Chương 5:
Hạ về
27/06/2022
Đúng là có ông lớn đến thăng cả làng út, cả nhà út nhộn nhịp hẳn. Từ lúc gà chưa gáy cả nhà ông bà Nghiêm phải dậy để chuẩn bị tiếp khách. Nghe mọi người dậy lục đục làm việc út cũng lồm cồm bò dậy, định bụng xuống bếp phụ các chị một tay. Út cố gắng đi thật khẽ vậy mà cậu ba vẫn thính lắm, cậu dậy chung với út luôn. Chuyện cậu Thuận con ông Chánh có ý hỏi cưới út mới đó mà cả nhà ai cũng biết các chị thấy út liền ghẹo:
-Út sướng nhé, Được cả cậu Thuận để ý. Út mà về nhà đó làm dâu thì sướng cả đời ấy út. Chị nghe mấy đứa ngoài chợ bảo cậu thuận ấy xinh lắm út ạ, xinh ngan ngửa cậu ba nhà mình.
Xinh ngan ngửa cậu ba? Làm gì có chuyện đó. Cậu ba nhà nó là đẹp nhất , xinh nhất cái đất này lấy đâu ra có người đẹp ngan ngửa cậu. Mấy bà mấy chị toàn nói quá lên. Nó ngó lên nhà trên nhìn thì thấy cậu ba đang khoanh tay nhìn xuống nhà dưới, mà cụ thể là nhìn chăm chăm út, làm cho nó cứ lóng nga lóng ngóng chả làm gì nên hồn. Chị hường xuống bảo bà gọi út lên bà nói gì với nó ấy. Nó liền rửa tay rồi theo chị lên thưa chuyện với bà. Chị hường là con hầu của bà, chị đi theo bà từ khi lên 6 nên bà quý với cả tin tưởng chị hường lắm, mà bà quý chị một thì út quý chị mười, lúc nhỏ út hay ốm vặt chị hường lúc nào cũng chăm út, út thương chị lắm nhé.
-Dạ bà gọi con.
-Ừ út lại đây bận thử xem cái áo bà mới mua cho út này. Bà lựa cả mấy giang mới có cái vừa ý với bà đấy, Út có thích không?
Đẹp, đẹp mê. Cái áo lụa màu hồng nhàn nhạt, có cái túi được thêu hoa cực kì tỉ mẩn. Út rối rít cảm ơn bà. Bà giúp nó mặc thử, vừa in. Da út trắng nên mặc vào lại càng trắng hơn, nó cứ sáng sủa lắm. Bà lại thắt cho nó hai cái bím tóc xinh ơi là xinh.Bà thủ thỉ nói với nó:
-Lát Ông chánh với cả cậu Thuận qua, con lên chào người ta một tiếng. Dù sao người ta cũng chức cao quyền quý mà lại hạ mình xuống đây thăm nhà thăm làng mình. Út có không ưng cậu Thuận ấy cũng không sao hết, khi tối ông là ông giận vậy thôi, chứ bà khuyên ông cả đêm ông cũng thương út lắm cũng không nỡ gả út xa. Nếu út không ưng thì để bà nói khéo với ông chánh. Út cũng nói cậu ba một tiếng chứ không cậu lại giận ông giận bà thì bà xót lắm út ạ!
-Vâng ạ! Để con xuống nói với cậu ba, bà đừng lo, với cả con mà đi lấy chồng thì lấy ai chữa bệnh cho cậu.
Nghe tới chuyện đứa con quý tử nhà mình bệnh bà lại hốt hoảng hỏi dồn út:
-Cậu bệnh khi nào? Sao con không nói với bà, cậu bệnh nặng không út?
-Dạ cậu bảo cậu bị bệnh tương tư bà ạ, mà cậu bị con lây cho cậu, bà đừng mắng con bà nhé, con đang cố gắng chữa bệnh cho cậu rồi, cậu cũng sắp khỏe lại rồi ấy bà. Cậu không cho con gọi thầy lang, cậu bảo tâm bệnh là chỉ có tâm dược mới chữa được thôi.
Nghe tới đây Bà Nga lại bụm miệng cười, cậu ba này thiệc tình. Dấu giỏi cỡ nào thì con út lại ngốc ngếch khai ra hết. bà là má cậu mà không lẽ bà không hiểu cậu sao? Cả nhà trên dưới lớn nhỏ cậu có sợ ai đâu, vậy mà con út vừa rơm rớm cậu đã lo sốt vó. Lúc con út đau ốm, cậu còn đòi sống đòi chết với nó. Bây giờ đến tuổi cập kê còn không cho người ta lấy chồng, Bà là bà biết tỏng hết mà bà không thèm vạch mặt cậu thôi, sợ cậu thẹn qua hóa giận, lại không thèm nói chuyện với bà. Bà đâu có khó khăn gì với cậu, chỉ cần cậu nói một lời nói với bà bà sẵng sàng gả con út cho cậu chứ có ép uổng gì cậu. Ấy vậy mà tương kế tựu kế lén lút lừa lọc con gái nhà người ta mấy tháng trời. nào là bệnh tương tư, ái chà chà! Cậu ba lần này chết với bà nhá.
-Mà út này! Út thấy cậu ba như thế nào, vừa mắt út không?
Tự nhiên bà hỏi làm út thẹn đỏ cả mặt. Ai đời bà hỏi một con hầu cậu chủ của minh như thế nào, đáng lẽ bà phải hỏi cậu: út như thế nào, có vừa ý cậu không.
-Dạ bẩm bà, bà hỏi thì con nói thật, cậu của con là nhất ấy bà ạ, cậu xinh ơi là xinh này, cậu viết chữ đẹp nữa này, người cậu thì thơm phưng phức ấy bà ạ, mỗi lần cậu ôm con con ngửi đến mỗi mê luôn, à còn nữa.. cậu còn bảo vệ con lắm nhé, cậu cõng con chạy vòng vòng nữa bà ạ, con thích cậu nhà con lắm. mà mội tội, cậu hay quát con, hay phạt con úp mặt vào tường, phạt con không cho con chơi với cậu nữa..
Nghe út nói tới đâu mặt bà đỏ tới đó, thằng con trời đánh thánh đâm này, gian không khác gì thằng cha của nó, hồi trước cũng vì bà ngây dại đễ tin người nên mới bị cha cậu dụ dỗ, dụ riết nên mới lòi ra ba cậu quý tử như này. Út kể mà mặt nó tỉnh queo làm bà ngượng đỏ cả mặt.
-Cậu ba ôm con, rồi.. rồi.. cậu ba có làm gì nữa không?
-Dạ làm gì là làm gì nữa bà?
-Thì.. thì… làm chuyện người lớn ý?
À tưởng gì, hồi con Hành lấy chồng út có đi ăn đám của nó thấy nó với chồng nó hôn nhau, vú năm bảo nó với chồng nó đang làm chuyện người lớn. út với cậu ba cũng…..
-Dạ rồi bà ạ, Con với cậu làm chuyện người lớn suốt thôi bà ạ, Sáng gọi cậu dậy thì con hôn cậu 10 cái chiều đón cậu đi học chữ về con lại hôn cậu 10 cái nữa. Vậy là con với cậu làm chuyện người lớn được mấy tháng rồi ấy bà ạ, với cả tối nào cậu cũng ôm con cả, nói chứ con cũng thích được cậu ôm.
Bà vội che miệng con út nhưng không kịp. Bà vội giải thích cho út nghe làm chuyện người lớn là gì? Nghe tới đâu mặt út nóng bừng đến đó, út cũng lớn rồi mà đến bây giờ út mới nghe qua chuyện người lớn nên tạm thời chưa thích nghi kịp. Bà bảo con gái chỉ ngủ với chồng mình, chỉ hôn chồng mình chỉ làm chuyện người lớn với chồng mình. Vậy không lẽ út bị cậu ba lừa, lừa sạch sẽ mà út không biết gì hết. Vậy là út không lấy chồng được nữa rồi, hứa là hứa với cậu ba chăc nịch vậy thôi, chứ út cũng muốn lấy chồng một lần cho biết.
-Mà Bà thấy cậu ba của bà cũng tốt đấy út ạ, thôi út về suy nghĩ kĩ đi nhé, có gì thì út nói lại với bà để bà bảo ông chuẩn bị đón cháu.._ Như nhận ra bản thân lỡ lời bà Nga liền lấp lửng_ À.. à.. út nói để bà sử cái thằng gian trá, quân ăn cắp kia.
-Bà, con năng nỉ bà đừng phạt cậu. do con hết đấy bà ạ, do con ngốc mới bị cậu lừa, bà đừng phạt cậu tội nghiệp cậu.
Ái chà, bản thân bị thiệc mà còn đi bảo vệ cho cái thằng ấy. bà chắc mẩm con út này là nó mê cậu ba nhà bà lắm rồi.
Quần quật cả buổi cuối cùng mọi người cũng bị xong trâu bò lợn để đãi ông chánh, lần này ông chánh đến nên cả làng cũng được thơm lây. Ông bà nhà nó mở tiệc to lắm, đãi cả làng cùng ăn. Người dân kéo tới dự tiệc đông nghịt, mấy đứa nhỏ vui vẻ tay cầm bánh khoai cầm thịt quay tung tăng cười đùa trông đến là vui vẻ. Ông bà với ba cậu đang tiếp chuyện ông Chánh với cả cậu Thuận, còn nó thì đứng nấp lén la lén lút chỉ muốn xem cậu Thuận kia mặt mũi như nào mà các chị cứ bảo đứng chung với cậu ba nhà nó cũng một chín một mười. Nó thấy một chàng trai cao ráo tuấn tú, chỉ nhìn sơ thôi cũng ấn tượng. Ừ thì cậu ấy cũng xinh đấy, nhưng mà trong lòng nó cậu ba của nó là nhất, có xinh hế nào cũng chả qua được cậu ba nhà nó.
Vừa thấy út lấp ló ông Chánh liền mở lời:
-Không biết cô Thanh Trà nhà ông bà nghĩ sao về lời đề nghị của cậu Thuận nhà tôi vậy, nếu được thì hôm nay tôi xin phép ông bà đưa cháu nó về bên đó luôn, để cho hai đứa nhỏ làm quen từ từ, chứ tôi là tôi cũng mong có cháu bế lắm rồi đấy.
Út hốt hoảng, gì mà mong có cháu bế, út là út cũng thích con nít thật đấy, mà bị ép uổng như thế này út thà không có còn hơn. Ánh mắt cả nhà đổ dồn vào út làm nó không biết nên tiến hay lùi chợt cậu Thuận lại cười với nó. Ôi xuýt chút nữa là út bán hết nhà cửa theo người ta rồi đấy, người gì đâu mà đẹp lạ đẹp lùng, nhưng chung quy lại vẫn thua cậu ba nhà nó.
-Anh chào Trà, lần trước có gặp em ở chợ làng mình, hôm đó em nhặt giúp anh cái khăn thôi mà anh tưởng em nhặt luôn cả cái tâm hồn anh rồi ấy, anh mong được gặp Trà mãi, biết trà ở nhà ông bà đây nên hôm nay anh với cha mạo muội xuống đây hỏi cưới Trà, Trà chịu làm vợ anh nha, anh quyết không để trà phải chịu khổ.
Nó đang luống cuống thì cậu ba lên tiếng như đưa nó về với thực tại:
-Út, qua đây!
Nó mặc cho cậu Thuận đứng ngượng ở đó còn mình thì rối rít lại đứng cạnh cậu ba nhà nó, gì chứ cậu ba biểu là nó phải làm không là cậu lại giận. Chợt cậu ghé tai nó nói nhỏ,
-Mày bị thằng đó hớp hồn rồi hay sao mà đứng như ngỗng ở đó vậy. hay mày đổi ý muốn về làm vợ nó?
-Làm gì có cậu, cậu nói vậy tội con chết, con đã hứa ở với cậu cả đời rồi còn gì.
-Ừ, mày còn có nhân tính.
-Mà con là con biết hết rồi nhá, cậu lừa con, làm gì có cái bệnh tương tư, sáng giờ bà nói con nghe hết rồi.
Cậu ba thật là, đã không xin lỗi nó thì thôi lại còn nhăn nhở cười hê hê, làm bà cũng phải quay sang nhắc nhở bà lườm cậu một cái rõ dài vậy mà cậu còn quàng tay qua vai nó cười rõ tươi. Nó biết cậu ba bá nhất cái nhà này mà nó không ngờ trước mặt ông lớn cậu cũng chả nể nang mặt mũi cho ngời ta. Giữ nó như giữ của, cậu lệnh ngày nay nó mà rời cậu nửa bước là cậu chặt chân nó, nó chỉ biết vâng dạ chứ có dám cãi.
-Dạ, tôi cũng xin thưa với ông chánh với cả cậu Thuận đây, cháu Thanh Trà được vợ chồng tôi nhận nuôi từ nhỏ, cháu nó không khác gì con cháu trong nhà này, nay ông với cậu tới hỏi cũng là phúc phần của cháu nó. Mà tôi cũng thú thật với ông với cậu, tôi coi con Trà như con gái tôi, giờ gả nó đi xa tôi cũng không nỡ, bà nhà tôi cũng không nở, mà thằng quý tử nhà tôi càng không nỡ. Ông suy xét kiếm cho cậu mối khác, chớ ông coi, cậu Thuận nhà mình sáng dạ tuấn tú, văn hay chữ tốt, thiếu gì con nhà quyền quý để ý tới.
-Dạ, Con cũng thưa ông, Con là con thương con mến em Thanh Trà thật lòng, cả làng cả tổng không thiếu con gái, nhưng trong lòng con chỉ có em Trà, ông bà suy xét cho em Trà làm dâu nhà con cho con nhà rể nhà ông bà ạ!
Thấy cậu Thuận ông Chánh như vậy làm ông bà nhà nó đâm ra khó sử. Phen này nó chắc mẩm là phải sang nhà đó làm dâu thật chứ chẳng đùa. Nó làm đi lấy chồng thì ai hầu cậu nhà nó. Cậu cũng chẳng chịu để ai hầu ngoài nó. Đưa qua đẩy lại một hồi cuối cùng ông chánh để cậu Thuận ở lại nhà ông bà nó làm khách ít hôm để cậu với nó “tìm hiểu” nhau, và cũng là để thời gian cho ông bà nó suy nghĩ xem có nên gả nó đi hay không. Cậu ba thì mặt nặng mày nhẹ, còn ông bà thì khó sử nên đành để cậu Thuận ở lại làm khách. Út là út cũng khó lắm chứ phải đùa, mà út thấy mình cũng hơi hơi có giá, được cả quý tử nhà ông chánh đến hỏi cưới cơ mà vậy nên ngoài mặt thế thôi chứ trong lòng út cũng rộn ràng lắm, đấy minh chứng sống đấy cậu ba có thấy không, út phải xinh lắm thì người ta mới để ý đấy, vậy mà cậu suốt ngày chê út, giờ cậu thấy chưa hả cậu?
-Út sướng nhé, Được cả cậu Thuận để ý. Út mà về nhà đó làm dâu thì sướng cả đời ấy út. Chị nghe mấy đứa ngoài chợ bảo cậu thuận ấy xinh lắm út ạ, xinh ngan ngửa cậu ba nhà mình.
Xinh ngan ngửa cậu ba? Làm gì có chuyện đó. Cậu ba nhà nó là đẹp nhất , xinh nhất cái đất này lấy đâu ra có người đẹp ngan ngửa cậu. Mấy bà mấy chị toàn nói quá lên. Nó ngó lên nhà trên nhìn thì thấy cậu ba đang khoanh tay nhìn xuống nhà dưới, mà cụ thể là nhìn chăm chăm út, làm cho nó cứ lóng nga lóng ngóng chả làm gì nên hồn. Chị hường xuống bảo bà gọi út lên bà nói gì với nó ấy. Nó liền rửa tay rồi theo chị lên thưa chuyện với bà. Chị hường là con hầu của bà, chị đi theo bà từ khi lên 6 nên bà quý với cả tin tưởng chị hường lắm, mà bà quý chị một thì út quý chị mười, lúc nhỏ út hay ốm vặt chị hường lúc nào cũng chăm út, út thương chị lắm nhé.
-Dạ bà gọi con.
-Ừ út lại đây bận thử xem cái áo bà mới mua cho út này. Bà lựa cả mấy giang mới có cái vừa ý với bà đấy, Út có thích không?
Đẹp, đẹp mê. Cái áo lụa màu hồng nhàn nhạt, có cái túi được thêu hoa cực kì tỉ mẩn. Út rối rít cảm ơn bà. Bà giúp nó mặc thử, vừa in. Da út trắng nên mặc vào lại càng trắng hơn, nó cứ sáng sủa lắm. Bà lại thắt cho nó hai cái bím tóc xinh ơi là xinh.Bà thủ thỉ nói với nó:
-Lát Ông chánh với cả cậu Thuận qua, con lên chào người ta một tiếng. Dù sao người ta cũng chức cao quyền quý mà lại hạ mình xuống đây thăm nhà thăm làng mình. Út có không ưng cậu Thuận ấy cũng không sao hết, khi tối ông là ông giận vậy thôi, chứ bà khuyên ông cả đêm ông cũng thương út lắm cũng không nỡ gả út xa. Nếu út không ưng thì để bà nói khéo với ông chánh. Út cũng nói cậu ba một tiếng chứ không cậu lại giận ông giận bà thì bà xót lắm út ạ!
-Vâng ạ! Để con xuống nói với cậu ba, bà đừng lo, với cả con mà đi lấy chồng thì lấy ai chữa bệnh cho cậu.
Nghe tới chuyện đứa con quý tử nhà mình bệnh bà lại hốt hoảng hỏi dồn út:
-Cậu bệnh khi nào? Sao con không nói với bà, cậu bệnh nặng không út?
-Dạ cậu bảo cậu bị bệnh tương tư bà ạ, mà cậu bị con lây cho cậu, bà đừng mắng con bà nhé, con đang cố gắng chữa bệnh cho cậu rồi, cậu cũng sắp khỏe lại rồi ấy bà. Cậu không cho con gọi thầy lang, cậu bảo tâm bệnh là chỉ có tâm dược mới chữa được thôi.
Nghe tới đây Bà Nga lại bụm miệng cười, cậu ba này thiệc tình. Dấu giỏi cỡ nào thì con út lại ngốc ngếch khai ra hết. bà là má cậu mà không lẽ bà không hiểu cậu sao? Cả nhà trên dưới lớn nhỏ cậu có sợ ai đâu, vậy mà con út vừa rơm rớm cậu đã lo sốt vó. Lúc con út đau ốm, cậu còn đòi sống đòi chết với nó. Bây giờ đến tuổi cập kê còn không cho người ta lấy chồng, Bà là bà biết tỏng hết mà bà không thèm vạch mặt cậu thôi, sợ cậu thẹn qua hóa giận, lại không thèm nói chuyện với bà. Bà đâu có khó khăn gì với cậu, chỉ cần cậu nói một lời nói với bà bà sẵng sàng gả con út cho cậu chứ có ép uổng gì cậu. Ấy vậy mà tương kế tựu kế lén lút lừa lọc con gái nhà người ta mấy tháng trời. nào là bệnh tương tư, ái chà chà! Cậu ba lần này chết với bà nhá.
-Mà út này! Út thấy cậu ba như thế nào, vừa mắt út không?
Tự nhiên bà hỏi làm út thẹn đỏ cả mặt. Ai đời bà hỏi một con hầu cậu chủ của minh như thế nào, đáng lẽ bà phải hỏi cậu: út như thế nào, có vừa ý cậu không.
-Dạ bẩm bà, bà hỏi thì con nói thật, cậu của con là nhất ấy bà ạ, cậu xinh ơi là xinh này, cậu viết chữ đẹp nữa này, người cậu thì thơm phưng phức ấy bà ạ, mỗi lần cậu ôm con con ngửi đến mỗi mê luôn, à còn nữa.. cậu còn bảo vệ con lắm nhé, cậu cõng con chạy vòng vòng nữa bà ạ, con thích cậu nhà con lắm. mà mội tội, cậu hay quát con, hay phạt con úp mặt vào tường, phạt con không cho con chơi với cậu nữa..
Nghe út nói tới đâu mặt bà đỏ tới đó, thằng con trời đánh thánh đâm này, gian không khác gì thằng cha của nó, hồi trước cũng vì bà ngây dại đễ tin người nên mới bị cha cậu dụ dỗ, dụ riết nên mới lòi ra ba cậu quý tử như này. Út kể mà mặt nó tỉnh queo làm bà ngượng đỏ cả mặt.
-Cậu ba ôm con, rồi.. rồi.. cậu ba có làm gì nữa không?
-Dạ làm gì là làm gì nữa bà?
-Thì.. thì… làm chuyện người lớn ý?
À tưởng gì, hồi con Hành lấy chồng út có đi ăn đám của nó thấy nó với chồng nó hôn nhau, vú năm bảo nó với chồng nó đang làm chuyện người lớn. út với cậu ba cũng…..
-Dạ rồi bà ạ, Con với cậu làm chuyện người lớn suốt thôi bà ạ, Sáng gọi cậu dậy thì con hôn cậu 10 cái chiều đón cậu đi học chữ về con lại hôn cậu 10 cái nữa. Vậy là con với cậu làm chuyện người lớn được mấy tháng rồi ấy bà ạ, với cả tối nào cậu cũng ôm con cả, nói chứ con cũng thích được cậu ôm.
Bà vội che miệng con út nhưng không kịp. Bà vội giải thích cho út nghe làm chuyện người lớn là gì? Nghe tới đâu mặt út nóng bừng đến đó, út cũng lớn rồi mà đến bây giờ út mới nghe qua chuyện người lớn nên tạm thời chưa thích nghi kịp. Bà bảo con gái chỉ ngủ với chồng mình, chỉ hôn chồng mình chỉ làm chuyện người lớn với chồng mình. Vậy không lẽ út bị cậu ba lừa, lừa sạch sẽ mà út không biết gì hết. Vậy là út không lấy chồng được nữa rồi, hứa là hứa với cậu ba chăc nịch vậy thôi, chứ út cũng muốn lấy chồng một lần cho biết.
-Mà Bà thấy cậu ba của bà cũng tốt đấy út ạ, thôi út về suy nghĩ kĩ đi nhé, có gì thì út nói lại với bà để bà bảo ông chuẩn bị đón cháu.._ Như nhận ra bản thân lỡ lời bà Nga liền lấp lửng_ À.. à.. út nói để bà sử cái thằng gian trá, quân ăn cắp kia.
-Bà, con năng nỉ bà đừng phạt cậu. do con hết đấy bà ạ, do con ngốc mới bị cậu lừa, bà đừng phạt cậu tội nghiệp cậu.
Ái chà, bản thân bị thiệc mà còn đi bảo vệ cho cái thằng ấy. bà chắc mẩm con út này là nó mê cậu ba nhà bà lắm rồi.
Quần quật cả buổi cuối cùng mọi người cũng bị xong trâu bò lợn để đãi ông chánh, lần này ông chánh đến nên cả làng cũng được thơm lây. Ông bà nhà nó mở tiệc to lắm, đãi cả làng cùng ăn. Người dân kéo tới dự tiệc đông nghịt, mấy đứa nhỏ vui vẻ tay cầm bánh khoai cầm thịt quay tung tăng cười đùa trông đến là vui vẻ. Ông bà với ba cậu đang tiếp chuyện ông Chánh với cả cậu Thuận, còn nó thì đứng nấp lén la lén lút chỉ muốn xem cậu Thuận kia mặt mũi như nào mà các chị cứ bảo đứng chung với cậu ba nhà nó cũng một chín một mười. Nó thấy một chàng trai cao ráo tuấn tú, chỉ nhìn sơ thôi cũng ấn tượng. Ừ thì cậu ấy cũng xinh đấy, nhưng mà trong lòng nó cậu ba của nó là nhất, có xinh hế nào cũng chả qua được cậu ba nhà nó.
Vừa thấy út lấp ló ông Chánh liền mở lời:
-Không biết cô Thanh Trà nhà ông bà nghĩ sao về lời đề nghị của cậu Thuận nhà tôi vậy, nếu được thì hôm nay tôi xin phép ông bà đưa cháu nó về bên đó luôn, để cho hai đứa nhỏ làm quen từ từ, chứ tôi là tôi cũng mong có cháu bế lắm rồi đấy.
Út hốt hoảng, gì mà mong có cháu bế, út là út cũng thích con nít thật đấy, mà bị ép uổng như thế này út thà không có còn hơn. Ánh mắt cả nhà đổ dồn vào út làm nó không biết nên tiến hay lùi chợt cậu Thuận lại cười với nó. Ôi xuýt chút nữa là út bán hết nhà cửa theo người ta rồi đấy, người gì đâu mà đẹp lạ đẹp lùng, nhưng chung quy lại vẫn thua cậu ba nhà nó.
-Anh chào Trà, lần trước có gặp em ở chợ làng mình, hôm đó em nhặt giúp anh cái khăn thôi mà anh tưởng em nhặt luôn cả cái tâm hồn anh rồi ấy, anh mong được gặp Trà mãi, biết trà ở nhà ông bà đây nên hôm nay anh với cha mạo muội xuống đây hỏi cưới Trà, Trà chịu làm vợ anh nha, anh quyết không để trà phải chịu khổ.
Nó đang luống cuống thì cậu ba lên tiếng như đưa nó về với thực tại:
-Út, qua đây!
Nó mặc cho cậu Thuận đứng ngượng ở đó còn mình thì rối rít lại đứng cạnh cậu ba nhà nó, gì chứ cậu ba biểu là nó phải làm không là cậu lại giận. Chợt cậu ghé tai nó nói nhỏ,
-Mày bị thằng đó hớp hồn rồi hay sao mà đứng như ngỗng ở đó vậy. hay mày đổi ý muốn về làm vợ nó?
-Làm gì có cậu, cậu nói vậy tội con chết, con đã hứa ở với cậu cả đời rồi còn gì.
-Ừ, mày còn có nhân tính.
-Mà con là con biết hết rồi nhá, cậu lừa con, làm gì có cái bệnh tương tư, sáng giờ bà nói con nghe hết rồi.
Cậu ba thật là, đã không xin lỗi nó thì thôi lại còn nhăn nhở cười hê hê, làm bà cũng phải quay sang nhắc nhở bà lườm cậu một cái rõ dài vậy mà cậu còn quàng tay qua vai nó cười rõ tươi. Nó biết cậu ba bá nhất cái nhà này mà nó không ngờ trước mặt ông lớn cậu cũng chả nể nang mặt mũi cho ngời ta. Giữ nó như giữ của, cậu lệnh ngày nay nó mà rời cậu nửa bước là cậu chặt chân nó, nó chỉ biết vâng dạ chứ có dám cãi.
-Dạ, tôi cũng xin thưa với ông chánh với cả cậu Thuận đây, cháu Thanh Trà được vợ chồng tôi nhận nuôi từ nhỏ, cháu nó không khác gì con cháu trong nhà này, nay ông với cậu tới hỏi cũng là phúc phần của cháu nó. Mà tôi cũng thú thật với ông với cậu, tôi coi con Trà như con gái tôi, giờ gả nó đi xa tôi cũng không nỡ, bà nhà tôi cũng không nở, mà thằng quý tử nhà tôi càng không nỡ. Ông suy xét kiếm cho cậu mối khác, chớ ông coi, cậu Thuận nhà mình sáng dạ tuấn tú, văn hay chữ tốt, thiếu gì con nhà quyền quý để ý tới.
-Dạ, Con cũng thưa ông, Con là con thương con mến em Thanh Trà thật lòng, cả làng cả tổng không thiếu con gái, nhưng trong lòng con chỉ có em Trà, ông bà suy xét cho em Trà làm dâu nhà con cho con nhà rể nhà ông bà ạ!
Thấy cậu Thuận ông Chánh như vậy làm ông bà nhà nó đâm ra khó sử. Phen này nó chắc mẩm là phải sang nhà đó làm dâu thật chứ chẳng đùa. Nó làm đi lấy chồng thì ai hầu cậu nhà nó. Cậu cũng chẳng chịu để ai hầu ngoài nó. Đưa qua đẩy lại một hồi cuối cùng ông chánh để cậu Thuận ở lại nhà ông bà nó làm khách ít hôm để cậu với nó “tìm hiểu” nhau, và cũng là để thời gian cho ông bà nó suy nghĩ xem có nên gả nó đi hay không. Cậu ba thì mặt nặng mày nhẹ, còn ông bà thì khó sử nên đành để cậu Thuận ở lại làm khách. Út là út cũng khó lắm chứ phải đùa, mà út thấy mình cũng hơi hơi có giá, được cả quý tử nhà ông chánh đến hỏi cưới cơ mà vậy nên ngoài mặt thế thôi chứ trong lòng út cũng rộn ràng lắm, đấy minh chứng sống đấy cậu ba có thấy không, út phải xinh lắm thì người ta mới để ý đấy, vậy mà cậu suốt ngày chê út, giờ cậu thấy chưa hả cậu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.