Chương 55: Chương 55
Cô Quân
15/12/2016
Cho dù Dịch Thiên có vận dụng đủ mối quan hệ của hắn như thế nào, tin tức về Mục Nhiên vẫn là con số không tròn trĩnh. Dịch Hải Chiêu dù sao cũng là người đứng đầu Dịch gia, nếu ông đã chủ đích muốn giấu một người thì kể cả Dịch Thiên căn bản cũng không có biện pháp tìm được.
Hắn lo lắng cho thân thể Mục Nhiên thức trắng cả ngày lẫn đêm, cũng không chăm sóc tốt vết thương, toàn thân cao thấp không có chỗ nào tốt lên được. Nhiều lần miệng vết thương nhiễm trùng sốt cao, cả ngồi cũng không vững nhưng hắn vẫn chống đỡ chờ tin tức từ Tô Văn Dương.
Cứ như vậy qua vài ngày, Từ Nhiễm thật sự không nhìn được nữa, rốt cuộc đến bệnh viện tìm Dịch Thiên.
Những lời Dịch Thiên đã từng hứa trước đây với Từ Nhiễm, chưa có một lời nào hắn thực hiện được. Không dưới một lần hắn tái để Mục Nhiên gặp chuyện không may, kì thật chính hắn cũng không biết nên đối mặt với cô như thế nào.
Dịch Thiên để Tô Văn Dương ra ngoài, chỉ để mình và Từ Nhiễm trong phòng bệnh. Hắn đã chuẩn bị kĩ tinh thần nghe Từ Nhiễm mắng chửi, nào ngờ câu đầu tiên cô ấy mở miệng đã khiến hắn mất đi bình tĩnh, “Đừng tìm nữa, là Mục Nhiên tự nguyện rời đi.”
“Cô có ý gì?” Dịch Thiên cau mày trầm giọng hỏi. Mục Nhiên không thấy, so với hắn Từ Nhiễm phải càng là người sốt ruột hơn mới đúng, có điều thái độ hiện tại của cô thật sự ngoài tầm dự đoán của hắn.
Từ Nhiễm không đáp lời, lấy từ túi ra một phong thư.
Dịch Thiên nhìn cô một cái, nhận lấy thư xé mở. Vừa nhìn hắn nhận ra ngay bút tích của Mục Nhiên, tay không tự giác run lên một cái.
Thư cũng không dài, bên trong là lời Mục Nhiên cảm ơn Từ Nhiễm đã chiếu cố và quan tâm cậu, sau đó đơn giản nói cậu đã đồng ý đề nghị của cha Dịch Thiên, rời khỏi nơi này đến địa phương khác dưỡng bệnh, không quấy rầy cuộc sống của Dịch Thiên, cũng hi vọng cô không cần phải lo lắng. Cuối thư cậu kính nhờ Từ Nhiễm tạm thời giúp cậu chăm lo cho mộ phần của người mẹ câm, về sau có cơ hội chắc chắn sẽ quay trở lại gặp bà ấy.
Những thứ khác về Dịch Thiên, một chữ cũng không hề có.
“Bức thư này là thư kí của cha anh giao lại cho tôi…” Mới đầu biết tin Từ Nhiễm vừa tức vừa vội, sau nhận được thư này, lại nghe thư kí Giang nói một ít tình huống của Mục Nhiên mới thoáng yên tâm.
Lựa chọn của Mục Nhiên, kì thật cô có thể hiểu được.
Cậu yêu một người, yêu đến mệt mỏi, thậm chí bởi vì quá yêu, ngược lại càng không dám yêu. Cái chết của người mẹ câm là tử huyệt của cả đời Mục Nhiên, cậu thật sự sợ, không dám dây dưa nữa mà một mực muốn rời đi.
Từ Nhiễm đau lòng cậu, cười lạnh nhìn Dịch Thiên sốt ruột, cho nên không vội cho hắn biết về bức thư. Hiện tại thấy hắn thành cái dạng này, cô cũng không ngại thêm chút tác động. Nếu cần chấm dứt thì nên chấm dứt đi, tốt nhất là sớm một chút.
Dịch Thiên xem thư xong, một câu cũng chưa nói. Một lúc lâu sau hắn đưa thư trả lại cho Từ Nhiễm, nắm chặt nắm tay hết sức bình tĩnh nói, “Có thể là cậu ấy…”
Từ Nhiễm biết hắn muốn nói cái gì, không kiên nhẫn đánh gãy lời, “Cậu ấy đã nói anh đưa cậu ấy bao bố đúng không?”
Dịch Thiên nhất thời lặng người.
Từ Nhiễm biết mình đoán không sai, khóe miệng lộ ra cười khổ, “Anh thật sự đến bây giờ vẫn không hiểu Mục Nhiên. Chiếc bao đó là sinh mệnh của cậu ấy, nếu rời khỏi, nhất định cậu ấy phải mang theo cùng.”
Đúng rồi, nào có thể trùng hợp như thế.
Một ngày trước cậu nói muốn lấy chiếc bao, một ngày sau liền biến mất không thấy tăm tích.
Ngày hôm đấy rõ ràng hắn ở bên cậu, nhưng cậu nửa lời cũng không lộ ra. Cậu nói chuyện với hắn, ăn cơm cùng hắn, cười đáp ứng sẽ chờ hắn trở lại.
Nguyên lai từ giây phút đó, cậu cũng đã chuẩn bị kĩ càng để rời đi.
Từ lồng ngực truyền đến cảm giác đau đến lợi hại, cảm tưởng như trái tim nơi ngực trái bị ai đó dùng dao khoét ra, chỉ hít thở không thôi cũng đau nhức mơ hồ, đau đến mức hắn không thể nói lên lời phản bác.
Dịch Thiên nhắm mắt lại, một lúc lâu mới khàn khàn khẽ nói, “Cậu ấy không tin tôi thương cậu ấy.”
Từ Nhiễm đứng dậy, trước khi đi còn giống như hắn chưa đủ đau, lãnh thanh nói, “Cậu ấy chưa bao giờ tin.”
Dịch Thiên không nói lời nào, sắc mặt nháy mắt run rẩy tái nhợt.
Hắn không mỗi ngày nhỏ nhẹ ôn nhu bên tai cậu mà nói “Anh yêu em.”
Lời này nói có ích gì? Nói ra có thể khiến thời gian quay lại trước khi Mục Nhiên bị thương, để hết thảy bắt đầu một lần nữa? Phản bội, hứa hẹn, toàn bộ đều chỉ là một giấc mộng.
Hắn ích kỉ bá đạo tính tình thối nát, nhưng hắn nguyện ý sửa. Hắn không biết yêu một người phải làm như thế nào, còn hắn, dù có bận rộn đến đâu hắn vẫn luôn dành thời gian ở cùng cậu, đặt cậu ở trong lòng, thật tâm đối tốt với cậu. Thời điểm Mục Nhiên mới tỉnh lại, mọi việc từ ăn cơm tắm rửa thay thuốc đều là hắn tự thân vận động, thậm chí còn chuyển luôn phòng bệnh, ban đêm mỗi khi cậu hơi xoay người hay ho khan hắn đều sẽ tỉnh lại, sợ cậu có nửa điểm khó chịu.
Nhưng tất cả những điều đó đều không thể khiến Mục Nhiên tin tưởng hắn.
Cậu có thể dạy hắn, hắn sẽ chậm rãi học, hắn sẽ không bao giờ để cậu phải chịu thêm một thương tổn nào nữa…
Nhưng chính là… Mục Nhiên lại không muốn hắn.
Cậu rời đi, không cần biết cuộc sống sau này hắn có trở thành gã điên hay không…
Là cậu không cần hắn…
Dịch Thiên ở viện nhưng vẫn công tác như cũ, cùng chưa từng dừng tìm kiếm Mục Nhiên. Hắn sẽ nghe bác sĩ uống thuốc, nhưng không hề ăn cơm, cơ hồ cũng chưa bao giờ nghỉ ngơi dưỡng sức. Mẹ Dịch Thiên gấp đến độ mỗi ngày đều đến bệnh viện trông hắn, đám bằng hữu cũng mỗi người thay nhau khuyên.
Bản thân Dịch Thiên cũng không biết bọn họ sốt ruột cái gì.
Hắn không có ý định thương tổn mình, chỉ là hắn không có khẩu vị, cũng không cảm thấy mệt nên không muốn ngủ, không hơn.
Hắn tìm đến thư kí Giang.
Hắn biết y không nói cho hắn biết Mục Nhiên đang ở đâu, mà hắn cũng không tính toán hỏi câu này. Hắn chỉ muốn biết liệu… Mục Nhiên có để lại cái gì cho… hắn hay không? Sau khi nghe thư kí Giang nói không có, hắn tuy rằng trong lòng thất vọng nhưng cũng không nói gì thêm.
Miệng vết thương của Dịch Thiên một thời gian dài vẫn chưa khá lên, mẹ hắn lo lắng vài ngày cũng chưa ngủ, Dịch Hải Chiêu rốt cục tự mình đến bệnh viện.
Dịch Hải Chiêu tới, lúc ấy Dịch Thiên đang cường ép mình uống một bát cháo.
Có điều vừa uống xong, không lâu sâu hắn nôn ra toàn bộ. Mọi người chung quanh thay đổi sắc mặt, Dịch Thiên lại bình tĩnh thờ ơ gọi người vào dọn dẹp.
Dịch Thiên thấy Dịch Hải Chiêu, thản nhiên gọi một tiếng “Cha”, một câu dư thừa cũng không nói.
Dịch Hải Chiêu phất tay, những người khác lui ra ngoài, “Con muốn hành hạ mình ta không ngăn cản. Dịch gia có con không thừa một người, mà bớt ngươi lại càng không thiếu một người.”
Câu này nói ra cơ hồ chính là lời từ huyết thống, Dịch Hải Chiêu nếu thật sự không muốn đứa con trai này, chỉ cần theo hắn là được.
Dịch Hải Chiêu thấy Dịch Thiên không phản ứng cũng không tức giận. Ông trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhàn nhạt nói, “Có điều cái cậu Mục Nhiên kia còn có thể sống sót hay không, ta không dám cam đoan…”
Áp suất nháy mắt tăng lên, gân xanh trên trán Dịch Thiên hằn đậm, hắn đỡ thành giường ngồi thẳng dậy, cắn răng nói, “Cha muốn làm gì?”
Dịch Hải Chiêu cũng không vội trả lời, nhìn con trai một giây trước còn thờ ơ hiện tại kích động đến mất lí trí, trong lòng tính toán kế hoạch. Mắt thấy Dịch Thiên ngày càng khó nhẫn nại, rốt cuộc mới nói, “Ta cho con một cơ hội cuối cùng.”
“Một năm sau, nếu con vẫn kiên trì với lựa chọn ngày hôm nay, khi đó ta sẽ cho con biết cậu ta ở đâu.” Con trai xúc động như vậy là vì thứ nhất Mục Nhiên đã cứu hắn, thứ hai tình cảm của hắn với Mục Nhiên đang bị vây đặc không lối thoát ra.
Hiện tại ông cường ngạnh sẽ chỉ ngược lại làm hắn cứng đầu hơn, cho nên biện pháp tốt nhất là kéo dài thời gian.
Dịch Hải Chiêu hiểu đứa con trai này, hắn không phải là kẻ chung tình, một năm nữa, mặc kệ là tình cảm gì khẳng định sẽ không còn nhớ tới. Hoặc thậm chí không cần chờ tới một năm, chỉ cần đợi đến khi cảm giác này của hắn với Mục Nhiên lắng xuống rồi đưa vài người khác tới bên cạnh, thời gian trôi đi, sao phải sợ hắn không gặp được người mình thích hơn?
Dịch Thiên như thế nào lại không hiểu cha mình đang nghĩ gì. Có điều uy hiếp lần này hắn thực không dám lấy Mục Nhiên ra đánh cuộc. Hắn biết hắn không có lựa chọn, nhưng vẫn lắc đầu trầm giọng nói, “Một năm quá dài.”
“Ta không phải đang ra điều kiện với con.” Dịch Hải Chiêu đứng lên, từ trên cao nhìn xuống đánh giá hắn, thản nhiên nói, “Chỉ cần con toàn tâm toàn ý sống tốt, việc gì mình nên làm thì làm, Mục Nhiên tự nhiên cũng sẽ hảo. Còn nếu con cứng rắn muốn nháo với ta…” Không cần nói hết nhưng Dịch Hải Chiêu thừa biết Dịch Thiên hiểu ý ông.
Dịch Thiên nhắm mắt lại.
Đợi đến khi mở ra, biểu tình trên mặt lạnh tới cực điểm, trong ánh mắt một tia cảm xúc cũng đều không có.
“Được.”
“Vậy thì một năm.”
Hắn lo lắng cho thân thể Mục Nhiên thức trắng cả ngày lẫn đêm, cũng không chăm sóc tốt vết thương, toàn thân cao thấp không có chỗ nào tốt lên được. Nhiều lần miệng vết thương nhiễm trùng sốt cao, cả ngồi cũng không vững nhưng hắn vẫn chống đỡ chờ tin tức từ Tô Văn Dương.
Cứ như vậy qua vài ngày, Từ Nhiễm thật sự không nhìn được nữa, rốt cuộc đến bệnh viện tìm Dịch Thiên.
Những lời Dịch Thiên đã từng hứa trước đây với Từ Nhiễm, chưa có một lời nào hắn thực hiện được. Không dưới một lần hắn tái để Mục Nhiên gặp chuyện không may, kì thật chính hắn cũng không biết nên đối mặt với cô như thế nào.
Dịch Thiên để Tô Văn Dương ra ngoài, chỉ để mình và Từ Nhiễm trong phòng bệnh. Hắn đã chuẩn bị kĩ tinh thần nghe Từ Nhiễm mắng chửi, nào ngờ câu đầu tiên cô ấy mở miệng đã khiến hắn mất đi bình tĩnh, “Đừng tìm nữa, là Mục Nhiên tự nguyện rời đi.”
“Cô có ý gì?” Dịch Thiên cau mày trầm giọng hỏi. Mục Nhiên không thấy, so với hắn Từ Nhiễm phải càng là người sốt ruột hơn mới đúng, có điều thái độ hiện tại của cô thật sự ngoài tầm dự đoán của hắn.
Từ Nhiễm không đáp lời, lấy từ túi ra một phong thư.
Dịch Thiên nhìn cô một cái, nhận lấy thư xé mở. Vừa nhìn hắn nhận ra ngay bút tích của Mục Nhiên, tay không tự giác run lên một cái.
Thư cũng không dài, bên trong là lời Mục Nhiên cảm ơn Từ Nhiễm đã chiếu cố và quan tâm cậu, sau đó đơn giản nói cậu đã đồng ý đề nghị của cha Dịch Thiên, rời khỏi nơi này đến địa phương khác dưỡng bệnh, không quấy rầy cuộc sống của Dịch Thiên, cũng hi vọng cô không cần phải lo lắng. Cuối thư cậu kính nhờ Từ Nhiễm tạm thời giúp cậu chăm lo cho mộ phần của người mẹ câm, về sau có cơ hội chắc chắn sẽ quay trở lại gặp bà ấy.
Những thứ khác về Dịch Thiên, một chữ cũng không hề có.
“Bức thư này là thư kí của cha anh giao lại cho tôi…” Mới đầu biết tin Từ Nhiễm vừa tức vừa vội, sau nhận được thư này, lại nghe thư kí Giang nói một ít tình huống của Mục Nhiên mới thoáng yên tâm.
Lựa chọn của Mục Nhiên, kì thật cô có thể hiểu được.
Cậu yêu một người, yêu đến mệt mỏi, thậm chí bởi vì quá yêu, ngược lại càng không dám yêu. Cái chết của người mẹ câm là tử huyệt của cả đời Mục Nhiên, cậu thật sự sợ, không dám dây dưa nữa mà một mực muốn rời đi.
Từ Nhiễm đau lòng cậu, cười lạnh nhìn Dịch Thiên sốt ruột, cho nên không vội cho hắn biết về bức thư. Hiện tại thấy hắn thành cái dạng này, cô cũng không ngại thêm chút tác động. Nếu cần chấm dứt thì nên chấm dứt đi, tốt nhất là sớm một chút.
Dịch Thiên xem thư xong, một câu cũng chưa nói. Một lúc lâu sau hắn đưa thư trả lại cho Từ Nhiễm, nắm chặt nắm tay hết sức bình tĩnh nói, “Có thể là cậu ấy…”
Từ Nhiễm biết hắn muốn nói cái gì, không kiên nhẫn đánh gãy lời, “Cậu ấy đã nói anh đưa cậu ấy bao bố đúng không?”
Dịch Thiên nhất thời lặng người.
Từ Nhiễm biết mình đoán không sai, khóe miệng lộ ra cười khổ, “Anh thật sự đến bây giờ vẫn không hiểu Mục Nhiên. Chiếc bao đó là sinh mệnh của cậu ấy, nếu rời khỏi, nhất định cậu ấy phải mang theo cùng.”
Đúng rồi, nào có thể trùng hợp như thế.
Một ngày trước cậu nói muốn lấy chiếc bao, một ngày sau liền biến mất không thấy tăm tích.
Ngày hôm đấy rõ ràng hắn ở bên cậu, nhưng cậu nửa lời cũng không lộ ra. Cậu nói chuyện với hắn, ăn cơm cùng hắn, cười đáp ứng sẽ chờ hắn trở lại.
Nguyên lai từ giây phút đó, cậu cũng đã chuẩn bị kĩ càng để rời đi.
Từ lồng ngực truyền đến cảm giác đau đến lợi hại, cảm tưởng như trái tim nơi ngực trái bị ai đó dùng dao khoét ra, chỉ hít thở không thôi cũng đau nhức mơ hồ, đau đến mức hắn không thể nói lên lời phản bác.
Dịch Thiên nhắm mắt lại, một lúc lâu mới khàn khàn khẽ nói, “Cậu ấy không tin tôi thương cậu ấy.”
Từ Nhiễm đứng dậy, trước khi đi còn giống như hắn chưa đủ đau, lãnh thanh nói, “Cậu ấy chưa bao giờ tin.”
Dịch Thiên không nói lời nào, sắc mặt nháy mắt run rẩy tái nhợt.
Hắn không mỗi ngày nhỏ nhẹ ôn nhu bên tai cậu mà nói “Anh yêu em.”
Lời này nói có ích gì? Nói ra có thể khiến thời gian quay lại trước khi Mục Nhiên bị thương, để hết thảy bắt đầu một lần nữa? Phản bội, hứa hẹn, toàn bộ đều chỉ là một giấc mộng.
Hắn ích kỉ bá đạo tính tình thối nát, nhưng hắn nguyện ý sửa. Hắn không biết yêu một người phải làm như thế nào, còn hắn, dù có bận rộn đến đâu hắn vẫn luôn dành thời gian ở cùng cậu, đặt cậu ở trong lòng, thật tâm đối tốt với cậu. Thời điểm Mục Nhiên mới tỉnh lại, mọi việc từ ăn cơm tắm rửa thay thuốc đều là hắn tự thân vận động, thậm chí còn chuyển luôn phòng bệnh, ban đêm mỗi khi cậu hơi xoay người hay ho khan hắn đều sẽ tỉnh lại, sợ cậu có nửa điểm khó chịu.
Nhưng tất cả những điều đó đều không thể khiến Mục Nhiên tin tưởng hắn.
Cậu có thể dạy hắn, hắn sẽ chậm rãi học, hắn sẽ không bao giờ để cậu phải chịu thêm một thương tổn nào nữa…
Nhưng chính là… Mục Nhiên lại không muốn hắn.
Cậu rời đi, không cần biết cuộc sống sau này hắn có trở thành gã điên hay không…
Là cậu không cần hắn…
Dịch Thiên ở viện nhưng vẫn công tác như cũ, cùng chưa từng dừng tìm kiếm Mục Nhiên. Hắn sẽ nghe bác sĩ uống thuốc, nhưng không hề ăn cơm, cơ hồ cũng chưa bao giờ nghỉ ngơi dưỡng sức. Mẹ Dịch Thiên gấp đến độ mỗi ngày đều đến bệnh viện trông hắn, đám bằng hữu cũng mỗi người thay nhau khuyên.
Bản thân Dịch Thiên cũng không biết bọn họ sốt ruột cái gì.
Hắn không có ý định thương tổn mình, chỉ là hắn không có khẩu vị, cũng không cảm thấy mệt nên không muốn ngủ, không hơn.
Hắn tìm đến thư kí Giang.
Hắn biết y không nói cho hắn biết Mục Nhiên đang ở đâu, mà hắn cũng không tính toán hỏi câu này. Hắn chỉ muốn biết liệu… Mục Nhiên có để lại cái gì cho… hắn hay không? Sau khi nghe thư kí Giang nói không có, hắn tuy rằng trong lòng thất vọng nhưng cũng không nói gì thêm.
Miệng vết thương của Dịch Thiên một thời gian dài vẫn chưa khá lên, mẹ hắn lo lắng vài ngày cũng chưa ngủ, Dịch Hải Chiêu rốt cục tự mình đến bệnh viện.
Dịch Hải Chiêu tới, lúc ấy Dịch Thiên đang cường ép mình uống một bát cháo.
Có điều vừa uống xong, không lâu sâu hắn nôn ra toàn bộ. Mọi người chung quanh thay đổi sắc mặt, Dịch Thiên lại bình tĩnh thờ ơ gọi người vào dọn dẹp.
Dịch Thiên thấy Dịch Hải Chiêu, thản nhiên gọi một tiếng “Cha”, một câu dư thừa cũng không nói.
Dịch Hải Chiêu phất tay, những người khác lui ra ngoài, “Con muốn hành hạ mình ta không ngăn cản. Dịch gia có con không thừa một người, mà bớt ngươi lại càng không thiếu một người.”
Câu này nói ra cơ hồ chính là lời từ huyết thống, Dịch Hải Chiêu nếu thật sự không muốn đứa con trai này, chỉ cần theo hắn là được.
Dịch Hải Chiêu thấy Dịch Thiên không phản ứng cũng không tức giận. Ông trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhàn nhạt nói, “Có điều cái cậu Mục Nhiên kia còn có thể sống sót hay không, ta không dám cam đoan…”
Áp suất nháy mắt tăng lên, gân xanh trên trán Dịch Thiên hằn đậm, hắn đỡ thành giường ngồi thẳng dậy, cắn răng nói, “Cha muốn làm gì?”
Dịch Hải Chiêu cũng không vội trả lời, nhìn con trai một giây trước còn thờ ơ hiện tại kích động đến mất lí trí, trong lòng tính toán kế hoạch. Mắt thấy Dịch Thiên ngày càng khó nhẫn nại, rốt cuộc mới nói, “Ta cho con một cơ hội cuối cùng.”
“Một năm sau, nếu con vẫn kiên trì với lựa chọn ngày hôm nay, khi đó ta sẽ cho con biết cậu ta ở đâu.” Con trai xúc động như vậy là vì thứ nhất Mục Nhiên đã cứu hắn, thứ hai tình cảm của hắn với Mục Nhiên đang bị vây đặc không lối thoát ra.
Hiện tại ông cường ngạnh sẽ chỉ ngược lại làm hắn cứng đầu hơn, cho nên biện pháp tốt nhất là kéo dài thời gian.
Dịch Hải Chiêu hiểu đứa con trai này, hắn không phải là kẻ chung tình, một năm nữa, mặc kệ là tình cảm gì khẳng định sẽ không còn nhớ tới. Hoặc thậm chí không cần chờ tới một năm, chỉ cần đợi đến khi cảm giác này của hắn với Mục Nhiên lắng xuống rồi đưa vài người khác tới bên cạnh, thời gian trôi đi, sao phải sợ hắn không gặp được người mình thích hơn?
Dịch Thiên như thế nào lại không hiểu cha mình đang nghĩ gì. Có điều uy hiếp lần này hắn thực không dám lấy Mục Nhiên ra đánh cuộc. Hắn biết hắn không có lựa chọn, nhưng vẫn lắc đầu trầm giọng nói, “Một năm quá dài.”
“Ta không phải đang ra điều kiện với con.” Dịch Hải Chiêu đứng lên, từ trên cao nhìn xuống đánh giá hắn, thản nhiên nói, “Chỉ cần con toàn tâm toàn ý sống tốt, việc gì mình nên làm thì làm, Mục Nhiên tự nhiên cũng sẽ hảo. Còn nếu con cứng rắn muốn nháo với ta…” Không cần nói hết nhưng Dịch Hải Chiêu thừa biết Dịch Thiên hiểu ý ông.
Dịch Thiên nhắm mắt lại.
Đợi đến khi mở ra, biểu tình trên mặt lạnh tới cực điểm, trong ánh mắt một tia cảm xúc cũng đều không có.
“Được.”
“Vậy thì một năm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.