cũng nhịn không được trêu ghẹo nói:
"Xem ra là chúng ta lo lắng thừa!"
Ta càng thêm ngượng ngùng.
Ngọc Nương lôi kéo ta đi vào trong phòng, ta thấy phòng trong sạch sẽ ngăn nắp, các nương nương trên mặt treo ý cười, thân mình tựa hồ đều tốt hơn không ít.
Xem ra mấy năm nay các nàng sống không quá tồi.
Hàn Trạc ở trong một đám nữ quyến rốt cuộc cũng không tiện, sau khi được chư vị nương nương trịnh trọng tiếp đón liền nói muốn đi ra ngoài, ta dặn dò hắn để ý một chút, liền tùy hắn đi.
Ta cùng các nương nương ngồi xuống, kể cho nhau những chuyện phát sinh từ ngày ly biệt.
Ngày ấy sau khi ly biệt, các nàng khắp nơi trốn tránh, lại vẫn bị bọn thái giám bắt lấy đưa đến trước mặt Triệu Đức Thuận, lúc đang bị Triệu Đức Thuận lăng nhục ngược đãi, Hàn Trạc mở cửa cung mang binh dũng mãnh tiến vào, vừa lúc cứu các nàng.
Lúc sau Hàn Trạc dò hỏi ý của các nàng liền đem các nàng an trí tại đây, còn vì các nàng thỉnh thái y chữa bệnh.
"Ta vẫn thắc mắc vì sao Nhiếp Chính Vương lại ưu đãi chúng ta như thế, hóa ra là xem ở mặt mũi của ngươi, sớm biết như thế, lúc trước liền trực tiếp nói cho hắn ngươi không chết thì tốt rồi, cũng bớt đi rất nhiều phiền toái sau này." - Ngọc Nương cười nói.
Các nương nương khác sôi nổi phụ họa.
Ta nghe các nàng đùa cợt, trong lòng lại nóng lên.
Ngọc Nương nói không sai, Hàn Trạc làm nhiều như vậy, có lẽ thật là bởi vì ta.
Hắn biết các nương nương đối với ta mà nói có ý nghĩa gì, cho nên hắn tận tâm tận lực thay ta chăm sóc các nàng, chẳng sợ hắn cũng không biết ta còn sống.
Hàn Trạc a Hàn Trạc, ta nên cảm tạ ngươi như thế nào đây?
34
Đang lúc nghĩ ngợi, ngoài cửa có động tĩnh, Hàn Trạc đi đến, cười nói với chúng ta:
"Hàn huyên lâu như vậy cũng mệt mỏi, ta đã sai người ở trong viện chuẩn bị đồ nhắm rượu, chúng ta có thể ăn xong lại tiếp tục."
Các nương nương sôi nổi tán thưởng.
Ta theo các nàng đi ra ngoài, thấy trong sân xác thật bày thêm một cái bàn to, trên bàn rượu và thức ăn cũng rất là phong phú, không nhịn được liếc mắt nhìn Hàn Trạc một cái, gia hỏa này, xem ra là có chuẩn bị mà đến.
Mọi người sôi nổi ngồi xuống, trong bữa tiệc nói cười vui vẻ, thập phần náo nhiệt.
Vui cười đến cuối buổi, Hàn Trạc đứng lên.
Mọi người nhìn về phía hắn, cho rằng hắn có cái gì muốn nói.
Lại không nghĩ hắn bỗng nhiên hướng về phía các nương nương quỳ xuống, dập đầu, hành một cái đại lễ.
"Hàn Trạc lần này đến đây, là có chuyện cầu với các nương nương."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết hắn đang tính toán gì.
Ngọc Nương thay thế các nương nương nói: "Nhiếp Chính Vương không ngại nói thẳng."
Hắn nói: "Hàn Trạc ta biết rõ Lăng Hoa từ nhỏ được chư vị nương nương nuôi nấng lớn lên, các nương nương với Lăng Hoa, như mẫu thân với nữ nhi."
Hắn dừng một chút, cúi người, cái trán chạm đất:
"Hàn Trạc muốn cùng Lăng Hoa thành hôn, bảo hộ Lăng Hoa một đời một kiếp, thỉnh các nương nương chấp thuận!"
Hắn lời này nói xong, đem tất cả mọi người trong bữa tiệc trấn trụ.
Ta trực tiếp ngốc lăng tại chỗ.
Các nương nương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn nhau chằm chằm, cuối cùng vẫn là Ngọc Nương đứng dậy, nhìn hắn nói:
"Cũng làm khó ngươi có tâm...... Lăng Hoa là chúng ta nhìn lớn lên, chúng ta lại đều không có hài tử, nàng xác thật giống như nữ nhi của chúng ta...... Tình nghĩ của các ngươi chúng ta cũng đều nhận thấy, hiện tại liền đem Lăng Hoa phó thác cho ngươi, chỉ là có một việc, nếu ngày sau Lăng Hoa bị cái gì ủy khuất, những người như chúng ta mặc dù liều mạng cũng sẽ tìm ngươi tính sổ!"
"Ta sẽ không ủy khuất nàng!" - Hàn Trạc ở bên trịnh trọng nói.
Ta ở bên nhìn thần sắc nghiêm túc của các nương nương và bộ dạng nghiêm túc của Hàn Trạc, không biết vì cái gì, bỗng nhiên có chút muốn khóc.
Ta chạy nhanh qua, thật cẩn thận để không đụng vào miệng vết thương trên người hắn.
Tay xoa mặt hắn, bỗng nhiên có chút muốn khóc.
Lúc này thừa tướng đã ở bên hỏi các thái y, Hàn Trạc hiện tại thương thế như thế nào.
Thái y nói có thể làm đều đã làm, chỉ còn dựa vào chính bản thân Nhiếp Chính Vương.
Nếu có thể tỉnh, mọi thứ liền không có việc gì.
Thừa tướng cũng đi đến bên mép giường Hàn Trạc, hắn chỉ vào bàn tay Hàn Trạc đang nắm chặt:
"Tay Vương gia như này là có chuyện gì?"
Thái y kia đáp: "Vương gia trong tay nắm chặt một thứ đồ vật, trước sau mở không ra."
"Là thứ gì?" - Hắn lại hỏi.
"Này......" - Thái y ấp a ấp úng đáp không được.
"Là một miếng ngọc." - Ta nói.
Là miếng ngọc đã từng làm tạ lễ cho ta, cùng ngọc bài của ta treo chung một chỗ.
Là hắn cho ta.
Ta phủ lên hắn tay, trong lòng yên lặng cầu nguyện.
Hàn Trạc, ngươi nhưng nhất định phải giữ chặt nó a.
Chỉ cần ngươi không buông ra, ta cũng sẽ luôn ở bên ngươi.
Ngày đầu tiên, ngày hôm sau, ngày thứ ba......
Suốt năm ngày, Hàn Trạc vẫn không có tỉnh lại.
Không có tỉnh, nhưng còn sống, này với ta mà nói đã là một chuyện đáng để ăn mừng.
Mặc kệ nói như thế nào, tồn tại liền có hy vọng.
Ta vẫn luôn canh giữ ở bên mép giường hắn, không có việc gì liền cùng với hắn trò chuyện.
Nói nhiều nhất là những sự việc ngày thơ ấu bên nhau.
Lòng ta nghĩ nói không chừng hắn có thể nghe được giọng nói của ta, một lần lại một lần, đem hắn gọi trở về.
Thẩm Giai thỉnh thoảng đến đây, thấy ta như vậy, nàng nhịn không được hỏi:
"Như vậy có tác dụng sao?"
Tác dụng sao?
Ta không biết.
Chính là ta chỉ có thể làm như vậy.
Bởi vì trừ cái này ra, ta thật sự không biết làm cái gìkhác.
Ta bỗng nhiên nghĩ đến năm ấy hắn bị hạch tội lưu đày, ta cũng là bất lực như thế này.
So sánh với tình huống bây giờ còn tốt hơn một ít.
Ít nhất chúng ta đang ở bên nhau.
"Hàn Trạc, ngươi có còn nhớ hay không?" - Ta ngồi ở mép giường nhẹ nhàng nói với hắn.
"Ngày ấy ở dưới cây hoa đào, ngươi hỏi ta về sau muốn làm cái gì."
"Ta nói ta muốn ra khỏi cung, bởi vì khi đọc sách, trong sách nói về những ngọn núi, những con sông, những ao hồ ta chưa từng thấy qua."
"Cho nên ta muốn rời khỏi cung, ngắm nhìn thế giới ngoài kia."
Ta suy nghĩ về quá khứ, nghĩ đến lúc ấy ta nói với hắn những lời này, hắn mỗi lần đều kể cho ta cảnh sắc ngoài cung, nói liên miên về những ngọn núi dài trùng điệp, miêu tả cho ta thảo nguyên rộng lớn xa tít đến chân trời.
Ta ở bên cạnh hắn, ăn đồ ăn hắn mang đến, lẳng lặng nghe, nhìn thấy hắn quay mặt đi, khuôn mặt trắng nõn hiện lên một rặng mây đỏ, hỏi ta: "Về sau chúng ta cùng đi đi?"
Giờ phút này, ta học theo miệng lưỡi của hắn, nhẹ nhàng nói với hắn: "Về sau chúng ta cùng đi đi?"
Nghĩ đến đây, hốc mắt ta lại trở nên ướt át, dùng mu bàn tay tùy ý xoa xoa.
Vừa nhấc đầu, lại thấy hắn đã mở to đôi mắt đen nhánh.
Yên lặng nhìn ta.
"Được a." - Hắn nói.
32.
Hôn mê suốt bảy ngày, Hàn Trạc cuối cùng cũng tỉnh.
Các thái y nghe được tiếng ta khóc liền xông tới.
Khi đó ta đang ở trong lồng ngực Hàn Trạc, khóc đến thở hổn hển.
Hắn ôm lấy ta, bất đắc dĩ nói: "Ngươi khóc cái gì nha."
Nghe được lời này, ta vừa vui vẻ lại ủy khuất.
Ta thiếu chút nữa mất đi hắn, ta còn không thể khóc được sao.
Thái y xác nhận thương thế của Hàn Trạc không còn ảnh hưởng đến tính mạng nữa, sau đó phái người đi xuống sắc thuốc, trong phòng chỉ còn lại có hai người chúng ta.
Hắn yên lặng nhìn ta, thanh âm còn có chút suy yếu:
"Lăng Hoa, ta ở trong mộng cũng nhìn thấy ngươi, trong mộng ngươi cũng ngồi trước mặt ta như vậy cùng ta nói chuyện, Lăng Hoa, ta hiện tại không phải đang nằm mơ đi?"
Ta nhìn hắn thật cẩn thận xác nhận, nhịn không được trong lòng nóng lên.
Liền tiến lên cắn một ngụm vào môi hắn.
"Đau không?" Ta đỏ mặt, giả vờ trấn định hỏi hắn.
Hắn ngơ ngác mà trừng lớn mắt.
Chợt mờ mịt mà lắc đầu: "Không đau."
Tiếp theo thở dài một tiếng: "Quả nhiên là nằm mơ!"
Ta nóng nảy: "Làm thế nào mà không đau được!"
Nói xong lại một lần nữa tiến lên, nhìn đến khóe môi hắn đang cười mới biết được chính mình bị lừa.
Lập tức muốn lùi lại, nhưng đã không còn kịp rồi.
Hắn nâng tay lên giữ chặt đầu ta.
Hơi thở ấm áp thổi qua bên tai ta, ái muội mà nói: "Ngọt ngào, mềm mại, thật sự là không đau."
Tức giận đến mức ta muốn đánh hắn, lại bị hắn gắt gao khóa trụ, ngay sau đó nói không ra lời......
Tin tức Hàn Trạc tỉnh thực mau truyền khắp toàn thành, lúc Kỳ Tử An đến thăm có nói các bá tánh đều hoan hô ăn mừng trước tin tức này.
Lát sau Kỳ Tử An cũng nói cho chúng ta ý tưởng của hắn.
Hắn nói, hắn muốn mang mẫu thân cùng thi cốt Tú Tú trở về Định Châu.
"Định Châu là quê hương của bố mẹ ta, ta muốn đi xem, vì bá tánh bên kia giúp một phần sức lực."
Ta hỏi bọn hắn có thể không đi hay không, hắn cười nói:
"Thím cũng có ý tứ này, chúng ta muốn mang Tú Tú trở về, lá rụng về cội."
Bọn họ chủ ý đã quyết.
Hàn Trạc trải qua nhiều ngày dưỡng thương, thân thể đã tốt hơn chút, lúc bọn họ khởi hành, Hàn Trạc bồi ta tới cửa thành đưa tiễn.
Mẫu thân lôi kéo tay của ta nói rất nhiều lời, muốn ta ngàn vạn đừng ủy khuất chính mình.
Hàn Trạc ở bên mở lời thề son sắt, nói tuyệt đối sẽ không để ta chịu ủy khuất.
Hắn còn an ủi ta, chờ hắn thương thế tốt hơn, chúng ta cũng cùng đi.
Kỳ Tử An cùng mẫu thân đi rồi, chúng ta đang muốn hồi phủ thì Thẩm Giai không biết từ cái góc nào nhảy ra.
Nàng chạy về phía ta, chỉ vào phương hướng Kỳ Tử An đi: "Vừa rồi người kia ngươi quen biết sao?"
Ta ngẩn ra.
"À, hắn là tân khoa Trạng Nguyên Kỳ Tử An."
Nàng kích động mà lôi kéo tay của ta: "Tỷ muội! Chuyện có liên quan đến hắn, ngươi kể cho ta nghe không sót một chữ đi!"
Ta nhìn biểu tình của nàng, ngẩn ra hiểu được nguyên nhân nàng kích động.
Nghĩ đến ngày đó buổi tối khi Kỳ Tử An trở về từng nói, hắn ở trên đường đã cứu một cô nương muốn tự sát, hiện tại xem ra, quả nhiên là nàng.
Đêm đó hai chúng ta hàn huyên một đêm, không quá mấy ngày nàng liền đuổi đến Định Châu.
Lúc gần đi còn dặn dò ta: "Ngươi không có việc gì liền viết thư nói nhiều lời tốt về ta đi, hạnh phúc của tỷ muội ngươi liền dựa vào ngươi!"
Ta dở khóc dở cười.
33.
Trải qua nửa tháng tu dưỡng, thương thế của Hàn Trạc tốt hơn một nửa.
Ngày ấy hắn đột nhiên hỏi ta có muốn đi ra ngoài một chút hay không, ta nghĩ hắn cũng không thể mỗi ngày buồn bực ở trong nhà dính sát lấy ta, đi ra ngoài một chút cũng không tồi.
Vốn tưởng rằng chỉ là tuỳ tiện đi dạo mấy phố xá phụ cận, nhưng thấy xe ngựa càng đi càng xa, ra khỏi thành, đi vào một thôn xóm tĩnh lặng ngoài ngoại ô.
Ta bước xuống xe, thấy thôn xóm này tuy rời xa thành trấn, nhưng lại sạch sẽ an nhàn.
Hắn đi theo phía sau ta, ta đang muốn xoay người hỏi hắn tới thôn này làm cái gì, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy hai hình bóng quen thuộc, đột nhiên ngây người.
Đó là hai người nông phụ đang sóng vai mà đi, một nữ tử trong tay bưng cái chậu nước, một nữ tử khác trong lồng ngực ôm chút đồ ăn, hai người nói chuyện với nhau, trên mặt đều dịu dàng cười, họ đang hướng về phía này đi tới.
"Ngọc Nương......" - Ta không nhịn được chớp mắt, sợ chính mình nhìn lầm rồi.
Các nàng...... Không có chết sao?
Lúc này các nàng cũng thấy được ta, chậu nước trong tay "Ầm" một tiếng rơi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn ta một lát, hướng ta kêu một tiếng: "Lăng Hoa?"
Quả nhiên là các nàng!
Ta lao vào trong lồng ngực các nàng.
Năm đó từ biệt, chờ thế cục ổn định xuống ta chạy lại phía mấy nông dân đưa thực phẩm đến Ngự Thiện Phòng, tiêu chút ngân lượng hỏi thăm một số tình huống trong lãnh cung.
Hắn nói, lãnh cung hiện tại đã không có người.
Sau khi ta chạy ra khỏi hoàng cung, trong cung càng thêm hỗn loạn, có người chạy trốn có người phản kháng, còn có người cướp đoạt bảo vật, chờ đến lúc Hàn Trạc mở cửa cung tiến vào, khắp nơi đều là thi thể.
"Có lẽ các nàng trong lúc hỗn loạn không cẩn thận bị giết đi." - Người nông dân kia hướng ta thở dài.
Ta lúc ấy cứ cho rằng, các nàng đều đã chết.
Ta ghé vào lồng ngực Ngọc Nương ô ô mà khóc, có lẽ động tĩnh của chúng ta lớn, lục tục lại có người đi tới, ta ngẩng đầu xem, là các vị nương nương trong lãnh cung, các nàng nhìn thấy ta cũng thập phần kích động.
"Mọi người...... Đều còn sống......" - Ta cao hứng đến độ có chút nói không nên lời, qua một hồi lâu mới bình thường lại.
Lúc này Hàn Trạc cũng đi vào trước mặt chúng ta.
Các nương nương lúc này mới chú ý tới hắn, mọi người đều ngẩn ra.
Ngọc Nương theo bản năng mà nắm chặt tay của ta.
Thấy hành động của nàng khắp lòng ta một mảnh ấm áp.
Các nương nương trước sau đều không biết ta cùng Hàn Trạc có tình cảm với nhau, ở trong lòng các nàng, chúng ta chỉ có thù hận.
Có lẽ các nàng cho rằng, Hàn Trạc đối với hoàng thất hận ý sâu đậm, hắn hẳn là hận không thể nhanh nhanh giết ta.
Cho nên các nàng mới phòng bị đối với sự xuất hiện của hắn.
"Không có việc gì, Ngọc Nương." - Ta vỗ vỗ tay nàng, trên mặt hiện ra một chút thẹn thùng:
"Hàn Trạc hắn sẽ không làm tổn thương ta."
Thần sắc Ngọc Nương càng thêm ngạc nhiên: "Ngươi, ngươi cùng Nhiếp Chính Vương......"
Bất quá xem thần sắc hai người chúng ta nàng liền đã hiểu, cũng nhịn không được trêu ghẹo nói:
"Xem ra là chúng ta lo lắng thừa!"
Ta càng thêm ngượng ngùng.
Ngọc Nương lôi kéo ta đi vào trong phòng, ta thấy phòng trong sạch sẽ ngăn nắp, các nương nương trên mặt treo ý cười, thân mình tựa hồ đều tốt hơn không ít.
Xem ra mấy năm nay các nàng sống không quá tồi.
Hàn Trạc ở trong một đám nữ quyến rốt cuộc cũng không tiện, sau khi được chư vị nương nương trịnh trọng tiếp đón liền nói muốn đi ra ngoài, ta dặn dò hắn để ý một chút, liền tùy hắn đi.
Ta cùng các nương nương ngồi xuống, kể cho nhau những chuyện phát sinh từ ngày ly biệt.
Ngày ấy sau khi ly biệt, các nàng khắp nơi trốn tránh, lại vẫn bị bọn thái giám bắt lấy đưa đến trước mặt Triệu Đức Thuận, lúc đang bị Triệu Đức Thuận lăng nhục ngược đãi, Hàn Trạc mở cửa cung mang binh dũng mãnh tiến vào, vừa lúc cứu các nàng.
Lúc sau Hàn Trạc dò hỏi ý của các nàng liền đem các nàng an trí tại đây, còn vì các nàng thỉnh thái y chữa bệnh.
"Ta vẫn thắc mắc vì sao Nhiếp Chính Vương lại ưu đãi chúng ta như thế, hóa ra là xem ở mặt mũi của ngươi, sớm biết như thế, lúc trước liền trực tiếp nói cho hắn ngươi không chết thì tốt rồi, cũng bớt đi rất nhiều phiền toái sau này." - Ngọc Nương cười nói.
Các nương nương khác sôi nổi phụ họa.
Ta nghe các nàng đùa cợt, trong lòng lại nóng lên.
Ngọc Nương nói không sai, Hàn Trạc làm nhiều như vậy, có lẽ thật là bởi vì ta.
Hắn biết các nương nương đối với ta mà nói có ý nghĩa gì, cho nên hắn tận tâm tận lực thay ta chăm sóc các nàng, chẳng sợ hắn cũng không biết ta còn sống.
Hàn Trạc a Hàn Trạc, ta nên cảm tạ ngươi như thế nào đây?
34
Đang lúc nghĩ ngợi, ngoài cửa có động tĩnh, Hàn Trạc đi đến, cười nói với chúng ta:
"Hàn huyên lâu như vậy cũng mệt mỏi, ta đã sai người ở trong viện chuẩn bị đồ nhắm rượu, chúng ta có thể ăn xong lại tiếp tục."
Các nương nương sôi nổi tán thưởng.
Ta theo các nàng đi ra ngoài, thấy trong sân xác thật bày thêm một cái bàn to, trên bàn rượu và thức ăn cũng rất là phong phú, không nhịn được liếc mắt nhìn Hàn Trạc một cái, gia hỏa này, xem ra là có chuẩn bị mà đến.
Mọi người sôi nổi ngồi xuống, trong bữa tiệc nói cười vui vẻ, thập phần náo nhiệt.
Vui cười đến cuối buổi, Hàn Trạc đứng lên.
Mọi người nhìn về phía hắn, cho rằng hắn có cái gì muốn nói.
Lại không nghĩ hắn bỗng nhiên hướng về phía các nương nương quỳ xuống, dập đầu, hành một cái đại lễ.
"Hàn Trạc lần này đến đây, là có chuyện cầu với các nương nương."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết hắn đang tính toán gì.
Ngọc Nương thay thế các nương nương nói: "Nhiếp Chính Vương không ngại nói thẳng."
Hắn nói: "Hàn Trạc ta biết rõ Lăng Hoa từ nhỏ được chư vị nương nương nuôi nấng lớn lên, các nương nương với Lăng Hoa, như mẫu thân với nữ nhi."
Hắn dừng một chút, cúi người, cái trán chạm đất:
"Hàn Trạc muốn cùng Lăng Hoa thành hôn, bảo hộ Lăng Hoa một đời một kiếp, thỉnh các nương nương chấp thuận!"
Hắn lời này nói xong, đem tất cả mọi người trong bữa tiệc trấn trụ.
Ta trực tiếp ngốc lăng tại chỗ.
Các nương nương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn nhau chằm chằm, cuối cùng vẫn là Ngọc Nương đứng dậy, nhìn hắn nói:
"Cũng làm khó ngươi có tâm...... Lăng Hoa là chúng ta nhìn lớn lên, chúng ta lại đều không có hài tử, nàng xác thật giống như nữ nhi của chúng ta...... Tình nghĩ của các ngươi chúng ta cũng đều nhận thấy, hiện tại liền đem Lăng Hoa phó thác cho ngươi, chỉ là có một việc, nếu ngày sau Lăng Hoa bị cái gì ủy khuất, những người như chúng ta mặc dù liều mạng cũng sẽ tìm ngươi tính sổ!"
"Ta sẽ không ủy khuất nàng!" - Hàn Trạc ở bên trịnh trọng nói.
Ta ở bên nhìn thần sắc nghiêm túc của các nương nương và bộ dạng nghiêm túc của Hàn Trạc, không biết vì cái gì, bỗng nhiên có chút muốn khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.