Chương 88: Cục diện khởi động
Bạch Nhất Mặc
15/12/2019
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Ra khỏi văn phòng, họ quay về thành phố Hồng suốt đêm.
Có lẽ là quá mệt mỏi, dọc theo đường đi, Ninh Trừng ngủ rất sâu.
Cho đến khi về tận nhà, Lục Mang bế cô vào phòng, cô mới tỉnh lại, cảm giác đau đầu cũng biến mất, nhưng trong đầu trống rỗng, như bị ai đó đào hết tất cả.
Sau khi tỉnh lại, vấn đề thứ nhất cô nghĩ đến là, ai đã thả kẻ đến lấy túi xương đi?
"Là La Phương đúng không?" Ninh Trừng xác nhận với Lục Mang, "Lúc ban đầu, La Phương canh giữ gần chỗ kẻ bắn lén, sau đó muốn đổi nhiệm vụ với đội phó Lâm, đến đường ra số ba để chặn kẻ đến lấy túi xương. Chắc chắn khi đó đội phó Lâm nghĩ, tên đến lấy túi xương có chạy đằng trời, đuổi theo kẻ bắn lén khó hơn, muốn bắt sống cả hai, dĩ nhiên anh ấy sẽ chọn nhiệm vụ khó nhất để chấp hành."
Lúc La Phương rời đi, Lục Mang có nhìn anh ta chằm chằm, loại ánh mắt này, Ninh Trừng nhớ rất rõ ràng, khi đó không hiểu hàm nghĩa trong đó, giờ mới thông suốt.
Lục Mang không phủ nhận, "Bản tính người này không xấu, cũng rất tận chức tận trách. Vậy nên nói cho đúng thì, chắc là anh ta bị người khác khống chế."
"Khống chế bằng cách nào?" Ninh Trừng chấn động, không ngừng nghĩ lại, đúng là có dấu hiệu, "Bình thường La Phương nói chuyện rất lớn, hôm nay lại nhìn rất không có tinh thần. Anh ta là cảnh sát hình sự, chắc không phải vì điều tra mấy ngày mà mỏi mệt, tinh thần không tốt. Chẳng lẽ bị người khác thôi miên?"
"Thôi miên, thuốc, hay là như Hàn Miểu Vân, tinh thần sùng bái kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi, giờ vẫn chưa thể xác định. Đây cũng không phải chuyện em nên nghĩ. Mau tắm đi, ngủ sớm một chút." Lục Mang kết thúc đề tài.
Ninh Trừng đồng ý. Lúc tắm rửa, cô không tự giác mà hồi tưởng lại cái tên Trịnh Tiểu Sênh, thi thoảng sẽ nghĩ đến kẻ đến lấy túi xương.
Cô cứ cảm thấy, những người này rất quen thuộc, đã từng có giao thoa với cô, thậm chí ở ngay bên cạnh cô, nhưng lại không nghĩ ra cụ thể là người nào.
Loại cảm giác này rất thống khổ, cô chỉ có thể mạnh mẽ kiềm chế mình không nghĩ nữa.
Tắm rửa xong, cô nằm trên giường chuẩn bị ngủ, không tự chủ được mà lại nghĩ đến Hàn Y Lâm còn ở bệnh viện, sinh tử chưa biết, đôi mắt vừa nhắm lại mở ra, nhìn người đàn ông đang nằm nghiêng bên cạnh.
Đôi mắt Lục Mang cũng mở ra, như là biết cô đang nghĩ gì, đưa tay vuốt ve má cô, "Ngày mai chúng ta đi bệnh viện. Giờ có Thường Tử Dương ở đó."
Ninh Trừng gật đầu đồng ý, tay ôm eo anh.
Hai người nhìn đối phương chăm chú, ánh mắt chỉ giao nhau một lát, nhưng lại như xuyên thấu đến đáy lòng sâu nhất của đối phương, thấy được tất cả những mặt tối, những nỗi sợ hãi và cả những gì kín đáo nhất của nhau.
Đầu hướng về nhau, cánh môi lập tức đan vào nhau.
Môi răng va chạm kịch liệt trong giây lát, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn.
Ninh Trừng nghe thấy tiếng anh kéo ngăn kéo, biết anh muốn làm gì, đè tay anh lại.
Cô đột nhiên không muốn có gì ngăn cản khi họ thân mật quấn quýt nhất, thậm chí còn nóng lòng chờ đợi, giữa họ không dừng ở ba đứa trẻ, càng nhiều càng tốt.
Chuyện này, đối với anh và cô, sẽ là hy vọng xa vời sao?
Một đêm quấn quýt say mê.
Ngày hôm sau, Ninh Trừng dậy rất sớm, phát hiện Lục Mang dậy còn sớm hơn, cô không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn anh lại như bình thường, viết viết vẽ vẽ trong thư phòng, nghiên cứu vụ án.
Quả nhiên, cô tới thư phòng, thấy anh nằm trên sô pha ngủ, quầng thâm dưới mắt vô cùng rõ ràng. Cô hoài nghi tối hôm qua sau khi họ thân mật, cô ngủ rồi, anh liền bò dậy.
Ninh Trừng cầm một chiếc chăn mỏng đắp cho anh, sau đó vào phòng bếp làm bữa sáng.
Tất cả đã chuẩn bị xong, cô vừa định vào thư phòng kêu anh ăn sáng, viện Nghiên cứu đã gọi đến, nói là nhận được một tài liệu tuyệt mật do người tên là Lạc Toàn gửi tới.
Lục Mang còn đang ngủ, Ninh Trừng lo anh quá mệt mỏi, không đánh thức anh, chỉ để lại một tờ giấy rồi đến viện Nghiên cứu.
Tới viện Nghiên cứu, Ninh Trừng xem hình ảnh trong tài liệu được gửi đến, trong đó tái hiện lại toàn bộ quá trình trùng kiến gương mặt thông qua xương sọ của thai phụ bị hại. Hình ảnh cuối cùng là một gương mặt sinh động như thật, vô cùng xinh đẹp trang nhã, khóe môi hơi nhếch lên, như là đang mỉm cười.
Gương mặt này, nụ cười này, khiến cô lập tức nghĩ tới một người.
Ninh Trừng vô cùng khiếp sợ, cầm điện thoại, định gọi cho Lục Mang. Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, màn hình hiển thị là Ninh Hạo Nhiên. Cô lập tức ấn nghe máy.
Trong điện thoại vang lên giọng nói bi thương của Ninh Hạo Nhiên, "Quất Tử, Tiểu Hải chết rồi."
Ninh Trừng sững sờ, nửa ngày sau mới tỉnh táo lại, "Tiểu Hải? Ý ông là ông Thương Hải? Chuyện từ khi nào? Không phải ông ấy xuất gia sao?"
Sau khi Lưu Tiểu Đồng xảy ra chuyện, không lâu sau, Ninh Hạo Nhiên đã nói với họ, ông Thương Hải vì đau lòng quá độ, xuất gia làm thầy tu.
"Đúng vậy, hôm nay bên điện thờ đạo sĩ có người gửi tin đến, nói nó mất rồi. Ông muốn đi xem nó, cháu có thể đi cùng ông không?"
"Được, cháu lập tức đến." Ninh Trừng cúp điện thoại, đứng dậy chuẩn bị đi.
Cô nhớ tới việc viện Nghiên cứu bị trộm nhiều lần, để tư liệu Lạc Toàn gửi đến vào túi xách, vội vàng rời khỏi viện Nghiên cứu, bắt xe ra ngoại ô.
Dọc theo đường đi, Ninh Trừng gọi cho Lục Mang, điện thoại anh vẫn luôn trong tình trạng đang bận, sau đó, điện thoại cô hết pin, tự động tắt máy.
Trong túi xách cô có sạc điện thoại, tới nơi Ninh Hạo Nhiên ở tại ngoại ô, vào phòng khách, cô lập tức lấy sạc ra, sạc pin cho điện thoại.
Ninh Trừng cầm điện thoại, đang định ấn khởi động máy, còn chưa khởi động, phía sau đã vang lên một giọng nói quen thuộc, "Ninh Trừng, quả nhiên cháu sẽ tới."
Cô nghe được giọng nói này, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy người phía sau, đồng tử lập tức phóng đại, "Ông? Sao lại là ông..."
Ninh Trừng còn chưa nói hết, một người cao lớn đã bước lên, một tay đè lại miệng mũi cô, một tay bắt hai tay cô.
Phía sau cô là tường, chỉ lùi một bước đã không còn đường lui.
Tay hắn ta đè cô lại, cô cảm giác một mùi hương gay mũi, thông qua hô hấp chui vào cơ thể cô, chỉ vài giây sau, trước mắt cô tối sầm, thân thể ngã xuống, được người đàn ông kia đỡ lấy.
Trước khi Ninh Trừng nhắm mắt, nghĩ đến từ lúc cô vào cửa đến giờ, vẫn chưa nhìn thấy Ninh Hạo Nhiên, càng tệ hơn là cô chưa gửi tin nhắn cho Lục Mang.
Giờ anh đã dậy chưa? Đang ở đâu? Có thể nghĩ đến cô đang ở đây không?
Từ đó, cô không còn biết gì.
...
Lúc này, Lục Mang đã tới thành phố Cảng, hiện trường vụ án thứ ba, vẫn là ở thác nước giữa sườn núi.
Lâm Khiếu Ba đứng bên cạnh, thuật lại vụ án cho anh, "Người chết là một đôi nam nữ trẻ, trên người cô gái có thẻ căn cước, tên là Mai Phù. Người nam là một người đàn ông trẻ tuổi, không phải ông cô ta - Mai Toàn."
Lục Mang lập tức nhìn La Phương đang đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh thấu xương, La Phương lùi ra sau một bước, trên mặt là vẻ mặt khi làm sai.
La Phương gãi đầu, giải thích, "Giáo sư Lục, chuyện này không thể trách chúng tôi được. Người của tôi nói, tối qua họ tận mắt nhìn thấy Mai Phù về nhà, cũng không thấy cô ta đi ra. Họ vẫn luôn canh giữ trước cửa nhà họ Mai, không ngờ Mai Phù lén đi hộp đêm. Chuyện sau đó không còn trong phạm vi chúng tôi có thể khống chế nữa. Chúng tôi cũng đâu phải thần, sao biết cô ta có ý định đó?"
"Chuyện ngày hôm qua, có phải anh nên giải thích gì không?" Lục Mang hỏi ngược lại.
Sắc mặt La Phương ảm đạm, ánh mắt đột nhiên vô thần, giọng mơ hồ, "Nói đến chuyện này, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, ngày hôm qua ở hiện trường vụ án, tôi chỉ nhớ tôi và đội phó Lâm đổi nhiệm vụ, anh ấy dẫn người đi truy bắt kẻ bắn lén, tôi cũng biết phương diện này là sở trường của anh ấy. Tôi đi đường ra số ba chặn kẻ đến lấy túi xương. Gần đến chỗ giao nhau, tôi gặp một ông cụ, tôi cho là ông ta chưa nhận được tin tức di dời dân nên đi qua, muốn kêu ông ta đi. Chuyện xảy ra sau đó, tôi không nhớ rõ nữa."
La Phương kể lại chuyện ngày hôm qua từ gốc đến ngọn, nói thầm một câu, "Không phải tôi trúng tà chứ? Thật sự lo lắng quá, làm cảnh sát bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện này."
"Trúng tà gì chứ, anh bị hắn ta thôi miên." Lục Mang không hỏi tiếp.
Pháp y đã hoàn thành khám nghiệm sơ bộ, báo cáo kết quả với họ.
"Từ vết ban trên cơ thể, có thể suy đoán thời gian tử vong là trong vòng mười hai tiếng đồng hồ, nguyên nhân là trúng đạn ở đầu, hai người chết đều bị cắt một bàn tay, trước khi chết đã chịu ngược đãi nghiêm trọng, người nữ có dấu hiệu bị xâm hại tình dục. Những chỗ khác thì cần phải giải phẫu thi thể để kiểm nghiệm thêm."
Pháp y báo cáo xong liền kêu người đưa thi thể đi.
Lục Mang nhìn bốn phía xung quanh, tầm mắt hướng về thác nước đối diện, "Sắp xếp người lên đỉnh núi đối diện xem xét một chút."
Lâm Khiếu Ba ngồi xổm trên mặt đất xem xét hồi lâu, đứng dậy, "Đúng thế, hiện trường chỉ có dấu chân của hai người. Chắc hẳn hung thủ ngắm bắn từ xa. Rất có khả năng là kẻ đã bắn chết Hàn Miểu Vân hôm qua. Chỉ là, vì sao hung thủ không giết Mai Toàn?"
"Độ tuổi của người chết, từ mười hai tuổi trở lên, trong vòng sáu mươi tuổi, nói lên hắn ta không giết trẻ em, cũng không giết người già."
Giữa sườn núi yên lặng, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại chói tai.
Lâm Khiếu Ba tiếp điện thoại, bấm loa ngoài, "Đội phó Lâm, chúng tôi đã tìm thấy tài liệu về Trịnh Tiểu Sênh, là một du học sinh đại học Nông nghiệp ở Tennessee - Mỹ mười năm trước, quốc tịch Trung Quốc, sau đó vô cớ mất tích. Bố cô ta tên là Trịnh Nông, là một giáo sư đại học thành phố Hồng."
"Bối cảnh gia đình như vậy, sao có thể mua được cả một con ngõ ở Hongkong?" Lâm Khiếu Ba hỏi ngược lại, "Lập tức điều tra Trịnh Nông, kiểm tra xem có quan hệ gì với Hàn Miểu Vân hay tập đoàn Tống Thị không."
"Chúng tôi đến trường đại học thành phố Hồng tìm, người ở trường nói, sức khỏe giáo sư Trịnh không tốt, nghỉ phép. Trường học không liên hệ với ông ta được."
"Không được thì cũng phải liên hệ cho bằng được, nhất định phải tìm được ông ta!" Lâm Khiếu Ba nói xong, cắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn Lục Mang, "Giáo sư Lục, có lẽ nào Trịnh Tiểu Sênh là..." Trong đầu Lâm Khiếu Ba hiện lên một suy nghĩ, vô cùng hưng phấn.
Lục Mang lại đang gọi điện, từ vẻ mặt sốt ruột của anh, Lâm Khiếu Ba hiểu được anh gọi cho ai, "Sao Ninh Trừng chưa tới?"
"Sáng nay cô ấy đến viện Nghiên cứu, tôi không kêu cô ấy đến đây." Lục Mang vừa nói vừa gọi cho viện Nghiên cứu.
Điện thoại nhanh chóng kết nối.
Lục Mang nghe thấy Ninh Trừng ở viện Nghiên cứu chưa được bao lâu đã vội vàng rời đi, cũng không nói là đi đâu. Anh cúp điện thoại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, "Cô ấy xảy ra chuyện rồi!"
Lục Mang xoay người chuẩn bị đi, "Tôi về thành phố Hồng trước, anh đi điều tra quan hệ giữa nam bị hại và Mai Phù, giữa họ có liên hệ gì với Trịnh Tiểu Sênh." Nói xong, anh nhanh chóng chạy xuống núi.
Lâm Khiếu Ba lớn tiếng hỏi rốt cuộc có chuyện gì, có phải Ninh Trừng xảy ra chuyện không, Lục Mang đã sớm không thấy đâu.
Beta: Quanh
Ra khỏi văn phòng, họ quay về thành phố Hồng suốt đêm.
Có lẽ là quá mệt mỏi, dọc theo đường đi, Ninh Trừng ngủ rất sâu.
Cho đến khi về tận nhà, Lục Mang bế cô vào phòng, cô mới tỉnh lại, cảm giác đau đầu cũng biến mất, nhưng trong đầu trống rỗng, như bị ai đó đào hết tất cả.
Sau khi tỉnh lại, vấn đề thứ nhất cô nghĩ đến là, ai đã thả kẻ đến lấy túi xương đi?
"Là La Phương đúng không?" Ninh Trừng xác nhận với Lục Mang, "Lúc ban đầu, La Phương canh giữ gần chỗ kẻ bắn lén, sau đó muốn đổi nhiệm vụ với đội phó Lâm, đến đường ra số ba để chặn kẻ đến lấy túi xương. Chắc chắn khi đó đội phó Lâm nghĩ, tên đến lấy túi xương có chạy đằng trời, đuổi theo kẻ bắn lén khó hơn, muốn bắt sống cả hai, dĩ nhiên anh ấy sẽ chọn nhiệm vụ khó nhất để chấp hành."
Lúc La Phương rời đi, Lục Mang có nhìn anh ta chằm chằm, loại ánh mắt này, Ninh Trừng nhớ rất rõ ràng, khi đó không hiểu hàm nghĩa trong đó, giờ mới thông suốt.
Lục Mang không phủ nhận, "Bản tính người này không xấu, cũng rất tận chức tận trách. Vậy nên nói cho đúng thì, chắc là anh ta bị người khác khống chế."
"Khống chế bằng cách nào?" Ninh Trừng chấn động, không ngừng nghĩ lại, đúng là có dấu hiệu, "Bình thường La Phương nói chuyện rất lớn, hôm nay lại nhìn rất không có tinh thần. Anh ta là cảnh sát hình sự, chắc không phải vì điều tra mấy ngày mà mỏi mệt, tinh thần không tốt. Chẳng lẽ bị người khác thôi miên?"
"Thôi miên, thuốc, hay là như Hàn Miểu Vân, tinh thần sùng bái kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi, giờ vẫn chưa thể xác định. Đây cũng không phải chuyện em nên nghĩ. Mau tắm đi, ngủ sớm một chút." Lục Mang kết thúc đề tài.
Ninh Trừng đồng ý. Lúc tắm rửa, cô không tự giác mà hồi tưởng lại cái tên Trịnh Tiểu Sênh, thi thoảng sẽ nghĩ đến kẻ đến lấy túi xương.
Cô cứ cảm thấy, những người này rất quen thuộc, đã từng có giao thoa với cô, thậm chí ở ngay bên cạnh cô, nhưng lại không nghĩ ra cụ thể là người nào.
Loại cảm giác này rất thống khổ, cô chỉ có thể mạnh mẽ kiềm chế mình không nghĩ nữa.
Tắm rửa xong, cô nằm trên giường chuẩn bị ngủ, không tự chủ được mà lại nghĩ đến Hàn Y Lâm còn ở bệnh viện, sinh tử chưa biết, đôi mắt vừa nhắm lại mở ra, nhìn người đàn ông đang nằm nghiêng bên cạnh.
Đôi mắt Lục Mang cũng mở ra, như là biết cô đang nghĩ gì, đưa tay vuốt ve má cô, "Ngày mai chúng ta đi bệnh viện. Giờ có Thường Tử Dương ở đó."
Ninh Trừng gật đầu đồng ý, tay ôm eo anh.
Hai người nhìn đối phương chăm chú, ánh mắt chỉ giao nhau một lát, nhưng lại như xuyên thấu đến đáy lòng sâu nhất của đối phương, thấy được tất cả những mặt tối, những nỗi sợ hãi và cả những gì kín đáo nhất của nhau.
Đầu hướng về nhau, cánh môi lập tức đan vào nhau.
Môi răng va chạm kịch liệt trong giây lát, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn.
Ninh Trừng nghe thấy tiếng anh kéo ngăn kéo, biết anh muốn làm gì, đè tay anh lại.
Cô đột nhiên không muốn có gì ngăn cản khi họ thân mật quấn quýt nhất, thậm chí còn nóng lòng chờ đợi, giữa họ không dừng ở ba đứa trẻ, càng nhiều càng tốt.
Chuyện này, đối với anh và cô, sẽ là hy vọng xa vời sao?
Một đêm quấn quýt say mê.
Ngày hôm sau, Ninh Trừng dậy rất sớm, phát hiện Lục Mang dậy còn sớm hơn, cô không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn anh lại như bình thường, viết viết vẽ vẽ trong thư phòng, nghiên cứu vụ án.
Quả nhiên, cô tới thư phòng, thấy anh nằm trên sô pha ngủ, quầng thâm dưới mắt vô cùng rõ ràng. Cô hoài nghi tối hôm qua sau khi họ thân mật, cô ngủ rồi, anh liền bò dậy.
Ninh Trừng cầm một chiếc chăn mỏng đắp cho anh, sau đó vào phòng bếp làm bữa sáng.
Tất cả đã chuẩn bị xong, cô vừa định vào thư phòng kêu anh ăn sáng, viện Nghiên cứu đã gọi đến, nói là nhận được một tài liệu tuyệt mật do người tên là Lạc Toàn gửi tới.
Lục Mang còn đang ngủ, Ninh Trừng lo anh quá mệt mỏi, không đánh thức anh, chỉ để lại một tờ giấy rồi đến viện Nghiên cứu.
Tới viện Nghiên cứu, Ninh Trừng xem hình ảnh trong tài liệu được gửi đến, trong đó tái hiện lại toàn bộ quá trình trùng kiến gương mặt thông qua xương sọ của thai phụ bị hại. Hình ảnh cuối cùng là một gương mặt sinh động như thật, vô cùng xinh đẹp trang nhã, khóe môi hơi nhếch lên, như là đang mỉm cười.
Gương mặt này, nụ cười này, khiến cô lập tức nghĩ tới một người.
Ninh Trừng vô cùng khiếp sợ, cầm điện thoại, định gọi cho Lục Mang. Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, màn hình hiển thị là Ninh Hạo Nhiên. Cô lập tức ấn nghe máy.
Trong điện thoại vang lên giọng nói bi thương của Ninh Hạo Nhiên, "Quất Tử, Tiểu Hải chết rồi."
Ninh Trừng sững sờ, nửa ngày sau mới tỉnh táo lại, "Tiểu Hải? Ý ông là ông Thương Hải? Chuyện từ khi nào? Không phải ông ấy xuất gia sao?"
Sau khi Lưu Tiểu Đồng xảy ra chuyện, không lâu sau, Ninh Hạo Nhiên đã nói với họ, ông Thương Hải vì đau lòng quá độ, xuất gia làm thầy tu.
"Đúng vậy, hôm nay bên điện thờ đạo sĩ có người gửi tin đến, nói nó mất rồi. Ông muốn đi xem nó, cháu có thể đi cùng ông không?"
"Được, cháu lập tức đến." Ninh Trừng cúp điện thoại, đứng dậy chuẩn bị đi.
Cô nhớ tới việc viện Nghiên cứu bị trộm nhiều lần, để tư liệu Lạc Toàn gửi đến vào túi xách, vội vàng rời khỏi viện Nghiên cứu, bắt xe ra ngoại ô.
Dọc theo đường đi, Ninh Trừng gọi cho Lục Mang, điện thoại anh vẫn luôn trong tình trạng đang bận, sau đó, điện thoại cô hết pin, tự động tắt máy.
Trong túi xách cô có sạc điện thoại, tới nơi Ninh Hạo Nhiên ở tại ngoại ô, vào phòng khách, cô lập tức lấy sạc ra, sạc pin cho điện thoại.
Ninh Trừng cầm điện thoại, đang định ấn khởi động máy, còn chưa khởi động, phía sau đã vang lên một giọng nói quen thuộc, "Ninh Trừng, quả nhiên cháu sẽ tới."
Cô nghe được giọng nói này, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy người phía sau, đồng tử lập tức phóng đại, "Ông? Sao lại là ông..."
Ninh Trừng còn chưa nói hết, một người cao lớn đã bước lên, một tay đè lại miệng mũi cô, một tay bắt hai tay cô.
Phía sau cô là tường, chỉ lùi một bước đã không còn đường lui.
Tay hắn ta đè cô lại, cô cảm giác một mùi hương gay mũi, thông qua hô hấp chui vào cơ thể cô, chỉ vài giây sau, trước mắt cô tối sầm, thân thể ngã xuống, được người đàn ông kia đỡ lấy.
Trước khi Ninh Trừng nhắm mắt, nghĩ đến từ lúc cô vào cửa đến giờ, vẫn chưa nhìn thấy Ninh Hạo Nhiên, càng tệ hơn là cô chưa gửi tin nhắn cho Lục Mang.
Giờ anh đã dậy chưa? Đang ở đâu? Có thể nghĩ đến cô đang ở đây không?
Từ đó, cô không còn biết gì.
...
Lúc này, Lục Mang đã tới thành phố Cảng, hiện trường vụ án thứ ba, vẫn là ở thác nước giữa sườn núi.
Lâm Khiếu Ba đứng bên cạnh, thuật lại vụ án cho anh, "Người chết là một đôi nam nữ trẻ, trên người cô gái có thẻ căn cước, tên là Mai Phù. Người nam là một người đàn ông trẻ tuổi, không phải ông cô ta - Mai Toàn."
Lục Mang lập tức nhìn La Phương đang đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh thấu xương, La Phương lùi ra sau một bước, trên mặt là vẻ mặt khi làm sai.
La Phương gãi đầu, giải thích, "Giáo sư Lục, chuyện này không thể trách chúng tôi được. Người của tôi nói, tối qua họ tận mắt nhìn thấy Mai Phù về nhà, cũng không thấy cô ta đi ra. Họ vẫn luôn canh giữ trước cửa nhà họ Mai, không ngờ Mai Phù lén đi hộp đêm. Chuyện sau đó không còn trong phạm vi chúng tôi có thể khống chế nữa. Chúng tôi cũng đâu phải thần, sao biết cô ta có ý định đó?"
"Chuyện ngày hôm qua, có phải anh nên giải thích gì không?" Lục Mang hỏi ngược lại.
Sắc mặt La Phương ảm đạm, ánh mắt đột nhiên vô thần, giọng mơ hồ, "Nói đến chuyện này, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, ngày hôm qua ở hiện trường vụ án, tôi chỉ nhớ tôi và đội phó Lâm đổi nhiệm vụ, anh ấy dẫn người đi truy bắt kẻ bắn lén, tôi cũng biết phương diện này là sở trường của anh ấy. Tôi đi đường ra số ba chặn kẻ đến lấy túi xương. Gần đến chỗ giao nhau, tôi gặp một ông cụ, tôi cho là ông ta chưa nhận được tin tức di dời dân nên đi qua, muốn kêu ông ta đi. Chuyện xảy ra sau đó, tôi không nhớ rõ nữa."
La Phương kể lại chuyện ngày hôm qua từ gốc đến ngọn, nói thầm một câu, "Không phải tôi trúng tà chứ? Thật sự lo lắng quá, làm cảnh sát bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện này."
"Trúng tà gì chứ, anh bị hắn ta thôi miên." Lục Mang không hỏi tiếp.
Pháp y đã hoàn thành khám nghiệm sơ bộ, báo cáo kết quả với họ.
"Từ vết ban trên cơ thể, có thể suy đoán thời gian tử vong là trong vòng mười hai tiếng đồng hồ, nguyên nhân là trúng đạn ở đầu, hai người chết đều bị cắt một bàn tay, trước khi chết đã chịu ngược đãi nghiêm trọng, người nữ có dấu hiệu bị xâm hại tình dục. Những chỗ khác thì cần phải giải phẫu thi thể để kiểm nghiệm thêm."
Pháp y báo cáo xong liền kêu người đưa thi thể đi.
Lục Mang nhìn bốn phía xung quanh, tầm mắt hướng về thác nước đối diện, "Sắp xếp người lên đỉnh núi đối diện xem xét một chút."
Lâm Khiếu Ba ngồi xổm trên mặt đất xem xét hồi lâu, đứng dậy, "Đúng thế, hiện trường chỉ có dấu chân của hai người. Chắc hẳn hung thủ ngắm bắn từ xa. Rất có khả năng là kẻ đã bắn chết Hàn Miểu Vân hôm qua. Chỉ là, vì sao hung thủ không giết Mai Toàn?"
"Độ tuổi của người chết, từ mười hai tuổi trở lên, trong vòng sáu mươi tuổi, nói lên hắn ta không giết trẻ em, cũng không giết người già."
Giữa sườn núi yên lặng, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại chói tai.
Lâm Khiếu Ba tiếp điện thoại, bấm loa ngoài, "Đội phó Lâm, chúng tôi đã tìm thấy tài liệu về Trịnh Tiểu Sênh, là một du học sinh đại học Nông nghiệp ở Tennessee - Mỹ mười năm trước, quốc tịch Trung Quốc, sau đó vô cớ mất tích. Bố cô ta tên là Trịnh Nông, là một giáo sư đại học thành phố Hồng."
"Bối cảnh gia đình như vậy, sao có thể mua được cả một con ngõ ở Hongkong?" Lâm Khiếu Ba hỏi ngược lại, "Lập tức điều tra Trịnh Nông, kiểm tra xem có quan hệ gì với Hàn Miểu Vân hay tập đoàn Tống Thị không."
"Chúng tôi đến trường đại học thành phố Hồng tìm, người ở trường nói, sức khỏe giáo sư Trịnh không tốt, nghỉ phép. Trường học không liên hệ với ông ta được."
"Không được thì cũng phải liên hệ cho bằng được, nhất định phải tìm được ông ta!" Lâm Khiếu Ba nói xong, cắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn Lục Mang, "Giáo sư Lục, có lẽ nào Trịnh Tiểu Sênh là..." Trong đầu Lâm Khiếu Ba hiện lên một suy nghĩ, vô cùng hưng phấn.
Lục Mang lại đang gọi điện, từ vẻ mặt sốt ruột của anh, Lâm Khiếu Ba hiểu được anh gọi cho ai, "Sao Ninh Trừng chưa tới?"
"Sáng nay cô ấy đến viện Nghiên cứu, tôi không kêu cô ấy đến đây." Lục Mang vừa nói vừa gọi cho viện Nghiên cứu.
Điện thoại nhanh chóng kết nối.
Lục Mang nghe thấy Ninh Trừng ở viện Nghiên cứu chưa được bao lâu đã vội vàng rời đi, cũng không nói là đi đâu. Anh cúp điện thoại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, "Cô ấy xảy ra chuyện rồi!"
Lục Mang xoay người chuẩn bị đi, "Tôi về thành phố Hồng trước, anh đi điều tra quan hệ giữa nam bị hại và Mai Phù, giữa họ có liên hệ gì với Trịnh Tiểu Sênh." Nói xong, anh nhanh chóng chạy xuống núi.
Lâm Khiếu Ba lớn tiếng hỏi rốt cuộc có chuyện gì, có phải Ninh Trừng xảy ra chuyện không, Lục Mang đã sớm không thấy đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.