Mưa Ư ?? Hay Là Nước Mắt Em Rơi ??
Chương 6: Chương Úm Bala : Phép Thuật Thứ 6
meo meo
18/12/2015
Tiết mục diễn ra vô cùng thú vị , Ken là người xung nhất, cô làm đủ thứ
bàng rồi dơ lên rồi hét um sùm, làm thầy cô phải la một trận mới im, tội nghiệp. Xong , chuyện văn nghệ, tổ văn nghệ dẫn nhau đi ăn nhưng cô từ
chối , cả đám nhìn , Ken hiểu rồi cũng cáo từ luôn. Hai chị em thay đồ
đen rồi đi, dừng xe tại nghĩa trang. Cô bước nhẹ vào cùng Ken, cúi đầu
chào người làm vườn ở đây, cô đi tiếp. Không biết cô đã đến đây bao lần
rồi nhỉ ?? Có lẽ là không đếm hết, trong suốt thời gian ba mẹ mất, cô
cùng Ken đến đây và có khi ở lại nữa. Ở đây tuy lạnh lẻo, không ấm áp
nhưng ở đây cô có thể giải bày tâm sự của mình, nới nào có ba mẹ nơi đó
là nơi ấm áp nhất , dù là nghĩa trang. Đến bên mộ ba mẹ, cô và Ken gặp
người nói :_Chào ba mẹ, chúng con đến đây
Trên bia mộ, hình ảnh một người phụ nữ trẻ đang mỉm cười và cạnh là người đàn ông với khuôn mặt chữ điền phúc hậu.Cô quỳ xuống và nhổ nhửng cọng cỏ dại quanh mộ, còn Ken thì lấy hoa và trái cây ra bày lên, cô lấy từ túi ra một hộp đựng nên và thắp lên. Cô nói :
_khi nào nến tắt chúng con sẽ về
Hai chị em cô ngồi từ trưa đến tối, gió thổi vào lạnh nhưng cô không thấy vậy, Ken nhìn chị và nói :
_Chị không sao chứ ??
Cô quay sang nói :
_Ở nơi này, chị không sao, chị đang bình yên
Ngước lên trời, có hai vì sao đang sáng chói cô và Ken nhìn be mẹ và nói :
_Là hai người phải không ??
tia sáng nháy lên , hai chị em mỉm cười, cuối cùng nên cũng tắt, Hia chị em đứng dậy ra về , đến nhà trẻ cũng muộn rồi vs hôm nay cô muốn về nhà, chắc dì và bác muốn gặp Ken lắm. đến cổng, cô bấm chuông, từ trong nhà hai người ra mở cửa và họ nói :
_Có người đến gặp 2 con đó
Cô hơi bất ngờ nhưng cúi đầu vào, còn Ken thì bị bác hỏi thăm sức khỏe và khen hết lời. Bỏ giày ra, cô đi vào thì thấy anh. Cô vừa cởi giày vừa hỏi :
_Anh tìm Ken ư ??Đợi tôi kêu nó
_Không, tôi tìm cô
Cô bất ngờ hỏi :
_Tìm tôi ??
_ừ
Cô cởi đôi giày xong xếp lại rồi đứng dậy nói :
_Có gì sao ??
_tôi một lời giải thích từ cô
_chuyện gì , anh cứ nói
_Nó
Nhìn theo cánh tay anh chỉ , cô thấy hộp nhạc bằng gỗ của cô . Cô chớp mắt rồi hỏi :
_Sao thế ?
_sao cô có
_mua, sao thế ??
Anh bóp chặt cổ cô , cô vùng vẫy và nói đứt quãng :
_Anh..mau..buông,uông ..ra
_Nói dối
_KEN..K.EN
Anh siết chặt hơn, đôi mắt anh nguy hiểm hơn bao giờ, còn cô xung quanh chỉ còn một mảng mờ ảo. Ken vào nhà cùng cô và bác thì thấy thế, Ken liền đánh anh và ôm lấy cô, dì và bác đi kiếm thuốc và nước, gọi luôn bác sĩ.Ken nhìn người chị yếu ớt đang trên tay liền gằn giọng nói :
_Huynh làm gì thế HẢ ??
Anh im lặng rồi nói :
_Tôi chỉ muốn hỏi về hộp nhạc
Ken hiểu , nhưng không muốn nói , ken nhìn chị và nói :
_Dù huynh có hỏi, chị ấy cũng không biết đâu, giờ chị ấy chỉ có một mảng kí ức mỏng manh của quá khứ thôi! Cố nhớ chỉ để bệnh tái phát thôi
Anh im lặng rồi rời đi, không một lần nhìn cô. Leo lên chiếc xe, anh phóng đi để lại dấu hỏi to cho Ken. Cậu biết hộp nhạc đó là của ai chứ ! Là của Song nhạc , em song sinh với song lam là chị ba Ken. Ken mặc kệ, bế chị mình lên phòng, mọi người kể cả vị bác sĩ dều thấy xót cho cô,một cô gái toàn diện nhưng kém may mắn,mất ba mẹ, bị gia đình nội hất hủi, chỉ còn vỏn vẹn vài người thân thôi. Sau khi đưa thuốc xong, bác sĩ nói :
_Nếu được hảy đưa cô ấy đi đấu cho thư giản , đừng để chuyện hôm nay lặp lại nữa, nếu như thế tôi đành chịu thua
Ken cúi đầu :
_dạ được
Tiễn bác sĩ ra cổng, dì nấu cháo và bác thì khoáy sữa cho cô. Còn ken, cậu nhìn hộp nhạc và mở bên trong ra, một mảng chữ mờ N vs N love , cậu biết là Nhạc và Nam. Đóng hộp nhạc, bỏ vào tủ và đi lên phòng, mở cửa đi vào, ánh mắt Ken dịu xuống, vén vài sợi tóc cô lên, ken nắm tay cô và thầm nghĩ '' Chị ơi, sắp tới chị phải một mình vs sóng gió rồi, Song nhạc ngày nào chưa về thì chị yên ngày đó , chị phải mạnh mẽ lên, em phải quay vè nước rồi, nhưng em sẽ nhờ một người làm người bảo vệ cho chị ''. Hôn lên trán cô một cái, Ken đứng dậy và rời đi, xuống lầu và nói :
_Cháu đi một chút
Không để ai trả lời, cậu đi nhanh trong gió, cái lạnh ban đêm thật là đáng sợ .
Trên bia mộ, hình ảnh một người phụ nữ trẻ đang mỉm cười và cạnh là người đàn ông với khuôn mặt chữ điền phúc hậu.Cô quỳ xuống và nhổ nhửng cọng cỏ dại quanh mộ, còn Ken thì lấy hoa và trái cây ra bày lên, cô lấy từ túi ra một hộp đựng nên và thắp lên. Cô nói :
_khi nào nến tắt chúng con sẽ về
Hai chị em cô ngồi từ trưa đến tối, gió thổi vào lạnh nhưng cô không thấy vậy, Ken nhìn chị và nói :
_Chị không sao chứ ??
Cô quay sang nói :
_Ở nơi này, chị không sao, chị đang bình yên
Ngước lên trời, có hai vì sao đang sáng chói cô và Ken nhìn be mẹ và nói :
_Là hai người phải không ??
tia sáng nháy lên , hai chị em mỉm cười, cuối cùng nên cũng tắt, Hia chị em đứng dậy ra về , đến nhà trẻ cũng muộn rồi vs hôm nay cô muốn về nhà, chắc dì và bác muốn gặp Ken lắm. đến cổng, cô bấm chuông, từ trong nhà hai người ra mở cửa và họ nói :
_Có người đến gặp 2 con đó
Cô hơi bất ngờ nhưng cúi đầu vào, còn Ken thì bị bác hỏi thăm sức khỏe và khen hết lời. Bỏ giày ra, cô đi vào thì thấy anh. Cô vừa cởi giày vừa hỏi :
_Anh tìm Ken ư ??Đợi tôi kêu nó
_Không, tôi tìm cô
Cô bất ngờ hỏi :
_Tìm tôi ??
_ừ
Cô cởi đôi giày xong xếp lại rồi đứng dậy nói :
_Có gì sao ??
_tôi một lời giải thích từ cô
_chuyện gì , anh cứ nói
_Nó
Nhìn theo cánh tay anh chỉ , cô thấy hộp nhạc bằng gỗ của cô . Cô chớp mắt rồi hỏi :
_Sao thế ?
_sao cô có
_mua, sao thế ??
Anh bóp chặt cổ cô , cô vùng vẫy và nói đứt quãng :
_Anh..mau..buông,uông ..ra
_Nói dối
_KEN..K.EN
Anh siết chặt hơn, đôi mắt anh nguy hiểm hơn bao giờ, còn cô xung quanh chỉ còn một mảng mờ ảo. Ken vào nhà cùng cô và bác thì thấy thế, Ken liền đánh anh và ôm lấy cô, dì và bác đi kiếm thuốc và nước, gọi luôn bác sĩ.Ken nhìn người chị yếu ớt đang trên tay liền gằn giọng nói :
_Huynh làm gì thế HẢ ??
Anh im lặng rồi nói :
_Tôi chỉ muốn hỏi về hộp nhạc
Ken hiểu , nhưng không muốn nói , ken nhìn chị và nói :
_Dù huynh có hỏi, chị ấy cũng không biết đâu, giờ chị ấy chỉ có một mảng kí ức mỏng manh của quá khứ thôi! Cố nhớ chỉ để bệnh tái phát thôi
Anh im lặng rồi rời đi, không một lần nhìn cô. Leo lên chiếc xe, anh phóng đi để lại dấu hỏi to cho Ken. Cậu biết hộp nhạc đó là của ai chứ ! Là của Song nhạc , em song sinh với song lam là chị ba Ken. Ken mặc kệ, bế chị mình lên phòng, mọi người kể cả vị bác sĩ dều thấy xót cho cô,một cô gái toàn diện nhưng kém may mắn,mất ba mẹ, bị gia đình nội hất hủi, chỉ còn vỏn vẹn vài người thân thôi. Sau khi đưa thuốc xong, bác sĩ nói :
_Nếu được hảy đưa cô ấy đi đấu cho thư giản , đừng để chuyện hôm nay lặp lại nữa, nếu như thế tôi đành chịu thua
Ken cúi đầu :
_dạ được
Tiễn bác sĩ ra cổng, dì nấu cháo và bác thì khoáy sữa cho cô. Còn ken, cậu nhìn hộp nhạc và mở bên trong ra, một mảng chữ mờ N vs N love , cậu biết là Nhạc và Nam. Đóng hộp nhạc, bỏ vào tủ và đi lên phòng, mở cửa đi vào, ánh mắt Ken dịu xuống, vén vài sợi tóc cô lên, ken nắm tay cô và thầm nghĩ '' Chị ơi, sắp tới chị phải một mình vs sóng gió rồi, Song nhạc ngày nào chưa về thì chị yên ngày đó , chị phải mạnh mẽ lên, em phải quay vè nước rồi, nhưng em sẽ nhờ một người làm người bảo vệ cho chị ''. Hôn lên trán cô một cái, Ken đứng dậy và rời đi, xuống lầu và nói :
_Cháu đi một chút
Không để ai trả lời, cậu đi nhanh trong gió, cái lạnh ban đêm thật là đáng sợ .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.