Chương 21
Tôn Thiên Hạo
16/07/2017
Hàn Khiết Tâm tay đặt hờ lên miệng.
Trong mắt cô có chút ảm đạm.
Mẹ cô cũng là nghệ sĩ dương cầm những lúc chơi đàn cô lại nhớ đến bà. Nay nhìn thấy thân ảnh to lớn của Tống Tử Phàm lòng cô có chút nhức nhói.
Cô nhớ bà ấy, nhớ những lần được nhìn thấy mẹ mình ngồi bên cây đàn và cũng nhớ ngày bà chết dần chết mòn.
Từng âm điệu của bản nhạc du dương bên tai cô nhẹ nhàng, trầm lắng, lại có chút ảm đảm theo thời gian. Bản nhạc này cô không bao giờ quên được là bản nhạc làm nên tên tuổi của mẹ cô, cũng là bài nhạc cô biểu diễn trong ngày tốt nghiệp ở Học Viện Âm Nhạc Hoàng Gia London.
Tống Tử Phàm lại đảo mắt nhìn cô. Không phải anh không biết đàn những bài khác mà vì anh muốn cô chấp nhận, muốn cô đối mặt chứ không phải hèn nhát trốn tránh.
Anh cũng biết cô chịu ngồi ở đây là nể mặt anh lắm rồi. Nếu không chắc đã bỏ đi như hôm anh làm sinh nhật cho cô.
-Tâm...Tâm...
Tống Tử Phàm không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh lây lây cô.
-Hả?
Hàn Khiết Tâm giật mình. Vừa rồi cô chú tâm suy nghĩ nên không nghe gì hết. Càng không biết anh đứng bên cạnh mình từ lúc nào.
-Em không sao chứ?
Tống Tử Phàm lo lắng hỏi.
-Không sao, chúng ta ăn thôi...em đói rồi.
Hàn Khiết Tâm cười gượng rồi quay mặt đi. Thật sự, cô đang có sao đấy.
Tống Tử Phàm không biết nói gì thêm nữa liền ngồi vào vị trí đối diện cô. Anh nhấp nhẹ một ngụm rượu, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét. Anh không nghĩ cô thật sự không sao. Tại cô không biết đó thôi, khuôn mặt cô luôn bán đứng bản thân cô mà. Buồn vui gì đều hiện rõ lên trên đó. Nên anh mới xem cô là hạn người đơn thuần lại sống vô cùng tình cảm.
Ba cô từng nói với anh cô không thích hợp với thương trường và bây giờ anh đã hiểu. Cảm xúc lúc nào cũng nằm trên mặt thế kia thì làm sao sống trong cái thế giới lừa mình dối người kia chứ.
-Chuyện lúc sáng sao rồi?
Vì không muốn anh mãi nhìn mình cô liền lảng sang một chủ đề khác.
Tống Tử Phàm lại nhấp một ngụm rượu. Anh thật không biết ngõ lời làm sao.
-Anh thất bại rồi.
Anh thở dài nói. Với một nước muốn sản xuất lốp xe hơi cũng khó như Việt Nam lại đưa ra dự án muốn tự mình sản xuất ra cả một chiếc xe chắc chắn là điều hoang tưởng. Giữa dự án tưởng chừng như không thể của anh với dự án vừa an toàn vừa có tiềm năng như của Hoàng Minh, họ chắc chắn sẽ chọn cho mình con đường an toàn.
Hàn Khiết Tâm lại thở dài. Cô hỏi một điều không nên hỏi rồi.
-Xin lỗi...
Tống Tử Phàm chồm người lên xoa nhẹ đầu cô.
-Không sao....năm sau sẽ được thôi.
Anh tuy nói với cô nhưng thật ra lại đang an ủi chính mình.
Hàn Khiết Tâm khẽ cười.
-Năm sau, em và anh cùng cố gắng.
Hàn Khiết Tâm đưa hai ngón tay lên.
-Ngoéo tay đi.
-Em trẻ con đến thế cơ à?
Tống Tử Phàm khẽ cười. Anh không nghĩ Hàn Khiết Tâm mà anh biết lại có bộ mặt trẻ con này. Nhưng vốn dĩ cô rất trẻ con mà. Chỉ là khi tuổi thơ không được như ý nên con người ta phải chấp nhận trưởng thành sớm.
-Không thì thôi?
Cô làm bộ mặt hờn dỗi rút tay lại.
-Anh đâu có nói không được cơ chứ? Ngoéo tay thì nghéo tay.
Hàn Khiết Tâm khẽ cười. Như vầy mới được chứ. Nhưng cô cũng không tin rằng bản thân mình có những hành động trẻ con như thế. Mà hầu như ở trước mặt anh mọi bộ mặt mà cô tưởng chừng đã bị quên lãng đều xuất hiện một cách vô thức.
Buổi tối hai người nắm tay nhau đi dạo trên đường phố Berlin. Hết đi đến khu này lại dạo quay chỗ kia, Tống Tử Phàm đi đâu cũng hát nghêu ngao như đứa trẻ. Nhưng công nhận là giọng anh hát rất hay, cô không thể nào phân biệt được giữa bò rống và giọng người được. Quả nhiên, con người không thể mặt nào cũng hoàn hảo được. Cô công nhận rằng anh đàn hay, nấu ăn ngon, kinh doanh giỏi,...nhưng việc hát hò thì dở tệ.
Hàn Khiết Tâm khẽ cười. Có cần phải vui như thế không? Chỉ là đi dạo thôi mà.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh. Mọi người đang nhìn chằm chằm cô và anh như vật thể lạ.
"Anh muốn thức dậy mỗi sớm yên bình vẫn là em trong vòng tay.
Anh muốn những ngày nắng gió vơi đầy vẫn thấy em tươi cười như vậy."(*)
-STOP.
Hàn Khiết Tâm như không chịu đựng được nữa liền quát lên. Tra tấn lỗ tai cô thế là đủ rồi.
Tống Tử Phàm cau mày. Cô đang làm anh cụt hứng đấy.
-Em thật chẳng biết gì về nghệ thuật cả.
Nghệ thuật? Cô nghĩ anh nên suy nghĩ lại. Cái được gọi là nghệ thuật của anh chính là tiếng bò rống.
-Đôi khi hát dở cũng là một dạng nghệ thuật. Em hiểu mà.
Cô phì cười.
Tống Tử Phàm cau mày làm bộ mặt hờn dỗi, tay đút vô túi quần rồi bỏ đi. Sau này cô có muốn thưởng thức cái nghệ thuật đó anh nhất định sẽ không cho.
Hàn Khiết Tâm liền đuổi theo anh.
(*) Lời bài hát Yêu không đường lui.
-Vũ tổng, ngài có muốn xuống không?
Người tài xế trên xe nhẹ quay đầu xuống hỏi.
Kai thở dài, đeo lại chiếc kính râm vào.
-Chở tôi về khách sạn đi.
Người tài xế lại quay lên lắc đầu cười khổ. Nãy giờ ông đã lái xe đi theo Hàn Khiết Tâm cả tiếng đồng hồ rồi. Cuối cùng chỉ được nghe tiếng quay về. Rốt cuộc Vũ tổng muốn làm gì?
Chiếc xe xoay đầu bỏ đi, Kai đưa mắt nhìn quay chiếc kính chiếu hậu của xe. Anh chỉ muốn đi theo cô, ngoài ra không có ý định gì cả.
Tống Tử Phàm khẽ nhếch môi cười. Anh đâu có ngốc mà không biết nãy giờ có một chiếc xe đi theo sau mình cơ chứ. Anh là cố tình để cho chủ nhân của chiếc xe đó thấy anh và cô vui vẻ như thế nào ấy. Muốn tranh giành với anh, mơ đi.
Chỉ có cô ngốc không biết mà thôi. Mà không biết cũng tốt.
Anh lại xoa đầu cô. Hạnh phúc đời này chỉ có anh mới mang lại được cho cô.
-Anh hát cho em nghe nữa nhé?
-Cho em một chút sĩ diện đi.
Hàn Khiết Tâm bụp miệng cười. Thật là, cô sợ nhất hiện giờ chính là giọng hát khiêu gợi của anh.
Tống Tử Phàm trợn mắt nhìn cô. Nếu không vì muốn thu hút sự chú ý của cô anh cũng chẳng hát. Mà thật sự anh hát dở như vậy sao?
Trong mắt cô có chút ảm đạm.
Mẹ cô cũng là nghệ sĩ dương cầm những lúc chơi đàn cô lại nhớ đến bà. Nay nhìn thấy thân ảnh to lớn của Tống Tử Phàm lòng cô có chút nhức nhói.
Cô nhớ bà ấy, nhớ những lần được nhìn thấy mẹ mình ngồi bên cây đàn và cũng nhớ ngày bà chết dần chết mòn.
Từng âm điệu của bản nhạc du dương bên tai cô nhẹ nhàng, trầm lắng, lại có chút ảm đảm theo thời gian. Bản nhạc này cô không bao giờ quên được là bản nhạc làm nên tên tuổi của mẹ cô, cũng là bài nhạc cô biểu diễn trong ngày tốt nghiệp ở Học Viện Âm Nhạc Hoàng Gia London.
Tống Tử Phàm lại đảo mắt nhìn cô. Không phải anh không biết đàn những bài khác mà vì anh muốn cô chấp nhận, muốn cô đối mặt chứ không phải hèn nhát trốn tránh.
Anh cũng biết cô chịu ngồi ở đây là nể mặt anh lắm rồi. Nếu không chắc đã bỏ đi như hôm anh làm sinh nhật cho cô.
-Tâm...Tâm...
Tống Tử Phàm không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh lây lây cô.
-Hả?
Hàn Khiết Tâm giật mình. Vừa rồi cô chú tâm suy nghĩ nên không nghe gì hết. Càng không biết anh đứng bên cạnh mình từ lúc nào.
-Em không sao chứ?
Tống Tử Phàm lo lắng hỏi.
-Không sao, chúng ta ăn thôi...em đói rồi.
Hàn Khiết Tâm cười gượng rồi quay mặt đi. Thật sự, cô đang có sao đấy.
Tống Tử Phàm không biết nói gì thêm nữa liền ngồi vào vị trí đối diện cô. Anh nhấp nhẹ một ngụm rượu, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét. Anh không nghĩ cô thật sự không sao. Tại cô không biết đó thôi, khuôn mặt cô luôn bán đứng bản thân cô mà. Buồn vui gì đều hiện rõ lên trên đó. Nên anh mới xem cô là hạn người đơn thuần lại sống vô cùng tình cảm.
Ba cô từng nói với anh cô không thích hợp với thương trường và bây giờ anh đã hiểu. Cảm xúc lúc nào cũng nằm trên mặt thế kia thì làm sao sống trong cái thế giới lừa mình dối người kia chứ.
-Chuyện lúc sáng sao rồi?
Vì không muốn anh mãi nhìn mình cô liền lảng sang một chủ đề khác.
Tống Tử Phàm lại nhấp một ngụm rượu. Anh thật không biết ngõ lời làm sao.
-Anh thất bại rồi.
Anh thở dài nói. Với một nước muốn sản xuất lốp xe hơi cũng khó như Việt Nam lại đưa ra dự án muốn tự mình sản xuất ra cả một chiếc xe chắc chắn là điều hoang tưởng. Giữa dự án tưởng chừng như không thể của anh với dự án vừa an toàn vừa có tiềm năng như của Hoàng Minh, họ chắc chắn sẽ chọn cho mình con đường an toàn.
Hàn Khiết Tâm lại thở dài. Cô hỏi một điều không nên hỏi rồi.
-Xin lỗi...
Tống Tử Phàm chồm người lên xoa nhẹ đầu cô.
-Không sao....năm sau sẽ được thôi.
Anh tuy nói với cô nhưng thật ra lại đang an ủi chính mình.
Hàn Khiết Tâm khẽ cười.
-Năm sau, em và anh cùng cố gắng.
Hàn Khiết Tâm đưa hai ngón tay lên.
-Ngoéo tay đi.
-Em trẻ con đến thế cơ à?
Tống Tử Phàm khẽ cười. Anh không nghĩ Hàn Khiết Tâm mà anh biết lại có bộ mặt trẻ con này. Nhưng vốn dĩ cô rất trẻ con mà. Chỉ là khi tuổi thơ không được như ý nên con người ta phải chấp nhận trưởng thành sớm.
-Không thì thôi?
Cô làm bộ mặt hờn dỗi rút tay lại.
-Anh đâu có nói không được cơ chứ? Ngoéo tay thì nghéo tay.
Hàn Khiết Tâm khẽ cười. Như vầy mới được chứ. Nhưng cô cũng không tin rằng bản thân mình có những hành động trẻ con như thế. Mà hầu như ở trước mặt anh mọi bộ mặt mà cô tưởng chừng đã bị quên lãng đều xuất hiện một cách vô thức.
Buổi tối hai người nắm tay nhau đi dạo trên đường phố Berlin. Hết đi đến khu này lại dạo quay chỗ kia, Tống Tử Phàm đi đâu cũng hát nghêu ngao như đứa trẻ. Nhưng công nhận là giọng anh hát rất hay, cô không thể nào phân biệt được giữa bò rống và giọng người được. Quả nhiên, con người không thể mặt nào cũng hoàn hảo được. Cô công nhận rằng anh đàn hay, nấu ăn ngon, kinh doanh giỏi,...nhưng việc hát hò thì dở tệ.
Hàn Khiết Tâm khẽ cười. Có cần phải vui như thế không? Chỉ là đi dạo thôi mà.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh. Mọi người đang nhìn chằm chằm cô và anh như vật thể lạ.
"Anh muốn thức dậy mỗi sớm yên bình vẫn là em trong vòng tay.
Anh muốn những ngày nắng gió vơi đầy vẫn thấy em tươi cười như vậy."(*)
-STOP.
Hàn Khiết Tâm như không chịu đựng được nữa liền quát lên. Tra tấn lỗ tai cô thế là đủ rồi.
Tống Tử Phàm cau mày. Cô đang làm anh cụt hứng đấy.
-Em thật chẳng biết gì về nghệ thuật cả.
Nghệ thuật? Cô nghĩ anh nên suy nghĩ lại. Cái được gọi là nghệ thuật của anh chính là tiếng bò rống.
-Đôi khi hát dở cũng là một dạng nghệ thuật. Em hiểu mà.
Cô phì cười.
Tống Tử Phàm cau mày làm bộ mặt hờn dỗi, tay đút vô túi quần rồi bỏ đi. Sau này cô có muốn thưởng thức cái nghệ thuật đó anh nhất định sẽ không cho.
Hàn Khiết Tâm liền đuổi theo anh.
(*) Lời bài hát Yêu không đường lui.
-Vũ tổng, ngài có muốn xuống không?
Người tài xế trên xe nhẹ quay đầu xuống hỏi.
Kai thở dài, đeo lại chiếc kính râm vào.
-Chở tôi về khách sạn đi.
Người tài xế lại quay lên lắc đầu cười khổ. Nãy giờ ông đã lái xe đi theo Hàn Khiết Tâm cả tiếng đồng hồ rồi. Cuối cùng chỉ được nghe tiếng quay về. Rốt cuộc Vũ tổng muốn làm gì?
Chiếc xe xoay đầu bỏ đi, Kai đưa mắt nhìn quay chiếc kính chiếu hậu của xe. Anh chỉ muốn đi theo cô, ngoài ra không có ý định gì cả.
Tống Tử Phàm khẽ nhếch môi cười. Anh đâu có ngốc mà không biết nãy giờ có một chiếc xe đi theo sau mình cơ chứ. Anh là cố tình để cho chủ nhân của chiếc xe đó thấy anh và cô vui vẻ như thế nào ấy. Muốn tranh giành với anh, mơ đi.
Chỉ có cô ngốc không biết mà thôi. Mà không biết cũng tốt.
Anh lại xoa đầu cô. Hạnh phúc đời này chỉ có anh mới mang lại được cho cô.
-Anh hát cho em nghe nữa nhé?
-Cho em một chút sĩ diện đi.
Hàn Khiết Tâm bụp miệng cười. Thật là, cô sợ nhất hiện giờ chính là giọng hát khiêu gợi của anh.
Tống Tử Phàm trợn mắt nhìn cô. Nếu không vì muốn thu hút sự chú ý của cô anh cũng chẳng hát. Mà thật sự anh hát dở như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.