Chương 315: Đủ để giết ngươi
Ốc Sên
06/08/2024
"Mục Vỹ, đón chiêu này của ta đi!"
Ngạn Vân Ngọc muốn dạy dỗ Mục Vỹ vì việc trước đó đã oang oang chửi thẳng mặt gã là rác rưởi lắm rồi. Ai mới là rác rưởi, hôm nay đấu là biết thôi!
"Ai sợ ngươi!" Mục Vỹ cầm kiếm đi tới.
Hắn không sợ Ngạn Vân Ngọc vì đã có kiếm thế ảo. Đao thế khó lường đấy, nhưng hẳn tin tưởng vào kiếm thuật của mình hơn.
Uỳnh... Hai người vừa bắt đầu tấn công thì trên lôi đài phát ra tiếng nổ.
Một số võ giả ngạc nhiên phát hiện ra rằng đao và kiếm của mình cục cựa bay tới chỗ của hai người.
Đây chính là sự đáng sợ của đao thế và kiếm thế ảo. Danh hiệu bá chủ binh khí và vua của binh khí không phải đặt ra cho vui.
Bành...
Lôi đài bị cát bụi che phủ, hai bóng người lao vào tấn công lẫn nhau, trong phút chốc ánh kiếm và bóng đao chồng chất lên nhau.
Đây mới thực sự là cuộc chiến giữa những bậc cao thủ. "Phong Khởi Vân Trảm!" "Phá Thiên Thức!"
Hai tiếng quát đồng thời vang lên, hai bóng người tới rồi lùi, tiếng kiếm và đao dội vào tai mỗi người một cách dữ dội.
Giờ phút này, họ đã quên mất Mục Vỹ chỉ mới đả thông được huyệt Quan Nguyên - tầng năm sơ kỳ, trong khi Ngạn Vân Ngọc đã tu luyện đến tầng thứ tám
và mở huyệt Phong Trì.
Trong mắt họ chỉ còn trận tỉ thí gay cấn giữa một kiếm khách tuyệt thế và một đao khách xuất trần.
"Thiên Động Nhất Kiếm!"
Mục Vỹ hét lớn một tiếng, bây giờ hắn tập trung vào tấn công chứ không màng phòng thủ nữa.
"Hoàng Thiên Thức!"
Ngạn Vân Ngọc cũng hừng hực ý chí chiến đấu như Mục Vỹ. Gã chém một đao ra, ánh đao dài trăm trượng xé cả chân trời.
Có thể thấy, ngay lúc này, đao quang và kiếm quang đang hội tụ trên đỉnh cao.
Sau hai tiếng vật nhọn đâm vào da thịt, hai bóng người cùng bước lùi.
Trên ngực Mục Vỹ có một đường đao kéo từ bụng lên dưới cổ họng lộ ra xương sườn trắng muốt, vết thương to thấy rõ.
Bên kia, Ngạn Vân Ngọc cũng vậy.
Một vết kiếm rạch từ vai gã xuống đùi, máu rơi tí tách xuống đất. Nhưng cả hai đều mặc kệ, chỉ nhìn chằm chằm đối phương. "Phụt!"
Mục Vỹ phun một ngụm máu đen lớn ra rồi mỉm cười.
"Ngạn Vân Ngọc, ngươi đã mở huyệt Phong Trì của tầng thứ tám rồi nhưng có làm gì được ta đâu?”
Đến lúc này, mọi người mới sực nhớ ra đúng là vậy, hai người chênh lệch nhau đến bốn bậc cảnh giới thế mà Mục Vỹ lại có thể làm Ngạn Vân Ngọc bị thương
đến mức đó.
Nếu Mục Vỹ cũng đả thông huyệt Phong Trì ở tầng thứ tám, liệu Ngạn Vân Ngọc có cầm cự được đến bây giờ không?
"Không làm gì được? Ta sẽ giết ngươi!"
Linh Phệ Đao trên mặt đất tóe ra tia chớp, Ngạn Vân Ngọc cầm trường đao nhìn Mục Vỹ với ánh mắt như nhìn một chú dê con sắp bị làm thịt.
"Xet xet', trên lưỡi đao của Ngạn Vân Ngọc thoáng chốc một màu máu.
Lửat
Thú hỏal
Không ngờ Ngạn Vân Ngọc lại có thú hỏa.
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều cảm thấy thế giới loạn hết cả rồi.
Ngạn Vân Ngọc này đúng là yêu nghiệt.
Thực lực của gã như thế làm chủ nhiệm lớp một cao cấp thôi thì quá uổng, gã nên làm chủ nhiệm lớp đặc biệt của Lôi Phong Viện mới xứng đáng với năng lực của mình.
Đã mở đến huyệt Phong Trì của tầng thứ tám, lĩnh ngộ đao thế còn có thú hỏa, ai mà bì nổi năng lực và tiềm năng của gã!
Thú hỏa? Mục Vỹ buồn cười.
Hắn đúng là không có thú hỏa, nhưng thứ còn kinh khủng hơn thú hỏa thì hắn có đấy.
Hắn giơ trường kiếm lên, chỉ mũi kiếm vào trời. Ầm... Trong chốc lát, một tia chớp giáng xuống.
Nó đánh vào mũi kiếm của Mục Vỹ, cả thân kiếm tức khắc bị sấm sét vây quanh.
Điên hả! Sao ai cũng điên thết
Khung cảnh này làm cho cả võ trường nổ tung, mấy chục nghìn người hối hả tranh nhau chạy ra ngoài.
Một kẻ nắm giữ thú hỏa, một kẻ dám mượn sấm trời, hai tên này đúng là điên không ai bằng, điên đến nỗi không muốn sống nữa.
"Có đao thế và thú hỏa thì đã sao?"
"Đủ để giết ngươi!"
"Sao vẫn thích khua môi múa mép thết"
Một khoảng lặng ngắn xảy ra giữa hai người.
"Kiếm Xuất Nhật Lạc!”
"Đao Diệt Càn Khôn!"
Mục Vỹ và Ngạn Vân Ngọc không hẹn cùng bước ra. Đao hừng hực đao thế, lấy thú hỏa làm công.
Kiếm dùng kiếm thế ảo và sấm sét làm bệ phóng.
Trận đấu cuối cùng đã đến hồi kết.
Ngạn Vân Ngọc muốn dạy dỗ Mục Vỹ vì việc trước đó đã oang oang chửi thẳng mặt gã là rác rưởi lắm rồi. Ai mới là rác rưởi, hôm nay đấu là biết thôi!
"Ai sợ ngươi!" Mục Vỹ cầm kiếm đi tới.
Hắn không sợ Ngạn Vân Ngọc vì đã có kiếm thế ảo. Đao thế khó lường đấy, nhưng hẳn tin tưởng vào kiếm thuật của mình hơn.
Uỳnh... Hai người vừa bắt đầu tấn công thì trên lôi đài phát ra tiếng nổ.
Một số võ giả ngạc nhiên phát hiện ra rằng đao và kiếm của mình cục cựa bay tới chỗ của hai người.
Đây chính là sự đáng sợ của đao thế và kiếm thế ảo. Danh hiệu bá chủ binh khí và vua của binh khí không phải đặt ra cho vui.
Bành...
Lôi đài bị cát bụi che phủ, hai bóng người lao vào tấn công lẫn nhau, trong phút chốc ánh kiếm và bóng đao chồng chất lên nhau.
Đây mới thực sự là cuộc chiến giữa những bậc cao thủ. "Phong Khởi Vân Trảm!" "Phá Thiên Thức!"
Hai tiếng quát đồng thời vang lên, hai bóng người tới rồi lùi, tiếng kiếm và đao dội vào tai mỗi người một cách dữ dội.
Giờ phút này, họ đã quên mất Mục Vỹ chỉ mới đả thông được huyệt Quan Nguyên - tầng năm sơ kỳ, trong khi Ngạn Vân Ngọc đã tu luyện đến tầng thứ tám
và mở huyệt Phong Trì.
Trong mắt họ chỉ còn trận tỉ thí gay cấn giữa một kiếm khách tuyệt thế và một đao khách xuất trần.
"Thiên Động Nhất Kiếm!"
Mục Vỹ hét lớn một tiếng, bây giờ hắn tập trung vào tấn công chứ không màng phòng thủ nữa.
"Hoàng Thiên Thức!"
Ngạn Vân Ngọc cũng hừng hực ý chí chiến đấu như Mục Vỹ. Gã chém một đao ra, ánh đao dài trăm trượng xé cả chân trời.
Có thể thấy, ngay lúc này, đao quang và kiếm quang đang hội tụ trên đỉnh cao.
Sau hai tiếng vật nhọn đâm vào da thịt, hai bóng người cùng bước lùi.
Trên ngực Mục Vỹ có một đường đao kéo từ bụng lên dưới cổ họng lộ ra xương sườn trắng muốt, vết thương to thấy rõ.
Bên kia, Ngạn Vân Ngọc cũng vậy.
Một vết kiếm rạch từ vai gã xuống đùi, máu rơi tí tách xuống đất. Nhưng cả hai đều mặc kệ, chỉ nhìn chằm chằm đối phương. "Phụt!"
Mục Vỹ phun một ngụm máu đen lớn ra rồi mỉm cười.
"Ngạn Vân Ngọc, ngươi đã mở huyệt Phong Trì của tầng thứ tám rồi nhưng có làm gì được ta đâu?”
Đến lúc này, mọi người mới sực nhớ ra đúng là vậy, hai người chênh lệch nhau đến bốn bậc cảnh giới thế mà Mục Vỹ lại có thể làm Ngạn Vân Ngọc bị thương
đến mức đó.
Nếu Mục Vỹ cũng đả thông huyệt Phong Trì ở tầng thứ tám, liệu Ngạn Vân Ngọc có cầm cự được đến bây giờ không?
"Không làm gì được? Ta sẽ giết ngươi!"
Linh Phệ Đao trên mặt đất tóe ra tia chớp, Ngạn Vân Ngọc cầm trường đao nhìn Mục Vỹ với ánh mắt như nhìn một chú dê con sắp bị làm thịt.
"Xet xet', trên lưỡi đao của Ngạn Vân Ngọc thoáng chốc một màu máu.
Lửat
Thú hỏal
Không ngờ Ngạn Vân Ngọc lại có thú hỏa.
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều cảm thấy thế giới loạn hết cả rồi.
Ngạn Vân Ngọc này đúng là yêu nghiệt.
Thực lực của gã như thế làm chủ nhiệm lớp một cao cấp thôi thì quá uổng, gã nên làm chủ nhiệm lớp đặc biệt của Lôi Phong Viện mới xứng đáng với năng lực của mình.
Đã mở đến huyệt Phong Trì của tầng thứ tám, lĩnh ngộ đao thế còn có thú hỏa, ai mà bì nổi năng lực và tiềm năng của gã!
Thú hỏa? Mục Vỹ buồn cười.
Hắn đúng là không có thú hỏa, nhưng thứ còn kinh khủng hơn thú hỏa thì hắn có đấy.
Hắn giơ trường kiếm lên, chỉ mũi kiếm vào trời. Ầm... Trong chốc lát, một tia chớp giáng xuống.
Nó đánh vào mũi kiếm của Mục Vỹ, cả thân kiếm tức khắc bị sấm sét vây quanh.
Điên hả! Sao ai cũng điên thết
Khung cảnh này làm cho cả võ trường nổ tung, mấy chục nghìn người hối hả tranh nhau chạy ra ngoài.
Một kẻ nắm giữ thú hỏa, một kẻ dám mượn sấm trời, hai tên này đúng là điên không ai bằng, điên đến nỗi không muốn sống nữa.
"Có đao thế và thú hỏa thì đã sao?"
"Đủ để giết ngươi!"
"Sao vẫn thích khua môi múa mép thết"
Một khoảng lặng ngắn xảy ra giữa hai người.
"Kiếm Xuất Nhật Lạc!”
"Đao Diệt Càn Khôn!"
Mục Vỹ và Ngạn Vân Ngọc không hẹn cùng bước ra. Đao hừng hực đao thế, lấy thú hỏa làm công.
Kiếm dùng kiếm thế ảo và sấm sét làm bệ phóng.
Trận đấu cuối cùng đã đến hồi kết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.