Mưa Ư ?? Hay Là Nước Mắt Em Rơi ??
Chương 26: Phép Thuật Thứ 26
meo meo
07/01/2016
Trong nhà, nhỏ nhìn xung quanh và nhớ lại lúc nãy. Nhỏ cầm ly cà phê
nóng và ra sân trước ngồi, nhỏ giờ đây không biết làm sao nữa nếu mà bảo không xuất hiện có lẽ mọi chuyện ..........Nhỏ lúc này còn không hiểu
nó bị gì mà lên cơn nhưng khi anh đến thì đã hiểu.Nhắm mắt lại nhỏ hồi
tưởng lại đoạn kí ức lúc nãy. Hồi tưởng
Cô vừa bước xuống lẩu lại gần so pha thì nghe nó nói bằng giọng thách thức :
_Chị yêu dấu, chị đã phải lòng thần nam rồi nhỉ ??
Cô im lặng tay vẫn rót nước , không màn tới làm nó tức giận vì cô biết dù trả lời cũng ít gì . Nhưng cô nào biết làm vậy càng làm nó nguy hiểm hơn .Một tiếng 'choang', cô giật mình nhìn nó, nó đang cầm miếng thủy tinh , cô hơi hoảng cố trấn tĩnh mình, nhưng nhìn vào đôi mắt nó cô không thể bình tĩnh nữa, cô sợ nó bị thương cô nói :
_Nhạc à, em đừng làm vậy chị chị không có ý gì hết chỉ là
Nó nói ;
_Chưa xong đâu, chị biết không tôi sợ mọi chuyện lắm chị là mấu chốt chỉ cần chị đi mãi và không xuất hiện thì tôi sẽ hạnh phúc lắm, tại chị mà tôi như vậy tại chị, chị biết không ở nhà nội thỉnh thoảng tôi còn nghe mọi người gọi lầm là song lam vì sao vì tôi phải giả ngoan ngoãn để lấy lòng.Cảm giác đó, tôi ghét tại chị là tại chị tại sao chị lại tồn tại, tại sao ông trời sinh chị ra hả?? Tôi và chị chỉ 1 ngời sống và giờ tôi sẽ tự giết mình và chị là kẻ giết người hahah, chị thấy hay không ??
Cô tiến lại và khóc năn nỉ :
_Chị xin em đừng làm tổn thương mình, chị hứa chị sẽ biến mất trong khoảng thời gian ngắn nhất , chị hứa xin em, chị xin em , cầu xin em
Nó thấy con mồi xa bẫy , chỉ cần một chút nữa thôi , nhỏ vờ như đâm mình thì cô giành lấy và giật , hai bên tranh nhau vô tình bị nó cáo bên vai.Không biết từ đâu một cánh tay ra và giành lấy , và tát nó, nó mất thế đẩy cô té bên vai đập vô cạnh ghế , cô đau nhức nhìn nó may là nó không bị gì nhiều, nhìn lên thì ra là Nhất bảo, bảo đỡ cô và chửi nó :
_CÔ KHÔNG CÓ TIM SAO HẢ ??
Tiếng hét quá lớn làm nhỏ và lũ trẻ đi ra, còn lại thì vẫn vậy
Kết thúc hồi tưởng
Nhỏ nhắm mắt hát vu vơ, nhưng tâm tình không mấy tốt.Ngón tay nhỏ nhịp theo từng giai điệu, quả thật giờ này có lẽ là lúc nhỏ trầm tĩnh nhất thì phải ?? Cũng phải thôi, ngày thường nhỏ chỉ quay quần bên đống sách dạo gần nữa thì chơi cùng mọi người , quả là nhỏ bận rộn thật. Ngước lên bầu trời đầy sao , nhỏ mỉm cười nhìn ngôi sao sáng nhất hỏi vu vơ' Dì , chú có thể giúp song lam được không ??''. Nhỏ thầm cảm ơn ông trời lắm, vì làm cho một mảng kí ức của cô mất vì trong kí ức đó là một giấc mơ kinh hoàng.Tay cầm ly cà phê , có lẽ đã nguội rồi và gió thổi càng mạnh làm nhỏ rùng mình. Cầm tách cà phê uống hết rồi vào nhà.Nhỏ nào biết, trên lầu có 1 người con trai luôn dõi theo nhỏ, thầm nói "Anh sẽ kết thúc mọi chuyện sớm khi có đủ mọi thứ để em không gục trước khi anh chưa nói 'Anh yêu em cô gái mọt sách''Chàng trai đó là ai vậy nhỉ ?? hihi có lẽ mọi người biết rồi nhỉ ??
Cô vừa bước xuống lẩu lại gần so pha thì nghe nó nói bằng giọng thách thức :
_Chị yêu dấu, chị đã phải lòng thần nam rồi nhỉ ??
Cô im lặng tay vẫn rót nước , không màn tới làm nó tức giận vì cô biết dù trả lời cũng ít gì . Nhưng cô nào biết làm vậy càng làm nó nguy hiểm hơn .Một tiếng 'choang', cô giật mình nhìn nó, nó đang cầm miếng thủy tinh , cô hơi hoảng cố trấn tĩnh mình, nhưng nhìn vào đôi mắt nó cô không thể bình tĩnh nữa, cô sợ nó bị thương cô nói :
_Nhạc à, em đừng làm vậy chị chị không có ý gì hết chỉ là
Nó nói ;
_Chưa xong đâu, chị biết không tôi sợ mọi chuyện lắm chị là mấu chốt chỉ cần chị đi mãi và không xuất hiện thì tôi sẽ hạnh phúc lắm, tại chị mà tôi như vậy tại chị, chị biết không ở nhà nội thỉnh thoảng tôi còn nghe mọi người gọi lầm là song lam vì sao vì tôi phải giả ngoan ngoãn để lấy lòng.Cảm giác đó, tôi ghét tại chị là tại chị tại sao chị lại tồn tại, tại sao ông trời sinh chị ra hả?? Tôi và chị chỉ 1 ngời sống và giờ tôi sẽ tự giết mình và chị là kẻ giết người hahah, chị thấy hay không ??
Cô tiến lại và khóc năn nỉ :
_Chị xin em đừng làm tổn thương mình, chị hứa chị sẽ biến mất trong khoảng thời gian ngắn nhất , chị hứa xin em, chị xin em , cầu xin em
Nó thấy con mồi xa bẫy , chỉ cần một chút nữa thôi , nhỏ vờ như đâm mình thì cô giành lấy và giật , hai bên tranh nhau vô tình bị nó cáo bên vai.Không biết từ đâu một cánh tay ra và giành lấy , và tát nó, nó mất thế đẩy cô té bên vai đập vô cạnh ghế , cô đau nhức nhìn nó may là nó không bị gì nhiều, nhìn lên thì ra là Nhất bảo, bảo đỡ cô và chửi nó :
_CÔ KHÔNG CÓ TIM SAO HẢ ??
Tiếng hét quá lớn làm nhỏ và lũ trẻ đi ra, còn lại thì vẫn vậy
Kết thúc hồi tưởng
Nhỏ nhắm mắt hát vu vơ, nhưng tâm tình không mấy tốt.Ngón tay nhỏ nhịp theo từng giai điệu, quả thật giờ này có lẽ là lúc nhỏ trầm tĩnh nhất thì phải ?? Cũng phải thôi, ngày thường nhỏ chỉ quay quần bên đống sách dạo gần nữa thì chơi cùng mọi người , quả là nhỏ bận rộn thật. Ngước lên bầu trời đầy sao , nhỏ mỉm cười nhìn ngôi sao sáng nhất hỏi vu vơ' Dì , chú có thể giúp song lam được không ??''. Nhỏ thầm cảm ơn ông trời lắm, vì làm cho một mảng kí ức của cô mất vì trong kí ức đó là một giấc mơ kinh hoàng.Tay cầm ly cà phê , có lẽ đã nguội rồi và gió thổi càng mạnh làm nhỏ rùng mình. Cầm tách cà phê uống hết rồi vào nhà.Nhỏ nào biết, trên lầu có 1 người con trai luôn dõi theo nhỏ, thầm nói "Anh sẽ kết thúc mọi chuyện sớm khi có đủ mọi thứ để em không gục trước khi anh chưa nói 'Anh yêu em cô gái mọt sách''Chàng trai đó là ai vậy nhỉ ?? hihi có lẽ mọi người biết rồi nhỉ ??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.