Chương 214: Đánh thì đánh
Ốc Sên
03/07/2024
Lâm Triết Vũ nói một thôi một hồi xong thì nhìn Lâm Hiền Ngọc với vẻ kiêu ngạo.
“Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi bị câm à?", thấy Lâm Hiền Ngọc ngó lơ mình, Lâm Triết Vũ bực tức hừ nói.
Mấy năm nay, Lâm Hiền Ngọc đã khiến rất nhiều người trong gia tộc thấy không vừa lòng. Gã là một tên vô dụng nhưng ngày nào cũng ăn chơi đàn đúm ở Thiên Chỉ Các, lãng phí bao nhiêu linh thạch của nhà họ Lâm.
Nếu không có trưởng tộc và Lâm Bân chống lưng, gã đã bị tống cổ đi từ lâu rồi.
"Á à, tên nhãi nhà ngươi giờ có khí phách quá nhí, ta hỏi mà dám không trả lời, ta thấy chắc ngươi chán sống rồi đấy!", Lâm Triết Vũ đã hoàn toàn bị chọc giận.
Nếu là lúc trước, y sẽ không dám động vào Lâm Hiền Ngọc, nhưng bây giờ gã chỉ là một tên ăn hại, đã thế còn làm ra vẻ thì đúng là chán sống rồi.
"Dừng tay!”
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
Mục Vỹ đi thẳng tới, nhìn Lâm Triết Vũ.
Lâm Triết Vũ run lên khi nhìn thấy Mục Vỹ.
Y vẫn nhớ rõ thực lực của Mục Vỹ mấy hôm trước.
Nhưng y nhớ ra bây giờ mình đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai nên lấy lại dũng khí, ngông nghênh trở lại.
“Mục Vỹ, lại là ngươi!”
Lâm Triết Vũ giận dữ nhìn Mục Vỹ.
“Đây là chuyện của nhà họ Lâm chúng ta, không liên quan đến ngươi. Sao? Ngươi cũng định mó tay vào à? Ta thấy tay của thiếu trưởng tộc nhà họ Mục với hơi xa rồi đấy!"
“Sao lại không liên quan đến ta?”
Mục Vỹ có vẻ hứng thú nhìn Lâm Triết Vũ, nói: “Bây giờ, Lâm Hiền Ngọc là hộ vệ số một của ta, nên chuyện của cậu ta chính là chuyện của ta. Ban nãy cậu mắng ai là đồ ăn hại? Ta ghét nhất là ai nói ra hai chữ đấy đấy!"
Cái gì?
Nghe thấy vậy, Lâm Triết Vũ chỉ thấy đầu mình như to ra.
Một tên vô dụng như Lâm Hiền Ngọc mà lại trở thành hộ vệ số một của Mục Vỹ?
"À, cậu nói hộ vệ thân cận của ta là đồ vô dụng đúng không! Nhưng “đồ vô dụng” này đang xếp thứ hai trên bảng Địa Tiên thứ nhất đấy, lợi hại hơn cả cậu lúc trước nhí? Ta nhớ lúc trước, hình như cậu chỉ xếp thứ ba hay thứ hai thôi đúng không?”
Sao có thể!
Lúc này, Lâm Triết Vũ mới đi vòng qua đám người, tới xem chiếc bảng trên tường.
Vị trí đầu bảng là Mục Vỹ, xếp thứ hai là Lâm Hiền Ngọc!
Lâm Hiền Ngọc đã đứng thứ hai trên bảng Địa Tiên thứ nhất, như vậy chẳng phải gã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất ư?
Sao tên vô dụng này lại bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất được?
Lâm Triết Vũ chỉ cảm thấy cả thế giới trước mắt đang bắt đầu xoay chuyển!
Mẹ kiếp, chuyện quái quý gì thế này?
“Giả, nhất định là giải”, Lâm Triết Vũ hừ nói: "Mục Vỹ, lần trước ngươi có thể đi ra từ lò luyện Thông Tiên, ta đã thấy nghỉ rồi. Lò luyện Thông Tiên là địa khí cực.
phẩm, dù đã bị hư hại nhưng nó vẫn là địa khí, một món địa khí vô cùng huyền diệu của cả Thiên Vận Đại Lục. Trước kia có không biết bao nhiêu người đã bỏ mạng bên trong, sao ngươi có thể bước ra ngoài được!"
“Bây giờ, ngươi lại trở thành người đứng đầu bảng, còn kéo Lâm Hiền Ngọc lên vị trí thứ hai, chuyện này chắc chắn do ngươi ngấm ngầm thao túng”.
Nghe Lâm Triết Vũ nói vậy, mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ bất mãn.
Bảng Địa Tiên rất công bằng, vì người đứng sau. Tụ Tiên Các chính là đại sư Mạt Khánh Thiên - thầy luyện đan bảy sao duy nhất của đế quốc.
Sao Lâm Triết Vũ dám nghi ngờ!
“Hừ! Lâm Hiền Ngọc, nếu ngươi đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, vậy ngươi có dám đấu với ta một trận không?”
Lâm Triết Vũ hừ nói: “Bây giờ, ta đang xếp thứ chín trên bàng Địa Tiên thứ hai, nếu thẳng được ta thì ngươi sẽ giành được vị trí ấy, sao? Có dám không?”
Thứ hạng của các bảng Địa Tiên được xếp theo cấp bậc của cảnh giới Linh Huyệt
Khi một võ giả đã đột phá đên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai thì không được xếp trên bảng thứ nhất nữa.
Nhưng võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất lại có thể khiêu chiến thiên tài của bảng thứ hai.
Dẫu sao thì cũng đã có nhiều trường hợp tỉ thí thẳng vượt cấp xảy ra ở đế quốc Nam Vân, quy định này cũng là để thể hiện sự khác biệt của thiên tài với những người khác.
Lâm Hiền Ngọc vừa định lên tiếng từ chối, nhưng Mục Vỹ đã giành nói trước.
“Đánh thì đánh, có gì mà không dám?", Mục Vỹ xua tay, bình thần nói: "Hộ vệ số một này của ta không phải là hư danh đâu, muốn đánh thẳng cậu thì dễ như trở bàn tay thôi!"
Trông thấy dáng vẻ phách lối của Mục Vỹ, mọi người chỉ muốn xông lên tẩn cho hẳn một trận.
Tên này không lên tỉ thí mà bảo Lâm Hiền Ngọc lên, nhưng lại trả lời rất nhanh.
“Thiếu thủ, thuộc hạ..”
“Sao? Không đánh lại được à? Ta tin chắc chắn ngươi sẽ thẳng cậu ta, chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu."
“Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi bị câm à?", thấy Lâm Hiền Ngọc ngó lơ mình, Lâm Triết Vũ bực tức hừ nói.
Mấy năm nay, Lâm Hiền Ngọc đã khiến rất nhiều người trong gia tộc thấy không vừa lòng. Gã là một tên vô dụng nhưng ngày nào cũng ăn chơi đàn đúm ở Thiên Chỉ Các, lãng phí bao nhiêu linh thạch của nhà họ Lâm.
Nếu không có trưởng tộc và Lâm Bân chống lưng, gã đã bị tống cổ đi từ lâu rồi.
"Á à, tên nhãi nhà ngươi giờ có khí phách quá nhí, ta hỏi mà dám không trả lời, ta thấy chắc ngươi chán sống rồi đấy!", Lâm Triết Vũ đã hoàn toàn bị chọc giận.
Nếu là lúc trước, y sẽ không dám động vào Lâm Hiền Ngọc, nhưng bây giờ gã chỉ là một tên ăn hại, đã thế còn làm ra vẻ thì đúng là chán sống rồi.
"Dừng tay!”
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.
Mục Vỹ đi thẳng tới, nhìn Lâm Triết Vũ.
Lâm Triết Vũ run lên khi nhìn thấy Mục Vỹ.
Y vẫn nhớ rõ thực lực của Mục Vỹ mấy hôm trước.
Nhưng y nhớ ra bây giờ mình đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai nên lấy lại dũng khí, ngông nghênh trở lại.
“Mục Vỹ, lại là ngươi!”
Lâm Triết Vũ giận dữ nhìn Mục Vỹ.
“Đây là chuyện của nhà họ Lâm chúng ta, không liên quan đến ngươi. Sao? Ngươi cũng định mó tay vào à? Ta thấy tay của thiếu trưởng tộc nhà họ Mục với hơi xa rồi đấy!"
“Sao lại không liên quan đến ta?”
Mục Vỹ có vẻ hứng thú nhìn Lâm Triết Vũ, nói: “Bây giờ, Lâm Hiền Ngọc là hộ vệ số một của ta, nên chuyện của cậu ta chính là chuyện của ta. Ban nãy cậu mắng ai là đồ ăn hại? Ta ghét nhất là ai nói ra hai chữ đấy đấy!"
Cái gì?
Nghe thấy vậy, Lâm Triết Vũ chỉ thấy đầu mình như to ra.
Một tên vô dụng như Lâm Hiền Ngọc mà lại trở thành hộ vệ số một của Mục Vỹ?
"À, cậu nói hộ vệ thân cận của ta là đồ vô dụng đúng không! Nhưng “đồ vô dụng” này đang xếp thứ hai trên bảng Địa Tiên thứ nhất đấy, lợi hại hơn cả cậu lúc trước nhí? Ta nhớ lúc trước, hình như cậu chỉ xếp thứ ba hay thứ hai thôi đúng không?”
Sao có thể!
Lúc này, Lâm Triết Vũ mới đi vòng qua đám người, tới xem chiếc bảng trên tường.
Vị trí đầu bảng là Mục Vỹ, xếp thứ hai là Lâm Hiền Ngọc!
Lâm Hiền Ngọc đã đứng thứ hai trên bảng Địa Tiên thứ nhất, như vậy chẳng phải gã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất ư?
Sao tên vô dụng này lại bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất được?
Lâm Triết Vũ chỉ cảm thấy cả thế giới trước mắt đang bắt đầu xoay chuyển!
Mẹ kiếp, chuyện quái quý gì thế này?
“Giả, nhất định là giải”, Lâm Triết Vũ hừ nói: "Mục Vỹ, lần trước ngươi có thể đi ra từ lò luyện Thông Tiên, ta đã thấy nghỉ rồi. Lò luyện Thông Tiên là địa khí cực.
phẩm, dù đã bị hư hại nhưng nó vẫn là địa khí, một món địa khí vô cùng huyền diệu của cả Thiên Vận Đại Lục. Trước kia có không biết bao nhiêu người đã bỏ mạng bên trong, sao ngươi có thể bước ra ngoài được!"
“Bây giờ, ngươi lại trở thành người đứng đầu bảng, còn kéo Lâm Hiền Ngọc lên vị trí thứ hai, chuyện này chắc chắn do ngươi ngấm ngầm thao túng”.
Nghe Lâm Triết Vũ nói vậy, mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ bất mãn.
Bảng Địa Tiên rất công bằng, vì người đứng sau. Tụ Tiên Các chính là đại sư Mạt Khánh Thiên - thầy luyện đan bảy sao duy nhất của đế quốc.
Sao Lâm Triết Vũ dám nghi ngờ!
“Hừ! Lâm Hiền Ngọc, nếu ngươi đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, vậy ngươi có dám đấu với ta một trận không?”
Lâm Triết Vũ hừ nói: “Bây giờ, ta đang xếp thứ chín trên bàng Địa Tiên thứ hai, nếu thẳng được ta thì ngươi sẽ giành được vị trí ấy, sao? Có dám không?”
Thứ hạng của các bảng Địa Tiên được xếp theo cấp bậc của cảnh giới Linh Huyệt
Khi một võ giả đã đột phá đên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai thì không được xếp trên bảng thứ nhất nữa.
Nhưng võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất lại có thể khiêu chiến thiên tài của bảng thứ hai.
Dẫu sao thì cũng đã có nhiều trường hợp tỉ thí thẳng vượt cấp xảy ra ở đế quốc Nam Vân, quy định này cũng là để thể hiện sự khác biệt của thiên tài với những người khác.
Lâm Hiền Ngọc vừa định lên tiếng từ chối, nhưng Mục Vỹ đã giành nói trước.
“Đánh thì đánh, có gì mà không dám?", Mục Vỹ xua tay, bình thần nói: "Hộ vệ số một này của ta không phải là hư danh đâu, muốn đánh thẳng cậu thì dễ như trở bàn tay thôi!"
Trông thấy dáng vẻ phách lối của Mục Vỹ, mọi người chỉ muốn xông lên tẩn cho hẳn một trận.
Tên này không lên tỉ thí mà bảo Lâm Hiền Ngọc lên, nhưng lại trả lời rất nhanh.
“Thiếu thủ, thuộc hạ..”
“Sao? Không đánh lại được à? Ta tin chắc chắn ngươi sẽ thẳng cậu ta, chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.