Chương 288: Giành lại vị thế
Ốc Sên
27/07/2024
“Không cam tâm thì các huynh đệ nên làm gì?"
“Giành lại, giành lại!”
Tiếng hô vang của lớp mười một làm chấn động cả sân luyện võ.
Nghe thấy tiếng cổ vũ của lớp mười một, năm người nhóm Mặc Dương đối mắt nhìn nhau, sau đó tỏ vẻ như đang xem một lũ ngớ ngẩn.
“Trận đầu tiên ngươi lên hay ta?”
Mặc Dương nhìn Mục Phong Hành rồi cười hỏi.
"Ngươi lên đi, thời khắc khoe mẽ tốt thế này đương nhiên ta sẽ nhường cho ngươi rồi. Ta không muốn bị đại ca mắng là cướp mất cơ hội toả sáng của đồ đệ huynh ấy”.
“Bây giờ, ngươi cũng mồm mép tép nhảy phết đấy!"
Mặc Dương cười lớn rồi nhảy lên lôi đài.
"Khưu Phong Ngọc, trận đầu trò lên đi!", thấy người lên tỉ thí đầu tiên của lớp chín là Mặc Dương, Kha Trạch Minh sầm mặt.
Theo gã được biết, Mặc Dương là học trò xuất sắc nhất của lớp chín, kiếm ý tuyệt đỉnh, ít nhất giờ cũng đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư.
Đương nhiên gã phải cử học trò mạnh nhất lên ứng chiến với một học trò như thế này.
"Vâng, thầy Kha yên tâm, trò sẽ không cho họ cơ hội thẳng trận này đâu ạ!”
“Ừm!"
Vừa nhảy lên sàn đấu, Khưu Phong Ngọc đã mỉm cười nhìn Mặc Dương rồi nói: “Mặc Dương, ngươi là thiên tài kiếm thuật, thế thì chúng ta dùng kiếm đi! Ta muốn xem rốt cuộc kiếm ý đỉnh phong của ngươi lợi hại đến đâu!”
Nghe thấy vậy, Mặc Dương lắc đầu.
“Đối phó với ngươi thì ta không cần phải dùng đến kiếm!”
“Ngông cuồng!”
Nghe thấy vậy, Khưu Phong Ngọc đương nhiên tức nổ phổi, dẫu sao thì y cũng là học trò mạnh nhất của lớp mười một.
Trận trước khi đấu với lớp mười, chính y là người xoay chuyển tình thế, cuối cùng lớp mười một đã đánh bại lớp mười với tỉ số 4 - 3.
'Vậy mà Mặc Dương này dám coi thường y!
“Ngươi muốn nghĩ sao cũng được!”
Mặc Dương bước lên trước, toả khí thế ra.
“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư!”
Sau khi cảm nhận được khí thế trên người Mặc Dương, Khưu Phong Ngọc mừng rỡ.
Y cứ tưởng sau ba tháng, chắc Mặc Dương đã đột phá lên tăng thứ năm, ai ngờ gã vẫn ngang tầm với y.
Vậy thì không có gì phải lo rồi!
“Giết!”
Khưu Phong Ngọc khẽ hô lên một tiếng, sau đó giơ hai tay ra, một lưỡng khí kình bổ nhào về phía Mặc Dương.
Thiên tài kiếm thuật? Không dùng đến kiếm thì Mặc Dương còn làm được gì?
Thấy Khưu Phong Ngọc lao tới, Mặc Dương xuống tấn, sau đó nhẹ tung một quyền trông có vẻ rất tầm thường ra.
Bụp...
Hai chiêu thức va chạm, hai người bọn họ lập tức tách ra.
Cộp...
Nhưng Mặc Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ, còn Khưu Phong Ngọc thì bết bát, bay ra xa hàng chục mét rồi ngã khỏi lôi đài.
Trông thấy cảnh tượng này, cả sân luyện võ đều im lìm.
Mặc Dương này... biến thái quá!
Gã không dùng kiếm, chỉ dùng quyền thôi mà cũng lợi hại vậy sao?
"Trận thứ nhất, lớp chín thắng!”
Tiếng hoan hô vang lên, Mặc Dương quay người mỉm cười đi xuống khỏi lôi đài.
“Có áp lực không?”, Mục Vỹ cười hỏi khi thấy Mặc Dương đi xuống.
“Con đánh bại hắn bằng một chiêu, người không bị mất thể diện chứ ạ!”
“Đương nhiên!"
Trận thứ hai, Mục Phong Hành lên.
“Đáng chết, Hoắc Hâm, trò lên đi!"
"Vâng thưa thầy Kha!"
Khưu Phong Ngọc là học trò mạnh nhất của lớp mười một mà lại bị đánh bại bằng một chiêu, Mặc Dương này đúng là khủng khiếp, biết vậy thì gã đã cử người yếu nhất lên rồi.
Nhưng Mục Phong Hành này không biến thái như Mặc Dương, trận thứ hai này kiểu gì lớp gã cũng thắng!
“Hoắc Hâm, xin chỉ giáo!"
“Mục Phong Hành, thỉnh giáo!”
Hai người họ chào hỏi, sau đó trận thứ hai bắt đầu.
Mục Phong Hành vốn không dùng vũ khí gì, mà chỉ dựa vào thân pháp và quyền cước.
Trận đấu vừa bắt đầu, Hoắc Hâm lập tức lùi lại cách Mục Phong Hành ba mét, sát mép lôi đài.
Hãn biết thân pháp của Mục Phong Hành lợi hại nên mới cố ý làm như vậy.
Nhưng hành động này của hắn lại bị mọi người ở khán đài chê cười.
“Đúng là mất mặt!", thấy Hoắc Hâm làm vậy, Kha Trạch Minh chỉ thấy mặt mình nóng ran.
Dù biết đối thủ có thân pháp mạnh thì tốt xấu gì cũng nên làm ra vẻ một chút, chứ sợ thành ra thế kia thì làm ăn gì?
“Trốn được sao?”
Nhưng ngay sau khi Hoắc Hâm vừa đứng vững, đã có một bàn tay đánh tới sau lưng hắn, một tiếng hét vang lên.
“Mẹ ơi!”
Hoắc Hâm láo đảo ngã xuống đất, rồi trợn mắt há mồm nhìn Mục Phong Hành ở đẳng sau.
Sao... cậu ta lại tới đây?
“Tiếp chiêu!
Mục Phong Hành tiếp tục ta tay, một đòn Cương Thủ Trảo mạnh mẽ bay về phía Hoắc Hâm.
-Trông thấy đòn này tới gần, Hoắc Hâm vội lùi lại mười bước để tránh.
Nhưng Hoắc Hâm chưa kịp xả hơi, một bàn tay đã đánh hắn bay lên.
Hắn ngoảnh lại nhìn thấy Mục Phong Hành đã đứng ngay sau lưng.
Đôi mắt Hoắc Hâm chớp vài cái rồi nhắm tịt, hắn đã bất tỉnh nhân sự.
Trận thứ hai lớp chín thẳng!
“Thương pháp của ngươi đến ta còn không dám chống trả, võ kỹ Vũ Lăng Thương Pháp mà thầy Mục truyền cho ngươi có bỏ ra ngàn vàng cũng không đổi được.”
“Đừng nói là ngàn vàng, dù có lấy mạng sống ra thì ta cũng không đối.”
Lâm Chấp mỉm cười rồi bước lên lôi đài
“Giành lại, giành lại!”
Tiếng hô vang của lớp mười một làm chấn động cả sân luyện võ.
Nghe thấy tiếng cổ vũ của lớp mười một, năm người nhóm Mặc Dương đối mắt nhìn nhau, sau đó tỏ vẻ như đang xem một lũ ngớ ngẩn.
“Trận đầu tiên ngươi lên hay ta?”
Mặc Dương nhìn Mục Phong Hành rồi cười hỏi.
"Ngươi lên đi, thời khắc khoe mẽ tốt thế này đương nhiên ta sẽ nhường cho ngươi rồi. Ta không muốn bị đại ca mắng là cướp mất cơ hội toả sáng của đồ đệ huynh ấy”.
“Bây giờ, ngươi cũng mồm mép tép nhảy phết đấy!"
Mặc Dương cười lớn rồi nhảy lên lôi đài.
"Khưu Phong Ngọc, trận đầu trò lên đi!", thấy người lên tỉ thí đầu tiên của lớp chín là Mặc Dương, Kha Trạch Minh sầm mặt.
Theo gã được biết, Mặc Dương là học trò xuất sắc nhất của lớp chín, kiếm ý tuyệt đỉnh, ít nhất giờ cũng đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư.
Đương nhiên gã phải cử học trò mạnh nhất lên ứng chiến với một học trò như thế này.
"Vâng, thầy Kha yên tâm, trò sẽ không cho họ cơ hội thẳng trận này đâu ạ!”
“Ừm!"
Vừa nhảy lên sàn đấu, Khưu Phong Ngọc đã mỉm cười nhìn Mặc Dương rồi nói: “Mặc Dương, ngươi là thiên tài kiếm thuật, thế thì chúng ta dùng kiếm đi! Ta muốn xem rốt cuộc kiếm ý đỉnh phong của ngươi lợi hại đến đâu!”
Nghe thấy vậy, Mặc Dương lắc đầu.
“Đối phó với ngươi thì ta không cần phải dùng đến kiếm!”
“Ngông cuồng!”
Nghe thấy vậy, Khưu Phong Ngọc đương nhiên tức nổ phổi, dẫu sao thì y cũng là học trò mạnh nhất của lớp mười một.
Trận trước khi đấu với lớp mười, chính y là người xoay chuyển tình thế, cuối cùng lớp mười một đã đánh bại lớp mười với tỉ số 4 - 3.
'Vậy mà Mặc Dương này dám coi thường y!
“Ngươi muốn nghĩ sao cũng được!”
Mặc Dương bước lên trước, toả khí thế ra.
“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư!”
Sau khi cảm nhận được khí thế trên người Mặc Dương, Khưu Phong Ngọc mừng rỡ.
Y cứ tưởng sau ba tháng, chắc Mặc Dương đã đột phá lên tăng thứ năm, ai ngờ gã vẫn ngang tầm với y.
Vậy thì không có gì phải lo rồi!
“Giết!”
Khưu Phong Ngọc khẽ hô lên một tiếng, sau đó giơ hai tay ra, một lưỡng khí kình bổ nhào về phía Mặc Dương.
Thiên tài kiếm thuật? Không dùng đến kiếm thì Mặc Dương còn làm được gì?
Thấy Khưu Phong Ngọc lao tới, Mặc Dương xuống tấn, sau đó nhẹ tung một quyền trông có vẻ rất tầm thường ra.
Bụp...
Hai chiêu thức va chạm, hai người bọn họ lập tức tách ra.
Cộp...
Nhưng Mặc Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ, còn Khưu Phong Ngọc thì bết bát, bay ra xa hàng chục mét rồi ngã khỏi lôi đài.
Trông thấy cảnh tượng này, cả sân luyện võ đều im lìm.
Mặc Dương này... biến thái quá!
Gã không dùng kiếm, chỉ dùng quyền thôi mà cũng lợi hại vậy sao?
"Trận thứ nhất, lớp chín thắng!”
Tiếng hoan hô vang lên, Mặc Dương quay người mỉm cười đi xuống khỏi lôi đài.
“Có áp lực không?”, Mục Vỹ cười hỏi khi thấy Mặc Dương đi xuống.
“Con đánh bại hắn bằng một chiêu, người không bị mất thể diện chứ ạ!”
“Đương nhiên!"
Trận thứ hai, Mục Phong Hành lên.
“Đáng chết, Hoắc Hâm, trò lên đi!"
"Vâng thưa thầy Kha!"
Khưu Phong Ngọc là học trò mạnh nhất của lớp mười một mà lại bị đánh bại bằng một chiêu, Mặc Dương này đúng là khủng khiếp, biết vậy thì gã đã cử người yếu nhất lên rồi.
Nhưng Mục Phong Hành này không biến thái như Mặc Dương, trận thứ hai này kiểu gì lớp gã cũng thắng!
“Hoắc Hâm, xin chỉ giáo!"
“Mục Phong Hành, thỉnh giáo!”
Hai người họ chào hỏi, sau đó trận thứ hai bắt đầu.
Mục Phong Hành vốn không dùng vũ khí gì, mà chỉ dựa vào thân pháp và quyền cước.
Trận đấu vừa bắt đầu, Hoắc Hâm lập tức lùi lại cách Mục Phong Hành ba mét, sát mép lôi đài.
Hãn biết thân pháp của Mục Phong Hành lợi hại nên mới cố ý làm như vậy.
Nhưng hành động này của hắn lại bị mọi người ở khán đài chê cười.
“Đúng là mất mặt!", thấy Hoắc Hâm làm vậy, Kha Trạch Minh chỉ thấy mặt mình nóng ran.
Dù biết đối thủ có thân pháp mạnh thì tốt xấu gì cũng nên làm ra vẻ một chút, chứ sợ thành ra thế kia thì làm ăn gì?
“Trốn được sao?”
Nhưng ngay sau khi Hoắc Hâm vừa đứng vững, đã có một bàn tay đánh tới sau lưng hắn, một tiếng hét vang lên.
“Mẹ ơi!”
Hoắc Hâm láo đảo ngã xuống đất, rồi trợn mắt há mồm nhìn Mục Phong Hành ở đẳng sau.
Sao... cậu ta lại tới đây?
“Tiếp chiêu!
Mục Phong Hành tiếp tục ta tay, một đòn Cương Thủ Trảo mạnh mẽ bay về phía Hoắc Hâm.
-Trông thấy đòn này tới gần, Hoắc Hâm vội lùi lại mười bước để tránh.
Nhưng Hoắc Hâm chưa kịp xả hơi, một bàn tay đã đánh hắn bay lên.
Hắn ngoảnh lại nhìn thấy Mục Phong Hành đã đứng ngay sau lưng.
Đôi mắt Hoắc Hâm chớp vài cái rồi nhắm tịt, hắn đã bất tỉnh nhân sự.
Trận thứ hai lớp chín thẳng!
“Thương pháp của ngươi đến ta còn không dám chống trả, võ kỹ Vũ Lăng Thương Pháp mà thầy Mục truyền cho ngươi có bỏ ra ngàn vàng cũng không đổi được.”
“Đừng nói là ngàn vàng, dù có lấy mạng sống ra thì ta cũng không đối.”
Lâm Chấp mỉm cười rồi bước lên lôi đài
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.