Chương 192: Học viện Thất Hiền
Ốc Sên
29/06/2024
“Các ngươi không tin lời đệ ấy thì cũng phải tin lời ta chứ!”, Mạt Khánh Thiên bỗng đi tới nói: “Không ai được phép phá hỏng quy tắc của Tụ Tiên Các. Kẻ nào không tin có thể tới nội đường kiểm tra. Nếu có điều giả dối, đời này ta sẽ không chạm vào đan dược nữa!”
Đối với thầy luyện đan, cả đời không chạm vào đan dược còn khó chịu hơn cả cái chết, huống chỉ là một thầy luyện đan bảy sao.
Lời Mạt Khánh Thiên nói khiến mọi người yên tĩnh lại.
Chỉ là bọn họ vẫn không thế tiếp nhận sự thật Mục Vỹ đã kiên trì trong lò luyện Thông Tiên suốt một canh giờ.
Mạt Vấn không thèm để ý, dứt khoát kéo tay Mục Vỹ bỏ đi.
Ông ấy không chịu nổi đám người mua danh chuộc tiếng này.
Tại Thiên Chỉ Các của thành Nam Vân.
Thiên Chi Các được coi là một trong các tửu lầu xa hoa nhất thành Nam Vân. Chất lượng phục vụ và món ngon ở đây lại càng không cần phải nói.
Mọi món ăn của quán đều chế biến từ thịt xương linh thú, hương vị ngon miệng, còn có công hiệu thần kỳ, siêu bổ dưỡng với võ giả.
Nhưng giá cả ở đây cũng cực kỳ cao. Một bữa cơm mất hơn một nghìn linh thạch trung phẩm, đây còn là mức thấp nhất.
Một linh thạch trung phẩm bằng cả trăm linh thạch hạ phẩm, chân nguyên trong đó mạnh gấp trăm lần, vô cùng quý giá.
Thu nhập một năm của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân mới chỉ có mấy trăm nghìn linh thạch hạ phẩm, nếu đổi thành linh thạch trung phẩm cũng chỉ đủ ăn một bữa ở nơi này.
“Mục lão đệ, đây là nơi có món ngon nhất thành Nam Vân. Nếu cậu muốn, sau này ngày nào ta cũng sẽ đưa cậu tới đây ăn”, Mạt Vấn vui vẻ nói.
Ngày nào cũng ăn?
Cũng chỉ có thầy luyện đan mới có thể ăn uống ở đây mỗi ngày. Còn những người khác, dù là gia tộc lớn như nhà họ Mục cũng sẽ phải kiệt quệ.
“Lão Mạt, sao ông lại ở Tụ Tiên Các? Rốt cuộc Tụ Tiên Các thuộc về thế lực nào?”
“Cậu đừng hỏi cái này nữa, ta không rõ lắm đâu. Dù sao cũng đừng xem thường Tụ Tiên Các. Ha ha, vừa hay, cậu vào học viện Thất Hiền là có thể gặp ta mỗi ngày. Ta cũng tiện hỏi cậu về đan dược. Dạo này ta đang bị phương thức luyện chế của một viên đan dược thất phẩm tra tấn đau cả đầu”.
“Đan dược thất phẩm? Lão Mạt, ông được đấy!”
“Làm gì cớ? May mà nhờ lần trước được cậu chỉ dạy, ta mới lần mò được chút ít.Nếu không e là cả đời này cũng không thể đạt tới bảy sao”.
Thực ra câu nói này của Mạt Vấn hơi khoa trương một chút.
Chẳng qua ông ấy quá cố chấp, không nhìn ra được một vài chuyện. Trước kia Mục Vỹ cũng chỉ gợi ý hướng đi mà thôi.
Thanh Trĩ và Thanh Sương đứng sau lưng Mục Vỹ. nhìn bộ dạng thân quen của hai người, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Mạt Vấn là ai?
Thầy luyện đan sáu sao có địa vị cao quý, tiếng tăm lừng lẫy khắp đế quốc Nam Vân.
Thế nhưng giờ đây, ông ấy lại xưng huynh gọi đệ với thiếu gia nhà mình. Rốt cuộc là chuyện gì?
“Sao đại sư Mạt lại quen biết Mục Vỹ?”, cuối cùng “Tiêu Doãn Nhi ngồi cạnh bàn không nhịn được lên tiếng dồ hỏi.
Mục Vỹ dám gọi lão Mạt, nhưng cô ấy không dám.
“Ha ha... chuyện xưa không cần nhắc tới”, Mạt Vấn cười đáp: “Dù sao hôm nay được gặp lại Mục lão đệ, ta rất vui. Ta biết ngay mà, kỳ tài ngứt trời như Mục lão đệ sao có thể bị mai một tài năng ở thành Bắc Vân được?”
“Hai người cũng ngồi xuống đi!”
Thức ăn đần được dọn lên bàn. Mục Vỹ nói với hai tỷ muội Thanh Trĩ.
Thấy họ đứng im không nhúc nhích, hẳn trầm giọng quát: “Đây là mệnh lệnh!”. truyện tiên hiệp hay
Mạt Vấn gọi hắn một bàn thức ăn lớn, làm sao ba người họ có thế ăn hết được?
Sợ là Thanh Tí và Thanh Sương khó có cơ hội được thưởng thức những món ăn này, chẳng bằng bảo họ ngồi xuống ăn cùng.
Hơn nữa, Mục Vỹ từng bước quật khởi từ một tên tiểu tử ở tăng dưới chót đến Tiên Vương, vốn không quen cảm giác được hầu hạ.
“Vâng!”
Cuối cùng, hai tỷ muội Thanh Trĩ, Thanh Sương không thuyết phục được Mục Vỹ, bèn ngồi xuống ăn cơm.
Không thể không thừa nhận, đồ ăn của Thiên Chỉ Các này đều rất ngon.
Thanh Trĩ vốn còn giữ thận trọng cũng bắt đầu ăn uống thoải mái. Còn Tiêu Doãn Nhi đã cúi cả người xuống để ăn.
“Lão Mạt, bây giờ có thể nói cho ta về học viện Thất Hiền được chưa?”
“Đương nhiên!”
Sau khi ăn uống no nê, Mạt Vấn ngà ngà say nói: “Học viện Thất Hiền vốn do hoàng thất lập nên. Nhưng thế lực trong học viên ngày càng trở nên rắc rối, phức tạp, hoàng thất dần mất quyền khống chế. Hiện giờ trong học viện Thất Hiền có năm thế lực lớn công khai nắm quyền, là ai thì chắc ta không cần nói nữa!”
“Kỳ thực, học viện Thất Hiền vốn tên là học viện Nam Vân, sau này đổi tên là vì chia cắt thế lực trong học viện”.
“Học viện Thất Hiền chia thành bảy viện khác nhau, mỗi viện do một gia tộc lớn âm thăm kiểm soát Năm thế lực lớn kiểm soát năm viện. Đừng coi thường năm viện này. Tám phần mười nhân tài trong năm thế lực lớn đều đi ra từ học viện Thất Hiền.”
“Thế còn hai viện nữa thì sao?”
“Ha ha, hai viện kia khó mà nói rõ. Dù là thầy cô hay học trò của hai viện đều có đủ loại thân phận, nhìn qua có vẻ không thuộc bất kỳ thế lực nào. Thế nhưng
dường như thế lực nào cũng có liên quan”.
“Ừ!”
Nghe thấy lời giới thiệu mang theo men say của Mạt Vấn, Mục vỹ gật đầu đáp.
Trông có vẻ hẳn đồng ý vào học viện Thất Hiền chỉ là tuỳ tiện phụ hoạ nhưng thực ra không phải.
Hắn chân ướt chân ráo tới thành Nam Vân, thân phận thiếu trưởng tộc nhà họ Mục không đủ để hẳn đứng vững ở đây.
Hơn nữa, hắn không chỉ muốn thoát khỏi sự khống chế của Mục Thanh Vũ mà còn muốn tìm hiểu Về Thánh Đan Tông.
Ba năm là đủ.
Dù sao đế quốc Nam Vân cũng là một nước lớn, thành Nam Vân là đế đô của đế quốc. Quy mô và tin tức của Thánh Đan Các ở thành Nam Vân hơn xa thành Bắc Vân.
Ý định của Mục Vỹ chính là đánh sập hoàn toàn Thánh Đan Các được Thánh Đan Tông lập nên ở đây.
Học viện Thất Hiền có thế lực phức tạp, rất thích hợp để hắn hành động.
Đối với thầy luyện đan, cả đời không chạm vào đan dược còn khó chịu hơn cả cái chết, huống chỉ là một thầy luyện đan bảy sao.
Lời Mạt Khánh Thiên nói khiến mọi người yên tĩnh lại.
Chỉ là bọn họ vẫn không thế tiếp nhận sự thật Mục Vỹ đã kiên trì trong lò luyện Thông Tiên suốt một canh giờ.
Mạt Vấn không thèm để ý, dứt khoát kéo tay Mục Vỹ bỏ đi.
Ông ấy không chịu nổi đám người mua danh chuộc tiếng này.
Tại Thiên Chỉ Các của thành Nam Vân.
Thiên Chi Các được coi là một trong các tửu lầu xa hoa nhất thành Nam Vân. Chất lượng phục vụ và món ngon ở đây lại càng không cần phải nói.
Mọi món ăn của quán đều chế biến từ thịt xương linh thú, hương vị ngon miệng, còn có công hiệu thần kỳ, siêu bổ dưỡng với võ giả.
Nhưng giá cả ở đây cũng cực kỳ cao. Một bữa cơm mất hơn một nghìn linh thạch trung phẩm, đây còn là mức thấp nhất.
Một linh thạch trung phẩm bằng cả trăm linh thạch hạ phẩm, chân nguyên trong đó mạnh gấp trăm lần, vô cùng quý giá.
Thu nhập một năm của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân mới chỉ có mấy trăm nghìn linh thạch hạ phẩm, nếu đổi thành linh thạch trung phẩm cũng chỉ đủ ăn một bữa ở nơi này.
“Mục lão đệ, đây là nơi có món ngon nhất thành Nam Vân. Nếu cậu muốn, sau này ngày nào ta cũng sẽ đưa cậu tới đây ăn”, Mạt Vấn vui vẻ nói.
Ngày nào cũng ăn?
Cũng chỉ có thầy luyện đan mới có thể ăn uống ở đây mỗi ngày. Còn những người khác, dù là gia tộc lớn như nhà họ Mục cũng sẽ phải kiệt quệ.
“Lão Mạt, sao ông lại ở Tụ Tiên Các? Rốt cuộc Tụ Tiên Các thuộc về thế lực nào?”
“Cậu đừng hỏi cái này nữa, ta không rõ lắm đâu. Dù sao cũng đừng xem thường Tụ Tiên Các. Ha ha, vừa hay, cậu vào học viện Thất Hiền là có thể gặp ta mỗi ngày. Ta cũng tiện hỏi cậu về đan dược. Dạo này ta đang bị phương thức luyện chế của một viên đan dược thất phẩm tra tấn đau cả đầu”.
“Đan dược thất phẩm? Lão Mạt, ông được đấy!”
“Làm gì cớ? May mà nhờ lần trước được cậu chỉ dạy, ta mới lần mò được chút ít.Nếu không e là cả đời này cũng không thể đạt tới bảy sao”.
Thực ra câu nói này của Mạt Vấn hơi khoa trương một chút.
Chẳng qua ông ấy quá cố chấp, không nhìn ra được một vài chuyện. Trước kia Mục Vỹ cũng chỉ gợi ý hướng đi mà thôi.
Thanh Trĩ và Thanh Sương đứng sau lưng Mục Vỹ. nhìn bộ dạng thân quen của hai người, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Mạt Vấn là ai?
Thầy luyện đan sáu sao có địa vị cao quý, tiếng tăm lừng lẫy khắp đế quốc Nam Vân.
Thế nhưng giờ đây, ông ấy lại xưng huynh gọi đệ với thiếu gia nhà mình. Rốt cuộc là chuyện gì?
“Sao đại sư Mạt lại quen biết Mục Vỹ?”, cuối cùng “Tiêu Doãn Nhi ngồi cạnh bàn không nhịn được lên tiếng dồ hỏi.
Mục Vỹ dám gọi lão Mạt, nhưng cô ấy không dám.
“Ha ha... chuyện xưa không cần nhắc tới”, Mạt Vấn cười đáp: “Dù sao hôm nay được gặp lại Mục lão đệ, ta rất vui. Ta biết ngay mà, kỳ tài ngứt trời như Mục lão đệ sao có thể bị mai một tài năng ở thành Bắc Vân được?”
“Hai người cũng ngồi xuống đi!”
Thức ăn đần được dọn lên bàn. Mục Vỹ nói với hai tỷ muội Thanh Trĩ.
Thấy họ đứng im không nhúc nhích, hẳn trầm giọng quát: “Đây là mệnh lệnh!”. truyện tiên hiệp hay
Mạt Vấn gọi hắn một bàn thức ăn lớn, làm sao ba người họ có thế ăn hết được?
Sợ là Thanh Tí và Thanh Sương khó có cơ hội được thưởng thức những món ăn này, chẳng bằng bảo họ ngồi xuống ăn cùng.
Hơn nữa, Mục Vỹ từng bước quật khởi từ một tên tiểu tử ở tăng dưới chót đến Tiên Vương, vốn không quen cảm giác được hầu hạ.
“Vâng!”
Cuối cùng, hai tỷ muội Thanh Trĩ, Thanh Sương không thuyết phục được Mục Vỹ, bèn ngồi xuống ăn cơm.
Không thể không thừa nhận, đồ ăn của Thiên Chỉ Các này đều rất ngon.
Thanh Trĩ vốn còn giữ thận trọng cũng bắt đầu ăn uống thoải mái. Còn Tiêu Doãn Nhi đã cúi cả người xuống để ăn.
“Lão Mạt, bây giờ có thể nói cho ta về học viện Thất Hiền được chưa?”
“Đương nhiên!”
Sau khi ăn uống no nê, Mạt Vấn ngà ngà say nói: “Học viện Thất Hiền vốn do hoàng thất lập nên. Nhưng thế lực trong học viên ngày càng trở nên rắc rối, phức tạp, hoàng thất dần mất quyền khống chế. Hiện giờ trong học viện Thất Hiền có năm thế lực lớn công khai nắm quyền, là ai thì chắc ta không cần nói nữa!”
“Kỳ thực, học viện Thất Hiền vốn tên là học viện Nam Vân, sau này đổi tên là vì chia cắt thế lực trong học viện”.
“Học viện Thất Hiền chia thành bảy viện khác nhau, mỗi viện do một gia tộc lớn âm thăm kiểm soát Năm thế lực lớn kiểm soát năm viện. Đừng coi thường năm viện này. Tám phần mười nhân tài trong năm thế lực lớn đều đi ra từ học viện Thất Hiền.”
“Thế còn hai viện nữa thì sao?”
“Ha ha, hai viện kia khó mà nói rõ. Dù là thầy cô hay học trò của hai viện đều có đủ loại thân phận, nhìn qua có vẻ không thuộc bất kỳ thế lực nào. Thế nhưng
dường như thế lực nào cũng có liên quan”.
“Ừ!”
Nghe thấy lời giới thiệu mang theo men say của Mạt Vấn, Mục vỹ gật đầu đáp.
Trông có vẻ hẳn đồng ý vào học viện Thất Hiền chỉ là tuỳ tiện phụ hoạ nhưng thực ra không phải.
Hắn chân ướt chân ráo tới thành Nam Vân, thân phận thiếu trưởng tộc nhà họ Mục không đủ để hẳn đứng vững ở đây.
Hơn nữa, hắn không chỉ muốn thoát khỏi sự khống chế của Mục Thanh Vũ mà còn muốn tìm hiểu Về Thánh Đan Tông.
Ba năm là đủ.
Dù sao đế quốc Nam Vân cũng là một nước lớn, thành Nam Vân là đế đô của đế quốc. Quy mô và tin tức của Thánh Đan Các ở thành Nam Vân hơn xa thành Bắc Vân.
Ý định của Mục Vỹ chính là đánh sập hoàn toàn Thánh Đan Các được Thánh Đan Tông lập nên ở đây.
Học viện Thất Hiền có thế lực phức tạp, rất thích hợp để hắn hành động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.