Chương 56: Chương 56
Cô Quân
15/12/2016
Cẩm Khê là một khu dân cư nhỏ phía nam tỉnh G, nguyên bản dựa vào trợ cấp của tỉnh ủy nên cuộc sống vô cùng lạc hậu. Đến vài năm gần đây, tỉnh quy hoạch xây thêm một trường học, phổ cập kiến thức tới địa phương này, khi ấy Cẩm Khê mới bắt đầu phát triển lên.
Trường mới nằm ở bên bờ sông Cẩm Khê, trong sân trường xanh um tươi tốt cây, điều kiện vật chất tốt, thổi một luồng không khí thanh tân, mới mẻ. Phía sau trường học là một con đường lâu đời, quán ăn vặt bày bán hai bên đường, bánh phở cơm cái gì cũng có. Vừa tan học, học sinh như ong vỡ tổ ào đến đây, náo nhiệt vô cùng. Con phố này đối diện khu dân cư, vài người nhìn thấy mấy quán ăn vặt làm ăn phát đạt nên cũng ngứa ngáy, cho tu sửa lại mặt tiền nhà mình, cải tạo thành nhà hàng nhỏ sạch sẽ ấm áp.
Giữa trưa tan học, một vài nữ sinh cười đùa rủ nhau cùng tới “Nhà hàng gia đình”. Nhà hàng này tuy mới mở cách đây không lâu nhưng giá tiền vừa phải, đồ ăn lại cực kì ngon nên rất nổi tiếng với lũ học sinh. Lúc lũ nhóc đến quán đã đông, phòng ăn chật cứng người, chủ quán Vương Cầm vừa mới đặt đồ ăn xuống, thở cũng chưa kịp thở, đã vội vàng dẫn người vào bàn bên trong nhà.
Vương Cầm lấy thực đơn và tờ giấy cho nhóm nữ sinh ghi đồ, đang muốn đi vào phòng bếp, một bàn đầy nữ sinh khác đã gọi, “Chủ quán, lòng heo của chúng cháu có thể đổi thành thịt xiên nướng không?” Vương Cầm lật lật tờ giấy, thấy đồ ăn vẫn còn mới ứng thanh chạy vào bếp, nói lớn với người đang quay lưng về phía bà ấy, “Bảy lòng heo đổi thành thịt xiên nướng.”
Mục Nhiên đang bày đồ ăn, nghe tiếng cũng không quay đầu lại, chỉ gật đầu đáp, “Đã biết!”
Vương Cầm thấy bên ngoài lại có người tới, nhanh chóng bưng đồ ăn Mục Nhiên vừa làm tốt vội vã đi ra ngoài. Mục Nhiên dùng tay lau mồ hôi ở thái dương, nhìn liếc qua đơn đặt hàng kẹp ở tủ bát, mở lửa chuẩn bị nấu bàn tiếp theo.
Sau mười hai giờ người dần vãng bớt, đợi đến khi chân chính rảnh rỗi cũng đã là một giờ. Vốn trong nhà hàng có ba người, nhưng hôm nay con gái Vương Cầm không ở đây, chỉ còn Mục Nhiên và Vương Cầm hai người quay cuồng qua lại, thật sự mệt đến lắc lư.
Vương Cầm đặt đĩa bát bẩn vào bồn rửa, khóe mắt liếc Mục Nhiên một cái, khụ khụ nói, “Tôi hôm nay không có khẩu vị, không muốn ăn trưa nữa.”
Mục Nhiên đang cúi đầu rửa xoong nồi, nghe vậy ngẩn người, đang muốn nói chuyện Vương Cầm lại giành miệng nói trước, “Cậu cũng không nhất thiết phải nấu nữa, ra ngoài tùy tiện ăn chút gì đấy đi.” Động tác rửa bát của cô rất nhanh nhẹn, biểu tình trên mặt cũng rất tự nhiên, như một một chút cũng không cảm thấy lời mình có gì không ổn.
Khóe miệng Mục Nhiên hơi câu lên bất đắc dĩ cười, nhưng cũng không nói thêm gì, gật đầu đồng ý rời đi.
Kì thật ban đầu làm việc có trợ cấp ăn cơm, gọi vậy thôi thật ra cũng chỉ là hai mẹ con Vương Cầm lúc ăn cơm thì nhiều thêm một cái bát của cậu. Cơm trắng tùy tiện, nhưng thức ăn chỉ có một hai món, phân lượng lại ít, cậu là nam nhân trưởng thành, da mặt lại mỏng, nào dám tranh cùng hai nữ nhân, một bữa cơm gắp năm, sáu gắp đã coi như nhiều. Sau này Vương Cầm thấy Mục Nhiên là một đứa nhỏ dễ khi dễ nên cơm cũng không trợ cấp nữa, nhiều lúc sẽ bảo cậu đem tiền ra ngoài tự ăn.
Cuộc sống bây giờ của Mục Nhiên thật vất vả mới ổn định lại được, cậu cũng không có ý định so đo tiểu tâm tư này với Vương Cầm. Trước kia còn khó khăn nào chưa trải qua, như bây giờ thực không đáng kể chút nào.
Mục Nhiên giúp Vương Cầm rửa chén bát thu thập xong, quét dọn phòng bếp một lượt, đổ rác buổi sáng, lúc này mới rửa tay đi mua bánh rán trái cây về ăn.
Hiện tại đã là cuối thu, phía nam lại rất lạnh, gió thổi qua, hơi lạnh từ cổ tay áo thấm thẳng vào trong lòng. Mục Nhiên kéo cao cổ áo khoác, tiếp nhận bánh rán, trả tiền, sau đó mới vội vã trở về.
Cậu vừa mới đi tới cửa chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng Vương Cầm chửi ầm lên, Mục Nhiên khẽ nhíu mày, theo thanh âm đi vào phòng bếp, lúc này mới nhìn thấy Vương Cầm đang mắng nhiếc một đứa nhỏ.
Đứa bé kia thoạt nhìn mới chỉ ba, bốn tuổi, tóc thật dài lộn xộn, buộc bằng sợi thun dão ở sau đầu, một ít tóc rối lòa xòa xuống mặt, không thể nhìn ra nhóc trông như thế nào. Trên người đứa bé chỉ mặc một chiếc áo khoác màu đen, bẩn hề hề, vấy mỡ. Một đôi giày cáu bẩn lộ ra khỏi vạt áo, cả người nhóc bọc trong chiếc vỏ chăn dơ bẩn bốc mùi.
“Chị Vương, có chuyện gì vậy?” Mục Nhiên kinh ngạc hỏi.
Vương Cầm nắm chặt tay bé gái, cũng không quay đầu the thé nói, “Hóa ra tên trộm mấy ngày nay là tiểu tạp chủng này.”
Vương Cầm ở lầu một, nằm sau phòng bếp, đối diện với cửa sổ, bình thường để tiện ra vào đã mở một cái cửa nữa ở phòng bếp, nối thẳng với gian ngoài cùng. Mấy ngày nay đồ ăn trong bếp hay bị mất cắp, Vương Cầm thừa dịp giữa trưa không có ai cố ý mở cửa ra, trốn ở tủ bát rình xem cuối cùng cũng bắt được người.
Miệng bà ấy luôn “Tiểu tạp chủng” “Tiểu khất cái” mà mắng, khí lực trên tay càng lúc càng lớn, đứa nhỏ bị nắm đau càng giãy giụa lợi hại. Vương Cầm bốc hỏa, kéo tay đứa nhỏ đang cầm cà chua lấy trộm, hung hăng dí dí đầu nhóc vài cái.
Mục Nhiên vốn là đang định khuyên nhủ người, vừa thấy cô động tay động chân như vậy lập tức bước qua giữ tay Vương Cầm lại, cau mày nói, “Đứa bé còn nhỏ, đừng động thủ.”
Mục Nhiên trong suy nghĩ của Vương Cầm luôn là kẻ hiền lành, bị khi dễ bắt nạt cũng không dám cãi lại. Nay đột nhiên bị Mục Nhiên cường thế như vậy làm cho giật mình buông lỏng tay, đứa nhóc được thả ra như sóc nhỏ chạy biến ra ngoài.
Vương Cầm hồi phục tinh thần, cơ hồ lập tức chửi ầm lên, nếu không phải lo trong quán không có ai mà mình cũng không tin Mục Nhiên, cô thế nào cũng đuổi theo bắt bằng được tên ăn trộm kia giao nộp cho cảnh sát.
Mục Nhiên mặc kệ ô ngôn uế ngữ phía sau, vội vã đuổi theo đứa trẻ. Nhóc con chỉ biết cắm mặt chạy về phía trước, đến tận rìa ngõ nhỏ của khu chung cư cũ cậu mới đuổi kịp theo, thở hồng hộc giữ chặt tay bé.
Nhóc con hoảng hốt giãy giụa, thấy tránh không được thì xoay người hết cắn tay lại đá Mục Nhiên. Mục Nhiên ngồi xổm xuống, khẽ vuốt tóc bé thở gấp nói, “Đừng sợ, đừng sợ.” Cậu hiện tại thân thể không được như trước kia, mới chạy được một lát tim đã đập như muốn văng khỏi lồng ngực, chân cũng nhuyễn không đứng vững.
Đứa bé kia nào quản Mục Nhiên ôn thanh an ủi, miệng càng ra sức cắn, Mục Nhiên đau đến run lên nhưng cũng không mắng bé, dùng tay còn lại đưa bánh rán ra, dỗ dành, “Có phải cháu đói hay không?” Bánh rán đã có chút nguội, nhưng khoảng cách gần như vậy vẫn có thể ngửi được mùi thơm thản nhiên ấm áp.
Đứa bé vẫn như cũ ôm tay Mục Nhiên cắn nhưng sức răng đã giảm đi nhiều, thậm chí còn có nước miếng theo khóe miệng chảy xuống. Mục Nhiên nhịn không được cười rộ lên, cậu nhẹ nhàng rút tay, lấy bánh rán ra khỏi túi nilon đưa đến bên miệng bé, nhẹ nhàng nói, “Ăn đi.”
Lần này nhóc con không hề do dự, cầm lấy bánh rán ăn như lang thôn hổ yết. Nhóc hiển nhiên là đói muốn chết, ăn vừa vội vừa mau, tóc trên mặt cũng bị cắn theo vào. Mục Nhiên vươn tay vuốt lại tóc cho bé, đang muốn nhắc người nọ ăn từ từ, đã có tiếng ho sặc khù khụ vang lên.
Tiếng đứa bé ho vừa thanh lại vừa giòn, giống như kim châm nhỏ từng chút đâm vào lòng Mục Nhiên, khiến cậu không khỏi khó chịu. Mục Nhiên vỗ nhẹ lưng, hơi nghiêng đầu nhìn bé dặn dò, “Đừng nóng vội, từ từ ăn thôi.” Nhưng đứa bé kia hoàn toàn không nghe, ho một lúc xong còn cắn miếng lớn hơn, tựa như chậm một giây miếng bánh cũng sẽ không còn nữa.
Mục Nhiên nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến ra đầu ngõ rẽ phải sẽ có một cửa hàng bán quà vặt. Cậu lo lắng cho nhóc con, muốn dắt bé đi mua nước nào ngờ nhóc nhất quyết không chịu động, thậm chí bắt đầu có hơi hướng phản đối. Mục Nhiên không có biện pháp, đành phải lần thứ hai ngồi xổm xuống, nhìn thẳng mắt bé nhỏ giọng cẩn thận dặn dò không được đi lung tung, cậu sẽ lập tức trở lại.
Đứa bé kia bẩn hề hề vươn tay lau khóe mắt vừa ho khan đến khóc, sau đó cúi đầu vùi mặt nhai bánh trong miệng. Mục Nhiên ở bên cạnh kiên nhẫn nói hồi lâu, rốt cục bé mới gật đầu cực nhỏ.
Mục Nhiên đứng lên hướng ra đầu ngõ, đi hai bước lại có chút do dự mà quay đầu lại, thấy bé vẫn ở đó, lúc này mới nhanh chân chạy ra ngoài.
Trước sau không đến hai phút đồng hồ, chờ tới khi cậu quay trở lại, nơi ấy ngay cả một bóng người cũng không có.
Trường mới nằm ở bên bờ sông Cẩm Khê, trong sân trường xanh um tươi tốt cây, điều kiện vật chất tốt, thổi một luồng không khí thanh tân, mới mẻ. Phía sau trường học là một con đường lâu đời, quán ăn vặt bày bán hai bên đường, bánh phở cơm cái gì cũng có. Vừa tan học, học sinh như ong vỡ tổ ào đến đây, náo nhiệt vô cùng. Con phố này đối diện khu dân cư, vài người nhìn thấy mấy quán ăn vặt làm ăn phát đạt nên cũng ngứa ngáy, cho tu sửa lại mặt tiền nhà mình, cải tạo thành nhà hàng nhỏ sạch sẽ ấm áp.
Giữa trưa tan học, một vài nữ sinh cười đùa rủ nhau cùng tới “Nhà hàng gia đình”. Nhà hàng này tuy mới mở cách đây không lâu nhưng giá tiền vừa phải, đồ ăn lại cực kì ngon nên rất nổi tiếng với lũ học sinh. Lúc lũ nhóc đến quán đã đông, phòng ăn chật cứng người, chủ quán Vương Cầm vừa mới đặt đồ ăn xuống, thở cũng chưa kịp thở, đã vội vàng dẫn người vào bàn bên trong nhà.
Vương Cầm lấy thực đơn và tờ giấy cho nhóm nữ sinh ghi đồ, đang muốn đi vào phòng bếp, một bàn đầy nữ sinh khác đã gọi, “Chủ quán, lòng heo của chúng cháu có thể đổi thành thịt xiên nướng không?” Vương Cầm lật lật tờ giấy, thấy đồ ăn vẫn còn mới ứng thanh chạy vào bếp, nói lớn với người đang quay lưng về phía bà ấy, “Bảy lòng heo đổi thành thịt xiên nướng.”
Mục Nhiên đang bày đồ ăn, nghe tiếng cũng không quay đầu lại, chỉ gật đầu đáp, “Đã biết!”
Vương Cầm thấy bên ngoài lại có người tới, nhanh chóng bưng đồ ăn Mục Nhiên vừa làm tốt vội vã đi ra ngoài. Mục Nhiên dùng tay lau mồ hôi ở thái dương, nhìn liếc qua đơn đặt hàng kẹp ở tủ bát, mở lửa chuẩn bị nấu bàn tiếp theo.
Sau mười hai giờ người dần vãng bớt, đợi đến khi chân chính rảnh rỗi cũng đã là một giờ. Vốn trong nhà hàng có ba người, nhưng hôm nay con gái Vương Cầm không ở đây, chỉ còn Mục Nhiên và Vương Cầm hai người quay cuồng qua lại, thật sự mệt đến lắc lư.
Vương Cầm đặt đĩa bát bẩn vào bồn rửa, khóe mắt liếc Mục Nhiên một cái, khụ khụ nói, “Tôi hôm nay không có khẩu vị, không muốn ăn trưa nữa.”
Mục Nhiên đang cúi đầu rửa xoong nồi, nghe vậy ngẩn người, đang muốn nói chuyện Vương Cầm lại giành miệng nói trước, “Cậu cũng không nhất thiết phải nấu nữa, ra ngoài tùy tiện ăn chút gì đấy đi.” Động tác rửa bát của cô rất nhanh nhẹn, biểu tình trên mặt cũng rất tự nhiên, như một một chút cũng không cảm thấy lời mình có gì không ổn.
Khóe miệng Mục Nhiên hơi câu lên bất đắc dĩ cười, nhưng cũng không nói thêm gì, gật đầu đồng ý rời đi.
Kì thật ban đầu làm việc có trợ cấp ăn cơm, gọi vậy thôi thật ra cũng chỉ là hai mẹ con Vương Cầm lúc ăn cơm thì nhiều thêm một cái bát của cậu. Cơm trắng tùy tiện, nhưng thức ăn chỉ có một hai món, phân lượng lại ít, cậu là nam nhân trưởng thành, da mặt lại mỏng, nào dám tranh cùng hai nữ nhân, một bữa cơm gắp năm, sáu gắp đã coi như nhiều. Sau này Vương Cầm thấy Mục Nhiên là một đứa nhỏ dễ khi dễ nên cơm cũng không trợ cấp nữa, nhiều lúc sẽ bảo cậu đem tiền ra ngoài tự ăn.
Cuộc sống bây giờ của Mục Nhiên thật vất vả mới ổn định lại được, cậu cũng không có ý định so đo tiểu tâm tư này với Vương Cầm. Trước kia còn khó khăn nào chưa trải qua, như bây giờ thực không đáng kể chút nào.
Mục Nhiên giúp Vương Cầm rửa chén bát thu thập xong, quét dọn phòng bếp một lượt, đổ rác buổi sáng, lúc này mới rửa tay đi mua bánh rán trái cây về ăn.
Hiện tại đã là cuối thu, phía nam lại rất lạnh, gió thổi qua, hơi lạnh từ cổ tay áo thấm thẳng vào trong lòng. Mục Nhiên kéo cao cổ áo khoác, tiếp nhận bánh rán, trả tiền, sau đó mới vội vã trở về.
Cậu vừa mới đi tới cửa chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng Vương Cầm chửi ầm lên, Mục Nhiên khẽ nhíu mày, theo thanh âm đi vào phòng bếp, lúc này mới nhìn thấy Vương Cầm đang mắng nhiếc một đứa nhỏ.
Đứa bé kia thoạt nhìn mới chỉ ba, bốn tuổi, tóc thật dài lộn xộn, buộc bằng sợi thun dão ở sau đầu, một ít tóc rối lòa xòa xuống mặt, không thể nhìn ra nhóc trông như thế nào. Trên người đứa bé chỉ mặc một chiếc áo khoác màu đen, bẩn hề hề, vấy mỡ. Một đôi giày cáu bẩn lộ ra khỏi vạt áo, cả người nhóc bọc trong chiếc vỏ chăn dơ bẩn bốc mùi.
“Chị Vương, có chuyện gì vậy?” Mục Nhiên kinh ngạc hỏi.
Vương Cầm nắm chặt tay bé gái, cũng không quay đầu the thé nói, “Hóa ra tên trộm mấy ngày nay là tiểu tạp chủng này.”
Vương Cầm ở lầu một, nằm sau phòng bếp, đối diện với cửa sổ, bình thường để tiện ra vào đã mở một cái cửa nữa ở phòng bếp, nối thẳng với gian ngoài cùng. Mấy ngày nay đồ ăn trong bếp hay bị mất cắp, Vương Cầm thừa dịp giữa trưa không có ai cố ý mở cửa ra, trốn ở tủ bát rình xem cuối cùng cũng bắt được người.
Miệng bà ấy luôn “Tiểu tạp chủng” “Tiểu khất cái” mà mắng, khí lực trên tay càng lúc càng lớn, đứa nhỏ bị nắm đau càng giãy giụa lợi hại. Vương Cầm bốc hỏa, kéo tay đứa nhỏ đang cầm cà chua lấy trộm, hung hăng dí dí đầu nhóc vài cái.
Mục Nhiên vốn là đang định khuyên nhủ người, vừa thấy cô động tay động chân như vậy lập tức bước qua giữ tay Vương Cầm lại, cau mày nói, “Đứa bé còn nhỏ, đừng động thủ.”
Mục Nhiên trong suy nghĩ của Vương Cầm luôn là kẻ hiền lành, bị khi dễ bắt nạt cũng không dám cãi lại. Nay đột nhiên bị Mục Nhiên cường thế như vậy làm cho giật mình buông lỏng tay, đứa nhóc được thả ra như sóc nhỏ chạy biến ra ngoài.
Vương Cầm hồi phục tinh thần, cơ hồ lập tức chửi ầm lên, nếu không phải lo trong quán không có ai mà mình cũng không tin Mục Nhiên, cô thế nào cũng đuổi theo bắt bằng được tên ăn trộm kia giao nộp cho cảnh sát.
Mục Nhiên mặc kệ ô ngôn uế ngữ phía sau, vội vã đuổi theo đứa trẻ. Nhóc con chỉ biết cắm mặt chạy về phía trước, đến tận rìa ngõ nhỏ của khu chung cư cũ cậu mới đuổi kịp theo, thở hồng hộc giữ chặt tay bé.
Nhóc con hoảng hốt giãy giụa, thấy tránh không được thì xoay người hết cắn tay lại đá Mục Nhiên. Mục Nhiên ngồi xổm xuống, khẽ vuốt tóc bé thở gấp nói, “Đừng sợ, đừng sợ.” Cậu hiện tại thân thể không được như trước kia, mới chạy được một lát tim đã đập như muốn văng khỏi lồng ngực, chân cũng nhuyễn không đứng vững.
Đứa bé kia nào quản Mục Nhiên ôn thanh an ủi, miệng càng ra sức cắn, Mục Nhiên đau đến run lên nhưng cũng không mắng bé, dùng tay còn lại đưa bánh rán ra, dỗ dành, “Có phải cháu đói hay không?” Bánh rán đã có chút nguội, nhưng khoảng cách gần như vậy vẫn có thể ngửi được mùi thơm thản nhiên ấm áp.
Đứa bé vẫn như cũ ôm tay Mục Nhiên cắn nhưng sức răng đã giảm đi nhiều, thậm chí còn có nước miếng theo khóe miệng chảy xuống. Mục Nhiên nhịn không được cười rộ lên, cậu nhẹ nhàng rút tay, lấy bánh rán ra khỏi túi nilon đưa đến bên miệng bé, nhẹ nhàng nói, “Ăn đi.”
Lần này nhóc con không hề do dự, cầm lấy bánh rán ăn như lang thôn hổ yết. Nhóc hiển nhiên là đói muốn chết, ăn vừa vội vừa mau, tóc trên mặt cũng bị cắn theo vào. Mục Nhiên vươn tay vuốt lại tóc cho bé, đang muốn nhắc người nọ ăn từ từ, đã có tiếng ho sặc khù khụ vang lên.
Tiếng đứa bé ho vừa thanh lại vừa giòn, giống như kim châm nhỏ từng chút đâm vào lòng Mục Nhiên, khiến cậu không khỏi khó chịu. Mục Nhiên vỗ nhẹ lưng, hơi nghiêng đầu nhìn bé dặn dò, “Đừng nóng vội, từ từ ăn thôi.” Nhưng đứa bé kia hoàn toàn không nghe, ho một lúc xong còn cắn miếng lớn hơn, tựa như chậm một giây miếng bánh cũng sẽ không còn nữa.
Mục Nhiên nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến ra đầu ngõ rẽ phải sẽ có một cửa hàng bán quà vặt. Cậu lo lắng cho nhóc con, muốn dắt bé đi mua nước nào ngờ nhóc nhất quyết không chịu động, thậm chí bắt đầu có hơi hướng phản đối. Mục Nhiên không có biện pháp, đành phải lần thứ hai ngồi xổm xuống, nhìn thẳng mắt bé nhỏ giọng cẩn thận dặn dò không được đi lung tung, cậu sẽ lập tức trở lại.
Đứa bé kia bẩn hề hề vươn tay lau khóe mắt vừa ho khan đến khóc, sau đó cúi đầu vùi mặt nhai bánh trong miệng. Mục Nhiên ở bên cạnh kiên nhẫn nói hồi lâu, rốt cục bé mới gật đầu cực nhỏ.
Mục Nhiên đứng lên hướng ra đầu ngõ, đi hai bước lại có chút do dự mà quay đầu lại, thấy bé vẫn ở đó, lúc này mới nhanh chân chạy ra ngoài.
Trước sau không đến hai phút đồng hồ, chờ tới khi cậu quay trở lại, nơi ấy ngay cả một bóng người cũng không có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.