Chương 9
Hắc Dương Vu Hà
25/03/2023
Ta yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
Vì thế, việc hôn sự của chúng ta có lẽ nên được nhắc tới rồi.
Lúc trước không có lập tức thành hôn thứ nhất là vì mới đến, thứ hai là hắn muốn chuyên tâm thi khoa cử, để tránh cho phân tâm, cho nên việc này vẫn bị trì hoãn.
Hiện giờ khoa cử đã thi xong, bất luận kết quả như thế nào, ta vẫn nên làm Sở Tú Tú gả cho hắn.
Chính là chuyện này, vẫn luôn không có người nói rõ.
Từ sau khi thi khoa cử xong, hắn mỗi ngày đều sẽ đón ta về nhà, trước ngày yết bảng một đêm, hắn vẫn như mọi khi đến bên ngoài Cẩm Tú phường đợi ta.
Dọc theo đường đi, ta rõ ràng cảm giác được hắn là có chuyện muốn nói, lại không nghĩ hắn cứ do dự chần chừ, thẳng đến khi vào nhà vẫn không nói ra.
Ta biết hắn đây là muốn cùng ta trao đổi chuyện thành thân, lại bởi vì thẹn thùng cho nên không có mặt mũi nói.
Nhưng là ta cũng không muốn hắn chủ động nhắc tới, ta biết rõ ràng tâm tình của mình, không mâu thuẫn, lại cũng không có chờ mong.
28.
Ngày hôm sau yết bảng, Kỳ Tử An thậm chí còn chưa ra cửa đi xem, quan sai đã đưa tới tin chiến thắng.
Hắn thi trúng Trạng Nguyên.
Trong lúc nhất thời, người chúc mừng nối liền không dứt.
Liên tiếp mấy ngày đều là như thế, Kỳ Gia thành địa phương náo nhiệt nhất trong cả kinh thành, thiệp mời đưa đến, bà mai vào cửa, sau cái này lại tới cái khác, Kỳ Tử An bận việc xã giao, việc thành thân càng không thể nào nhắc tới.
Chỉ là trong lòng ta ẩn ẩn có chút kỳ quái, phảng phất dưới sự náo nhiệt này, bên trong thần sắc mọi người đều mang theo chút bất an.
Ta vẫn như mọi khi lui lui tới tới Cẩm Tú phường.
Khoa cử qua đi, Cẩm Tú phường không còn bận rộn như trước, bọn tỷ muội nhàn hạ hơn rất nhiều cũng có thời gian nói chuyện phiếm tán gẫu.
Ta lẳng lặng nghe, lại nghe các nàng nhắc tới biên cương chiến sự.
Chiến sự?
Biên cương chiến sự...... Đã bắt đầu rồi sao?
Ta mơ hồ nhớ rõ Thẩm Giai lúc lơ đãng đã nói qua nước láng giềng bên kia lại có động tác, những việc không liên quan đến ta, từ trước đến nay ta đều không quá để ý, hơn nữa trước đó vài ngày thập phần bận rộn, thế nhưng đem tin tức này bỏ quên.
Ngẫm lại kỳ thật có dấu vết để lại, ta lúc này mới hiểu vì sao lại có cảm giác thần sắc mọi người vội vàng kỳ quái, nguyên do là vì chiến sự lại bắt đầu.
Cho nên dưới mặt ngoài bình tĩnh là mạch nước ngầm âm thầm kích động, biên cương tuy xa xôi, nhưng cũng đủ làm người bất an.
"Nghe nói lần này nước láng giềng mang sang binh lực cực mạnh, quân ta chỉ sợ thắng thiếu bại nhiều."
"Đúng vậy, từ sau khi Phụ Quốc tướng quân chết triều ta liền không có một người biết cầm binh, lần trước chiến bại, bồi thường thật nhiều đồ vật, còn đáp ứng đưa công chúa đi hòa thân, lúc này mới thật vất vả làm nước láng giềng lui binh."
"Kết quả triều ta nội loạn, công chúa cũng không đi, hiện tại nước láng giềng nháo chuyện này không bỏ, cho nên chiến sự mới bắt đầu."
"Là công chúa nào đi? Vì sao không đi hòa thân?"
"Hình như...... tên là Lăng Hoa công chúa, bởi vì hỗn loạn nên chết ở trong cung."
"Hiện giờ, cũng không có công chúa khác đưa qua a......"
Các nàng ngươi một lời ta một lời, ta ở bên lẳng lặng nghe.
Nghe được tên mình, ta không khỏi buồn bã, không thể tưởng được việc ta bỏ trốn lúc trước lại để lại cái kết quả này.
Lại nghe Hồng Nương thần thần bí bí nói:
"Cũng không cần quá mức lo lắng, khoảng thời gian trước ta đi đưa thêu phẩm đến phủ Binh Bộ thượng thư có nghe quản sự nhà bọn hắn nói, Nhiếp Chính Vương đã mang binh đi biên cương từ sớm. Nhiếp Chính Vương kinh tài tuyệt diễm, chắc chắn sẽ có biện pháp."
"Lại có việc này? Như thế nào một chút tiếng gió cũng chưa nghe thấy?" - Một người hỏi.
Một người khác nói:
"Hình như là sự thật, Nhiếp Chính Vương cố tình ra lệnh cho người phong tỏa tin tức, nói là không muốn khiến cho bá tánh hoảng loạn, khi ta đi Lại Bộ thị lang phủ cũng nghe nói, Nhiếp Chính Vương thân chinh, đem Thánh Thượng cùng triều chính toàn quyền giao phó cho thừa tướng cùng thái phó, khoa khảo lần này cũng không chủ trì.".
||||| Truyện đề cử: Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa |||||
"Ai, Nhiếp Chính Vương thật sự vì quốc quên thân, tấm lòng trung nghĩa, có hắn quả thật là phúc của triều ta nha." - Một tỷ muội trong đó thở dài, mọi người sôi nổi phụ họa.
Mà ta nghe các nàng nói mấy tin tức này, tâm tư đã không còn ở đây, trong đầu chỉ có một ý niệm
—— Hàn Trạc, hắn sẽ không có việc gì đi?
29.
Trải qua nửa tháng, nửa tháng này ta sống trong hoảng loạn, không nhịn được vì hắn lo lắng.
Trên phố truyền đến tin tức thật thật giả giả, làm lòng ta càng thêm rối loạn.
Ngày ấy ta đang thêu thùa, chợt nghe ngoài cửa sổ cãi cọ ầm ĩ, vội thò người ra đi xem.
Nhìn thấy ngoài cửa có đám người đang hoan hô, binh sĩ chỉnh tề vội vã đi qua trên đường bên ngoài cửa, tiếp theo liền có người hô to:
"Thắng! Thắng! Nhiếp Chính Vương thắng!"
Tiếng gọi ầm ĩ tức khắc lớn hơn nữa.
Ta theo các tỷ muội ở Cẩm Tú phường đi lên trên lầu hai nhìn xuống, chỉ thấy các tướng sĩ biểu tình nghiêm trọng, bước đi vội vàng, không thấy nửa phần vui sướng sau thắng lợi.
Đám người thấy thế cũng dần dần bình tĩnh lại, châu đầu ghé tai nói chuyện, mỗi người đều bày ra vẻ mặt ngưng trọng.
Lúc này lời nghị luận càng thêm rõ ràng tới lỗ tai ta.
Bọn họ nói, Nhiếp Chính Vương bị trọng thương, chỉ sợ không cứu được.
Nghe thấy cái tin tức này, trước mắt ta tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại đã về đến nhà, mẫu thân ngồi ở trước giường nắm tay của ta, mặt đầy vẻ ưu sầu.
Trong lòng ta dâng lên một tia xin lỗi, nghĩ đến ta bỗng nhiên té xỉu, chắc là làm người lo lắng đi.
"Mẫu thân......" - Nghĩ đến đây ta vội vàng gọi người.
Ta nghe thấy giọng nàng nhẹ nhàng:
"Ngươi tỉnh rồi......"
"Làm ngài lo lắng." - Ta ngồi dậy, nói.
Nàng an ủi mà vỗ vỗ ta, ý bảo ta nằm xuống nghỉ ngơi.
Ta lại không có nằm xuống, trong lòng nhớ Hàn Trạc, ta có chút hoảng hốt.
Lúc này mẫu thân bỗng nhiên mở miệng.
"Lăng Hoa, là tên của ngươi đúng không?"
Ta cả người chấn động, khó có thể tin mà nhìn mẫu thân.
Nàng hình như đoán được phản ứng của ta, cười cười, nói:
"Ngươi không cần kinh ngạc, ta đã sớm biết rằng ngươi không phải Tú Tú, từ lần đầu tiên gặp ngươi đã sớm biết."
"Đây, ngài đây là......" - Trong lòng ta như sông cuộn biển gầm, nàng nếu đã biết ta không phải Sở Tú Tú, tại vì sao không vạch trần ta?
Mẫu thân dừng một chút, nàng thở dài, trên mặt lâm vào trong hồi ức, thanh âm vẫn là bình tĩnh như vậy:
"Tú tú là hài tử tốt, nàng có chuyện gì đều sẽ nói cùng ta. Ngày ấy nàng nói, nàng gặp được một nữ tử có thân hình cùng thanh âm đều tương tự như nàng, tên là A Lăng, vẫn luôn lẻ loi một mình, hỏi ta có thể hay không để nàng đi cùng chúng ta.
"Ta nói được, Tú Tú hết sức cao hứng, lải nhải cùng ta nói thật nhiều chuyện của ngươi, còn chắc chắn nếu hai người các ngươi đứng ở trước mặt ta, ta nhất định không phân biệt được. Ta khi đó liền nghĩ, Tú Tú nói tương tự có thể giống được đến thế nào".
"Ngày đó buổi tối ngươi lại đây, thật cẩn thận gọi ta mẫu thân, ta lập tức đã nhận ra, ngươi không phải Tú Tú. Ngươi nỗ lực giả trang thành nàng ta đều biết, Tú Tú chỉ sợ sẽ không trở lại".
"Ta vốn định nói cho ngươi, chỉ là nghĩ đến chuyện Tú Tú nói cùng ta, ngươi lẻ loi một mình, ta liền cho rằng ngươi cũng là người đáng thương, không thân không thích. Lại nghĩ chúng ta ở kinh thành tốt xấu còn có cố nhân, chỉ cần tìm được bọn họ, ngươi có thể lấy thân phận Tú Tú mà sống, mặc kệ là giàu có hay nghèo khổ, ở thế đạo này cũng coi như có chỗ dựa vào. Ta đã già, xương cốt nói không còn liền không còn, giúp đỡ ngươi một đoạn đường cũng tốt".
"Nhưng ta không nghĩ tới, cố nhân ngày xưa đều đã sớm mất đi, chỉ để lại Tử An, sinh hoạt còn túng quẫn đến như vậy. Ta thấy ngươi cũng không có ý tưởng rời đi, lại thấy hắn một người khổ sở như vậy cũng thật sự đáng thương. Cũng may sau khi ngươi đi Cẩm Tú phường thì sinh hoạt tốt hơn một chút, nâng đỡ lẫn nhau, thế nhưng cũng đem đoạn thời gian khổ sở kia cùng nhau trải qua. Nói đến cũng thật là hổ thẹn, nguyên bản muốn cung cấp cho ngươi một chỗ an thân, không nghĩ tới kết quả lại là ngươi phải gánh vác.
"Chỉ là có một việc, Tử An cùng Tú Tú đời này có hôn sự. Ngươi rốt cuộc không phải Tú Tú, nếu ngươi không muốn, ta tự nhiên cũng sẽ không cưỡng bách ngươi thay Tú Tú gả chồng, Tử An bên kia cũng là như thế, tóm lại là muốn đem chân tướng nói cho hắn. Chẳng qua đoạn thời gian kia Tử An chuẩn bị khoa khảo, ta sợ khiến cho hắn phân tâm, liền nghĩ chờ khoa cử xong lại nói.
"Nhưng mà Tử An là một hài tử thông minh, ngày ấy hắn tới hỏi ta, Tú Tú ở nhà có từng học qua thi thư không, ta liền biết nhất định là ngươi trong lúc lơ đãng đã biểu lộ ra, dẫn tới Tử An hoài nghi, vì thế ta liền nói cho Tử An.
"Tử An có cùng ý tưởng giống ta, nếu ngươi không đi, chúng ta liền xem ngươi là Tú Tú, nếu ngươi muốn rời đi, chúng ta cũng tuyệt không lấy hôn ước trói buộc ngươi. Nguyên bản tính toán là sau khi khoa cử xong tìm chút thời gian cùng ngươi nói chuyện cho tốt, nhưng Tử An lại đỗ Trạng Nguyên, thế là mới bận rộn như vậy, ngày nào cũng không tìm được thời gian để nói.
"Cho đến hôm nay ngươi té xỉu bị đưa về, mới vừa rồi Tử An cùng ta nói một ít việc, ta thế mới biết ngươi nguyên là công chúa đương triều. Hiện tại nghĩ đến, ngày ấy các quý nhân đến gia môn đều là tìm ngươi đi."
Ta nghe xong lời này trợn mắt há hốc mồm, trong lòng loạn thật sự, vừa là cảm kích lại là hổ thẹn.
Cảm kích mẫu thân đối với ta chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng lại có ý muốn bảo hộ ta, hổ thẹn chuyện chính mình lúc trước đáp ứng Sở Tú Tú trở thành nàng, chung quy lại bị vạch trần.
Ta nước mắt không ngừng rớt xuống, lại nỗ lực cắn môi không cho chính mình phát ra âm thanh.
Liền vào lúc này, ngoài cửa có động tĩnh, Kỳ Tử An bưng chén đi vào.
Hắn nhìn ta trên mặt lộ vẻ kinh hỉ: "Tú Tú tỉnh!"
Ta hoang mang rối loạn mà lau lau nước mắt, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Vừa đúng lúc, mau đem thuốc uống vào khi còn nóng." - Hắn làm bộ không thấy ta khóc, dường như không có việc gì mà đem chén đưa cho ta.
Mẫu thân đứng lên:
"Các ngươi chắc là có chuyện muốn nói, ta đi ra ngoài trước."
Kỳ Tử An vội vàng đỡ người ra.
Đi được hai bước bỗng nhiên dừng lại.
Mẫu thân quay người lại, đối với ta nói:
"Tú tú...... Ta còn có thể kêu ngươi là Tú Tú đi, rốt cuộc cũng là mẹ con một đoạn thời gian, có một câu nương muốn nói với ngươi".
"Một đời này của ngươi, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng có một số việc một khi đã bỏ lỡ, liền sẽ nuối tiếc cả đời."
Nàng nói xong, không đợi ta có phản ứng gì, liền để Kỳ Tử An nâng đỡ đi ra ngoài.
30.
Trong chốc lát Kỳ Tử An đẩy cửa trở về.
Hắn thấy ta ngơ ngác nhìn hắn, đoán được tâm sự của ta, hướng ta cười cười: "Không sai, ta đã sớm biết."
Hắn không đợi ta có phản ứng gì, đi tới ngồi vào mép giường, từ trong tay ta tiếp nhận chén thuốc, để sang một bên mới nói:
"Vừa mới bắt đầu chỉ biết ngươi không phải Tú Tú, sau lại gặp được Nhiếp Chính Vương hai lần tới tìm ngươi, suy đoán thân phận của ngươi tất nhiên không bình thường."
"Lúc biết được ngươi là Lăng Hoa công chúa là ở trước kỳ khoa cử."
Hắn bỗng nhiên dừng một chút, thở dài một tiếng, nói: "Lăng Hoa, trước khi hắn xuất chinh đã đến tìm ta."
Ta ngây người.
Hắn từ trong lồng ngực lấy ra một cái ngọc bài đưa qua, đúng là ngọc bài có khắc tên của ta.
"Hắn nói đây là của ngươi."
Ta tiếp nhận.
Ngọc bài trải qua lửa đốt, thế nhưng may mắn vẫn bảo trì được bộ dáng như cũ, chỉ là Hàn Trạc đã lấy miếng ngọc hắn tặng ta đi, đây là ngọc bài nguyên bản.
"Ta cùng hắn đánh cược với nhau. Hắn sẽ mang binh xuất chinh, nếu có thể sống sót trở về đó là hắn thắng, khi đó, hắn hy vọng ta đem khối ngọc bài này đưa cho ngươi, đến lúc đó, hắn sẽ tự mình hỏi ý muốn của ngươi. Mặc kệ ngươi có đáp ứng hay không, hắn đều sẽ cố nắm bắt lấy cơ hội cuối cùng này".
"Nếu hắn đã chết thì là ta thắng, hắn hy vọng ta phá hủy cái ngọc bài này, đem hết thảy đều giấu ở trong lòng, không cần nói cho bất luận kẻ nào. Hắn muốn ta cùng ngươi thành thân, hảo hảo đối đãi ngươi, hắn còn uy hiếp ta, nếu ta phụ lòng ngươi, hắn thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ta."
Ta nghe đến đó tâm cũng đã dao động, ở nơi ta không biết, Hàn Trạc đã vì ta làm nhiều như vậy.
Thanh âm của Kỳ Tử An vẫn còn tiếp tục, hắn nhìn ta chằm chằm:
"Lăng Hoa, nghe nói hắn sắp không qua khỏi, nói như vậy, kết quả hẳn là ta thắng."
"Ta nên như lời hắn nói, giấu đi đồ vật của hắn, sau đó coi như cái gì cũng không có phát sinh."
"Chính là nhìn đến bộ dạng hiện giờ của ngươi, ta rõ ràng là đã thắng nhưng lại vẫn có cảm giác thất bại trước hắn."
"Ta rất không cam lòng".
"Ta ở trong mộng mơ thấy vô số lần chính mình thi khoa cử xong liền cưới ngươi qua cửa...... Vì cái gì ngươi lại không phải Sở Tú Tú đây, ta thường thường nghĩ như vậy."
"Nhưng là không có biện pháp, chúng ta đều không lừa gạt được chính mình."
"Cho nên Lăng Hoa, ngươi đi tìm hắn đi. Phiền toái giúp ta nói với hắn một tiếng, thực xin lỗi, ta nuốt lời."
Trên mặt hắn trước sau treo một nụ cười ôn nhu, ta hơi hơi hé miệng, vẫn là không nói gì thêm.
Bởi vì hắn nói đúng, ta lừa gạt không được chính mình.
Ta không có cách nào buông bỏ được Hàn Trạc.
"Xin lỗi a, Tử An ca ca." - Ta nói với hắn.
Lại không nghĩ hắn cười cười: "Ngươi xin lỗi ta cái gì nha, ngươi lại không phải Tú Tú."
31.
Thời điểm ta chạy đến trước phủ Nhiếp Chính Vương, thủ vệ lại sống chết không cho ta bước vào.
Vào lúc không biết phải làm sao, trùng hợp thừa tướng Thẩm Nghị cùng Thẩm Giai đều tiến đến thăm, bọn họ nhìn thấy ta cũng có chút kinh ngạc, ta không kịp cùng bọn họ nhiều lời, dưới sự hỗ trợ của bọn họ, ta cuối cùng có thể đi vào.
Vì thế, việc hôn sự của chúng ta có lẽ nên được nhắc tới rồi.
Lúc trước không có lập tức thành hôn thứ nhất là vì mới đến, thứ hai là hắn muốn chuyên tâm thi khoa cử, để tránh cho phân tâm, cho nên việc này vẫn bị trì hoãn.
Hiện giờ khoa cử đã thi xong, bất luận kết quả như thế nào, ta vẫn nên làm Sở Tú Tú gả cho hắn.
Chính là chuyện này, vẫn luôn không có người nói rõ.
Từ sau khi thi khoa cử xong, hắn mỗi ngày đều sẽ đón ta về nhà, trước ngày yết bảng một đêm, hắn vẫn như mọi khi đến bên ngoài Cẩm Tú phường đợi ta.
Dọc theo đường đi, ta rõ ràng cảm giác được hắn là có chuyện muốn nói, lại không nghĩ hắn cứ do dự chần chừ, thẳng đến khi vào nhà vẫn không nói ra.
Ta biết hắn đây là muốn cùng ta trao đổi chuyện thành thân, lại bởi vì thẹn thùng cho nên không có mặt mũi nói.
Nhưng là ta cũng không muốn hắn chủ động nhắc tới, ta biết rõ ràng tâm tình của mình, không mâu thuẫn, lại cũng không có chờ mong.
28.
Ngày hôm sau yết bảng, Kỳ Tử An thậm chí còn chưa ra cửa đi xem, quan sai đã đưa tới tin chiến thắng.
Hắn thi trúng Trạng Nguyên.
Trong lúc nhất thời, người chúc mừng nối liền không dứt.
Liên tiếp mấy ngày đều là như thế, Kỳ Gia thành địa phương náo nhiệt nhất trong cả kinh thành, thiệp mời đưa đến, bà mai vào cửa, sau cái này lại tới cái khác, Kỳ Tử An bận việc xã giao, việc thành thân càng không thể nào nhắc tới.
Chỉ là trong lòng ta ẩn ẩn có chút kỳ quái, phảng phất dưới sự náo nhiệt này, bên trong thần sắc mọi người đều mang theo chút bất an.
Ta vẫn như mọi khi lui lui tới tới Cẩm Tú phường.
Khoa cử qua đi, Cẩm Tú phường không còn bận rộn như trước, bọn tỷ muội nhàn hạ hơn rất nhiều cũng có thời gian nói chuyện phiếm tán gẫu.
Ta lẳng lặng nghe, lại nghe các nàng nhắc tới biên cương chiến sự.
Chiến sự?
Biên cương chiến sự...... Đã bắt đầu rồi sao?
Ta mơ hồ nhớ rõ Thẩm Giai lúc lơ đãng đã nói qua nước láng giềng bên kia lại có động tác, những việc không liên quan đến ta, từ trước đến nay ta đều không quá để ý, hơn nữa trước đó vài ngày thập phần bận rộn, thế nhưng đem tin tức này bỏ quên.
Ngẫm lại kỳ thật có dấu vết để lại, ta lúc này mới hiểu vì sao lại có cảm giác thần sắc mọi người vội vàng kỳ quái, nguyên do là vì chiến sự lại bắt đầu.
Cho nên dưới mặt ngoài bình tĩnh là mạch nước ngầm âm thầm kích động, biên cương tuy xa xôi, nhưng cũng đủ làm người bất an.
"Nghe nói lần này nước láng giềng mang sang binh lực cực mạnh, quân ta chỉ sợ thắng thiếu bại nhiều."
"Đúng vậy, từ sau khi Phụ Quốc tướng quân chết triều ta liền không có một người biết cầm binh, lần trước chiến bại, bồi thường thật nhiều đồ vật, còn đáp ứng đưa công chúa đi hòa thân, lúc này mới thật vất vả làm nước láng giềng lui binh."
"Kết quả triều ta nội loạn, công chúa cũng không đi, hiện tại nước láng giềng nháo chuyện này không bỏ, cho nên chiến sự mới bắt đầu."
"Là công chúa nào đi? Vì sao không đi hòa thân?"
"Hình như...... tên là Lăng Hoa công chúa, bởi vì hỗn loạn nên chết ở trong cung."
"Hiện giờ, cũng không có công chúa khác đưa qua a......"
Các nàng ngươi một lời ta một lời, ta ở bên lẳng lặng nghe.
Nghe được tên mình, ta không khỏi buồn bã, không thể tưởng được việc ta bỏ trốn lúc trước lại để lại cái kết quả này.
Lại nghe Hồng Nương thần thần bí bí nói:
"Cũng không cần quá mức lo lắng, khoảng thời gian trước ta đi đưa thêu phẩm đến phủ Binh Bộ thượng thư có nghe quản sự nhà bọn hắn nói, Nhiếp Chính Vương đã mang binh đi biên cương từ sớm. Nhiếp Chính Vương kinh tài tuyệt diễm, chắc chắn sẽ có biện pháp."
"Lại có việc này? Như thế nào một chút tiếng gió cũng chưa nghe thấy?" - Một người hỏi.
Một người khác nói:
"Hình như là sự thật, Nhiếp Chính Vương cố tình ra lệnh cho người phong tỏa tin tức, nói là không muốn khiến cho bá tánh hoảng loạn, khi ta đi Lại Bộ thị lang phủ cũng nghe nói, Nhiếp Chính Vương thân chinh, đem Thánh Thượng cùng triều chính toàn quyền giao phó cho thừa tướng cùng thái phó, khoa khảo lần này cũng không chủ trì.".
||||| Truyện đề cử: Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa |||||
"Ai, Nhiếp Chính Vương thật sự vì quốc quên thân, tấm lòng trung nghĩa, có hắn quả thật là phúc của triều ta nha." - Một tỷ muội trong đó thở dài, mọi người sôi nổi phụ họa.
Mà ta nghe các nàng nói mấy tin tức này, tâm tư đã không còn ở đây, trong đầu chỉ có một ý niệm
—— Hàn Trạc, hắn sẽ không có việc gì đi?
29.
Trải qua nửa tháng, nửa tháng này ta sống trong hoảng loạn, không nhịn được vì hắn lo lắng.
Trên phố truyền đến tin tức thật thật giả giả, làm lòng ta càng thêm rối loạn.
Ngày ấy ta đang thêu thùa, chợt nghe ngoài cửa sổ cãi cọ ầm ĩ, vội thò người ra đi xem.
Nhìn thấy ngoài cửa có đám người đang hoan hô, binh sĩ chỉnh tề vội vã đi qua trên đường bên ngoài cửa, tiếp theo liền có người hô to:
"Thắng! Thắng! Nhiếp Chính Vương thắng!"
Tiếng gọi ầm ĩ tức khắc lớn hơn nữa.
Ta theo các tỷ muội ở Cẩm Tú phường đi lên trên lầu hai nhìn xuống, chỉ thấy các tướng sĩ biểu tình nghiêm trọng, bước đi vội vàng, không thấy nửa phần vui sướng sau thắng lợi.
Đám người thấy thế cũng dần dần bình tĩnh lại, châu đầu ghé tai nói chuyện, mỗi người đều bày ra vẻ mặt ngưng trọng.
Lúc này lời nghị luận càng thêm rõ ràng tới lỗ tai ta.
Bọn họ nói, Nhiếp Chính Vương bị trọng thương, chỉ sợ không cứu được.
Nghe thấy cái tin tức này, trước mắt ta tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại đã về đến nhà, mẫu thân ngồi ở trước giường nắm tay của ta, mặt đầy vẻ ưu sầu.
Trong lòng ta dâng lên một tia xin lỗi, nghĩ đến ta bỗng nhiên té xỉu, chắc là làm người lo lắng đi.
"Mẫu thân......" - Nghĩ đến đây ta vội vàng gọi người.
Ta nghe thấy giọng nàng nhẹ nhàng:
"Ngươi tỉnh rồi......"
"Làm ngài lo lắng." - Ta ngồi dậy, nói.
Nàng an ủi mà vỗ vỗ ta, ý bảo ta nằm xuống nghỉ ngơi.
Ta lại không có nằm xuống, trong lòng nhớ Hàn Trạc, ta có chút hoảng hốt.
Lúc này mẫu thân bỗng nhiên mở miệng.
"Lăng Hoa, là tên của ngươi đúng không?"
Ta cả người chấn động, khó có thể tin mà nhìn mẫu thân.
Nàng hình như đoán được phản ứng của ta, cười cười, nói:
"Ngươi không cần kinh ngạc, ta đã sớm biết rằng ngươi không phải Tú Tú, từ lần đầu tiên gặp ngươi đã sớm biết."
"Đây, ngài đây là......" - Trong lòng ta như sông cuộn biển gầm, nàng nếu đã biết ta không phải Sở Tú Tú, tại vì sao không vạch trần ta?
Mẫu thân dừng một chút, nàng thở dài, trên mặt lâm vào trong hồi ức, thanh âm vẫn là bình tĩnh như vậy:
"Tú tú là hài tử tốt, nàng có chuyện gì đều sẽ nói cùng ta. Ngày ấy nàng nói, nàng gặp được một nữ tử có thân hình cùng thanh âm đều tương tự như nàng, tên là A Lăng, vẫn luôn lẻ loi một mình, hỏi ta có thể hay không để nàng đi cùng chúng ta.
"Ta nói được, Tú Tú hết sức cao hứng, lải nhải cùng ta nói thật nhiều chuyện của ngươi, còn chắc chắn nếu hai người các ngươi đứng ở trước mặt ta, ta nhất định không phân biệt được. Ta khi đó liền nghĩ, Tú Tú nói tương tự có thể giống được đến thế nào".
"Ngày đó buổi tối ngươi lại đây, thật cẩn thận gọi ta mẫu thân, ta lập tức đã nhận ra, ngươi không phải Tú Tú. Ngươi nỗ lực giả trang thành nàng ta đều biết, Tú Tú chỉ sợ sẽ không trở lại".
"Ta vốn định nói cho ngươi, chỉ là nghĩ đến chuyện Tú Tú nói cùng ta, ngươi lẻ loi một mình, ta liền cho rằng ngươi cũng là người đáng thương, không thân không thích. Lại nghĩ chúng ta ở kinh thành tốt xấu còn có cố nhân, chỉ cần tìm được bọn họ, ngươi có thể lấy thân phận Tú Tú mà sống, mặc kệ là giàu có hay nghèo khổ, ở thế đạo này cũng coi như có chỗ dựa vào. Ta đã già, xương cốt nói không còn liền không còn, giúp đỡ ngươi một đoạn đường cũng tốt".
"Nhưng ta không nghĩ tới, cố nhân ngày xưa đều đã sớm mất đi, chỉ để lại Tử An, sinh hoạt còn túng quẫn đến như vậy. Ta thấy ngươi cũng không có ý tưởng rời đi, lại thấy hắn một người khổ sở như vậy cũng thật sự đáng thương. Cũng may sau khi ngươi đi Cẩm Tú phường thì sinh hoạt tốt hơn một chút, nâng đỡ lẫn nhau, thế nhưng cũng đem đoạn thời gian khổ sở kia cùng nhau trải qua. Nói đến cũng thật là hổ thẹn, nguyên bản muốn cung cấp cho ngươi một chỗ an thân, không nghĩ tới kết quả lại là ngươi phải gánh vác.
"Chỉ là có một việc, Tử An cùng Tú Tú đời này có hôn sự. Ngươi rốt cuộc không phải Tú Tú, nếu ngươi không muốn, ta tự nhiên cũng sẽ không cưỡng bách ngươi thay Tú Tú gả chồng, Tử An bên kia cũng là như thế, tóm lại là muốn đem chân tướng nói cho hắn. Chẳng qua đoạn thời gian kia Tử An chuẩn bị khoa khảo, ta sợ khiến cho hắn phân tâm, liền nghĩ chờ khoa cử xong lại nói.
"Nhưng mà Tử An là một hài tử thông minh, ngày ấy hắn tới hỏi ta, Tú Tú ở nhà có từng học qua thi thư không, ta liền biết nhất định là ngươi trong lúc lơ đãng đã biểu lộ ra, dẫn tới Tử An hoài nghi, vì thế ta liền nói cho Tử An.
"Tử An có cùng ý tưởng giống ta, nếu ngươi không đi, chúng ta liền xem ngươi là Tú Tú, nếu ngươi muốn rời đi, chúng ta cũng tuyệt không lấy hôn ước trói buộc ngươi. Nguyên bản tính toán là sau khi khoa cử xong tìm chút thời gian cùng ngươi nói chuyện cho tốt, nhưng Tử An lại đỗ Trạng Nguyên, thế là mới bận rộn như vậy, ngày nào cũng không tìm được thời gian để nói.
"Cho đến hôm nay ngươi té xỉu bị đưa về, mới vừa rồi Tử An cùng ta nói một ít việc, ta thế mới biết ngươi nguyên là công chúa đương triều. Hiện tại nghĩ đến, ngày ấy các quý nhân đến gia môn đều là tìm ngươi đi."
Ta nghe xong lời này trợn mắt há hốc mồm, trong lòng loạn thật sự, vừa là cảm kích lại là hổ thẹn.
Cảm kích mẫu thân đối với ta chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng lại có ý muốn bảo hộ ta, hổ thẹn chuyện chính mình lúc trước đáp ứng Sở Tú Tú trở thành nàng, chung quy lại bị vạch trần.
Ta nước mắt không ngừng rớt xuống, lại nỗ lực cắn môi không cho chính mình phát ra âm thanh.
Liền vào lúc này, ngoài cửa có động tĩnh, Kỳ Tử An bưng chén đi vào.
Hắn nhìn ta trên mặt lộ vẻ kinh hỉ: "Tú Tú tỉnh!"
Ta hoang mang rối loạn mà lau lau nước mắt, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Vừa đúng lúc, mau đem thuốc uống vào khi còn nóng." - Hắn làm bộ không thấy ta khóc, dường như không có việc gì mà đem chén đưa cho ta.
Mẫu thân đứng lên:
"Các ngươi chắc là có chuyện muốn nói, ta đi ra ngoài trước."
Kỳ Tử An vội vàng đỡ người ra.
Đi được hai bước bỗng nhiên dừng lại.
Mẫu thân quay người lại, đối với ta nói:
"Tú tú...... Ta còn có thể kêu ngươi là Tú Tú đi, rốt cuộc cũng là mẹ con một đoạn thời gian, có một câu nương muốn nói với ngươi".
"Một đời này của ngươi, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng có một số việc một khi đã bỏ lỡ, liền sẽ nuối tiếc cả đời."
Nàng nói xong, không đợi ta có phản ứng gì, liền để Kỳ Tử An nâng đỡ đi ra ngoài.
30.
Trong chốc lát Kỳ Tử An đẩy cửa trở về.
Hắn thấy ta ngơ ngác nhìn hắn, đoán được tâm sự của ta, hướng ta cười cười: "Không sai, ta đã sớm biết."
Hắn không đợi ta có phản ứng gì, đi tới ngồi vào mép giường, từ trong tay ta tiếp nhận chén thuốc, để sang một bên mới nói:
"Vừa mới bắt đầu chỉ biết ngươi không phải Tú Tú, sau lại gặp được Nhiếp Chính Vương hai lần tới tìm ngươi, suy đoán thân phận của ngươi tất nhiên không bình thường."
"Lúc biết được ngươi là Lăng Hoa công chúa là ở trước kỳ khoa cử."
Hắn bỗng nhiên dừng một chút, thở dài một tiếng, nói: "Lăng Hoa, trước khi hắn xuất chinh đã đến tìm ta."
Ta ngây người.
Hắn từ trong lồng ngực lấy ra một cái ngọc bài đưa qua, đúng là ngọc bài có khắc tên của ta.
"Hắn nói đây là của ngươi."
Ta tiếp nhận.
Ngọc bài trải qua lửa đốt, thế nhưng may mắn vẫn bảo trì được bộ dáng như cũ, chỉ là Hàn Trạc đã lấy miếng ngọc hắn tặng ta đi, đây là ngọc bài nguyên bản.
"Ta cùng hắn đánh cược với nhau. Hắn sẽ mang binh xuất chinh, nếu có thể sống sót trở về đó là hắn thắng, khi đó, hắn hy vọng ta đem khối ngọc bài này đưa cho ngươi, đến lúc đó, hắn sẽ tự mình hỏi ý muốn của ngươi. Mặc kệ ngươi có đáp ứng hay không, hắn đều sẽ cố nắm bắt lấy cơ hội cuối cùng này".
"Nếu hắn đã chết thì là ta thắng, hắn hy vọng ta phá hủy cái ngọc bài này, đem hết thảy đều giấu ở trong lòng, không cần nói cho bất luận kẻ nào. Hắn muốn ta cùng ngươi thành thân, hảo hảo đối đãi ngươi, hắn còn uy hiếp ta, nếu ta phụ lòng ngươi, hắn thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ta."
Ta nghe đến đó tâm cũng đã dao động, ở nơi ta không biết, Hàn Trạc đã vì ta làm nhiều như vậy.
Thanh âm của Kỳ Tử An vẫn còn tiếp tục, hắn nhìn ta chằm chằm:
"Lăng Hoa, nghe nói hắn sắp không qua khỏi, nói như vậy, kết quả hẳn là ta thắng."
"Ta nên như lời hắn nói, giấu đi đồ vật của hắn, sau đó coi như cái gì cũng không có phát sinh."
"Chính là nhìn đến bộ dạng hiện giờ của ngươi, ta rõ ràng là đã thắng nhưng lại vẫn có cảm giác thất bại trước hắn."
"Ta rất không cam lòng".
"Ta ở trong mộng mơ thấy vô số lần chính mình thi khoa cử xong liền cưới ngươi qua cửa...... Vì cái gì ngươi lại không phải Sở Tú Tú đây, ta thường thường nghĩ như vậy."
"Nhưng là không có biện pháp, chúng ta đều không lừa gạt được chính mình."
"Cho nên Lăng Hoa, ngươi đi tìm hắn đi. Phiền toái giúp ta nói với hắn một tiếng, thực xin lỗi, ta nuốt lời."
Trên mặt hắn trước sau treo một nụ cười ôn nhu, ta hơi hơi hé miệng, vẫn là không nói gì thêm.
Bởi vì hắn nói đúng, ta lừa gạt không được chính mình.
Ta không có cách nào buông bỏ được Hàn Trạc.
"Xin lỗi a, Tử An ca ca." - Ta nói với hắn.
Lại không nghĩ hắn cười cười: "Ngươi xin lỗi ta cái gì nha, ngươi lại không phải Tú Tú."
31.
Thời điểm ta chạy đến trước phủ Nhiếp Chính Vương, thủ vệ lại sống chết không cho ta bước vào.
Vào lúc không biết phải làm sao, trùng hợp thừa tướng Thẩm Nghị cùng Thẩm Giai đều tiến đến thăm, bọn họ nhìn thấy ta cũng có chút kinh ngạc, ta không kịp cùng bọn họ nhiều lời, dưới sự hỗ trợ của bọn họ, ta cuối cùng có thể đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.