Chương 4:
Hạ về
26/06/2022
Út 13 tuổi, cậu ba 15 tuổi. Ở làng út, con gái cỡ tuổi như nó đều có chồng hết cả, có đứa còn cõng con đi chợ. Có hôm út đi chợ thấy con Hành cõng trên lưng đứa trẻ trắng bóc mũm mĩm, út thấy mà mê, nó lại nó mựng cái má căng thơm mùi sữa của đứa nhỏ, mắt nó tròn xoe lấp la lấp lánh nhìn út làm út thấy yêu ơi là yêu. Vú năm thấy út cứ nựng đứa trẻ mãi không chịu về vú liền ghẹo:
-Út về bảo cậu ba gả út đi, lấy chồng là thế nào út cũng lòi ra được thằng Tũn lúc đó tha hồ mà nựng.
-Cậu ba đâu có chịu đâu vú, cậu ba nói con khờ chỉ có ở với cậu, cậu mới chỉ biểu cho con khôn ra, với lại con hứa với cậu ở vậy cả đời hầu cậu rồi. Giờ con mà thất hứa là đĩa lên cắn con chết.
Vú năm xoa má út cười toe còn nói út khờ thiệc, cậu ba đã nói như vậy rồi mà út còn chưa chịu hiểu. Vú năm còn nói chừng nào út hiểu là lúc đó có kiệu hoa tám người khiêng đến rước út liền. Mà hiểu là hiểu cái gì, út mà biết là út đã có chồng mười đời rồi.
Đang phụ vú năm Chị Cúc chị Huệ nấu cơm cho cả nhà thì út nghe tiếng cậu ba gọi:
-Út, con Út đâu… Sao mày không ở trước nhà đón tao đi học về?
Ấy chết sáng giờ loay hoay quá nên nó quên, nó còn phải “chữa bệnh” cho cậu nữa, cậu mà giận là có khi tối nay cậu còn chả ôm út như mọi khi, mới hôm kia út chỉ nói chuyện với cậu hai xíu xiu, vậy mà tối đó út phải năng nỉ cả buổi cậu mới rủ lòng thương đưa đôi tay vàng tay bạc của cậu ra dể “chữa bệnh” cho út. Nó vội vội vàng vàng rửa tay rồi lau vội vào quần cho khô rồi chạy lên với cậu ba nhà nó.
-Con chào cậu ba mới về!
-Mày làm gì mà không lên đón tao_Đoạn cậu ba ghé sát vào tai nó nói nhỏ_ Mày muốn tao vì mày mà bệnh chết hả?
-Dạ không cậu ơi? Cậu mà chết thì con ở với ai. Để con hôn cậu bù nhá, nhiều hơn cả mọi hôm luôn, 20 cái nhé cậu, cậu thấy sao, quá lời cho cậu luôn ý!
-Thấy thái độ mày thành khẩn nên tao tạm bỏ qua đấy, mày mà quên một lần nữa thì….
Chưa kịp để cậu nói hết câu Út đã nhanh tay nhanh chân rướn người lên đánh chụt vào má cậu một phát, rồi trán, rồi cổ, rồi tay,… tóm lại nó không bỏ sót chỗ nào cả. Cậu ba sướng rơn, trong lòng cậu vui như tết mà ngoài mặt vẫn ra vẻ giận dỗi lắm, ra bộ miễn cưỡng nói:
-Mày lại đây tao ôm mày phát cho đỡ nhớ….
-Cậu… cậu nói gì vậy??
-À tao.. tao nói lộn, Mày lại đây tao chữa bệnh tương tư cho mày, hôm nay chữa hai lần đấy, mày quá lời luôn đấy nhá Út.
Cậu ba kéo út vào lòng ôm nó thật chặt, một tay đặt trên đầu tay còn lại xoa xoa cái lưng nhỏ xíu của nó, thấy vậy thôi chứ mỗi lần bên cạnh cậu ba út nhỏ lắm nhỏ xíu xiu, cậu ba một tay cũng nhấc được Út lên. Không biết út chữa bệnh như vậy cậu có bớt chút nào không, chứ út thấy là càng ngày bệnh của út càng nặng hơn hay sao ấy, Cậu càng ôm thì tim út càng đập cậu xiết chặt út trong lòng thì cái tim nhỏ xíu của út nó càng đập đữ dội hơn nữa, mặt cũng nóng hôi hổi như vừa đi nắng về. Cậu ôm nó lâu thật lâu, lâu đến nỗi út phải nhắc thì cậu mới buông nó ra. Út hay lấy nước được ngâm với hoa nhài gội đầu, nên lúc nào tóc út cũng mượt mà thơm lắm. Có hôm út để ý cậu ba vừa ôm nó vừa ngửi tóc nó đấy nhé, nó nghĩ có khi nào cậu ba mê tóc nó rồi mà ngại không dám nói. Mà lạ lắm nhé nếu mà út hỏi tóc út có thơm không thì cậu ba chỉ bảo mùi như con đen nhà bà Lài. Út nghĩ cũng ấm ức lắm chứ, công sức út nuôi dưỡng tóc mười mấy năm trời. chồng út còn chưa được xờ vào, cậu ba lại bảo mùi như con đen, cậu ba thật quá đang. Nghĩ là nghĩ như thế thôi chứ út nào dám nói một lời nào trước mặt cậu ba đâu.
Chiều nay Ông Bà nhà nó đi phố huyện về cả nhà lại được ăn cơm chung với nhau. Bà Nga gắp cho út một khúc thịt gà, nhìn nó ăn đến ngon lành bà lại cười. Đợi mọi người ăn xong út xung phong dọn bát đũa. Bà dặn nó dọn xuống để chị Cúc rửa còn nó thì lên nhà để ông bà nói chuyện. Nó vừa lăng xăng chạy lên thì thấy ông bà với ba cậu ngồi đợi nó từ bao giờ.
-Út này hôm nay Bà mới từ phố huyện về bà có mua cho út cái áo đẹp lắm đấy. lát nữa bà đưa út bận xem vừa không nhé.
Út nghe tới có quà thì mừng rơn, cậu ba thấy nó hớn hở như vậy thì khóe môi cũng cong lên.
-Mai có ông chánh trên phố huyện xuống đây thăm làng mình, mai ba cậu ở nhà phụ cha má đón khách nhé. À Ông chánh có cậu Thuận năm nay cũng 17 tuổi bằng tuổi cậu Nghĩa nhà mình. Mấy hôm cậu Thuận xuống làng mình chơi thấy Út đi chợ với vú năm, cậu Thuận hỏi ông xem xét gả út cho cậu. Ý út thế nào?
Ông hỏi út thế nào, là ý ông muốn út chịu hay không chịu, út cũng không biết. Mà trong nhà là ông lớn nhất, ông đặt đâu thì út ngồi đấy, út làm gì có quyền thích hay không thích. Út còn chưa biết trả lời như nào thì cậu ba đã nhanh chóng lên tiếng.
-Không được, con không đồng ý, con út là con hầu của con,có chết nó cũng phải ở với con, làm gì có chuyện mà đi lấy chồng. Mày thấy tao nói có đúng không út?
-Dạ, thưa ông bà, con có hứa là sẽ ăn đời ở kiếp với cậu ba rồi, giờ con mà thất hứa là đỉa lên cắn con chết.
Ông bà nhà nó đang uống trà, nghe nó nói mà đồng thanh ho sặc sụa, mặt cậu cả với cậu hai cũng chẳng vui vẻ gì. Cậu ba mặt mũi đỏ lừ quát nó:
-Mày hứa ăn đời ở kiếp với tao hồi nào mày?
-Dạ con nói lộn, con chỉ là con hầu của cậu ba thôi, cả đời con ở vậy hầu cậu, con không có lấy chồng đâu ông bà.
Ông Nghiêm bà Nga vội định thần liền nhìn sang cậu ba như chờ cậu giải thích gì đó. Cậu chỉ hùng hổ nói:
-Con Út là con hầu của con, cả đời của nó định là gắn với con, nó sống con sống, nó chết con chết, con đi đâu nó theo đó, không lấy chồng gì hết, cha má hứa với người ta thì cha má tự giải thích với người ta, còn không mai thằng Thuận gì ấy qua thì bảo nó đến gặp con, muốn lấy con út thì bước qua xác con trước.
Hai ông bà xanh mặt nhìn nhau, Ông giận dữ quát:
-Thằng này, dám ăn nói sất láo với cha má, cha chiều mày quá mày sinh hư rồi phải không con. Con út vô chuẩn bị quần áo đồ đạc, mai người ta qua thì theo người ta về bên đó luôn.
Nó nghe ông giận mà kinh hồn bạc vía cậu ba chẳng nói gì chỉ lặng lẽ kéo tay nó vào phòng. Cả nhà này chỉ có cậu ba là dám cãi lời ông nhà nó. Cũng chỉ có cậu mới dám ôm khư khư một con hầu như nó trước bao con mắt soi mói ngoài kia. Cậu kéo nó vào phòng dặt nó ngồi trên ghế, cậu xổm xuống vừa tầm với nó, cậu nhẹ nhàng nói:
-Mày không phải sợ, có tao ở đây không bố con thằng nào dám lấy mày hết, mày là con hầu của tao, ngay từ đầu đã định như vậy rồi, có chết cũng không đổi được.
Nó ở với cậu từ nhỏ đến lớn, cậu thấy nó lớn lên, thấy nó từ lúc tóc nó còn ngắn cũn đến lúc tóc nó dài tới lưng, nó thấy cậu từ lúc còn là cậu bé nghịch ngợm hiếu thắng đến khi cậu trưởng thành có cái gọi là suy nghĩ người lớn, ấy vậy mà chưa bao giờ nó thấy cậu kiên định như lúc này, sao nó thấy vui thế nhỉ vui lắm luôn ý, nó mồ côi ông bà nhặt nó về đã là vinh hạnh cho nó lắm rồi vậy mà nó còn được cậu bảo vệ, nâng niu, mặc dù đôi lúc cậu mắng nó nhưng nó thừa biết cậu là cậu mắng cậu phạt thế thôi chứ cậu nghĩ cho nó dữ lắm. Ngay lúc này, ngay tại giờ tại phút tại khắc này nó thấy hạnh phúc như vậy là đủ.
Thấy nó ngẩn người nhìn mình, cậu lay vai nó, nó mới giật mình:
-Vâng, con tin cậu mà. Con đã hứa là cả đời này chỉ ở với cậu là con sẽ ở với cậu cả đời. Con nhất quyết không đi đâu hết, cậu ba ở đâu thì út ở đó.
Cậu thở ra nhẹ nhõm, rồi dịu dàng lắm, cậu ôm út vào lòng, út thắc mắc là cậu đang chữa bệnh cho nó phải không, hình như cậu đang hôn lên tóc của nó thì phải, mà chắc do nó tưởng tượng, chứ cậu chê tóc nó mùi như con đen, cậu là cậu sạch sẽ lắm, mấy cái mùi như vậy cậu thèm vào.
-Mà cậu ơi.._Nó thỏ thẻ_ Mà lúc nãy con là con thấy ông giận lắm, chắc ông định gả con đi thật rồi cậu ạ, con mà cãi chắc ông tống con ra đồng ở.
Cậu vẫn ôm nó nói:
-Mày là của tao chứ có phải của cha tao đâu mà mày sợ, cùng lắm thì tao theo mày sang nhà bên ấy quậy tưng bừng khói lửa, không sớm thì muộn nhà bên đó cũng trả mày về.
-Mà cậu ơi nếu như vậy thật thì chắc cả làng đồn con ăn ở thất đức bị chồng đuổi về đấy cậu ạ.
-Đứa nào đồn tao bắt đứa đó đi làm nô mọt sương.
-Vậy là con không lấy chồng thật đấy hả cậu?
-Có tao rồi mà mày còn đòi hỏi lắm thế, Mày hầu tao rồi thời gian đâu mà mày hầu cho chồng mày?
-Thì ban ngày con hầu cậu, tối con hầu chồng con.
-Mày giỏi, mày vừa hứa hầu tao cả đời, cả đời là cả ngày cả sáng cả tối, ai lại chia ra như vậy, mày ăn gian là đỉa lên cắn chết mày.
Nghĩ lại cũng đúng nó hầu cậu cả ngày rồi thời gian đâu mà nó còn hầu chồng nó nữa, như vậy là tội nghiệp chồng nó lắm. Thôi để nó chuyên tâm hầu cậu ba nó, còn chồng nó thì hẹn khi khác, chừng nào nó rãnh rỗi thì nó lấy chồng rồi nó hầu chồng nó sau.
-Mà cậu ba con sợ tối nay người ta qua bắt con đi mất.
-Tối nay mày sang đây ngủ với tao, để tao coi ai bắt mày.
Dạo này nó thấy cậu chiều nó lắm nhé, có hôm cậu dắt nó đi chợ, cậu cứ dắt nó đi lòng lòng mệt bở hơi tai, nó mè nheo giận dỗi không chịu đi nữa, cậu liền cõng nó còn mua cho nó mấy cái bánh rán ngào đường ngọt thiệc là ngọt. Nó vừa được cậu cõng vừa ăn bánh rán, vụn đường rơi đầy áo cậu mà cậu cũng chẳng quát nó tiếng nào.
Thế là đêm đó nó ngủ chung với cậu, nằm chung một cái giường, gối chung một chiếc gối, đắp chũng một cái chăn. Gối cậu thơm, chăn cậu thơm, cậu cũng thơm. Nó tham lam hít hà mùi hương của cậu như con cún con. Đêm đó một người ngủ ngon lành còn thoải mái gác chân gác tay, đêm đó cũng có một người vì bên cạnh có một người mà mất ngủ cả đêm.
-Út về bảo cậu ba gả út đi, lấy chồng là thế nào út cũng lòi ra được thằng Tũn lúc đó tha hồ mà nựng.
-Cậu ba đâu có chịu đâu vú, cậu ba nói con khờ chỉ có ở với cậu, cậu mới chỉ biểu cho con khôn ra, với lại con hứa với cậu ở vậy cả đời hầu cậu rồi. Giờ con mà thất hứa là đĩa lên cắn con chết.
Vú năm xoa má út cười toe còn nói út khờ thiệc, cậu ba đã nói như vậy rồi mà út còn chưa chịu hiểu. Vú năm còn nói chừng nào út hiểu là lúc đó có kiệu hoa tám người khiêng đến rước út liền. Mà hiểu là hiểu cái gì, út mà biết là út đã có chồng mười đời rồi.
Đang phụ vú năm Chị Cúc chị Huệ nấu cơm cho cả nhà thì út nghe tiếng cậu ba gọi:
-Út, con Út đâu… Sao mày không ở trước nhà đón tao đi học về?
Ấy chết sáng giờ loay hoay quá nên nó quên, nó còn phải “chữa bệnh” cho cậu nữa, cậu mà giận là có khi tối nay cậu còn chả ôm út như mọi khi, mới hôm kia út chỉ nói chuyện với cậu hai xíu xiu, vậy mà tối đó út phải năng nỉ cả buổi cậu mới rủ lòng thương đưa đôi tay vàng tay bạc của cậu ra dể “chữa bệnh” cho út. Nó vội vội vàng vàng rửa tay rồi lau vội vào quần cho khô rồi chạy lên với cậu ba nhà nó.
-Con chào cậu ba mới về!
-Mày làm gì mà không lên đón tao_Đoạn cậu ba ghé sát vào tai nó nói nhỏ_ Mày muốn tao vì mày mà bệnh chết hả?
-Dạ không cậu ơi? Cậu mà chết thì con ở với ai. Để con hôn cậu bù nhá, nhiều hơn cả mọi hôm luôn, 20 cái nhé cậu, cậu thấy sao, quá lời cho cậu luôn ý!
-Thấy thái độ mày thành khẩn nên tao tạm bỏ qua đấy, mày mà quên một lần nữa thì….
Chưa kịp để cậu nói hết câu Út đã nhanh tay nhanh chân rướn người lên đánh chụt vào má cậu một phát, rồi trán, rồi cổ, rồi tay,… tóm lại nó không bỏ sót chỗ nào cả. Cậu ba sướng rơn, trong lòng cậu vui như tết mà ngoài mặt vẫn ra vẻ giận dỗi lắm, ra bộ miễn cưỡng nói:
-Mày lại đây tao ôm mày phát cho đỡ nhớ….
-Cậu… cậu nói gì vậy??
-À tao.. tao nói lộn, Mày lại đây tao chữa bệnh tương tư cho mày, hôm nay chữa hai lần đấy, mày quá lời luôn đấy nhá Út.
Cậu ba kéo út vào lòng ôm nó thật chặt, một tay đặt trên đầu tay còn lại xoa xoa cái lưng nhỏ xíu của nó, thấy vậy thôi chứ mỗi lần bên cạnh cậu ba út nhỏ lắm nhỏ xíu xiu, cậu ba một tay cũng nhấc được Út lên. Không biết út chữa bệnh như vậy cậu có bớt chút nào không, chứ út thấy là càng ngày bệnh của út càng nặng hơn hay sao ấy, Cậu càng ôm thì tim út càng đập cậu xiết chặt út trong lòng thì cái tim nhỏ xíu của út nó càng đập đữ dội hơn nữa, mặt cũng nóng hôi hổi như vừa đi nắng về. Cậu ôm nó lâu thật lâu, lâu đến nỗi út phải nhắc thì cậu mới buông nó ra. Út hay lấy nước được ngâm với hoa nhài gội đầu, nên lúc nào tóc út cũng mượt mà thơm lắm. Có hôm út để ý cậu ba vừa ôm nó vừa ngửi tóc nó đấy nhé, nó nghĩ có khi nào cậu ba mê tóc nó rồi mà ngại không dám nói. Mà lạ lắm nhé nếu mà út hỏi tóc út có thơm không thì cậu ba chỉ bảo mùi như con đen nhà bà Lài. Út nghĩ cũng ấm ức lắm chứ, công sức út nuôi dưỡng tóc mười mấy năm trời. chồng út còn chưa được xờ vào, cậu ba lại bảo mùi như con đen, cậu ba thật quá đang. Nghĩ là nghĩ như thế thôi chứ út nào dám nói một lời nào trước mặt cậu ba đâu.
Chiều nay Ông Bà nhà nó đi phố huyện về cả nhà lại được ăn cơm chung với nhau. Bà Nga gắp cho út một khúc thịt gà, nhìn nó ăn đến ngon lành bà lại cười. Đợi mọi người ăn xong út xung phong dọn bát đũa. Bà dặn nó dọn xuống để chị Cúc rửa còn nó thì lên nhà để ông bà nói chuyện. Nó vừa lăng xăng chạy lên thì thấy ông bà với ba cậu ngồi đợi nó từ bao giờ.
-Út này hôm nay Bà mới từ phố huyện về bà có mua cho út cái áo đẹp lắm đấy. lát nữa bà đưa út bận xem vừa không nhé.
Út nghe tới có quà thì mừng rơn, cậu ba thấy nó hớn hở như vậy thì khóe môi cũng cong lên.
-Mai có ông chánh trên phố huyện xuống đây thăm làng mình, mai ba cậu ở nhà phụ cha má đón khách nhé. À Ông chánh có cậu Thuận năm nay cũng 17 tuổi bằng tuổi cậu Nghĩa nhà mình. Mấy hôm cậu Thuận xuống làng mình chơi thấy Út đi chợ với vú năm, cậu Thuận hỏi ông xem xét gả út cho cậu. Ý út thế nào?
Ông hỏi út thế nào, là ý ông muốn út chịu hay không chịu, út cũng không biết. Mà trong nhà là ông lớn nhất, ông đặt đâu thì út ngồi đấy, út làm gì có quyền thích hay không thích. Út còn chưa biết trả lời như nào thì cậu ba đã nhanh chóng lên tiếng.
-Không được, con không đồng ý, con út là con hầu của con,có chết nó cũng phải ở với con, làm gì có chuyện mà đi lấy chồng. Mày thấy tao nói có đúng không út?
-Dạ, thưa ông bà, con có hứa là sẽ ăn đời ở kiếp với cậu ba rồi, giờ con mà thất hứa là đỉa lên cắn con chết.
Ông bà nhà nó đang uống trà, nghe nó nói mà đồng thanh ho sặc sụa, mặt cậu cả với cậu hai cũng chẳng vui vẻ gì. Cậu ba mặt mũi đỏ lừ quát nó:
-Mày hứa ăn đời ở kiếp với tao hồi nào mày?
-Dạ con nói lộn, con chỉ là con hầu của cậu ba thôi, cả đời con ở vậy hầu cậu, con không có lấy chồng đâu ông bà.
Ông Nghiêm bà Nga vội định thần liền nhìn sang cậu ba như chờ cậu giải thích gì đó. Cậu chỉ hùng hổ nói:
-Con Út là con hầu của con, cả đời của nó định là gắn với con, nó sống con sống, nó chết con chết, con đi đâu nó theo đó, không lấy chồng gì hết, cha má hứa với người ta thì cha má tự giải thích với người ta, còn không mai thằng Thuận gì ấy qua thì bảo nó đến gặp con, muốn lấy con út thì bước qua xác con trước.
Hai ông bà xanh mặt nhìn nhau, Ông giận dữ quát:
-Thằng này, dám ăn nói sất láo với cha má, cha chiều mày quá mày sinh hư rồi phải không con. Con út vô chuẩn bị quần áo đồ đạc, mai người ta qua thì theo người ta về bên đó luôn.
Nó nghe ông giận mà kinh hồn bạc vía cậu ba chẳng nói gì chỉ lặng lẽ kéo tay nó vào phòng. Cả nhà này chỉ có cậu ba là dám cãi lời ông nhà nó. Cũng chỉ có cậu mới dám ôm khư khư một con hầu như nó trước bao con mắt soi mói ngoài kia. Cậu kéo nó vào phòng dặt nó ngồi trên ghế, cậu xổm xuống vừa tầm với nó, cậu nhẹ nhàng nói:
-Mày không phải sợ, có tao ở đây không bố con thằng nào dám lấy mày hết, mày là con hầu của tao, ngay từ đầu đã định như vậy rồi, có chết cũng không đổi được.
Nó ở với cậu từ nhỏ đến lớn, cậu thấy nó lớn lên, thấy nó từ lúc tóc nó còn ngắn cũn đến lúc tóc nó dài tới lưng, nó thấy cậu từ lúc còn là cậu bé nghịch ngợm hiếu thắng đến khi cậu trưởng thành có cái gọi là suy nghĩ người lớn, ấy vậy mà chưa bao giờ nó thấy cậu kiên định như lúc này, sao nó thấy vui thế nhỉ vui lắm luôn ý, nó mồ côi ông bà nhặt nó về đã là vinh hạnh cho nó lắm rồi vậy mà nó còn được cậu bảo vệ, nâng niu, mặc dù đôi lúc cậu mắng nó nhưng nó thừa biết cậu là cậu mắng cậu phạt thế thôi chứ cậu nghĩ cho nó dữ lắm. Ngay lúc này, ngay tại giờ tại phút tại khắc này nó thấy hạnh phúc như vậy là đủ.
Thấy nó ngẩn người nhìn mình, cậu lay vai nó, nó mới giật mình:
-Vâng, con tin cậu mà. Con đã hứa là cả đời này chỉ ở với cậu là con sẽ ở với cậu cả đời. Con nhất quyết không đi đâu hết, cậu ba ở đâu thì út ở đó.
Cậu thở ra nhẹ nhõm, rồi dịu dàng lắm, cậu ôm út vào lòng, út thắc mắc là cậu đang chữa bệnh cho nó phải không, hình như cậu đang hôn lên tóc của nó thì phải, mà chắc do nó tưởng tượng, chứ cậu chê tóc nó mùi như con đen, cậu là cậu sạch sẽ lắm, mấy cái mùi như vậy cậu thèm vào.
-Mà cậu ơi.._Nó thỏ thẻ_ Mà lúc nãy con là con thấy ông giận lắm, chắc ông định gả con đi thật rồi cậu ạ, con mà cãi chắc ông tống con ra đồng ở.
Cậu vẫn ôm nó nói:
-Mày là của tao chứ có phải của cha tao đâu mà mày sợ, cùng lắm thì tao theo mày sang nhà bên ấy quậy tưng bừng khói lửa, không sớm thì muộn nhà bên đó cũng trả mày về.
-Mà cậu ơi nếu như vậy thật thì chắc cả làng đồn con ăn ở thất đức bị chồng đuổi về đấy cậu ạ.
-Đứa nào đồn tao bắt đứa đó đi làm nô mọt sương.
-Vậy là con không lấy chồng thật đấy hả cậu?
-Có tao rồi mà mày còn đòi hỏi lắm thế, Mày hầu tao rồi thời gian đâu mà mày hầu cho chồng mày?
-Thì ban ngày con hầu cậu, tối con hầu chồng con.
-Mày giỏi, mày vừa hứa hầu tao cả đời, cả đời là cả ngày cả sáng cả tối, ai lại chia ra như vậy, mày ăn gian là đỉa lên cắn chết mày.
Nghĩ lại cũng đúng nó hầu cậu cả ngày rồi thời gian đâu mà nó còn hầu chồng nó nữa, như vậy là tội nghiệp chồng nó lắm. Thôi để nó chuyên tâm hầu cậu ba nó, còn chồng nó thì hẹn khi khác, chừng nào nó rãnh rỗi thì nó lấy chồng rồi nó hầu chồng nó sau.
-Mà cậu ba con sợ tối nay người ta qua bắt con đi mất.
-Tối nay mày sang đây ngủ với tao, để tao coi ai bắt mày.
Dạo này nó thấy cậu chiều nó lắm nhé, có hôm cậu dắt nó đi chợ, cậu cứ dắt nó đi lòng lòng mệt bở hơi tai, nó mè nheo giận dỗi không chịu đi nữa, cậu liền cõng nó còn mua cho nó mấy cái bánh rán ngào đường ngọt thiệc là ngọt. Nó vừa được cậu cõng vừa ăn bánh rán, vụn đường rơi đầy áo cậu mà cậu cũng chẳng quát nó tiếng nào.
Thế là đêm đó nó ngủ chung với cậu, nằm chung một cái giường, gối chung một chiếc gối, đắp chũng một cái chăn. Gối cậu thơm, chăn cậu thơm, cậu cũng thơm. Nó tham lam hít hà mùi hương của cậu như con cún con. Đêm đó một người ngủ ngon lành còn thoải mái gác chân gác tay, đêm đó cũng có một người vì bên cạnh có một người mà mất ngủ cả đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.