Mục Thần

Chương 215: Việc chính

Ốc Sên

03/07/2024

Chí là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu!

Nghe thấy vậy, Lâm Triết Vũ tức muốn nổ phổi.

Gần một tháng mà y đã đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, sau đó lại chuyên tâm tu luyện nên cuối cùng đã giành được vị trí thứ chín trên bảng Địa Tiên thứ hai.

Thiên bẩm của y chỉ đứng sau vài tên quái vật trong nhà họ Lâm thôi.

Vậy mà Mục Vỹ dám coi thường y, bảo một tên vô dụng tỉ thí với y.

“Mời!”

Lâm Triết Vũ thản nhiên quay người, bước lên lôi đài, mỉm cười nhìn hai người họ

Dù y thẳng được Lâm Hiền Ngọc cũng không có gì vẻ vang, nhưng để tên vô dụng này biết được sự dốt nát của mình cũng là một loại hưởng thụ.

“Lên đi!”

Mục Vỹ gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống rồi nhấp một ngụm trà, ung dung tự tại

Thấy vậy, Lâm Hiền Ngọc chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó bước lên lôi đài.

“Hừ! Lâm Hiền Ngọc, trước kia ta chỉ biết ngươi là một tên vô dụng của nhà họ Lâm nên thấy thương tiếc cho ngươi thôi. Nhưng bây giờ, ngươi là phần tử cặn bã của gia tộc, lại còn làm tay sai cho người nhà họ Mục, đúng là làm nhà họ Lâm chúng ta mất sạch mặt mũi”

“Hình như chuyện này không liên quan đến ngươi thì phải!”

Lâm Hiền Ngọc hờ hững đáp lời.

“Không liên quan? Sao lại không liên quan?”

Lâm Triết Vũ phì cười nói: “Một mình ngươi bị mất mặt thì không sao, nhưng làm liên luỵ tới nhà họ Lâm là liên quan đến Lâm Triết Vũ ta rồi.

Dứt lời, Lâm Triết Vũ hơi cúi người xuống, hai tay tạo thành quyền, chân nguyên hùng hậu tích tụ trong hai tay y.

Lâm Triết Vũ đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, mở được huyệt Nội Quan, cảnh giới và thực lực của y nay đã hoàn toàn khác trước.

Đến Mục Vỹ bây giờ chắc chắn cũng không phải là đối thủ của y!

Còn Lâm Hiền Ngọc thì càng không phải bàn tới.

“Kim Bằng Triển Sĩ!”

Lâm Triết Vũ hét lớn, dang rộng đôi tay, giữa cánh tay và cơ thể y tích tụ chân nguyên hùng hậu, sau đó hình thành một màng chân nguyên mỏng manh.

“Lâm Hiền Ngọc, dù ngươi có thi triển hết tài năng của mình thì cũng không phá được chiêu Kim Bằng “Triển Sĩ này của ta đâu, ngươi..”



Oành..

Nhưng Lâm Triết Vũ còn chưa nói hết câu, một bóng người đã lao tới nhanh như điện.

Một tiếng va chạm trăm thấp vang lên, hai người họ đâm uỳnh vào nhau.

Lâm Triết Vũ hộc ra một ngụm máu to, ngã thắng từ trên lôi đài xuống đất, y chật vật lăn vài vòng, cuối cùng trợn mắt lên rồi ngất xỉu.

“Hả...”

Quanh lôi đài lập tức im phăng phắc.

Một chiêu!

Lâm Hiền Ngọc đã đánh bại Lâm Triết Vũ bằng một chiêu!

Đây chính là thực lực của Lâm Hiền Ngọc ư?

Thiên tài của nhiều năm về trước đã trở thành một tên vô dụng, nhưng sao bây giờ gã lại trở nên mạnh mẽ như vậy?

“Thiếu chủ!”

Lâm Hiền Ngọc bước xuống khỏi lôi đài, không. thèm liếc nhìn Lâm Triết Vũ đến một cái. Sau khi đi tới cạnh Mục Vỹ, gã đứng thẳng như một cây thương.

“Đi thôi!”

Thấy tên của Lâm Hiền Ngọc xuất hiện ở vị trí thứ chín trên bảng Địa Tiên thứ hai, Mục Vỹ mỉm cười, đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng lưng hai chủ tớ bọn họ rời đi, ai ấy đều bàn tán xôn xao.

“Chẳng phải Lâm Hiền Ngọc đã bị rút hết huyết mạch rồi ư? Sao đột nhiên gã lại trở nên lợi hại thế nhỉ?”

“Đúng thế mà, gã đánh bại Lâm Triết Vũ bằng một chiêu đấy, đùa kiểu gì vậy!”

“Ban nãy, ngươi có nhìn rõ gã xuất chiêu như thế nào không? Ta không nhìn thấy!”

“Ta cũng không nhìn thấy!”

..

Mục Vỹ không hề quan tâm đến mấy lời bàn tán này.

Trên đường đi, Mục Vỹ đột nhiên nói: “Ngươi có biết vì sao ta bảo ngươi làm vậy không?”

“Không, thuộc hạ cũng không cần biết!”



Lâm Hiền Ngọc luôn nói rất ngắn gọn, không bao giờ nhiều lời.

“Vì ta thích dáng vẻ đó của ngươi, dù trông hơi cứng nhắc, nhưng rất hợp với ý ta!”

Mỗi khi trông thấy Lâm Hiền Ngọc, trong đầu Mục Vỹ lại hiện ra một bóng người chuyên theo đuôi hắn ở kiếp trước.

“Đại ca, huynh là Tiên Vương, còn đệ sẽ phục tùng huynh!”

“Đại ca, huynh nói gì thì đệ sẽ làm nấy, tuyệt đối không hỏi nhiều!”

“Đại ca, nhất định có một ngày, đệ sẽ khiến võ giả của cả đại thế giới Vạn Thiên biết rằng không một ai được xâm phạm tới sự tôn nghiêm của huynh!”

Từng câu nói đầy nhiệt huyết ấy vang vọng trong đầu Mục Vỹ, khiến hắn trào dâng cảm xúc.

“Lâm Hiền Ngọc, ngươi là thiên tài thì phải biết được giá trị của mình!”, Mục Vỹ gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu, nói tiếp: “Hôm nay, ngươi đã đánh bại Lâm Triết Vũ ở Tụ Tiên Các, lại còn để mọi người biết ngươi là tuỳ tùng của ta. Sau này, sao ngươi ở lại nhà họ Lâm được nữa? Vì thế, ba năm này là ngươi lựa chọn làm người của ta, nhưng ba năm sau ngươi vẫn sẽ là người của ta, vì ngươi không còn sự lựa chọn nào khác!”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Lâm Hiền Ngọc hơi ngẩn ra.

“Thuộc hạ chỉ biết mình sẽ thực hiện lời hứa với người, trách nhiệm của thuộc hạ là bảo vệ người, ít nhất cũng phải xứng với cái danh hộ vệ số một, hơn nữa... chưa chắc ba năm sau, thuộc hạ đã cần đến nhà họ Lâm”.

Nghe Lâm Hiền Ngọc nói vậy, Mục Vỹ mở to mắt, tổ vẻ ngạc nhiên

“À, đây là pháp quyết tu luyện tầng thứ hai của Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết. Lúc trước ta lo ngươi tu luyện quá nhanh sẽ tạo ảnh hưởng xấu cho cơ thể, nhưng bây giờ xem ra là ta lo xa quá rồi!”

Mục Vỹ xoè tay ra, một tờ giấy viết tay xuất hiện.

Lâm Hiền Ngọc gật đầu, nhận lấy bí kíp đó.

Lần trước, khi nhìn thấy bí pháp tầng thứ nhất, gã đã thầm thấy chấn động rất lâu.

Dù chữ viết trong bản viết tay trông có vẻ sơ sài này hơi xấu, nhưng nội dung bên trong lại vô cùng tuyệt diệu, quả thực đã vượt qua tôn chỉ của tất cả các võ học mà gã từng tiếp xúc trong cuộc đời này.

Điều quan trọng nhất là các con chữ ghi chú bên lề của từng trang võ học đó còn chặt chế hơn cả nội dung chính.

Thậm chí Lâm Hiền Ngọc còn hoài nghĩ có phải Mục Vỹ cũng đã tu luyện môn võ kỹ này rồi không.

Nếu không tại sao một người chưa bao giờ tu luyện môn thần kỹ này lại có thể ghi chú rõ ràng về nó như thế được?

“Được rồi, bây giờ làm việc chính thôi. Cả danh lẫn phận ngươi cũng đều có rồi, đến lúc đi làm việc của ta thôi!”

“À, sau này ngươi đừng nhẫn nhịn như thế nữa. Có nhiều chuyện, ngươi có thể tự mình quyết định. Như chuyện hôm nay ấy, thế mà ngươi vẫn nhịn được sao? Nếu là ta thì ta đã đánh cho tên đó biến dạng từ lâu rồi!”

“Thuộc hạ biết rồi ạ!”

Hai bóng người rời khỏi Tụ Tiên Các, thong thả đi về phía phủ đê nhà họ Mục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook