Chương 22
Tôn Thiên Hạo
17/07/2017
Hai người ở lại chơi một ngày rồi mới bay trở về Sài Gòn.
Vừa mới đáp máy bay cô đã về thẳng nhà anh để dùng bữa với lí do để hai bên gia đình hâm nóng tình cảm.
Suốt bữa ăn hình như toàn nghe chuyện xưa của ba cô và mẹ anh. Hai người chỉ đành ngồi nghe.
Tống Tử Phàm dẫn cô lên phòng sau bữa ăn. Lần đầu tiên cô bước vào phòng một người con trai. Căn phòng màu chủ đạo là màu xám, cách trang trí lại vô cùng đơn giản.
Cô đến đây là lần thứ ba rồi nhưng cô lại thấy căn nhà rộng lớn này hình như thiếu bóng dáng của một người. Người đó là ba anh. Mà hình như cô cũng chưa từng nghe anh nhắc đến ba mình. Tấm ảnh để trên đầu giường cũng vậy, chỉ có bà Linh và anh.
Thấy cô nhìn vào tấm ảnh Tống Tử Phàm đang ngồi trên giường liền cười khổ, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình. Đầu tựa vào vai cô.
-Đừng nhìn nữa, người ở bên ngoài đẹp trai hơn này.
Hàn Khiết Tâm khẽ cười. Tự tin quá đáng à nha. Có cần phải mang ra nói hết như vậy không?
-Đừng có tự tin như vậy, sớm muộn cũng thành tự kỉ.
-Tự kỉ mà được ôm em như vầy anh cũng chịu.
Tống Tử Phàm ôm lấy cô mà nũng nịu. Lúc trước chưa có người yêu thì nũng nịu với mẹ, bây giờ có rồi thì mặc sức nũng nịu với người yêu.
Hàn Khiết Tâm nhìn anh như sinh vật lạ. Đây rõ ràng không phải Tống Tử Phàm của ngày hôm qua.
-Cái đó mua bao nhiêu vậy?
Cô đột nhiên chỉ vào chiếc cúp vàng trên đầu kệ sách. Mà hình như không phải chỉ có một chiếc, còn có mấy cái huy chương nữa.
Tống Tử Phàm mặt tối sầm lại nhìn cô. Cô coi anh là hạn người gì vậy chứ? Mấy cái đó anh dùng công sức để đoạt được đấy. Vậy mà cô lại hỏi anh mua bao nhiêu.
-Cái đó là giải vô địch Taekwondo, anh phải tốn mấy năm mới được đấy.
Hàn Khiết Tâm lại nhìn anh. Trên đời có người mặt nào cũng hoàn hảo như vậy sao?
-Còn cái kia là giải đua xe quốc tế...cái huy chương kế bên là giải bơi lội của trường....
Tống Tử Phàm làm bộ mặt hãnh diện chỉ cho cô từng cái cúp với lại huy chương mà anh đạt được. Suốt ba mươi năm đây là lúc anh hãnh diện nhất. Không có cha thì sao anh vẫn hoàn hảo vẫn là người đàn ông tiêu chuẩn của quốc dân đó thôi.
Cuối cùng liền kết một câu.
-Đều do anh bỏ công sức mà đoạt được.
Hàn Khiết Tâm trợn to mắt nhìn anh, trong ánh mắt đầy nghi ngờ.
-Nói...?
Cô chỉ vào anh.
Tống Tử Phàm đột nhiên đưa hai tay lên.
-Nói...? Mà nói gì?
-Anh có phải con người không?
Tống Tử Phàm vì động tác của cô mà phì cười. Anh không phải con người chứ là con gì?
-Em có cần kiểm chứng không?
Vừa dứt câu anh liền đè cô xuống giường.
Hàn Khiết Tâm bị bất ngờ liền đỏ mặt. Cô vẫn không quen được những lần va chạm như vầy. Nhưng anh lại cho đó là niềm vui.
Tống Tử Phàm lại được dịp phì cười. Đầu óc cô hình như toàn những chuyện đen tối thì phải.
Anh dụi dụi vào đầu cô, hai mắt nhắm lại.
-Ngủ thôi.
Hàn Khiết Tâm ngước lên nhìn anh. Cô thật giống gối ôm của anh, lúc nào cũng ôm cô ngủ. Nhưng cô phải về, đây là nhà anh. Cô còn phải giữ mặt mũi cho mình trước mặt mẹ anh. Không thể ở lại qua đêm được. Đầu óc của mấy vị phụ huynh khá phong phú cô không thể đoán được họ sẽ nghĩ gì nữa.
-Phàm, bỏ ra.
Cô giãy giụa gỡ tay anh ra nhưng lại bị ôm chặt hơn.
-Không buông.
Giọng anh như một đứa trẻ đang nũng nịu.
-Em phải về...
Thấy thái độ cứng rắn của anh cô chỉ đành sử dụng cách mềm dẻo.
-Ngủ lại đây đi. Trước sau gì phòng này cũng của em...em lo gì.
Hàn Khiết Tâm chỉ đành bó tay nằm im.
Bên ngoài cửa mấy vị phụ huynh đang bụp miệng cười khúc khích.
Ông Nghị chỉ cười rồi bỏ đi xuống cùng vợ mình đi về trước.
Bà Linh-mẹ anh đợi ông Nghị đi rồi liền ló đầu vào trong phòng.
-Khiết Tâm, ba cháu bảo cháu ở lại đêm nay... Ông ấy có việc về trước.
Hàn Khiết Tâm dở khóc dở cười. Đời cô nhọ như cái đít nồi.
Tống Tử Phàm trên môi khẽ cười, ôm chặt lấy cô hơn. Đời này, cô đừng mong thoát được anh.
Vừa mới đáp máy bay cô đã về thẳng nhà anh để dùng bữa với lí do để hai bên gia đình hâm nóng tình cảm.
Suốt bữa ăn hình như toàn nghe chuyện xưa của ba cô và mẹ anh. Hai người chỉ đành ngồi nghe.
Tống Tử Phàm dẫn cô lên phòng sau bữa ăn. Lần đầu tiên cô bước vào phòng một người con trai. Căn phòng màu chủ đạo là màu xám, cách trang trí lại vô cùng đơn giản.
Cô đến đây là lần thứ ba rồi nhưng cô lại thấy căn nhà rộng lớn này hình như thiếu bóng dáng của một người. Người đó là ba anh. Mà hình như cô cũng chưa từng nghe anh nhắc đến ba mình. Tấm ảnh để trên đầu giường cũng vậy, chỉ có bà Linh và anh.
Thấy cô nhìn vào tấm ảnh Tống Tử Phàm đang ngồi trên giường liền cười khổ, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình. Đầu tựa vào vai cô.
-Đừng nhìn nữa, người ở bên ngoài đẹp trai hơn này.
Hàn Khiết Tâm khẽ cười. Tự tin quá đáng à nha. Có cần phải mang ra nói hết như vậy không?
-Đừng có tự tin như vậy, sớm muộn cũng thành tự kỉ.
-Tự kỉ mà được ôm em như vầy anh cũng chịu.
Tống Tử Phàm ôm lấy cô mà nũng nịu. Lúc trước chưa có người yêu thì nũng nịu với mẹ, bây giờ có rồi thì mặc sức nũng nịu với người yêu.
Hàn Khiết Tâm nhìn anh như sinh vật lạ. Đây rõ ràng không phải Tống Tử Phàm của ngày hôm qua.
-Cái đó mua bao nhiêu vậy?
Cô đột nhiên chỉ vào chiếc cúp vàng trên đầu kệ sách. Mà hình như không phải chỉ có một chiếc, còn có mấy cái huy chương nữa.
Tống Tử Phàm mặt tối sầm lại nhìn cô. Cô coi anh là hạn người gì vậy chứ? Mấy cái đó anh dùng công sức để đoạt được đấy. Vậy mà cô lại hỏi anh mua bao nhiêu.
-Cái đó là giải vô địch Taekwondo, anh phải tốn mấy năm mới được đấy.
Hàn Khiết Tâm lại nhìn anh. Trên đời có người mặt nào cũng hoàn hảo như vậy sao?
-Còn cái kia là giải đua xe quốc tế...cái huy chương kế bên là giải bơi lội của trường....
Tống Tử Phàm làm bộ mặt hãnh diện chỉ cho cô từng cái cúp với lại huy chương mà anh đạt được. Suốt ba mươi năm đây là lúc anh hãnh diện nhất. Không có cha thì sao anh vẫn hoàn hảo vẫn là người đàn ông tiêu chuẩn của quốc dân đó thôi.
Cuối cùng liền kết một câu.
-Đều do anh bỏ công sức mà đoạt được.
Hàn Khiết Tâm trợn to mắt nhìn anh, trong ánh mắt đầy nghi ngờ.
-Nói...?
Cô chỉ vào anh.
Tống Tử Phàm đột nhiên đưa hai tay lên.
-Nói...? Mà nói gì?
-Anh có phải con người không?
Tống Tử Phàm vì động tác của cô mà phì cười. Anh không phải con người chứ là con gì?
-Em có cần kiểm chứng không?
Vừa dứt câu anh liền đè cô xuống giường.
Hàn Khiết Tâm bị bất ngờ liền đỏ mặt. Cô vẫn không quen được những lần va chạm như vầy. Nhưng anh lại cho đó là niềm vui.
Tống Tử Phàm lại được dịp phì cười. Đầu óc cô hình như toàn những chuyện đen tối thì phải.
Anh dụi dụi vào đầu cô, hai mắt nhắm lại.
-Ngủ thôi.
Hàn Khiết Tâm ngước lên nhìn anh. Cô thật giống gối ôm của anh, lúc nào cũng ôm cô ngủ. Nhưng cô phải về, đây là nhà anh. Cô còn phải giữ mặt mũi cho mình trước mặt mẹ anh. Không thể ở lại qua đêm được. Đầu óc của mấy vị phụ huynh khá phong phú cô không thể đoán được họ sẽ nghĩ gì nữa.
-Phàm, bỏ ra.
Cô giãy giụa gỡ tay anh ra nhưng lại bị ôm chặt hơn.
-Không buông.
Giọng anh như một đứa trẻ đang nũng nịu.
-Em phải về...
Thấy thái độ cứng rắn của anh cô chỉ đành sử dụng cách mềm dẻo.
-Ngủ lại đây đi. Trước sau gì phòng này cũng của em...em lo gì.
Hàn Khiết Tâm chỉ đành bó tay nằm im.
Bên ngoài cửa mấy vị phụ huynh đang bụp miệng cười khúc khích.
Ông Nghị chỉ cười rồi bỏ đi xuống cùng vợ mình đi về trước.
Bà Linh-mẹ anh đợi ông Nghị đi rồi liền ló đầu vào trong phòng.
-Khiết Tâm, ba cháu bảo cháu ở lại đêm nay... Ông ấy có việc về trước.
Hàn Khiết Tâm dở khóc dở cười. Đời cô nhọ như cái đít nồi.
Tống Tử Phàm trên môi khẽ cười, ôm chặt lấy cô hơn. Đời này, cô đừng mong thoát được anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.