Chương 316: Ngông đáo để
Ốc Sên
15/08/2024
Thanh đao trên trời sừng sững cách mặt đất một trăm mét che đi mọi ánh sáng.
Thanh kiếm bên kia cũng cắm vào tầng mây, kêu gọi sấm sét ầm ầm kéo đến. Giờ phút này, sát khí bộc phát ra từ đao lẫn kiếm đều lên đến đỉnh điểm.
Ấm...
Cuộc chạm trán làm cả sân luyện võ rung lắc dữ dội, trong lòng ai nấy cũng đều chấn động.
Đây còn là uy lực mà một võ giả cảnh giới Linh Huyệt có thể phát ra ư? Nhưng lúc này không ai có tâm trạng suy nghĩ về câu hỏi này nữa.
Thế của nhát đao vừa rồi không gì có thể địch nổi. Nó bổ xuống một đường thật sâu lên dãy phòng học sau lưng sân luyện võ.
Một kiếm ấy cũng để lại vết chém hun hút trên phòng giáo viên phía trước bãi tập.
Thế của đao và kiếm cứ như thể hai vị cao nhân cười nói trên đỉnh núi, nắm giữ sinh tử của ngàn vạn sinh linh trong tay.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ trước vết chém trên hai tòa nhà, nhưng ai có thể trụ lại đến phút cuối cùng mới là điều họ muốn thấy nhất.
Phụt... 'Thế kiếm và đao tan biến, chợt có tiếng hộc máu phát ra từ lôi đài.
Kiếm của Mục Vỹ rơi leng keng xuống đất. Toàn thân kiếm Thanh Giao đầy rẫy những dấu vụn vỡ lổm ngổm như bị ai cắn.
Trên ngực Mục Vỹ lại có thêm một vết chém trông cực kỳ kinh khủng.
Hắn vẫn đứng nhưng chao đảo như một ngọn núi lung lay chỉ cần thêm một cọng rơm nữa thôi sẽ sụp đổ.
Thấy Mục Vỹ như vậy, tất cả mọi người lập tức đưa mắt sang Ngạn Vân Ngọc.
Ngạn Vân Ngọc lúc này đang trợn trừng mắt, vết thương kéo dài từ xương quai xanh đến bắp đùi vẫn kinh hồn như thế.
Gã vẫn đứng thẳng người, trên người tí tách tia điện nhưng không mảy may chạm vào da thịt.
Tuy nhiên, ai nấy đều ngẩn người khi thấy vết kiếm lê một đường từ trán đến bụng gã.
Ngạn Vân Ngọc! Chết rồi!
Sự im lặng chết chóc cùng tiếng gió thổi xào xạc trên sân luyện võ dội vào lòng mỗi người.
Ngạn Vân Ngọc đã chết! Gã đã chết!
Một cao thủ đã đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám và đã khai thông huyệt Phong Trì, một cao thủ đã lĩnh ngộ đao thế, đã chết tại đây.
Chết trong tay Mục Vỹ.
Giờ đây, lòng họ buốt lạnh hơn bao giờ hết.
Mục Vỹ đang ở cảnh giới nào?
Hắn chỉ mới mở đến huyệt Quan Nguyên, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm sơ kỳ mà thôi.
'Thế mà hắn có thể giết chết thiên tài xuất chúng ấy.
Mục Vỹ nhìn dáng vẻ mắt trợn to, chết không nhắm mắt của Ngạn Vân Ngọc, gượng gạo nhếch mép, máu ồ ạt chảy ra khỏi miệng.
Nhưng rồi hắn mỉm cười.
"Ngại quá, chém lệch rồi, ai mà ngờ được chém ngay chỗ hiểm của ngươi chứ, xin lỗi!"
Mục Vỹ nhẹ nhàng nói với thi thể của Ngạn Vân Ngọc. "Thú vị thật, thích cậu thanh niên này rồi đấy..."
Trương Tử Hào đang đứng trên tháp xem cuộc so tài khế mỉm cười, thích thú thấy rõ.
Đối với Lôi Phong Viện, trong một trận tỉ thí, nếu một cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám chết thì sẽ là một tổn thất rất lớn. Ông ta muốn xem Mục Vỹ sẽ hạ màn thế nào.
"Chết rồi!"
La Phù run rẩy nhìn xác Ngạn Vân Ngọc, ông ta đi lên lôi đài xơ xác, tan hoang.
Ngay khắc trước thôi, ông ta còn đang trò chuyện với Ngạn Vân Ngọc và cất nhắc gã vào chức viện phó đầy quyền lực của học viện.
'Thế mà nay Ngạn Vân Ngọc đã trở thành một cái xác rồi. "Người đâu, bắt Mục Vỹ lại cho ta!" La Phù nhìn Ngạn Vân Ngọc, đột nhiên quát tháo.
"Lão điên La Phù kia, ông dựa vào đâu mà đòi bắt ta?", Mục Vỹ phun một ngụm máu ra rồi nói lớn.
"Dựa vào đâu?”
La Phù thẹn quá hóa giận: "Đây là một cuộc so tài mà ngươi dám thẳng tay sát hại giáo viên cùng học viện với mình. Lôi Phong Viện bọn ta không hiếm thầy
giáo cao cấp như ngươi đâu. Ngươi độc ác như thế, phải bị thiên đao vạn quả, phế bỏ tu vi, sa thải khỏi Lôi Phong Viện!"
"Ghê chưa kìal"
Mục Vỹ cười phá lên rồi nói: "Tỉ thí vốn là bên bờ sống chết, ai đảm bảo được. người nào sống người nào chết chứ? Trước giờ năm nào cũng có án mạng trong các cuộc tỉ thí của học viện cơ mà".
"Nhưng người ngươi giết là Ngạn Vân Ngọc, là cao thủ siêu cấp trong tương lai của học viện ta đấy có biết không?"
"Nực cười!"
Mục Vỹ cười châm biếm: "Nghĩa là theo ý ông, nếu Ngạn Vân Ngọc giết một thiên tài tuyệt thế như ta thì hắn cũng phải chết à? Thế thôi đổi tên cuộc chiến của khối cao cấp thành cuộc chiến đẫm máu khối cao cấp luôn đi, có lý do để giết đám giáo viên cao cấp rồi còn gì".
"Chỉ biết to cái miệng là giỏi, hôm nay ta phải bắt ngươi, xem ai dám cản!"
Sau mệnh lệnh của La Phù, mấy gã mặc đồ đen bên cạnh mau chóng xông đến.
Những kẻ mặc đồ đen đó đều có cảnh giới ít nhất là Linh Huyệt tầng thứ năm, có thể thấy thực lực của họ rất mạnh.
"Ai dám!" Mặc Dương giơ kiếm đứng trước người Mục Vỹ. “Trò tránh ra!"
Mục Vỹ nhếch mép nhìn Mặc Dương: "Mục Vỹ ta cứ đứng đây đấy, để xem hôm nay ai dám bắt tai"
Nói xong, hắn cầm kiếm Thanh Giao tiến lại gần bốn tên áo đen đang xông tới đầu tiên.
Phập phập phập...
Bóng người Mục Vỹ chớp nhoáng qua lại.
Một kiếm cắt phăng cổ.
Nhưng Mục Vỹ chém bay cổ bốn người chứ không phải một người nữa!
Bốn gã đó đứng sững như trời trồng mặc cho Mục Vỹ lướt kiếm qua dễ dàng như giết gà.
"Ơ"
Cảnh tượng này làm cho Trương Tử Hào đứng thẳng người dậy, đường đường một thế hệ danh kiếm lại suýt ngã khỏi tháp.
"Mẹ kiếp, sao vậy được!"
Trương Tử Hào không nhịn được chửi thề, khó tin nhìn trừng trừng Mục Vỹ như thấy trời đất sụp đổ.
Thanh kiếm bên kia cũng cắm vào tầng mây, kêu gọi sấm sét ầm ầm kéo đến. Giờ phút này, sát khí bộc phát ra từ đao lẫn kiếm đều lên đến đỉnh điểm.
Ấm...
Cuộc chạm trán làm cả sân luyện võ rung lắc dữ dội, trong lòng ai nấy cũng đều chấn động.
Đây còn là uy lực mà một võ giả cảnh giới Linh Huyệt có thể phát ra ư? Nhưng lúc này không ai có tâm trạng suy nghĩ về câu hỏi này nữa.
Thế của nhát đao vừa rồi không gì có thể địch nổi. Nó bổ xuống một đường thật sâu lên dãy phòng học sau lưng sân luyện võ.
Một kiếm ấy cũng để lại vết chém hun hút trên phòng giáo viên phía trước bãi tập.
Thế của đao và kiếm cứ như thể hai vị cao nhân cười nói trên đỉnh núi, nắm giữ sinh tử của ngàn vạn sinh linh trong tay.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ trước vết chém trên hai tòa nhà, nhưng ai có thể trụ lại đến phút cuối cùng mới là điều họ muốn thấy nhất.
Phụt... 'Thế kiếm và đao tan biến, chợt có tiếng hộc máu phát ra từ lôi đài.
Kiếm của Mục Vỹ rơi leng keng xuống đất. Toàn thân kiếm Thanh Giao đầy rẫy những dấu vụn vỡ lổm ngổm như bị ai cắn.
Trên ngực Mục Vỹ lại có thêm một vết chém trông cực kỳ kinh khủng.
Hắn vẫn đứng nhưng chao đảo như một ngọn núi lung lay chỉ cần thêm một cọng rơm nữa thôi sẽ sụp đổ.
Thấy Mục Vỹ như vậy, tất cả mọi người lập tức đưa mắt sang Ngạn Vân Ngọc.
Ngạn Vân Ngọc lúc này đang trợn trừng mắt, vết thương kéo dài từ xương quai xanh đến bắp đùi vẫn kinh hồn như thế.
Gã vẫn đứng thẳng người, trên người tí tách tia điện nhưng không mảy may chạm vào da thịt.
Tuy nhiên, ai nấy đều ngẩn người khi thấy vết kiếm lê một đường từ trán đến bụng gã.
Ngạn Vân Ngọc! Chết rồi!
Sự im lặng chết chóc cùng tiếng gió thổi xào xạc trên sân luyện võ dội vào lòng mỗi người.
Ngạn Vân Ngọc đã chết! Gã đã chết!
Một cao thủ đã đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám và đã khai thông huyệt Phong Trì, một cao thủ đã lĩnh ngộ đao thế, đã chết tại đây.
Chết trong tay Mục Vỹ.
Giờ đây, lòng họ buốt lạnh hơn bao giờ hết.
Mục Vỹ đang ở cảnh giới nào?
Hắn chỉ mới mở đến huyệt Quan Nguyên, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm sơ kỳ mà thôi.
'Thế mà hắn có thể giết chết thiên tài xuất chúng ấy.
Mục Vỹ nhìn dáng vẻ mắt trợn to, chết không nhắm mắt của Ngạn Vân Ngọc, gượng gạo nhếch mép, máu ồ ạt chảy ra khỏi miệng.
Nhưng rồi hắn mỉm cười.
"Ngại quá, chém lệch rồi, ai mà ngờ được chém ngay chỗ hiểm của ngươi chứ, xin lỗi!"
Mục Vỹ nhẹ nhàng nói với thi thể của Ngạn Vân Ngọc. "Thú vị thật, thích cậu thanh niên này rồi đấy..."
Trương Tử Hào đang đứng trên tháp xem cuộc so tài khế mỉm cười, thích thú thấy rõ.
Đối với Lôi Phong Viện, trong một trận tỉ thí, nếu một cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám chết thì sẽ là một tổn thất rất lớn. Ông ta muốn xem Mục Vỹ sẽ hạ màn thế nào.
"Chết rồi!"
La Phù run rẩy nhìn xác Ngạn Vân Ngọc, ông ta đi lên lôi đài xơ xác, tan hoang.
Ngay khắc trước thôi, ông ta còn đang trò chuyện với Ngạn Vân Ngọc và cất nhắc gã vào chức viện phó đầy quyền lực của học viện.
'Thế mà nay Ngạn Vân Ngọc đã trở thành một cái xác rồi. "Người đâu, bắt Mục Vỹ lại cho ta!" La Phù nhìn Ngạn Vân Ngọc, đột nhiên quát tháo.
"Lão điên La Phù kia, ông dựa vào đâu mà đòi bắt ta?", Mục Vỹ phun một ngụm máu ra rồi nói lớn.
"Dựa vào đâu?”
La Phù thẹn quá hóa giận: "Đây là một cuộc so tài mà ngươi dám thẳng tay sát hại giáo viên cùng học viện với mình. Lôi Phong Viện bọn ta không hiếm thầy
giáo cao cấp như ngươi đâu. Ngươi độc ác như thế, phải bị thiên đao vạn quả, phế bỏ tu vi, sa thải khỏi Lôi Phong Viện!"
"Ghê chưa kìal"
Mục Vỹ cười phá lên rồi nói: "Tỉ thí vốn là bên bờ sống chết, ai đảm bảo được. người nào sống người nào chết chứ? Trước giờ năm nào cũng có án mạng trong các cuộc tỉ thí của học viện cơ mà".
"Nhưng người ngươi giết là Ngạn Vân Ngọc, là cao thủ siêu cấp trong tương lai của học viện ta đấy có biết không?"
"Nực cười!"
Mục Vỹ cười châm biếm: "Nghĩa là theo ý ông, nếu Ngạn Vân Ngọc giết một thiên tài tuyệt thế như ta thì hắn cũng phải chết à? Thế thôi đổi tên cuộc chiến của khối cao cấp thành cuộc chiến đẫm máu khối cao cấp luôn đi, có lý do để giết đám giáo viên cao cấp rồi còn gì".
"Chỉ biết to cái miệng là giỏi, hôm nay ta phải bắt ngươi, xem ai dám cản!"
Sau mệnh lệnh của La Phù, mấy gã mặc đồ đen bên cạnh mau chóng xông đến.
Những kẻ mặc đồ đen đó đều có cảnh giới ít nhất là Linh Huyệt tầng thứ năm, có thể thấy thực lực của họ rất mạnh.
"Ai dám!" Mặc Dương giơ kiếm đứng trước người Mục Vỹ. “Trò tránh ra!"
Mục Vỹ nhếch mép nhìn Mặc Dương: "Mục Vỹ ta cứ đứng đây đấy, để xem hôm nay ai dám bắt tai"
Nói xong, hắn cầm kiếm Thanh Giao tiến lại gần bốn tên áo đen đang xông tới đầu tiên.
Phập phập phập...
Bóng người Mục Vỹ chớp nhoáng qua lại.
Một kiếm cắt phăng cổ.
Nhưng Mục Vỹ chém bay cổ bốn người chứ không phải một người nữa!
Bốn gã đó đứng sững như trời trồng mặc cho Mục Vỹ lướt kiếm qua dễ dàng như giết gà.
"Ơ"
Cảnh tượng này làm cho Trương Tử Hào đứng thẳng người dậy, đường đường một thế hệ danh kiếm lại suýt ngã khỏi tháp.
"Mẹ kiếp, sao vậy được!"
Trương Tử Hào không nhịn được chửi thề, khó tin nhìn trừng trừng Mục Vỹ như thấy trời đất sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.