Chương 89: Còn sống để gặp lại
Bạch Nhất Mặc
16/12/2019
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lúc Ninh Trừng tỉnh lại, phát hiện mình bị dây thừng trói chặt trên một chiếc ghế bành.
Trong phòng rất u ám, cô có thể đoán được, đây là một nhà kho, đâu đâu cũng là tro bụi, chất đầy một ít đồ dùng trong nhà cũ nát, vứt đi không cần nữa, nhưng không phải ở nhà của họ.
Phía sau vang lên tiếng rên rỉ, Ninh Trừng cả kinh, la lên một tiếng, "Ông nội?"
"Ôi, Quất Tử, ông nội đây." Ninh Hạo Nhiên cũng bị trói trên một chiếc ghế bành, hai ghế xoay ngược với nhau, cho nên hai người họ không thể nhìn thấy đối phương, chỉ có thể nghe được âm thanh.
"Tỉnh hết rồi? Tỉnh rồi thì xuất phát." Ngoài cửa có một người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi, giọng thản nhiên như đang nói việc nhà với họ.
Ninh Trừng nhìn sang chỗ phát ra tiếng động, thấy một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, tuy rất kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Trong đầu cô có một đống nghi vấn, họ vẫn luôn điều tra Bạch Cốt Huyền Án, kết quả trùng tu khuôn mặt của thai phụ bị hại, rất giống với người gọi là ông Thương Hải trước mặt này!
Tuy không cùng một khuôn mặt nhưng rất có khả năng giữa họ tồn tại quan hệ huyết thống. Từ độ tuổi suy đoán, có khả năng nhất là bố con.
Đến bây giờ Ninh Trừng cũng biết, Ninh Hạo Nhiên gọi điện cho cô, nói ông Thương Hải đã chết là bị ông ta khống chế, mục đích là lừa cô đến đây.
"Vì sao ông lại làm như vậy? Rốt cuộc ông là ai?" Ninh Trừng bắt đầu cẩn thận hồi tưởng tất cả về người này.
Cô nhớ lần cuối cùng nhìn thấy ông ta là ngày sinh nhật Lưu Tiểu Đồng, sau đó hình như ông ta đột nhiên biến mất.
Ngoại trừ cái tên Thương Hải có vẻ không phải là tên thật, cùng với một ít tin tức vụn vặt Ninh Trừng biết thông qua Ninh Hạo Nhiên, cô đột nhiên ý thức được, đối với người "hàng xóm" này, cô hoàn toàn không biết gì hết.
"Tôi là ai?" "Ông "Thương Hải" hỏi lại một câu.
Hai mắt ông ta đột nhiên nhắm chặt, mày nhíu thành hình chữ xuyên 川, dường như là đang nỗ lực hồi tưởng, mình là ai, nhưng lại không nghĩ ra, vẻ mặt rất đau đớn, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, "Tôi không biết, không phải cô kêu tôi là ông Thương Hải sao?"
Ninh Trừng nghe thấy đáp án gần như là hoang đường như vậy, khiếp sợ thêm một lần nữa, ông ta không biết mình là ai?
"Sao ông lại không biết ông là ai? Ông đã quên hôm sinh nhật Lưu Tiểu Đồng, ông ngồi cùng chúng tôi ở tiệm trái cây, còn cổ vũ tôi gây dựng sự nghiệp, mở một dịch vụ..."
Giọng Ninh Trừng đột nhiên nhỏ lại, những kinh nghiệm gây dựng sự nghiệp mà ông ta nói, hoàn toàn là tư duy của một thương nhân, chẳng lẽ ông ta là... Tống Tranh Vanh? Ông ta luôn nói hai đứa con trai không tốt với ông ta, chẳng lẽ là Tống Thanh Bắc và Tống Thanh Nam sao?
Suy nghĩ thình lình xuất hiện này nhanh chóng bị cô gạt sang một bên, cô đã từng thấy ảnh của Tống Tranh Vanh, so với người đàn ông trước mặt, hoàn toàn bất đồng.
"Tôi chính là Thương Hải (biển cả), vừa sinh đã thấy biển cả, đúng, chính là thế này. Ninh Trừng, nói thật cho tôi, xương trong túi này là thật hay giả? Cô là chuyên gia nghiên cứu xương cốt, không được gạt tôi."
Ninh Trừng nghe giọng nói ôn hòa như ngọc của ông ta, càng thêm hoang mang.
Ông ta lừa cô đến đây, chỉ vì xác nhận xương này là thật hay giả? Cô trầm tư một lát, hỏi ông ta, "Vậy ông trả lời tôi trước, có phải người đi gặp Hàn Miểu Vân hôm qua là ông không? Là ông lấy túi xương từ bà ta đúng không? Ông còn nói cho bà ta, có người muốn giết bà ta?"
Ông ta không phủ nhận, "Đúng. Bà ta tên Hàn Miểu Vân sao? Tôi không biết, trông bà ta rất tuyệt vọng, nên tôi nói cho bà ta, có người muốn giết bà ta, để bà đừng đi ra ngoài. Nhưng bà ta không nghe tôi khuyên bảo."
"Sao ông biết có người muốn giết bà ta? Người muốn giết bà ta là ai?" Hai mắt Ninh Trừng tỏa sáng, như là đột nhiên thấy được rạng đông. "Bởi vì..." Thương Hải nhắm chặt mắt lần thứ hai, một tay vỗ trán, nỗ lực hồi tưởng, vẻ mặt rất đau đớn, cuối cùng vẫn lắc đầu, mở mắt nhìn cô, "Tôi cũng không biết, nhưng tôi cảm giác, khi tôi đi, chắc chắn sẽ có cảnh sát đi theo. Bà ta giết nhiều người như vậy, cảnh sát không bắt bà ta sao?"
Ninh Trừng thở ra một hơi, lập tức thả lỏng, cô còn tưởng ông ta sẽ nhắc tới kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi.
Chẳng lẽ, ông ta và Hàn Miểu Vân là một loại người, đều là người bị kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi khống chế?
Không đúng, không giống, Hàn Miểu Vân xem kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi như là tín ngưỡng tinh thần, hắn ta muốn bà ta chết, bà ta như bị mê hoặc, đi chịu chết. Người đàn ông trước mặt, trông như bị thuốc không chế hơn, hay là... Bị thôi miên?
Ninh Trừng bỗng nhiên nghĩ tới La Phương, một cảnh sát hình sự hành nghề nhiều năm cũng có thể bị kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi thôi miên, ông ta là một người bình thường, cũng không phải không có khả năng.
Hoặc có thể bị thuốc khống chế.
Mấy điều này, Lục Mang đã từng phân tích cho cô nghe, dĩ nhiên lúc này cô có thể nghĩ đến, trong lòng có hơi nghẹn lại.
"Xương này là thật đúng không? Nếu giả, anh ta biết sẽ không vui, lúc anh ta giận..." Dường như ông ta ý thức được mình nói quá nhiều, lập tức im miệng.
Ninh Trừng mỉm cười gật đầu, "Là thật, tôi chắc chắn." Cô dùng nụ cười, cố gắng che dấu sự hoảng loạn trong lòng.
Bình thường cô nói dối sẽ rất luống cuống, nhưng bây giờ, nếu cô nói là giả, chuyện gì sẽ xảy ra, cô không dám tưởng tượng; nhưng nếu cô nói là thật, có lẽ Thương Hải sẽ mang túi xương đi gặp người ông ta vừa nhắc tới, rất có khả năng chính là kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi.
Cô có nên nghĩ cách đi cùng ông ta không? Nhưng Ninh Hạo Nhiên thì sao? Hình như ông đã ngủ rồi, cô kêu vài lần, ông mới đáp, "Ôi, Quất Tử, ông nội đây."
Ninh Trừng cả kinh trong lòng, vì sao Ninh Hạo Nhiên chỉ lặp đi lặp lại một câu này?
"Đúng thế, là thật, mang về? Mang về hết? Nhưng mà quá nhiều người, có thể sẽ không an toàn." Thương Hải đột nhiên mở miệng nói chuyện, lại nói với không khí, một tay che tai.
Ninh Trừng nhíu mày, ông ta đang nói chuyện với ai?
Lỗ tai ông ta đeo máy trợ thính, trước đây Ninh Hạo Nhiên đã từng nói cho cô, chẳng lẽ không phải là máy trợ thính? Là micro để ông ta có thể kết nối với người phía sau bất cứ lúc nào?
Vậy vừa rồi họ nói chuyện với nhau, không phải người đứng phía sau đều nghe thấy hết sao? Thậm chí từ trước đến nay, ngay cả lúc Thương Hải ở cạnh họ. Vậy nghĩa là, tất cả đã sớm bị lộ sao?
Ninh Trừng lơ đãng nghĩ thế, cả người như ngã vào hầm băng, sống lưng rét lạnh.
"Đi thôi, chúng ta phải xuất phát." Thương Hải đã đứng dậy, đến trước mặt họ, cởi dây thừng, nhưng tay cô và ông nội vẫn bị trói sau lưng.
"Không, tôi không đi, trừ khi để ông ấy lại." Ninh Trừng đột nhiên ngồi xuống, lưng ngả ra sau, hai chân bắt chéo, dáng vẻ rất nhàn nhã, nhìn Thương Hải, "Ông đưa micro cho tôi."
Ông ta chấn động, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gỡ chiếc tai nghe màu đen xuống, đưa cho cô.
Ninh Trừng cầm lấy, tay hơi run rẩy, nhét nó vào tai, bên trong vang lên một giọng nói như gió lạnh, "Lá gan của cô đúng là không nhỏ, không sợ tôi lập tức giết cô?"
Giọng nói này, thông qua đường dây điện thoại, giống như từ biển sâu truyền đến. Lập tức khiến cô nhớ tới lần đầu tiên gặp Lục Mang ở trước viện Nghiên cứu, lúc nói chuyện, giọng cũng như truyền đến dưới vực sâu thế này.
Nhưng cũng có chỗ khác nhau, giọng Lục Mang tinh khiết không mang theo tạp chất, trầm thấp, giàu lực xuyên thấu, âm sắc dễ nghe, khiến cho người ta cảm thấy rất thư thái. Còn giọng nói này, có hơi chói tai, như bánh răng bị cản, phát ra âm thanh không hài hòa.
Ninh Trừng âm thầm bình ổn nội tâm đang căng thẳng, "Không, anh sẽ không giết tôi. Giết tôi, ai sẽ dựng lại khung xương cho anh? Cô ta là một người mẹ!"
"Đúng là tôi đang uy hiếp anh." Ninh Trừng không kịp nghĩ nhiều, đột nhiên đứng dậy, đến gần cọc gỗ bị gãy ra, sắc nhọn như một lưỡi dao, "Anh bắt tôi, không phải muốn khống chế tôi và Lục Mang sao? Nếu anh không để lại người không liên quan, tôi sẽ lập tức chết!"
Bên tai vang lên tiếng hít thở như tiếng gió, Ninh Trừng nắm chặt tay, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Cô biết người này bị cô chọc giận, cũng đang đánh cuộc, anh ta sẽ không giết một người không liên quan, càng sẽ không muốn từ bỏ khống chế cô và Lục Mang.
Theo như phân tích của Lục Mang, một tên biến thái như vậy, thứ anh ta hưởng thụ là quá trình giết người. Lục Mang là chuyên gia tâm lí học tội phạm, cô là pháp y, nhất định là anh ta nghĩ, khống chế người như cô và Lục Mang, anh ta sẽ như hổ thêm cánh, có thể trở thành tội phạm hoàn mỹ.
Cuối cùng, Ninh Trừng thắng cuộc, Ninh Hạo Nhiên được ở lại. Nhưng nói cho đúng thì cô chỉ thắng một nửa.
Thương Hải nhanh chóng lấy micro đi, ra ngoài một lúc, khi quay lại còn mang theo một bình thuốc nhỏ và kim tiêm.
"Anh ta kêu cô tiêm cho ông cô. Như vậy ông ta sẽ không nhớ gì, tôi đưa ông ta về, chúng ta liền có thể xuất phát."
"..." Ninh Trừng nhìn bình thuốc không có nhãn dán, trong đầu thoáng hiện lên một ít hình ảnh.
Ninh Hạo Nhiên hái quýt ở vườn trái cây, cô chạy đến chỗ ông, lớn tiếng kêu "ông nội", ông quay đầu nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt, hỏi cô, "Cô là ai?"
Cô là pháp y, đương nhiên biết tồn tại thứ thuốc như vậy, có thể khiến người ta mất đi ký ức, hơn nữa là ký ức lâu dài.
Như vậy nghĩa là, nếu còn có cơ hội gặp lại nhau, ông cụ một tay nuôi nấng cô này, người thân duy nhất của cô, sẽ không nhớ cô.
Nước mắt Ninh Trừng đã không khống chế được, không ngừng chảy xuống. Cô cố nén sự hoảng sợ trong lòng, đến trước mặt Ninh Hạo Nhiên, ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt dãi dầu sương gió của ông, trong lòng đau đớn.
Có lẽ Ninh Hạo Nhiên cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông bình tĩnh nhìn cô, trên mặt là nụ cười hòa ái, "Ông thích ăn quýt, sẽ luôn thích, không gì có thể thay đổi."
Ninh Trừng lập tức nở nụ cười, lúc này, ông còn không quên ăn quýt.
Ký ức có thể thay đổi, hương vị yêu thích có thể giữ lại không?
Cô không biết.
Cô chỉ biết, mất đi ký ức, vẫn tốt hơn so với mất mạng.
Trước mắt cô không còn lựa chọn nào khác, con đường phía trước rất nguy hiểm, cô không hy vọng ông lớn tuổi vậy rồi còn phải theo cô đi gánh chịu nguy hiểm không thể đoán trước.
Chắc chắn Lục Mang sẽ nhanh chóng nghĩ tới việc tìm Ninh Hạo Nhiên, mang ông đi, như vậy ông sẽ an toàn.
Thương Hải cởi dây thừng trên cổ tay cô, Ninh Trừng ôm đầu ông, giọng nghẹn ngào, "Cháu biết, ông... Tin cháu, sau này cháu sẽ về bóc quýt cho ông ăn." Nói xong, mũi tiêm trong tay cô đã đâm vào tay ông.
Ninh Hạo Nhiên nhanh chóng ngủ say lần nữa, Thương Hải lại trói Ninh Trừng lại, đưa Ninh Hạo Nhiên đi, không bao lâu sau đã quay lại, đẩy Ninh Trừng lên đường.
Bầu trời tối dần, Ninh Trừng đi trong núi, nương theo chút ánh sáng cuối cùng, mơ hồ có thể đoán được, nơi này là xung quanh vùng Thương Hải từng ở.
Lục Mang có thể nghĩ đến chỗ này không?
Giờ cô rất hối hận, lúc ấy cô nên kiên trì cùng anh đến xem nơi Thương Hải tu hành.
Beta: Quanh
Lúc Ninh Trừng tỉnh lại, phát hiện mình bị dây thừng trói chặt trên một chiếc ghế bành.
Trong phòng rất u ám, cô có thể đoán được, đây là một nhà kho, đâu đâu cũng là tro bụi, chất đầy một ít đồ dùng trong nhà cũ nát, vứt đi không cần nữa, nhưng không phải ở nhà của họ.
Phía sau vang lên tiếng rên rỉ, Ninh Trừng cả kinh, la lên một tiếng, "Ông nội?"
"Ôi, Quất Tử, ông nội đây." Ninh Hạo Nhiên cũng bị trói trên một chiếc ghế bành, hai ghế xoay ngược với nhau, cho nên hai người họ không thể nhìn thấy đối phương, chỉ có thể nghe được âm thanh.
"Tỉnh hết rồi? Tỉnh rồi thì xuất phát." Ngoài cửa có một người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi, giọng thản nhiên như đang nói việc nhà với họ.
Ninh Trừng nhìn sang chỗ phát ra tiếng động, thấy một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, tuy rất kinh ngạc nhưng trên mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Trong đầu cô có một đống nghi vấn, họ vẫn luôn điều tra Bạch Cốt Huyền Án, kết quả trùng tu khuôn mặt của thai phụ bị hại, rất giống với người gọi là ông Thương Hải trước mặt này!
Tuy không cùng một khuôn mặt nhưng rất có khả năng giữa họ tồn tại quan hệ huyết thống. Từ độ tuổi suy đoán, có khả năng nhất là bố con.
Đến bây giờ Ninh Trừng cũng biết, Ninh Hạo Nhiên gọi điện cho cô, nói ông Thương Hải đã chết là bị ông ta khống chế, mục đích là lừa cô đến đây.
"Vì sao ông lại làm như vậy? Rốt cuộc ông là ai?" Ninh Trừng bắt đầu cẩn thận hồi tưởng tất cả về người này.
Cô nhớ lần cuối cùng nhìn thấy ông ta là ngày sinh nhật Lưu Tiểu Đồng, sau đó hình như ông ta đột nhiên biến mất.
Ngoại trừ cái tên Thương Hải có vẻ không phải là tên thật, cùng với một ít tin tức vụn vặt Ninh Trừng biết thông qua Ninh Hạo Nhiên, cô đột nhiên ý thức được, đối với người "hàng xóm" này, cô hoàn toàn không biết gì hết.
"Tôi là ai?" "Ông "Thương Hải" hỏi lại một câu.
Hai mắt ông ta đột nhiên nhắm chặt, mày nhíu thành hình chữ xuyên 川, dường như là đang nỗ lực hồi tưởng, mình là ai, nhưng lại không nghĩ ra, vẻ mặt rất đau đớn, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, "Tôi không biết, không phải cô kêu tôi là ông Thương Hải sao?"
Ninh Trừng nghe thấy đáp án gần như là hoang đường như vậy, khiếp sợ thêm một lần nữa, ông ta không biết mình là ai?
"Sao ông lại không biết ông là ai? Ông đã quên hôm sinh nhật Lưu Tiểu Đồng, ông ngồi cùng chúng tôi ở tiệm trái cây, còn cổ vũ tôi gây dựng sự nghiệp, mở một dịch vụ..."
Giọng Ninh Trừng đột nhiên nhỏ lại, những kinh nghiệm gây dựng sự nghiệp mà ông ta nói, hoàn toàn là tư duy của một thương nhân, chẳng lẽ ông ta là... Tống Tranh Vanh? Ông ta luôn nói hai đứa con trai không tốt với ông ta, chẳng lẽ là Tống Thanh Bắc và Tống Thanh Nam sao?
Suy nghĩ thình lình xuất hiện này nhanh chóng bị cô gạt sang một bên, cô đã từng thấy ảnh của Tống Tranh Vanh, so với người đàn ông trước mặt, hoàn toàn bất đồng.
"Tôi chính là Thương Hải (biển cả), vừa sinh đã thấy biển cả, đúng, chính là thế này. Ninh Trừng, nói thật cho tôi, xương trong túi này là thật hay giả? Cô là chuyên gia nghiên cứu xương cốt, không được gạt tôi."
Ninh Trừng nghe giọng nói ôn hòa như ngọc của ông ta, càng thêm hoang mang.
Ông ta lừa cô đến đây, chỉ vì xác nhận xương này là thật hay giả? Cô trầm tư một lát, hỏi ông ta, "Vậy ông trả lời tôi trước, có phải người đi gặp Hàn Miểu Vân hôm qua là ông không? Là ông lấy túi xương từ bà ta đúng không? Ông còn nói cho bà ta, có người muốn giết bà ta?"
Ông ta không phủ nhận, "Đúng. Bà ta tên Hàn Miểu Vân sao? Tôi không biết, trông bà ta rất tuyệt vọng, nên tôi nói cho bà ta, có người muốn giết bà ta, để bà đừng đi ra ngoài. Nhưng bà ta không nghe tôi khuyên bảo."
"Sao ông biết có người muốn giết bà ta? Người muốn giết bà ta là ai?" Hai mắt Ninh Trừng tỏa sáng, như là đột nhiên thấy được rạng đông. "Bởi vì..." Thương Hải nhắm chặt mắt lần thứ hai, một tay vỗ trán, nỗ lực hồi tưởng, vẻ mặt rất đau đớn, cuối cùng vẫn lắc đầu, mở mắt nhìn cô, "Tôi cũng không biết, nhưng tôi cảm giác, khi tôi đi, chắc chắn sẽ có cảnh sát đi theo. Bà ta giết nhiều người như vậy, cảnh sát không bắt bà ta sao?"
Ninh Trừng thở ra một hơi, lập tức thả lỏng, cô còn tưởng ông ta sẽ nhắc tới kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi.
Chẳng lẽ, ông ta và Hàn Miểu Vân là một loại người, đều là người bị kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi khống chế?
Không đúng, không giống, Hàn Miểu Vân xem kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi như là tín ngưỡng tinh thần, hắn ta muốn bà ta chết, bà ta như bị mê hoặc, đi chịu chết. Người đàn ông trước mặt, trông như bị thuốc không chế hơn, hay là... Bị thôi miên?
Ninh Trừng bỗng nhiên nghĩ tới La Phương, một cảnh sát hình sự hành nghề nhiều năm cũng có thể bị kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi thôi miên, ông ta là một người bình thường, cũng không phải không có khả năng.
Hoặc có thể bị thuốc khống chế.
Mấy điều này, Lục Mang đã từng phân tích cho cô nghe, dĩ nhiên lúc này cô có thể nghĩ đến, trong lòng có hơi nghẹn lại.
"Xương này là thật đúng không? Nếu giả, anh ta biết sẽ không vui, lúc anh ta giận..." Dường như ông ta ý thức được mình nói quá nhiều, lập tức im miệng.
Ninh Trừng mỉm cười gật đầu, "Là thật, tôi chắc chắn." Cô dùng nụ cười, cố gắng che dấu sự hoảng loạn trong lòng.
Bình thường cô nói dối sẽ rất luống cuống, nhưng bây giờ, nếu cô nói là giả, chuyện gì sẽ xảy ra, cô không dám tưởng tượng; nhưng nếu cô nói là thật, có lẽ Thương Hải sẽ mang túi xương đi gặp người ông ta vừa nhắc tới, rất có khả năng chính là kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi.
Cô có nên nghĩ cách đi cùng ông ta không? Nhưng Ninh Hạo Nhiên thì sao? Hình như ông đã ngủ rồi, cô kêu vài lần, ông mới đáp, "Ôi, Quất Tử, ông nội đây."
Ninh Trừng cả kinh trong lòng, vì sao Ninh Hạo Nhiên chỉ lặp đi lặp lại một câu này?
"Đúng thế, là thật, mang về? Mang về hết? Nhưng mà quá nhiều người, có thể sẽ không an toàn." Thương Hải đột nhiên mở miệng nói chuyện, lại nói với không khí, một tay che tai.
Ninh Trừng nhíu mày, ông ta đang nói chuyện với ai?
Lỗ tai ông ta đeo máy trợ thính, trước đây Ninh Hạo Nhiên đã từng nói cho cô, chẳng lẽ không phải là máy trợ thính? Là micro để ông ta có thể kết nối với người phía sau bất cứ lúc nào?
Vậy vừa rồi họ nói chuyện với nhau, không phải người đứng phía sau đều nghe thấy hết sao? Thậm chí từ trước đến nay, ngay cả lúc Thương Hải ở cạnh họ. Vậy nghĩa là, tất cả đã sớm bị lộ sao?
Ninh Trừng lơ đãng nghĩ thế, cả người như ngã vào hầm băng, sống lưng rét lạnh.
"Đi thôi, chúng ta phải xuất phát." Thương Hải đã đứng dậy, đến trước mặt họ, cởi dây thừng, nhưng tay cô và ông nội vẫn bị trói sau lưng.
"Không, tôi không đi, trừ khi để ông ấy lại." Ninh Trừng đột nhiên ngồi xuống, lưng ngả ra sau, hai chân bắt chéo, dáng vẻ rất nhàn nhã, nhìn Thương Hải, "Ông đưa micro cho tôi."
Ông ta chấn động, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gỡ chiếc tai nghe màu đen xuống, đưa cho cô.
Ninh Trừng cầm lấy, tay hơi run rẩy, nhét nó vào tai, bên trong vang lên một giọng nói như gió lạnh, "Lá gan của cô đúng là không nhỏ, không sợ tôi lập tức giết cô?"
Giọng nói này, thông qua đường dây điện thoại, giống như từ biển sâu truyền đến. Lập tức khiến cô nhớ tới lần đầu tiên gặp Lục Mang ở trước viện Nghiên cứu, lúc nói chuyện, giọng cũng như truyền đến dưới vực sâu thế này.
Nhưng cũng có chỗ khác nhau, giọng Lục Mang tinh khiết không mang theo tạp chất, trầm thấp, giàu lực xuyên thấu, âm sắc dễ nghe, khiến cho người ta cảm thấy rất thư thái. Còn giọng nói này, có hơi chói tai, như bánh răng bị cản, phát ra âm thanh không hài hòa.
Ninh Trừng âm thầm bình ổn nội tâm đang căng thẳng, "Không, anh sẽ không giết tôi. Giết tôi, ai sẽ dựng lại khung xương cho anh? Cô ta là một người mẹ!"
"Đúng là tôi đang uy hiếp anh." Ninh Trừng không kịp nghĩ nhiều, đột nhiên đứng dậy, đến gần cọc gỗ bị gãy ra, sắc nhọn như một lưỡi dao, "Anh bắt tôi, không phải muốn khống chế tôi và Lục Mang sao? Nếu anh không để lại người không liên quan, tôi sẽ lập tức chết!"
Bên tai vang lên tiếng hít thở như tiếng gió, Ninh Trừng nắm chặt tay, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Cô biết người này bị cô chọc giận, cũng đang đánh cuộc, anh ta sẽ không giết một người không liên quan, càng sẽ không muốn từ bỏ khống chế cô và Lục Mang.
Theo như phân tích của Lục Mang, một tên biến thái như vậy, thứ anh ta hưởng thụ là quá trình giết người. Lục Mang là chuyên gia tâm lí học tội phạm, cô là pháp y, nhất định là anh ta nghĩ, khống chế người như cô và Lục Mang, anh ta sẽ như hổ thêm cánh, có thể trở thành tội phạm hoàn mỹ.
Cuối cùng, Ninh Trừng thắng cuộc, Ninh Hạo Nhiên được ở lại. Nhưng nói cho đúng thì cô chỉ thắng một nửa.
Thương Hải nhanh chóng lấy micro đi, ra ngoài một lúc, khi quay lại còn mang theo một bình thuốc nhỏ và kim tiêm.
"Anh ta kêu cô tiêm cho ông cô. Như vậy ông ta sẽ không nhớ gì, tôi đưa ông ta về, chúng ta liền có thể xuất phát."
"..." Ninh Trừng nhìn bình thuốc không có nhãn dán, trong đầu thoáng hiện lên một ít hình ảnh.
Ninh Hạo Nhiên hái quýt ở vườn trái cây, cô chạy đến chỗ ông, lớn tiếng kêu "ông nội", ông quay đầu nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt, hỏi cô, "Cô là ai?"
Cô là pháp y, đương nhiên biết tồn tại thứ thuốc như vậy, có thể khiến người ta mất đi ký ức, hơn nữa là ký ức lâu dài.
Như vậy nghĩa là, nếu còn có cơ hội gặp lại nhau, ông cụ một tay nuôi nấng cô này, người thân duy nhất của cô, sẽ không nhớ cô.
Nước mắt Ninh Trừng đã không khống chế được, không ngừng chảy xuống. Cô cố nén sự hoảng sợ trong lòng, đến trước mặt Ninh Hạo Nhiên, ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt dãi dầu sương gió của ông, trong lòng đau đớn.
Có lẽ Ninh Hạo Nhiên cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông bình tĩnh nhìn cô, trên mặt là nụ cười hòa ái, "Ông thích ăn quýt, sẽ luôn thích, không gì có thể thay đổi."
Ninh Trừng lập tức nở nụ cười, lúc này, ông còn không quên ăn quýt.
Ký ức có thể thay đổi, hương vị yêu thích có thể giữ lại không?
Cô không biết.
Cô chỉ biết, mất đi ký ức, vẫn tốt hơn so với mất mạng.
Trước mắt cô không còn lựa chọn nào khác, con đường phía trước rất nguy hiểm, cô không hy vọng ông lớn tuổi vậy rồi còn phải theo cô đi gánh chịu nguy hiểm không thể đoán trước.
Chắc chắn Lục Mang sẽ nhanh chóng nghĩ tới việc tìm Ninh Hạo Nhiên, mang ông đi, như vậy ông sẽ an toàn.
Thương Hải cởi dây thừng trên cổ tay cô, Ninh Trừng ôm đầu ông, giọng nghẹn ngào, "Cháu biết, ông... Tin cháu, sau này cháu sẽ về bóc quýt cho ông ăn." Nói xong, mũi tiêm trong tay cô đã đâm vào tay ông.
Ninh Hạo Nhiên nhanh chóng ngủ say lần nữa, Thương Hải lại trói Ninh Trừng lại, đưa Ninh Hạo Nhiên đi, không bao lâu sau đã quay lại, đẩy Ninh Trừng lên đường.
Bầu trời tối dần, Ninh Trừng đi trong núi, nương theo chút ánh sáng cuối cùng, mơ hồ có thể đoán được, nơi này là xung quanh vùng Thương Hải từng ở.
Lục Mang có thể nghĩ đến chỗ này không?
Giờ cô rất hối hận, lúc ấy cô nên kiên trì cùng anh đến xem nơi Thương Hải tu hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.