Chương 193: Ám sát ở tửu lầu
Ốc Sên
29/06/2024
Ăn xong, Mục Vỹ buồn đi tiểu.
Thiên Chỉ Các có ba tăng, phòng của Mục Vỹ ở tầng thứ ba. Lúc này, trong các phòng đều chật kín khách, nhưng hiệu quả cách âm rất tốt. Hắn đi lại rong hành lang dài dằng dặc nhưng không hề nghe thấy một tiếng động nào.
Bất chợt, cảm giác nguy hiểm ập đến.
Bịch bịch...
Ngay sau đó, tiếng đánh đấm vang lên liên tiếp. Vách tường của một gian phòng trên hành lang đột nhiên nổ tung. Bốn người chữa dao về phía Mục Vỹ.
“Phá Vân Kiếm Trận!”
Bốn tiếng quát khẽ đồng loạt vang lên. Bốn lưỡi dao như bốn thanh đoản kiếm nhằm thẳng vào chỗ yếu hại trên người hẳn.
“Hừ!”
Ngay từ khi bước vào hành lang, Mục Vỹ đã cảm nhận được sát khí quẩn quanh. Khi bốn người kia vừa xuất hiện, hắn liền lùi lại tránh né.
Chiêu đầu tiên thất bại, bốn người không hề do dự ra tay lần nữa.
Bọn họ đều có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, động tác đều tăm tắp, rõ ràng đã được huấn luyện bài bản.
Bốn người này liên thủ đánh giết một võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu cũng dễ như trở bàn tay.
“Giết!”.
||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Nguy Hiểm |||||
Tiếng quát khẽ vang lên. Bốn người ngăn chặn mọi góc chết mà Mục Vỹ có thể ẩn nấp, khiến hẳn không thể tránh né.
Thấy vậy, hẳn bèn tiến lên một bước. Tiếng sấm vang rền, quanh người Mục Vỹ dăn tụ lại một tia sức mạnh sấm sét nhạt màu.
Keng keng...
Bàn tay va chạm với lưỡi dao vang lên tiếng kêu leng keng. Mục Vỹ lùi lại, hai cánh tay có thêm bốn vệt máu.
Cơ thể của hẳn đã được tôi luyện bằng Thiên Lôi Thần Thể Quyết, đạt đến mức độ phàm khí cực phẩm cũng không thể làm hẳn bị thương.
“Tiêu diệt từng phần!”
Mục Vỹ dựa vào sức mạnh thân xác tập trung công kích vào một người bên trái, bỏ qua ba người còn lại.
Người kia cũng không ngờ trong tình huống này, Mục Vỹ vẫn còn dám đánh trả, thắng tay đâm vào tim hắn.
Vèo vèo. Mục Vỹ chạy nhanh như bay, nghiêng người né tránh. Toàn bộ lưỡi dao không đâm vào ngực hẳn, cũng không trúng tìm mà bị chệch đi..
Rõ ràng sát thủ kia không ngờ Mục Vỹ lại chọn cách này để liều mạng với mình, bắt đầu bối rối.
Chỉ một chút bối rối đã trở thành điểm yếu trí mạng.
Trong lúc nguy cấp, ánh sáng nhàn nhạt của sức mạnh sấm sét quanh người Mục Vỹ loé lên, sét đánh inh ỏi.
Lực linh hồn lớn bằng hạt đậu trong đầu hắn lập tức phát huy tác dụng.
Nó biển thành một tia nhỏ lao thắng về phía người áo đen đẳng trước.
Thoáng chốc, người kia chỉ thấy trời đất tối săm, mất hết tr giác.
Mục Vỹ tung đấm trúng ngực hắn ta.
“Bịch” một tiếng. Rõ ràng người kia mặc một bộ áo giáp huyền khí.
Nếu không một đòn này đã đủ tiễn hắn ta về chầu trời.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Cùng lúc đó, ba người còn lại cũng đánh tới. Nhưng hiện giờ Mục Vỹ đã không thể đánh trả Bốn sát thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm chuẩn bị đầy đủ, còn hắn không có lấy một chiếc huyền khí vừa tay.
Phập phập phập...
Ba lưỡi dao đâm thẳng vào bụng, đùi và sau lưng Mục Vỹ, máu tươi ồ ạt chảy ra.
Nhưng sau đó, ba tên sát thủ lại bàng hoàng phát hiện, bọn họ không thể rút dao ra nổi.
Sức mạnh sấm sét có lực hút mãnh liệt với thần binh. Xung quanh Mục Vỹ tràn ngập sức mạnh sấm sét, cưỡng chế hút ba con dao kia bám chặt vào người hắn.
“Muốn giết ta nhất định phải đánh một đòn trí mạng. Chủ nhân của các ngươi không nói cho các ngươi biết à?”
Mục Vỹ khẽ quát một tiếng, giơ hai tay lên, lôi ấn không ngừng hiện ra.
Ầm...
Tiếng nổ vang truyền tơi. Ba người kia lập tức bị nổ bay, khoé miệng trào máu.
“Thiếu chủ!”
Đột nhiên có tiếng hô hoán. Thanh Trĩ và Thanh Sương tức tốc chạy tới.
Lúc đầu bên ngoài có người đánh nhau, bọn họ cũng không để ý. Dù sao nơi này cũng là Thiên Chỉ Các.
Nhưng khi thấy Mục Vỹ đi lâu không về, lại nghe thấy tiếng đánh nhau, bọn họ mới chạy ra xem.
Nào ngờ lại có kẻ to gan lớn mật dám ám sát thiếu chủ nhà mình ở Thiên Chỉ Các.
Đúng là to gan!
“Giữ người sống!”
Trông thấy Thanh Trĩ và Thanh Sương ra tay, Mục Vỹ lạnh giọng ra lệnh.
Cùng lúc đó, Tiêu Doãn Nhi cũng vội vàng chạy đến, theo sau còn có đại sư Mạt.
“Mục lão đệ!”
Nhìn thấy trên người Mục Vỹ bị bốn lưỡi dao đâm vào, Mạt Vấn nổi giận đùng đùng.
Ông ấy chọn Thiên Chi Các để mở tiệc chiêu đãi Mục Vỹ, không ngờ lại có người tới ám sát hắn, hơn nữa còn suýt thành công.
Thiên Chỉ Các có ba tăng, phòng của Mục Vỹ ở tầng thứ ba. Lúc này, trong các phòng đều chật kín khách, nhưng hiệu quả cách âm rất tốt. Hắn đi lại rong hành lang dài dằng dặc nhưng không hề nghe thấy một tiếng động nào.
Bất chợt, cảm giác nguy hiểm ập đến.
Bịch bịch...
Ngay sau đó, tiếng đánh đấm vang lên liên tiếp. Vách tường của một gian phòng trên hành lang đột nhiên nổ tung. Bốn người chữa dao về phía Mục Vỹ.
“Phá Vân Kiếm Trận!”
Bốn tiếng quát khẽ đồng loạt vang lên. Bốn lưỡi dao như bốn thanh đoản kiếm nhằm thẳng vào chỗ yếu hại trên người hẳn.
“Hừ!”
Ngay từ khi bước vào hành lang, Mục Vỹ đã cảm nhận được sát khí quẩn quanh. Khi bốn người kia vừa xuất hiện, hắn liền lùi lại tránh né.
Chiêu đầu tiên thất bại, bốn người không hề do dự ra tay lần nữa.
Bọn họ đều có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, động tác đều tăm tắp, rõ ràng đã được huấn luyện bài bản.
Bốn người này liên thủ đánh giết một võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu cũng dễ như trở bàn tay.
“Giết!”.
||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Nguy Hiểm |||||
Tiếng quát khẽ vang lên. Bốn người ngăn chặn mọi góc chết mà Mục Vỹ có thể ẩn nấp, khiến hẳn không thể tránh né.
Thấy vậy, hẳn bèn tiến lên một bước. Tiếng sấm vang rền, quanh người Mục Vỹ dăn tụ lại một tia sức mạnh sấm sét nhạt màu.
Keng keng...
Bàn tay va chạm với lưỡi dao vang lên tiếng kêu leng keng. Mục Vỹ lùi lại, hai cánh tay có thêm bốn vệt máu.
Cơ thể của hẳn đã được tôi luyện bằng Thiên Lôi Thần Thể Quyết, đạt đến mức độ phàm khí cực phẩm cũng không thể làm hẳn bị thương.
“Tiêu diệt từng phần!”
Mục Vỹ dựa vào sức mạnh thân xác tập trung công kích vào một người bên trái, bỏ qua ba người còn lại.
Người kia cũng không ngờ trong tình huống này, Mục Vỹ vẫn còn dám đánh trả, thắng tay đâm vào tim hắn.
Vèo vèo. Mục Vỹ chạy nhanh như bay, nghiêng người né tránh. Toàn bộ lưỡi dao không đâm vào ngực hẳn, cũng không trúng tìm mà bị chệch đi..
Rõ ràng sát thủ kia không ngờ Mục Vỹ lại chọn cách này để liều mạng với mình, bắt đầu bối rối.
Chỉ một chút bối rối đã trở thành điểm yếu trí mạng.
Trong lúc nguy cấp, ánh sáng nhàn nhạt của sức mạnh sấm sét quanh người Mục Vỹ loé lên, sét đánh inh ỏi.
Lực linh hồn lớn bằng hạt đậu trong đầu hắn lập tức phát huy tác dụng.
Nó biển thành một tia nhỏ lao thắng về phía người áo đen đẳng trước.
Thoáng chốc, người kia chỉ thấy trời đất tối săm, mất hết tr giác.
Mục Vỹ tung đấm trúng ngực hắn ta.
“Bịch” một tiếng. Rõ ràng người kia mặc một bộ áo giáp huyền khí.
Nếu không một đòn này đã đủ tiễn hắn ta về chầu trời.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Cùng lúc đó, ba người còn lại cũng đánh tới. Nhưng hiện giờ Mục Vỹ đã không thể đánh trả Bốn sát thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm chuẩn bị đầy đủ, còn hắn không có lấy một chiếc huyền khí vừa tay.
Phập phập phập...
Ba lưỡi dao đâm thẳng vào bụng, đùi và sau lưng Mục Vỹ, máu tươi ồ ạt chảy ra.
Nhưng sau đó, ba tên sát thủ lại bàng hoàng phát hiện, bọn họ không thể rút dao ra nổi.
Sức mạnh sấm sét có lực hút mãnh liệt với thần binh. Xung quanh Mục Vỹ tràn ngập sức mạnh sấm sét, cưỡng chế hút ba con dao kia bám chặt vào người hắn.
“Muốn giết ta nhất định phải đánh một đòn trí mạng. Chủ nhân của các ngươi không nói cho các ngươi biết à?”
Mục Vỹ khẽ quát một tiếng, giơ hai tay lên, lôi ấn không ngừng hiện ra.
Ầm...
Tiếng nổ vang truyền tơi. Ba người kia lập tức bị nổ bay, khoé miệng trào máu.
“Thiếu chủ!”
Đột nhiên có tiếng hô hoán. Thanh Trĩ và Thanh Sương tức tốc chạy tới.
Lúc đầu bên ngoài có người đánh nhau, bọn họ cũng không để ý. Dù sao nơi này cũng là Thiên Chỉ Các.
Nhưng khi thấy Mục Vỹ đi lâu không về, lại nghe thấy tiếng đánh nhau, bọn họ mới chạy ra xem.
Nào ngờ lại có kẻ to gan lớn mật dám ám sát thiếu chủ nhà mình ở Thiên Chỉ Các.
Đúng là to gan!
“Giữ người sống!”
Trông thấy Thanh Trĩ và Thanh Sương ra tay, Mục Vỹ lạnh giọng ra lệnh.
Cùng lúc đó, Tiêu Doãn Nhi cũng vội vàng chạy đến, theo sau còn có đại sư Mạt.
“Mục lão đệ!”
Nhìn thấy trên người Mục Vỹ bị bốn lưỡi dao đâm vào, Mạt Vấn nổi giận đùng đùng.
Ông ấy chọn Thiên Chi Các để mở tiệc chiêu đãi Mục Vỹ, không ngờ lại có người tới ám sát hắn, hơn nữa còn suýt thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.