Mưa Ư ?? Hay Là Nước Mắt Em Rơi ??
Chương 37: Phép Thuật Thứ 37
meo meo
19/02/2016
Sau khi tiễn cô , Ken thở dài rồi rời sân bay , Ken hi vọng chị mình sẽ
mau chóng trở về để đoàn tụ. Đeo kính rồi rồi lái xe thắng tới bệnh viện , hôm nay có lẽ là một ngày đáng nhớ đây, không , phải là ngày đáng
buồn và cũng là một khởi đầu không biết là hạnh phúc hay sóng gió đây.
Tới bệnh viện , Ken tới bện viện rồi vội vả hỏi :_Chị làm sao rồi anh ?
Mọi người nhìn lắc đầu , bác sĩ từ bên ngoài vào nhìn kun vs cậu rồi lại chổ anh nói :
_Bệnh nhân do cú sốc nên ảnh hưởng tới tâm lý nên tạm thời mất giọng và sức khỏe cũng khá ổn định, đừng làm bệnh nhân sốc!
Anh nhìn vẻ không tin nắm cô áo bác sĩ hỏi :
_Bệnh gì kì hoặc thế ? tại sao mất giọng ? trả lời
Kun , ken , vs cậu thấy không ổn bèn kêu anh buông ra , Kun nói :
_Này , bác sĩ nói sao nghe vậy đi , cậu đâu phải bác sĩ, buông ra mau
Anh đành buông ra và ngồi cạnh 'Lam' , nâng bàn tay nó lên và hỏi :
_Vậy khi nào cô ấy tình và nói chuyện được ?
Bác sĩ e dè nói :
_Tùy vào người nhà và bệnh nhân , tôi lui ra trước
Mọi người gật đầu như cảm ơn , Ken nhìn người chị ba của mình mà tưởng ngờ ngợ chị hai , hai người giống nhau thật nhưng bên trong không giống nhau , Ken hi vọng , hi vọng nhiều , rất nhiều rằng , chị hai sẽ khỏi bệnh rồi 3 anh em lại đoàn tụ đi thăm ba mẹ. Mọi người ở lại đến khi mệt lử rồi mới về . Còn lại anh , anh nắm tay ' Lam' mà nói :
_Khi nào em mới tỉnh lại ? Nói cho tôi biết được không ? để tôi còn đền bù cho em nữa , xin em
Thật ra , nó đã tình từ lâu , nghe anh nói dậy mà sót lòng , liệu khi biết người mà anh yêu đang phải bị dày dò vì căn bệnh bên kia , còn nơi đây là con người giả dối mà anh mường tưởng người mình yêu thì sao nhỉ ? Chắc anh hận nó lắm , nhưng nó biết làm sao đây , thà anh hận nó chứ nó không còn cách nào chuột lỗi. Nó đánh giả vờ động đậy ngón tay , thôi thì nó ban tí phép màu để anh vui đi . Anh cảm nhận được thì ngước lên , thấy đôi mắt nó từ từ mở lên , anh hốt hoảng gọi bác sĩ , bác sĩ nói bệnh nhân hồi phục khá tốt , cứ như vậy sẽ sớm xuất viện. Anh vui mừng không nói lên lời , anh nở nụ cười tỏa nắng làm nó không dám nhìn , vì đơn giả nụ cười đó không dành cho nó . Nó mở mắt , tính nói gì nhưng chợt nhớ liền chỉ ly nước , anh nhìn hiểu rồi đưa cho nó .Nhận lấy nó uống ngay và sặc , nó ho sặc sụa , anh hấp tấp vuốt lưng cho nó , nó gật đầu như ổn rồi thôi. Nó nhìn anh một lúc lâu , anh thật tuyệt như người mà nó hằng mơ ước nhưng tiếc thay món quà này không phải của nó , cười chua chát.Anh chạm mặt nó , nhưng nó chợt lùi lại , làm anh hụt hẫng , anh tưởng 'lam' đang giận anh lúc trước , đau lòng hỏi :
_Ngay cả chạm em cũng không cho tôi được sao ? tôi biết tôi sai nhưng tôi sẽ sửa xin em .
Nó gật đầu rồi nắm tay anh , thôi thì nó diễn trọn bộ phim này đi , chỉ cần anh vui là được , đến cuối phim dù anh hận anh ghét nó cũng cam lòng .Anh hỏi nó :
_Em mệt chưa ?
Nó lắc đầu , cố nói gì đó , anh lại không hiểu liền lấy từ trong túi ra cuốn sổ cùng cây bút đưa nó . Nó gật đầu rồi ghi ghi , xong rồi đưa anh xem, anh đọc ' em muốn xuất viện ''. Anh nhìn nó , nói :
_Em còn yếu không được đâu !
Nó nhíu mày , nó lại ghi ' Nơi này không thoải mái , muốn về nhà tình thương'. Nó không biết tại sao mình lại ghi nhà tình thương mà không phải nhà mình nhỉ ? Có lẽ lâu rồi nó chưa đến đấy . Anh do dự rồi gật đầu ,
_ em đợi tôi làm giấy xuất viện , đồ để tôi soạn .
Nó gật đầu rồi chờ anh khuất bóng đi , nó thở dài . Trầm ngâm , nó chợt nhớ về những chuyện mình làm với cô và ôc với mình , càng nghĩ nó càng hối hận . Từ ngày định mệnh ba mẹ mất thì ngày đó là ngày mà thay đổi tất cả , nó đã nói dối mọi người và để chị mình thành người phản diện. Nó ngây ngốc ngồi đấy , suốt thời gian ở nhà kia thì nó như bị tẩy não đi , nó chưa bao giờ một lần đi thăm bố mẹ kể cả đứa em trai. Suốt ngày nó chỉ đi chơi và đau đòi và xem như hai người thân một chị một em của mình tựa như không khívà không có mặt trên đời này. Nếu không nhờ nó đi tới bệnh viện liệu nó có hối hận không ? có lẽ nó đã nói không , nếu nó không biết chị mình mắc bệnh nó có quay đầu không ? có lẽ là không . Nó lấy cái gương trong tủ và soi mặt , nó vuốt mặt mình , mặc mộc nó đây sao ? Nó như bất ngờ vì trước giờ nó chỉ trang điểm để làm nổi bật lên , nó vuốt mặt mình rồi chợt khóc . Nó đánh mất mình rồi , nó ngồi mở tủ lấy đồ ra , đồ của chị nó , không cầu kì chỉ có vài bộ đơn giản . Nó vào phòng thay đồ rồi nhìn mình trong gương , nó xã tóc ra , không trang điểm , không thoa kem , nó từ giờ sẽ đổi thay. Ngồi trên nệm đợi anh , nghe tiếng mở cửa nó ngỡ là anh thì tình đứng dậy ai ngờ là em trai nó , Ken thoáng ngỡ ngàng chị ba nó đây sao ? Chị ấy thay đổi rồi nhỉ ? Ken ôm nó mà nói :
_Chào mừng chị quay lại !
Nó gật đầu , vuốt đầu Ken . Nó chợt dừng , tự hỏi :
_Có phỉ chị quá vô tâm không Ken , chị đã quên em , chị không biết đây là thứ mấy xoa đầu em nhỉ ?
Ken nắm tay nó nói :
_Lần đầu tiên, thôi nào , em vào thông báo chị ấy đi rồi!
Nó gật đầu rồi chỉ vào chiếc túi xách kêu Ken đưa nó , nó mở ra lục lục rồi thấy chiếc lắc bạc , nhìn Ken cười , cầm tay Ken nó đeo vao nói :
_Món quà đầu tiên em trai !
Hai người tâm sự bỗng nghe tiếng bước chân và mở cửa , nó và Ken giật mình , nghe hết rồi ư ? Nó lo lắng nắm chặt gas giường , mồ hôi đã xuất hiện , Ken nhìn nó mà lòng cũng lo lắng , vở kịch này mở dựng chưa đi được bao nhiêu mà đã sụp đổ rồi sao ? Các bạn biết ai không ? chứ meo meo thì biết đấy nha ! dừng đây cho hấp dẫn và kịch tính nào !
Tết đến rồi meo meo chúc ai là độc giả của meo meo sẽ có năm mới an lành và hạnh phúc nhé ! Bạn nào có ở xa gia đình thì tranh thủ về về nha , mỗi năm Tết chỉ có một lần thôi . Không gì quý hơn tình thân nên hãy tận hưởng giây phút bên gia đình nhá ! *cúi đầu* Cũng sắp tới lễ tình yêu rồi , chúc các bạn có *gà bông* hạnh phúc nhá , ai chưa có thì đừng buồn nhá ! hi hì , độc giả cũng ế này ! viết truyện mãi rồi mê soái ca vs mỹ nhân nên ế luôn ! Qua truyện này , Tác giả tính viết thể loại xuyên không , và truyện Mọt sách ! liệu em biết yêu không ! Tác giả sẽ cố gắng hoàn thành truyện này để viết hai truyện mới, các bạn nhớ ủng hộ tác giả nha! Nghĩ tết chớ quên tác gải nhá ! đừng bỏ truyện , tác giả buồn *rơi lệ* , hi hi hi hi hi , thôi tâm sự đến đây thôi , tác giả phải mò truyện mới cho xong chap kế !
Mọi người nhìn lắc đầu , bác sĩ từ bên ngoài vào nhìn kun vs cậu rồi lại chổ anh nói :
_Bệnh nhân do cú sốc nên ảnh hưởng tới tâm lý nên tạm thời mất giọng và sức khỏe cũng khá ổn định, đừng làm bệnh nhân sốc!
Anh nhìn vẻ không tin nắm cô áo bác sĩ hỏi :
_Bệnh gì kì hoặc thế ? tại sao mất giọng ? trả lời
Kun , ken , vs cậu thấy không ổn bèn kêu anh buông ra , Kun nói :
_Này , bác sĩ nói sao nghe vậy đi , cậu đâu phải bác sĩ, buông ra mau
Anh đành buông ra và ngồi cạnh 'Lam' , nâng bàn tay nó lên và hỏi :
_Vậy khi nào cô ấy tình và nói chuyện được ?
Bác sĩ e dè nói :
_Tùy vào người nhà và bệnh nhân , tôi lui ra trước
Mọi người gật đầu như cảm ơn , Ken nhìn người chị ba của mình mà tưởng ngờ ngợ chị hai , hai người giống nhau thật nhưng bên trong không giống nhau , Ken hi vọng , hi vọng nhiều , rất nhiều rằng , chị hai sẽ khỏi bệnh rồi 3 anh em lại đoàn tụ đi thăm ba mẹ. Mọi người ở lại đến khi mệt lử rồi mới về . Còn lại anh , anh nắm tay ' Lam' mà nói :
_Khi nào em mới tỉnh lại ? Nói cho tôi biết được không ? để tôi còn đền bù cho em nữa , xin em
Thật ra , nó đã tình từ lâu , nghe anh nói dậy mà sót lòng , liệu khi biết người mà anh yêu đang phải bị dày dò vì căn bệnh bên kia , còn nơi đây là con người giả dối mà anh mường tưởng người mình yêu thì sao nhỉ ? Chắc anh hận nó lắm , nhưng nó biết làm sao đây , thà anh hận nó chứ nó không còn cách nào chuột lỗi. Nó đánh giả vờ động đậy ngón tay , thôi thì nó ban tí phép màu để anh vui đi . Anh cảm nhận được thì ngước lên , thấy đôi mắt nó từ từ mở lên , anh hốt hoảng gọi bác sĩ , bác sĩ nói bệnh nhân hồi phục khá tốt , cứ như vậy sẽ sớm xuất viện. Anh vui mừng không nói lên lời , anh nở nụ cười tỏa nắng làm nó không dám nhìn , vì đơn giả nụ cười đó không dành cho nó . Nó mở mắt , tính nói gì nhưng chợt nhớ liền chỉ ly nước , anh nhìn hiểu rồi đưa cho nó .Nhận lấy nó uống ngay và sặc , nó ho sặc sụa , anh hấp tấp vuốt lưng cho nó , nó gật đầu như ổn rồi thôi. Nó nhìn anh một lúc lâu , anh thật tuyệt như người mà nó hằng mơ ước nhưng tiếc thay món quà này không phải của nó , cười chua chát.Anh chạm mặt nó , nhưng nó chợt lùi lại , làm anh hụt hẫng , anh tưởng 'lam' đang giận anh lúc trước , đau lòng hỏi :
_Ngay cả chạm em cũng không cho tôi được sao ? tôi biết tôi sai nhưng tôi sẽ sửa xin em .
Nó gật đầu rồi nắm tay anh , thôi thì nó diễn trọn bộ phim này đi , chỉ cần anh vui là được , đến cuối phim dù anh hận anh ghét nó cũng cam lòng .Anh hỏi nó :
_Em mệt chưa ?
Nó lắc đầu , cố nói gì đó , anh lại không hiểu liền lấy từ trong túi ra cuốn sổ cùng cây bút đưa nó . Nó gật đầu rồi ghi ghi , xong rồi đưa anh xem, anh đọc ' em muốn xuất viện ''. Anh nhìn nó , nói :
_Em còn yếu không được đâu !
Nó nhíu mày , nó lại ghi ' Nơi này không thoải mái , muốn về nhà tình thương'. Nó không biết tại sao mình lại ghi nhà tình thương mà không phải nhà mình nhỉ ? Có lẽ lâu rồi nó chưa đến đấy . Anh do dự rồi gật đầu ,
_ em đợi tôi làm giấy xuất viện , đồ để tôi soạn .
Nó gật đầu rồi chờ anh khuất bóng đi , nó thở dài . Trầm ngâm , nó chợt nhớ về những chuyện mình làm với cô và ôc với mình , càng nghĩ nó càng hối hận . Từ ngày định mệnh ba mẹ mất thì ngày đó là ngày mà thay đổi tất cả , nó đã nói dối mọi người và để chị mình thành người phản diện. Nó ngây ngốc ngồi đấy , suốt thời gian ở nhà kia thì nó như bị tẩy não đi , nó chưa bao giờ một lần đi thăm bố mẹ kể cả đứa em trai. Suốt ngày nó chỉ đi chơi và đau đòi và xem như hai người thân một chị một em của mình tựa như không khívà không có mặt trên đời này. Nếu không nhờ nó đi tới bệnh viện liệu nó có hối hận không ? có lẽ nó đã nói không , nếu nó không biết chị mình mắc bệnh nó có quay đầu không ? có lẽ là không . Nó lấy cái gương trong tủ và soi mặt , nó vuốt mặt mình , mặc mộc nó đây sao ? Nó như bất ngờ vì trước giờ nó chỉ trang điểm để làm nổi bật lên , nó vuốt mặt mình rồi chợt khóc . Nó đánh mất mình rồi , nó ngồi mở tủ lấy đồ ra , đồ của chị nó , không cầu kì chỉ có vài bộ đơn giản . Nó vào phòng thay đồ rồi nhìn mình trong gương , nó xã tóc ra , không trang điểm , không thoa kem , nó từ giờ sẽ đổi thay. Ngồi trên nệm đợi anh , nghe tiếng mở cửa nó ngỡ là anh thì tình đứng dậy ai ngờ là em trai nó , Ken thoáng ngỡ ngàng chị ba nó đây sao ? Chị ấy thay đổi rồi nhỉ ? Ken ôm nó mà nói :
_Chào mừng chị quay lại !
Nó gật đầu , vuốt đầu Ken . Nó chợt dừng , tự hỏi :
_Có phỉ chị quá vô tâm không Ken , chị đã quên em , chị không biết đây là thứ mấy xoa đầu em nhỉ ?
Ken nắm tay nó nói :
_Lần đầu tiên, thôi nào , em vào thông báo chị ấy đi rồi!
Nó gật đầu rồi chỉ vào chiếc túi xách kêu Ken đưa nó , nó mở ra lục lục rồi thấy chiếc lắc bạc , nhìn Ken cười , cầm tay Ken nó đeo vao nói :
_Món quà đầu tiên em trai !
Hai người tâm sự bỗng nghe tiếng bước chân và mở cửa , nó và Ken giật mình , nghe hết rồi ư ? Nó lo lắng nắm chặt gas giường , mồ hôi đã xuất hiện , Ken nhìn nó mà lòng cũng lo lắng , vở kịch này mở dựng chưa đi được bao nhiêu mà đã sụp đổ rồi sao ? Các bạn biết ai không ? chứ meo meo thì biết đấy nha ! dừng đây cho hấp dẫn và kịch tính nào !
Tết đến rồi meo meo chúc ai là độc giả của meo meo sẽ có năm mới an lành và hạnh phúc nhé ! Bạn nào có ở xa gia đình thì tranh thủ về về nha , mỗi năm Tết chỉ có một lần thôi . Không gì quý hơn tình thân nên hãy tận hưởng giây phút bên gia đình nhá ! *cúi đầu* Cũng sắp tới lễ tình yêu rồi , chúc các bạn có *gà bông* hạnh phúc nhá , ai chưa có thì đừng buồn nhá ! hi hì , độc giả cũng ế này ! viết truyện mãi rồi mê soái ca vs mỹ nhân nên ế luôn ! Qua truyện này , Tác giả tính viết thể loại xuyên không , và truyện Mọt sách ! liệu em biết yêu không ! Tác giả sẽ cố gắng hoàn thành truyện này để viết hai truyện mới, các bạn nhớ ủng hộ tác giả nha! Nghĩ tết chớ quên tác gải nhá ! đừng bỏ truyện , tác giả buồn *rơi lệ* , hi hi hi hi hi , thôi tâm sự đến đây thôi , tác giả phải mò truyện mới cho xong chap kế !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.